Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 42


Đọc truyện Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? – Chương 42

Edit: Tròn

Sau khi quay xong , Cảnh Dịch từ chối lời mời dự tiệc cùng những hoạt động kế tiếp, trực tiếp mua vé máy bay trở về.

Vừa lên máy bay, Lâm Hoan Hỉ liên tục vất vả mấy ngày liền đeo bịt mắt ngủ. Cảnh Dịch ngồi ở bên cạnh cô nhìn cô một cái, chợt cười đến ý vị thâm trường.(*)

(*) Ý vị thâm trường: mang ý nghĩa sâu xa.

Một tiếng sau, cô tỉnh lại.

Lâm Hoan Hỉ kéo bịt mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hoàng hôn, những đám mây trong đêm tối chồng lên nhau.

“Còn chưa tới sao?”

Vừa hỏi, Lâm Hoan Hỉ vừa tính toán thời gian.

Từ Thiên Sơn đến thành phố A gần nửa tiếng, hiện tại cũng đã gần hai tiếng rồi.

“Nhanh đến thôi.” Cảnh Dịch lật xem báo chí trên tay, mí mắt buông xuống, cũng không nhiều lời.

“Em ngủ tiếp một lát, đến nơi thì gọi em nhé.”

“Được.”

Một lần nữa nhắm mắt lại, Lâm Hoan Hỉ thay đổi thành tư thế thoải mái hơn.

*

“Đến rồi.”

Đang mơ mơ màng màng thì âm thanh lạnh lùng của Cảnh Dịch vang lên bên tai.

Cô híp mắt lại, tao nhã che miệng lại ngáp một cái: “Đến nơi rồi à?”


“Ừ.” Cảnh Dịch đứng dậy, đưa tay về phía cô: “Đi thôi, đi xuống nào.”

Lâm Hoan Hỉ xoa nhẹ đôi mắt, đi theo anh xuống máy bay, ra sân bay.

Gió đêm thổi qua, cô lập tức tỉnh táo.

Giữa trời chiều, đèn nê ông sáng chói mắt, Lâm Hoan Hỉ bỗng nhiên nhận ra được đây không phải là thành phố mình quen thuộc.

“Nơi này là nơi nào?”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Cảnh Dịch cuối cùng không nhịn được cười: “Em thật sự là trì độn.”

Lâm Hoan Hỉ càng mờ mịt.

Anh nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”

Lâm Hoan Hỉ với vẻ mặt hoang mang đuổi kịp bước chân của anh, tiến đến ngồi trên xe bảo mẫu.”

“Chào Dịch ca, chào chị dâu.”

Hai người vừa ngồi vào thì lái xe quen thuộc liền chào hỏi.

“Đây là Tiểu Giang.”

Lâm Hoan Hỉ hướng mắt nhìn ra ngoài: “Chúng ta đang ở đâu?”

“Quay trở lại trấn Nguyệt Nha, Dịch ca không nói cho chị biết sao?”

Trấn Nguyệt Nha?

Lâm Hoan Hỉ kinh ngạc nhìn vào mắt của anh.

“Làm sao vậy?”

“Anh….trước kia đều chưa nói đến.”

Cảnh Dịch càng mỉm cười vui vẻ: “Nếu nói thì không phải là kinh hỉ rồi.”

Trong nội tâm cô đột nhiên xuất hiện cảm xúc khó hiểu, sự ngọt ngào không thể nói thành lời, ấm áp đến tận đáy lòng.

Lâm Hoan Hỉ vốn cho rằng lúc trước anh nói đưa cô về quê là chỉ nói vậy mà thôi, không nghĩ đến lại nhanh như vậy, càng sẽ không nghĩ tới anh vì đưa mình về mà từ chối không ít lời mời.

“Cảm ơn anh, Dịch ca.”

Từ đáy lòng Lâm Hoan Hỉ nói ra.

Xe chậm rãi chạy trên đường, cô đem cửa kính hạ xuống một chút, gió đêm thổi vào, cô không tiếp tục buồn ngủ nữa.

Trấn Nguyệt Nha cô từ nhỏ lớn lên là một trấn cổ kính, thôn trấn rời xa âm thanh ầm ĩ của thành thị, nhịp sống tương đối chậm chạp, thôn trấn không lớn, người dân sống ở đây hiền lành, hiếu khách.

Đúng 9h, xe tiến vào trong trấn Nguyệt Nha.

“Dịch ca, phiền anh chỉ đường.”

Phía trước là con đường mòn uốn lượn, một nhà lại một nhà khác, cộng thêm kiến trúc giống nhau, rất khó để tìm được nhà cần tìm.

“Ngõ hẻm phía trước rẽ trái, ngôi nhà thứ nhất.”


Lâm Hoan Hỉ sống lưng thẳng tắp, nhìn ra bên ngoài.

Sắc mặt hởn hở của cô hiện lên rất rõ ràng, nét mặt Cảnh Dịch nhu hòa hơn.

“Xe lái vào không được rồi, có lẽ hai người phải tự mình đi thôi.”

Cảnh Dịch gật đầu, nói: “Làm phiền cậu đã đưa tôi đến đây rồi.”

“Không phiền.” Tiểu Giang giúp đỡ cầm hành lý ra, “Lúc trở về thì gọi điện thoại cho em, em sẽ đến đón hai người.”

“Tiểu Giang không đi vào ngồi một lát sao? Lái xe rất vất vả đó.”

“Không sao.” Tiểu Giang cười lắc đầu, nói: “Bằng hữu của em ở trong trấn phía trước, em đã có hẹn với cậu ấy nên sẽ không vào đâu.”

Lâm Hoan Hỉ cũng không có miễn cưỡng, lưng đeo balo đi tới ngôi nhà.

Đỉnh đầu là ánh trăng đong đưa, căn nhà hai bên cũng ẩn trong màn đêm, thanh bình giống như là một bức tranh thủy mặc.

Đang ở quê hương nên Lâm Hoan Hỉ ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, cô kéo balo ép sát người, thả chậm tốc độ đuổi theo bước chân của anh.

Cảnh Dịch khẽ ghé mắt: “Lại nói tiếp, em cũng vài năm không có trở về rôi.”

“Cái gì vài năm?”

“Lần trở về gần đây nhất là em dẫn anh đi gặp trưởng bối.” Nhớ lại cảnh ngày hôm đó, Cảnh Dịch phì cười không thôi, “Ba của em chỉ còn kém không có cầm cây chổi đuổi anh ra ngoài.”

Khi đó cũng là Lâm Hoan Hỉ lặng lẽ mang theo anh trở về, trước đó cũng không có chuẩn bị, khi thấy người rồi thì Cảnh Dịch mới cảm thấy đại sự không ổn. Cảnh Dịch đến bây giờ vẫn nhớ rõ ánh mắt của ba Lâm nhìn anh, lạnh băng như nhìn kẻ thù giết cha.

Thật ra cũng lạ, trước khi Lâm Hoan Hỉ mất trí nhớ cũng rất ít cùng anh nhắc đến quê hương, cho tới bây giờ đến thành phố A tới nay cũng chỉ trở về có một lần.

Hai người đi bộ một lúc cũng đã tới Lâm gia.

Nhà Lâm gia so với các ngôi nhà khác thì lớn hơn nhiều, cánh cổng trang nghiêm, trên đỉnh còn treo bảng hiệu, hiện tại bây giờ cũng là thế gia vọng tộc.

Cô gõ cửa cổng, phát ra âm thanh kẽo kẹt, chờ đợi.

“Đây không phải là Hoan Hỉ sao?”

Nghe được có người gọi tên cô, Lâm Hoan Hỉ quay ra sau nhìn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô tỉ mỉ nhìn người phụ nữ trung niên.

“Không biết cô hả?” Bà cười nói: “Đình Đình nhà cô cùng chung lớp với cháu đấy.”


Vừa nói vậy, Lâm Hoan Hỉ bừng tỉnh: “Dì Khương khỏe.”

Mẹ Khương nhìn Lâm Hoan Hỉ từ trên xuống dưới, ánh mặt lại rơi trên người Cảnh Dịch, sắc trời khá đen, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông này là người có lượng người hâm mộ khá cao.

“Đây là….chồng con?”

Vừa hỏi xong, xuất hiện một mảnh yên ắng.

Con mắt Cảnh Dịch hơi trầm xuống, lẳng lặng cùng đợi câu trả lời của cô.

Giữa trời chiều yên tĩnh, âm thanh của cô rõ ràng lọt vào tai: “Đúng vậy, là chồng con.”

Lông mi dài của Cảnh Dịch run rẩy, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên, ngay sau đó lại bị cảm giác lưu luyến nhẹ nhàng thay thế.

Mẹ Khương có chút kinh ngạc: “Là chồng con theo đuổi hay sao? Trông hình như là một người tốt nha.”

Không đợi Lâm Hoan Hỉ trả lời, trước mặt đã mở cửa.

“Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được.”

Tông Tổng ngáp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ bất mãn. Nhưng khi nhìn thấy trước mặt là Lâm Hoan Hỉ, cậu liền trừng to mắt. nhào tới vào lòng cô.

“Chị!”

Thân thể Tông Tông hơi nặng, Lâm Hoan Hỉ vội vàng thả hành lý xuống, vững vàng tiếp được cậu, thuận thế bế lên.

“Mẹ ơi, chị trở về rồi!!!” Tông Tông ôm sát cổ Lâm Hoan Hỉ, quay ra sau vui vẻ kêu to.

Cảnh Dịch mang đồ vào cửa, nói: “Còn có anh rể.”

Lúc này Tông Tông mới ý thức được ngoài trừ Lâm Hoan Hỉ bên ngoài còn có một người.

Cậu bĩu môi, không vui: “Ah, còn có anh rể…..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.