Đọc truyện Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta FULL – Chương 37: Não Tàn Vẫn Còn Tồn Tại
Hôm nay là ngày thời tiết khá tốt, tuy rằng vẫn là mùa hè nhưng so với so với cái nắng oi bức thì ngày hôm nay đã dễ chịu hơn rất nhiều, gió thổi cây ngô đồng kêu xào xạc khiến mọi thứ sôi động hơn.
Ngồi dựa cửa sổ nghe thầy giảng bài, nếu không phải tiếp theo có một bài kiểm tra nhỏ nàng đã định ngủ một chút.
Thành tích mình không tồi cũng muốn cố gắn học tập, nhưng ngặc nổi không có tí hứng thú gì với tiếng Anh cả.
Mặc dù giọng giảng bài của Bạch lão sư vô cùng êm tai nhưng chẳng có khơi lên chút yêu thích tiếng Anh nào.
A…!Làm sao bây giờ, giống như càng nghe càng mệt.
Đầu nhỏ lắc lư lay động, khiến bạn học cùng bạn phải lay người nhỏ giọng nói: “Này! Ngô Thiến Thiến đừng ngủ, muốn môn tiếng Anh lại không đủ điểm nữa à.”
Lời này mới vừa nói xong, lập tức làm Ngô Thiến Thiến cảnh giác, sâu ngủ bị xua đuổi, nàng chống mặt ngồi thẳng eo.
“Không ngủ không ngủ, tớ không muốn bị mẹ cằn nhằn.”
“Vậy cậu phải ngoan ngoãn nghe Bạch lão sư giảng bài, biết không?” bạn cùng bàn lo lắng không thôi.
Ngô Thiến Thiến khoe mẽ cười: “Biết rồi biết rồi.”
Tuy rằng ngoài miệng nói rất thống khoái, vừa mới qua vài phút Ngô Thiến Thiến vẫn quay trở lại bộ dạng thất thần, không phải vẽ bậy vào sách giáo khoa thì là lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn cùng bàn liếc qua nhìn thấy Ngô Thiến Thiến lại lơ là, nàng cũng không nhắc tiếp.
Đành phải tùy người ta chỉ cần không ngủ gục mình có thể giúp nàng những chỗ nàng không hiểu.
Đối lập với Ngô Thiến Thiến, bạn cùng bàn tên là Mạnh Nam vô cùng yêu thích môn tiếng Anh, việc giáo viên tiếng anh mới được đổi thành Bạch lão sư càng làm cho Mạnh Nam vui vẻ mỗi khi có tiết tiếng Anh.
Mạnh Nam đôi mắt cong cong, chớp cũng không chớp nghe Bạch Vi giảng bài, trên tay bút ký không ngừng.
Hiện tại nàng chính là fan của Bạch Vi, về nhà khoe một trận với cha mẹ còn tâng bốc thêm một chút xíu.
Bạch Vi tính tình ôn hòa, nói chuyện dịu dàng những đứa trẻ nghịch ngợm vào tiết nàng cũng trở nên ngoan ngoãn.
Theo cách nói của Dương Đồng là: Bạch Vi sinh ra đã có sẵn mị lực.
Bằng không làm sao những đứa trẻ không nghe lời lại hoàn toàn kính sợ Bạch Vi.
Tuy rằng nàng không được dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh nhưng muốn làm cho một học sinh biết tuân thủ lễ phép hơn Bạch Vi đương nhiên có nhiều cách.
Mạnh Nam ngước nhìn Bạch lão sư đang giảng bài, trong lòng đột nhiên nghĩ đến tương lai sau này.
Nàng thật sự có hứng thú với nghề giáo viên.
Mạnh Nam vẫn tiếp tục ngẫm nghĩ về mai sau, cánh tay bất ngờ bị Ngô Thiến Thiến giữ lấy, lập tức khiến cánh tay chống cằm mất đi trọng lực.
Mạnh nam mắt trợn trắng, hạ giọng nói: “Cậu làm gì vậy?”
Ngô Thiến Thiến giật mình, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói: “Dương lão sư sao mới sáng sớm lại muốn chạy bền kìa?”
Mạnh Nam duỗi cổ, nháy mắt kinh ngạc nhưng thật nhanh nghĩ đến chuyện gì đó.
Chuyện này nàng trong lúc vô tình phát hiện được.
Hôm qua mình ôm đống bài tập tiếng Anh của cả lớp chuẩn bị đi đến văn phòng Bạch lão sư, nào biết mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy bên trong vô cùng ồn ào.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng rón ra rón rén áp tai vào nghe lén.
Tuy rằng làm như vậy là sai nhưng bên trong văn phòng phát ra một câu nói thành công làm Mạnh Nam áp chế lại sự cương trực.
“Bạch Vi! Sao cậu nhanh thế hả? Thế nhưng cũng phải kết hôn, trước kia không phải bảo đang là cẩu độc thân sao hiện tại liền chạy về phía nấm mồ hôn nhân?” Tô Quả cắn hạt dưa, đáy mắt lập loè, chuyện Bạch Vi muốn kết hôn không biết sẽ làm cho bao nhiêu người thương tâm lắm đây.
Chủ nhiệm lớp cũng thuận thế nói: “Sao đột nhiên muốn kết hôn?”
Bạch Vi ngồi trên ghế gương mặt tràn đầy hạnh phúc vừa nói vừa đưa kẹo mừng cho hai nàng, tuy rằng mình cùng Dương Đồng không định kết hôn ngay nhưng kẹo mừng có thể đưa sớm hơn.
“hai người đoán xem.” Nàng nhu hòa cười còn có một tia giảo hoạt.
Tô Quả cùng chủ nhiệm lớp buồn bực không hẹn mà cùng hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì nước chảy thành sông?”
Bạch Vi gật đầu, tiếp tục nói: “Cũng không phải, trước đó sang nhà nàng dùng bữa thấy không khí gia đình rất tốt, đột nhiên cảm thấy kết hôn cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận nên khi nàng đưa tớ về tớ đã cầu hôn luôn.”
Tô Quả ngoài miệng cắn hạt dưa vẫn chưa phản ứng được “Ồ, cầu hôn luôn.” Vừa nói xong thiếu chút nữa bị hạt dưa làm cho mắc nghẹn không thể tưởng tượng hỏi: “Cậu cầu hôn!?”
Chủ nhiệm lớp cũng ngơ ngác, không đoán được Bạch Vi lợi hại như vậy, vốn tưởng rằng chuyện cầu hôn chắc chắn phải là Dương Đồng nói.
Nhìn Bạch Vi vô cùng bình tĩnh, thì ra chuyện này còn có nhiều tình tiết bí ẩn như thế.
Bạch Vi nhìn hai người kia giật mình cũng không nằm ngoài ý muốn, nàng đạm nhiên nhún vai: “Đúng vậy, tớ cầu hôn, đừng nói hai người lúc đó cả Dương Đồng cũng xém bị hù chết, hahaha.”
Tô Quả nhìn nàng cười xấu xa nhịn không được vui vẻ, “Nhìn không ra cậu xấu xa như vậy.”
“Giống nhau cả mà, sao dám so sánh với Dương Đồng.” Bạch Vi nhẹ nhàng bôi đen Dương Đồng một lần.
Chủ nhiệm lớp trêu ghẹo: “Xem thái độ này của cậu, vô cùng vừa lòng Dương Đồng muốn bắt nàng vào tay rồi phải không?”
Bạch Vi không cần nghĩ ngợi nói: “Ta thích nàng rất lâu nên chuyện kết hôn cũng đã có sẵn dự tính trong đầu.
Có thể nói từ ngày bắt đầu quen nhau đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng kết hôn cùng nàng.” Ánh mắt nàng lưu luyến mỗi khi nhắc tới Dương Đồng.
Tô Quả hâm mộ mà thở dài: “Khi nào tớ cũng có thể như vậy, nghe chuyện hai người kết hôn muốn làm tớ sâu răng luôn.”
Chủ nhiệm lớp cùng Tô Quả quan hệ vô cùng tốt vì thế khi nói chuyện cũng không cần phải lòng vòng, “Cậu hạ thấp tiêu chuẩn xuống một tí, tìm đại một người hợp mắt trong đám người đang theo đuổi cậu đó.”
Tô Quả ngạo kiều từ chối: “Tuyệt đối không được!”
“Vậy cậu xứng đáng là cẩu độc thân!”
“……!!”
Nhìn hai nàng ở chung lại sắp đôi co, Bạch Vi vội vàng chuyển đề tài: “Buổi tối Dương Đồng mời mọi người ăn cơm, hai ngươi nhớ tới đó.”
Vừa nghe được mời ăn cơm đôi mắt hai người tức khắc sáng lên, “Được lắm.”
Tô Quả bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Hai người còn định giấu chuyện này với những người khác sao?”
Bạch Vi lắc đầu: “Cũng đã muốn kết hôn sao có thể gạt người khác được nữa.
Ngày mai tớ sẽ thông báo với các đồng nghiệp.”
Chủ nhiệm lớp xem náo nhiệt không chê sự đại, cười xấu xa nói: “Nhìn đi, lúc này khẳng định thật nhiều người so hai ta càng giật mình.”
“Ôi giồi ôiii, không cùng các cậu nói chuyện phiếm nữa tớ sắp có tiết dạy.”
“Vậy tan làm chờ mọi người ở đây nhé.”
Tô Quả cười: “OK!”
Nghe xong toàn bộ Mạnh Nam vội vàng ôm tập chạy lên lầu 3 né tránh tầm mắt Tô Quả.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, trấn định lại cảm xúc giả như chưa có chuyện gì xảy ra lần nữa đi đến văn phòng đưa bài tập các bạn cho Bạch Vi.
Mạnh Nam muốn rời đi nhưung theo bản năng quay đầu lại nhìn chăm chú vào Bạch Vi khiến nàng mắc cười: “Làm sao vậy? Còn có chuyện gì khác sao.”
Mạnh Nam lắc đầu, “Không có việc gì ạ, em xin phép về lớp!” Bạch lão sư và Dương lão sư đều người rất tốt, bên nhau cũng hợp chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Bạch Vi thấy vậy bất đắc dĩ cười cười, liền cúi đầu bắt đầu chấm bài tập.
Ngô Thiến Thiến nhìn Mạnh Nam ánh mắt dại ra, sợ hãi nàng bị Bạch lão sư phát hiện liền lay lay cánh tay nàng.
Mạnh Nam hoàn hồn, cười trấn an với Ngô Thiến Thiến lại nhìn Dương lão sư vẫn đang chạy, nói nhỏ: “Tớ đoán, Dương lão sư nhất định rất vui.”
Ngô Thiến Thiến không hiểu, Mạnh Nam nói câu kia lại càng khó hiểu hơn, Dương lão sư mới sáng tự nhiên bắt đầu chạy bền thì liên quan gì đến chuyện vui hay buồn!
Mạnh Nam cười đến ý vị thâm trường, bí mật này mình liền giấu ở đáy lòng đi dù sao không bao lâu nữa Ngô Thiến Thiến cũng biết.
Khi sự việc của Bạch Vi và Dương Đồng được thông báo, Kiều Bội San cũng từ bạn bè mới biết được.
( Chị gái này hồi đó thích Dương Đồng xem lại chương 24 là nhớ)
Nàng im lặng ngồi trên sô pha, bụm mặt khiến ai cũng không thấy rõ biểu tình.
Nàng vẫn không nhúc nhích như là pho tượng vô hồn.
Thời gian dần trôi qua trong phòng đột nhiên trở nên u ám.
Mà Kiều Bội San nãy giờ không nói gì hết rốt cuộc có động tĩnh, nàng cầm di động bấm thật nhanh một dãy số, giọng nói khàn khàn “Mẹ, trước đó mẹ nói muốn cho con gặp một người bạn.
Thế mẹ cứ sắp xếp giúp con đi ạ.”
Chuyện tới bây giờ, nếu mình còn không buông tay sợ rằng kết cục cũng chẳng thu hoạch được gì nữa.
Thôi, cứ như vậy đi.
Cùng nàng trở thành người xa lạ, chuyện này vốn dĩ từ lúc đầu nên là như vậy.
Mình còn ở đây quyến luyến cái gì nữa?
*
“Alo Đồng Muội.”
Dương Đồng đang cùng Bạch Vi đi dạo vài cửa hàng xem váy cưới, còn chưa đi được bao lâu đã thấy mẹ Dương gọi điện tới.
“Sao lạp mẹ?”
“Con và Vi Vi kết hôn, có thể dời thời gian lại một chút không.” mẹ Dương thở dài không thôi, nhớ tới chuyện vừa rồi chồng mới nói nàng liền giận sôi máu, thật là nể gia đình kia!
Dương Đồng đương nhiên không vui, “Vì sao chứ? Chúng ta không phải đã bàn bạc kĩ lưỡng hết rồi, sao có thể nói dời là dời được?”
Bạch Vi thấy Dương Đồng biểu tình không thích hợp, vội vàng nắm tay nàng, nhìn dáng vẻ nàng chắc là đang cùng bác gái nói chuyện kết hôn cũng không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ Dương lạnh nhạt nói: “Còn không phải là cái gia đình bác hai con sao, Dương Đồng cũng muốn kết hôn, vẫn là người kia.
Lần này nghe nói là đã mang thai cho nên hôn sự này bắt buộc phải có.
Các nàng muốn kết hôn thì kết hôn dựa vào cái gì muốn gia đình mình chậm lại, nhưng nàng biết con ngày 10 tháng 10 chuẩn bị kết hôn cho nên cũng chọn ngay ngày hôm đó.
Con nói xem chúng ta không dời lại, thì còn biện pháp nào nữa?” Ý mẹ Dương là muốn cách cả nhà bọn họ thật xa, đừng trùng lặp để lẩn lộn là được.
Nhưng ý kiến của mẹ Dương, cũng không đại biểu cho ý kiến của Dương Đồng.
Dương Đồng tâm trạng lạnh lẽo, cười khinh thường: “Mẹ, con sẽ không đổi! Tại sao con phải là người nhường! Vẫn là ngày hôm đó, mọi chuyện mẹ đừng lo lắng cứ để con giải quyết.”
Dương mẹ nhướng mày, bất đắc dĩ nói: “Một khi đã như vậy, vậy chúng ta không cần nhượng bộ nữa muốn làm gì thì mặc kệ bọn họ!”
Sau khi cúp máy, Dương Đồng cuối cùng nhịn không được mắng một câu thô tục: ” Con mẹ nó, Dương Đồng bị điên rồi à?”.