Đọc truyện Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? – Chương 13
Edit: Lam Nhi Nam
Cha mẹ Lâm đặt vé máy bay vào tám giờ tối, đây cũng là chuyến bay duy nhất đến Tô thành.
Sau khi thu thập đồ đạc xong, Cảnh Dịch để trợ lý mua một số quà tặng phù hợp với họ, cuối cùng kín đáo đưa cho Tông Tông một ít tiền tiêu vặt, có thể nói là cực kỳ chu đáo.
Vừa đến sáu giờ, trợ lý đã đứng ở trước cửa.
Cảnh Dịch hỗ trợ mang đồ đạc để vào cốp xe, ôm Tông Tông ngồi ghế sau, Lâm Hoan Hỉ vừa muốn đi theo, thì lại bị Uông Lộ Thanh ngăn lại.
“Bé con đừng đưa cha mẹ, thân thể con mới khoẻ, đoạn đường này gập ghềnh, khó chịu thì làm sao?”
Lam Hoan Hỉ biết rằng mẹ sẽ nói vậy, lắc đầu nói: “Đi sân bay, sao lại xóc nảy, mẹ cứ để con đi theo đi, không thôi cũng ở nhà một mình thật khó chịu.”
Uông Lộ Thanh không cản nữa, xoa xoa mặt cô, xoay người lên xe.
Bên cạnh Lâm Hoan Hỉ là Tông Tông kế bên là cha mẹ, Cảnh Dịch ngồi chỗ phó lái.
Sau khi mọi người đã ổn định xong chỗ ngồi, tài xế từ từ khởi động xe.
“Chị, em có thể dựa vào người chị ngủ một lát được không?”
Tông Tông ngẩng đầu hỏi.
“Được, chị ôm em.”
Nói xong, Lâm Hoan Hỉ liền ôm em trai vào trong lòng.
Đối với việc đột nhiên xuất hiện một người em trai bản thân Lâm Hoan Hỉ cũng có chút bài xích, hoặc bởi vì huyết thống tương liên, cũng có thể do Tông Tông hiểu chuyện, vài ngày sống chung, cô đối với Tông Tông ngày càng thích, đến hôm nay phải đi, trong lòng cũng có ít nhiều tiếc nuối.
Khoé mắt Cảnh Dịch loé lên một tia sáng nhìn về phía cô, nhăn mày, thản nhiên thu lại ánh mắt.
Tông Tông dựa vào Lâm Hoan Hỉ, nhỏ giọng hỏi: “Chị không cùng đi với chúng ta sao?”
Lâm Hoan Hỉ không tự chủ được nhìn về phía Cảnh Dịch ngồi đằng trước, nói: “Chị rất muốn đi cùng mọi người, thế nhưng không thể được.”
“Được rồi.” Tông Tông gục mặt xuống, vẻ mặt vô cùng buồn bã, “Vậy chờ em nghỉ hè, sẽ trở lại thăm chị.”
“Đến lúc đó chị sẽ dẫn em ra ngoài sân chơi nhé.”
Thấy chị đồng ý, Tông Tông lại ngẩng gương mặt nhỏ lên: ” Chị nói rồi đó, đến lúc đó không cho anh ta đi theo, chỉ có hai chúng ta.”
Lâm Hoan Hỉ cười không ngừng: “Được, chỉ hai chúng ta.”
Cảnh Dịch ngồi phía trước: “…”
Thực sự muốn thằng nhóc này nhổ tiền của mình ra.
*
Đến sân bay, tài xế giúp mang đồ vào.
Sân bay dòng người nhộn nhịp, Uông Lộ Thanh kéo Tông Tông, nói: “Được rồi, mọi người đi về trước đi, mẹ và cha con chờ được rồi.”
“Con đứng cùng mọi người một lát.”
Bây giờ là bảy giờ bốn mươi, một lát nữa mới bắt đầu soát vé.
“Đừng đợi, nếu không cha mẹ vào, con nhất định khóc.”
Uông Lộ Thanh tiến lên mấy bước, đưa tay sửa lại nếp nhăn trên quần áo của Lâm Hoan Hỉ: “Trở về đi.”
Lâm Hoan Hỉ mím môi, hai tròng mắt hơi phiếm hồng, cô nhìn Uông Lộ Thanh, nức nở nói: “Vậy chờ vài ngày nữa con sẽ về, đến lúc đó đi viếng mộ bà.”
“Được.”
“Mẹ giúp con hỏi thăm sức khoẻ ông.”
“Được, mau trở về đi.” Trong lòng Uông Lộ Thanh cũng có hơi khó chịu, “Con nhất định phải nghe Cảnh Dịch nói, không nhớ được không quan trọng, từ từ mới tốt, Cảnh Dịch là người tốt lại có lòng, con cũng đừng giận nhau với nó.”
Ánh mắt cô loé lên, khe khẽ dạ.
“Được rồi, mau đi đi.” Nói xong, Uông Lộ Thanh nhìn về phía Cảnh Dịch, “Đưa bé con về đi, nhớ bao dung nó một chút.”
Thân người Cảnh Dịch cao ngất, đứng yên lặng bên Lâm Hoan Hỉ, khẩu trang hơi kéo xuống giọng nói trầm thấp: “Mẹ yên tâm ạ, con sẽ chăm sóc cô ấy tốt.”
Lâm Hoan Hỉ hơi lui về sau, rồi nhìn cha của mình, cha cô trước nay trầm mặc ít nói, chia tay cũng không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ vai Lâm Hoan Hỉ, sau đó cho cô một cái ôm, cuối cùng nói năm chữ: “Cha ở nhà đợi con.”
Nghe được Lâm Văn Xương nói vậy, Lâm Hoan Hỉ bật khóc, nước mắt liền rơi xuống.
Cô sợ cha mẹ cảm thấy khổ sở, không nói thêm nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.
Chờ lên xe, cô không kìm nén bật khóc thành tiếng.
Cảnh Dịch đi đến trước mặt cô, tháo khẩu trang và kính xuống, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay lụa màu xám.
Cô không nhận, phát ra tiếng khóc thút tha thút thít sụt sùi.
Ánh mắt Cảnh Dịch trầm xuống, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, động tác nhẹ nhàng mà lại tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt cô.
Lâm Hoan Hỉ vành mắt và mũi đều đỏ lên, vẻ mặt không thể nói ra được khổ sở thương cảm.
Cô khóc, trong lòng anh cũng không thoải mái.
“Cha mẹ tôi đi…” Lâm Hoan Hỉ hít thở sau, bình tĩnh lại tâm trạng, “Chỉ còn một mình tôi ở lại chỗ này.”
Cảnh Dịch nói: “Còn có anh.”
Nghe xong, Lâm Hoan Hỉ còn cảm thấy tệ hơn.
Cô nhìn về phía tài xế: “Chờ về đến nhà, tôi cùng anh thương lượng một ít chuyện.”
Khi nói ra lời này, trong lòng cô như đã sớm hạ quyết tâm, ánh mắt thể hiện sự kiên định.
Cảnh Dịch nhạy cảm cảm nhận được chuyện thương lượng này không phải là chuyện gì tốt.
Một đường im lặng.
Đến khu biệt thự Hoa Giang Tôn, Lâm Hoan Hỉ thấy nhà bên cạnh đỗ mấy chiếc xe tải lớn, những nhân viên mặc đồng phục tốp năm tốp ba khuân đồ vào trong, xe không thể đi lên trước được nữa nữa, tài xế chỉ có thể dừng lại ven đường.
“Dịch ca, đối diện nhà anh hình như có người dọn vào.”
Cảnh Dịch nhìn ra ngoài, ngay khắc đó ánh mắt anh đối diện với ánh mắt cậu thiếu niên đang dựa vào tường.
Cậu thiếu niên hơi gầy, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc, lạnh lùng liếc mắt nhìn ra sau xr, dụi điếu thuốc bước vào nhà.
Cảnh Dịch thu lại ánh mắt: “Cậu trở về đi, trên đường chú ý an toàn.”
“Được.” Tài xế nói thêm, “Em về đây, Dịch ca hẹn gặp lại, chị dâu hẹn gặp lại.”
Hai người xuống xe, đi qua vài chiếc xe vào cửa.
“Cảnh tiên sinh.”
Sau khi thay giày đi tới phòng khách, Lâm Hoan Hỉ gọi anh lại.
“Làm sao?”
“Chúng ta nói chuyện có được không?”
Nét mặt của cô nhìn vô cùng xoắn xuýt, như là vì quyết định gì đó mà bối rối.
Cảnh Dịch cởi áo khoác, nói: “Nếu như nói với anh chuyện ly hôn, anh không đồng ý.”
Anh đã sớm nhìn ra được Lâm Hoan Hỉ muốn nói gì, muốn làm gì, hôm nay anh cho cô đáp án vô cùng thẳng thắn mà lại cương quyết.
Lâm Hoan Hỉ siết chặt nắm tay, bước nhanh kéo Cảnh Dịch đang đi lên lầu.
“Anh đừng đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cảnh Dịch cười với giọng điệu mỉa mai: “Được, em nói, anh nghe, nhưng chỉ là nghe.”
Lâm Hoan Hỉ cảm thấy bất lực: “Tôi đã quên rất nhiều chuyện, cũng quên cả anh, mặc dù anh nói rằng chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng tôi đối với anh không có cảm giác gì. Nếu tôi vĩnh viễn không thể khôi phục, tôi mãi mãi sẽ không thích anh, cho nên… Bây giờ chúng ta ở chung một chỗ rất không công bằng.”
Lâm Hoan Hỉ suy nghĩ rất nhanh, hôm nay cô không có ký ức về Cảnh Dịch, Cảnh Dịch đối với cô mà nói chính là một người xa lạ, nếu như đây là tạm thời thì tốt, nhưng nếu đây là mãi mãi thì phải làm sao?
Trời sắp tối rồi.
Nơi chân trời ánh mặt trời mỹ lệ trải rộng ra xa, phòng khách không bật đèn, hàng vạn hàng nghìn tia sáng đi qua cửa sổ sát đất, giống như một tầng sa mỏng bao phủ lên người anh.
Cảnh Dịch nhìn cô, đồng tử nhiễm màu sắc của mặt trời ban chiều, thâm thuý, không thể nhìn thấu.
“Cho nên em muốn ly hôn với anh?”
“…Ừ.”
“Vậy nếu như em nhớ lại, có phải lại phục hôn với anh?”
Cô trầm mặc.
“Lâm Hoan Hỉ.” Cảnh Dịch vẻ mặt nghiêm túc: “Hôn nhân không phải một trò đùa trẻ con, nếu anh đã ở cùng em, thì anh sẽ sống cả một đời với em.”
“Tôi…”
“Em có thể nói em quên anh, nhưng quên anh không phải là lý do ly hôn với anh.”
Anh tới gần Lâm Hoan Hỉ, từ thân hình cao ráo của anh mang đến khí thế khiến cô có chút hít thở không được, Lâm Hoan Hỉ không khỏi lùi về sau mấy bước, dựa lưng vào sô pha.
Không còn đường lui nữa
Hai tròng mắt Cảnh Dịch như cái giếng đen sâu thẳm, thẳng tắp xuyên thấu đáy lòng cô: “Anh sẽ không cùng em ly hôn, đây là đáp án.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng.” Cảnh Dịch rất mạnh mẽ, “Trước kia em theo đuổi anh bảy năm, như thuốc cao bôi trên da chó bỏ cũng không được. Hiện tại em quên cũng không sao, đến lượt anh theo đuổi em.”
Trời tối hoàn toàn.
Lâm Hoan Hỉ cứng đờ trên ghế sô pha, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh run run: “Cảnh tiên sinh…”
“Em có gì muốn nói?”
Lâm Hoan Hỉ: “Có phải anh xem “Bá đạo tổng tài thích tôi” không?”
“…”
Lập tức bị tức chết!!!
Cảnh Dịch đang định nói tiếp, thì bụng Lâm Hoan Hỉ kêu ọt ọt, trong nháy mắt đánh vỡ bầu không khí khẩn trương.
Cảnh Dịch dời tầm mắt xuống bụng cô.
Lâm Hoan Hỉ có chút xấu hổ.
“… Trước đó không ăn no.”
Trong chớp nhoáng này, tức giận của anh đều tiêu tan thành mây khói, hoá thành nồng đậm sự bất đắc dĩ.
Anh vươn tay mở đèn, ánh đèn sáng ngời nhất thời xua tan đi sự tối tăm.
Lâm Hoan Hỉ gãi đầu, đi vào bếp lấy ra hai quả trứng trong tủ lạnh và gói mỳ.
Đang muốn tự làm thì bên tai truyền đến tiếng nói mát lạnh của người đàn ông: “Để anh làm.”
Nói xong, gói mỳ và hai quả trứng đã rơi vào tay anh.
“Tôi sẽ làm, không phiền anh.”
Vừa mới nói với anh chuyện ly hôn, bây giờ còn để anh làm cơm cho, khó tránh khỏi sự áy náy.
“Không cần em làm cơm cho vợ anh.” Cảnh Dịch nói, “Em đi ra ngoài.”
“…”
Cô không nhúc nhích, ngượng ngùng đứng bên cạnh anh: “Tôi rửa rau nhé.”
“Không cần.”
Lâm Hoan Hỉ lúng túng hơn: “Tôi ăn chùa uống chùa thì không ổn đâu, nếu không… Tôi trả tiền cho anh?”
Nói rồi cô móc từ túi quần ra một tờ tiền bị nhàu nát và một đồng xu, Lâm Hoan Hỉ tươi cười đưa cho anh: “Chỉ đủ một bát mỳ, anh đừng cho tôi trứng.”
Bẹp.
Cảnh Dịch bóp nát quả trứng trong tay.
Anh nói: “Hôm qua em ngủ với anh, giá trị bản thân anh phải trên trăm triệu, ít nhất em hãy trả anh 100 triệu đi.”
Lâm Hoan Hỉ có chút mơ màng.
“Có thể lấy ra nữa không?”
Lâm Hoan Hỉ lắc đầu.
“Nếu đã không được thì đi ra khỏi bếp đi.”
Lâm Hoan Hỉ cuối đầu bất lực ra khỏi bếp, trong chốc lát lại quay trở lại, nhét tiền lẻ vào túi anh, sau đó chạy ra ngoài.
“…”