Nghe nói anh yêu em

Chương 21


Bạn đang đọc Nghe nói anh yêu em – Chương 21

Chương 21: Chuyện năm 2004 (Phần 3)
Lương Duyệt và Trụ Tử cầm một mảnh giấy trắng lên trước con mắt như đang muốn ăn sống nuốt tươi của mười mấy gã đàn ông. Khuôn mặt Trụ Tử đầy vẻ ủ rũ, chẳng thèm chùi vết máu trên mặt, anh ta cúi đầu cùng Lương Duyệt bước ra sân, rời khỏi khu nhà của bọn Lăng Tử. Từ đó tới tận bến tàu về Bắc Kinh, anh ta vẫn chẳng nói với Lương Duyệt câu nào.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng, ngoài những tờ nhân dân tệ xanh xanh đỏ đỏ, còn lại có đưa gì đưa nữa thì cũng chỉ là con số không. Nhưng Lương Duyệt thì lạc quan hơn một chút, ít nhất thì họ cũng đã có chữ ký và dấu vân tay của chính Lăng Tử. Gặp tình huống tồi tệ nhất, cũng có thể coi như đó là vật chứng để kiện bọn chúng ra tòa, huống chi vụ việc chưa chắc đã đến mức đó.
Vì thế, sau khi về tới Bắc Kinh, đầu tiên Lương Duyệt động viên đám Trụ Tử tạm thời tìm một công việc gì đó để làm, chờ cô khởi kiện và chờ ngày mở phiên toà, đến lúc đó cô sẽ thông báo để mọi người tập trung lại. Nhưng khi cô nói xong thì trong ánh mắt của mấy người đó, thay vì vẻ sung bái hôm trước lại là sự coi thường. Họ nghĩ, chắc cô chỉ tìm cách giải quyết qua loa cho xong chuyện chứ chờ ngày mở phiên tòa thì biết đến bao giờ? Nhưng những lời của cô cũng lại rất thực tế, không ăn cơm mà cứ ngủ mãi dưới gầm cầu cũng không phải là cách hay, hơn nữa cũng đã sắp đến Tế rồi, dù thế nào cũng phải kiếm được chút tiền để còn mua vé về quê với gia đình. Vì thế họ lại chia nhau ra, mỗi người tìm một công việc, tạm thời để cho Lương Duyệt được yên tĩnh.
Khi Lương Duyệt về Nghiêm Quy, cô không hề nghĩ rằng luật sư Nghiêm và Hàn Ly sẽ khen ngợi cô về chuyến đi Sơn Tây vừa rồi, nhưng cô cũng không ngờ, ngay ngày hôm ấy chị ta đã chia hơn một nửa số vụ án cho cô, và còn nói mát mẻ rằng: “Cô có thể tự mình giải quyết các vụ án được rồi, mấy vụ án này coi như để cô rèn luyện thêm khả năng.”
Lương Duyệt chẳng buồn đôi co với chị ta nữa, cô cầm tập hồ sơ ra về, lần lượt nghiên cứu từng cái một. Giữa chừng, cô nhận được điện thoại của Trung Thiên, chẳng suy nghĩ gì nhiều, cô chỉ có vâng vâng mấy câu cho xong, trong khi tay vẫn lần giở tập hồ sơ.
Vì quá bận rộn, Lương Duyệt chẳng lấy đâu ra thời gian để tiếp tục giải quyết vụ việc của đám Trụ Tử, nhưng thấy Tết nhất cũng đã đến, tuyết cũng đã lác đác rơi, lo lắng cho cuộc sống của họ, bỗng nhiên trong đầu cô lóe ra một ý.
Ngày hôm sau, Trụ Tử dẫn đầu mười mấy người lặng lẽ tới ngồi trước cổng của Sở Lao Động. Nhân viên bảo vệ đến hỏi thì họ trả lời, có chuyện muốn hỏi thì gặp luật sư của chúng tôi, chúng tôi không có trách nhiệm nói chuyện này với các anh. Nhân viên bảo vệ nghe vậy thì vội vàng báo cáo lên, thế là ngay sau đó một vị lãnh đạo đã gọi điện đến hỏi Lương Duyệt. Cô kể lại đầu đuôi sự việc, sau đó thở dài rồi bổ sung: “Tôi cũng đã gửi đơn giúp họ từ lâu rồi, nhưng sắp đến Tết rồi, họ cũng không có tiền để về nhà nên nói là không chờ thêm được nữa. Anh cũng biết đấy, nhà nước ta luôn coi trọng người dân, nhưng giấy nợ đã gửi đi rồi mà bên kia vẫn không chịu trả, tôi cũng không biết phải làm gì hơn. Họ cũng không nghe theo tôi nữa, anh xem có nghĩ ra được cách gì để giải quyết cho xong giúp họ không?”
Trước Tết là thời gian thích hợp nhất để nhà nước tập trung giải quyết vấn đề những người làm thuê đòi tiền lương. Có thể không giải quyết được toàn bộ, nhưng vào thời điểm này, cần giải quyết cho ai trước thì Sở Lao Động cũng không có quy định rõ. Đám Trụ Tử đã gặp thuận lợi khi được Sở Lao Động đón tiếp, đồng thời nhận được lời hứa từ các nhà lãnh đạo rằng sẽ điều tra đến cùng, lại còn có những người tốt bụng đứng ra quyên góp tiền mua vé về quê cho họ và bảo họ cứ về quê chờ đợi. Tuy vẫn chưa lấy được tiền và chưa thực sự thỏa mãn về kết quả giải quyết, nhưng đám Trụ Tử cũng đã cầm vé lên tàu về quê ngay. Lương Duyệt thí thấy việc họ có thể trở về quê đoàn tụ và cùng gia đình ăn một cái tết sum vầy đã khiến nỗi áy náy trong long cô vơi đi rất nhiều, vì thế cô cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc mua vé tàu về quê.
Nhưng chỉ mấy ngày sau đó thì có một loại sự việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra. Đầu tiên là chuyện cứ sau giờ tan sở là lại có một người lấm lét theo sau cô, rồi khóa cổng nhà cô bị ai đó cho keo vào ổ, khiến cô mở mãi cũng không được, tiếp sau đó là chuyện thím Trương không biết bị ai đẩy ngã trong cầu thang, khiến cho nhân viên trong Nghiêm Quy hoảng hốt bất an trong một khoảng thời gian và cứ bàn tán xôn xao, lông mày của Hàn Ly cũng mỗi ngày một nhíu chặt hơn.
Phương Nhược Nhã biết chuyện, thấy không yên tâm khi để Lương Duyệt ở một mình nên cứ một mực bắt cô chuyển đến ở cùng mọi người, nhưng Lương Duyệt đã lấy lý do rằng muốn ở một mình, không quen với việc nhìn thấy cảnh người khác yêu thương chiều chuộng nhau trước mắt để từ chối lời mời ấy. Từ chối Phương Nhược Nhã là một chuyện, Lương Duyệt vẫn lặng lẽ một mình đi tìm nhà và chuyển chỗ ở. Đó là một căn hộ ba tầng ở gần chỗ trọ cũ, cô sẽ ở tạm để chờ vụ án được giải quyết xong rồi tính tiếp.
“Nghe nói là vì liên quan tới chuyện công nhân đòi tiền lương nên Sở Lao Động và Cục An Ninh cùng các cơ quan có thẩm quyền khác đã phối hợp với nhau để đóng cửa khu mỏ kia. Những người làm ăn chung với gã Lăng Tử bị mất sạch vốn liếng nên đã đuổi hắn đi, không còn nơi trú thân, hắn đành chạy dạt đến Bắc Kinh, trong hoàn cảnh ấy thì đương nhiên cô không may trở thành mục tiêu trút cơn giận dữ của hắn. “Hàn Ly một tay giữ vô lăng, một tay gõ gõ lên cửa kính xe, nói với ý tứ xa xôi.
Lương Duyệt thở dài bất lực. Muốn đề phòng những chuyện ảnh hưởng tới sinh mạng mình e rằng không dễ dàng chút nào, vậy thì, cần phải sống như thế nào, cô sẽ cứ sống như thế, gã kia chẳng qua muốn trút cơn giận mà thôi, chắc cũng chẳng dám làm gì cô giữa thủ đô như thế này.
“Cứ lo chuyện không đâu thì sẽ chuốc lấy phiền toái, đúng không? Những người nhận tiền của người khác mà giải quyết công việc như chúng ta cần phải lạnh lùng vô tình. Cô có muốn làm thiên sứ thì cũng phải xem mình đã mọc cánh chưa đã chứ? Bây giờ người ta nhằm vào cô, cô không có cánh thì làm sao chạy thoát cho được?” Hàn Ly liếc nhìn, thấy cô không nói gì, lại bồi thêm câu nữa.
“Nếu bí quá thì tôi sẽ báo cảnh sát, thưa ông chủ.” Thấy Hàn Ly vẫn chưa ngừng lại, Lương Duyệt vội nhận sai cho xong chuyện.

“Báo cảnh sát? Cô cho rằng Nghiêm Quy bị đóng cửa chưa đủ nhanh hay sao thế? Báo cảnh sát rồi thì sẽ bị cuốn vào chuyện ấy, vài ba tháng chưa chắc đã xong, khi đó mọi người chỉ còn nước vươn dài cổ ra chờ chết chứ gì?” Hàn Ly cởi phăng chiếc cà vạt, nói với giọng châm biếm.
Lương Duyệt nhìn ra ngoài hai bên con đường vành đai, những bụi hoa tường vi đang đung đưa theo gió, tuy cảnh vật tươi đẹp nhưng tâm trạng cô thì chẳng lấy gì làm nhẹ nhõm, đó chẳng lẽ lại là cái giá cho việc muốn làm một người tốt? Cuối cùng cô uể oải nói: “Vậy thì phải làm thế nào? Chẳng nhẽ cứ ngồi chờ chết?”
“Cô là nữ siêu nhân mà còn không có cách gì sao? Nếu đã biết kết quả như thế này thì lúc đầu…” Nói nửa chừng, Hàn Ly im bặt, môi anh trề ra, tay trái vo thành mắm đấm, đấm xuống dưới hai cái, rồi sau đó anh ngả người về phía sau, nói với vẻ tức giận: “Mẹ kiếp!”.
Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh Hàn Ly – một con người luôn được coi là tinh tế giỏi giang lại có vẻ bất lực như lúc này, cô vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Phanh xe cũng bị ai làm hỏng rồi!” Anh nghiến răng đáp, rồi bảo Lương Duyệt “Cô nhìn giúp tôi những chiếc xe đằng trước, giữ vô lăng để tôi cúi xuống xem thế nào.” Nói xong, anh khom người kiểm tra phanh xe dưới chân.
Lương Duyệt uống một ngụm nước to, ánh mắt tỏ vẻ sẵn sàng đón nhận trách nhiệm. Thật lòng, cô không nghĩ rằng mình sẽ phải chết như thế này. Tai nạn xe ư? Như thế chắc chắn thịt nát xướng tan.
Mấy giây sau, Hàn Ly ngẩng đầu lên, sắc mặt xám ngoét: “Phanh xe bị hỏng hẳn rồi. Xem ra, một là chúng ta sẽ đâm vào xe khác, hai là bị xe khác đâm vào.”
“Liệu có tình huống thứ ba không?” Lương Duyệt hỏi khẽ.
Hàn Ly cười lạnh lùng: “Có!”.
Đột nhiên anh quay mạnh vô lăng, chiếc xe đang đi theo chiều về bên phải bỗng quay một vòng và đâm thẳng vào một hàng rào ngăn cách bên cạnh “sầm” một tiếng. Lương Duyệt cảm thấy toàn bộ khung xương trên người mình như bị vỡ vụn, các đốt xương va vào nhau thành tiếng, đầu óc thì như rơi vào trạng thái hôn mê.
Hàng rào bị chiếc xe kéo đi mười mấy mét, cuối cùng văng vào mấy căn nhà mái bằng cũ nát ở hai bên đường, chiếc xe theo quán tính chạy về phía trước thêm một đoạn mới chịu dừng hẳn.
Lương Duyệt nghĩ thầm, nếu lần này còn sống sót quay trở về, thì từ nay cô sẽ không bao giờ nhúng tay vào những việc không phải của mình nữa.
Hàn Ly cố lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra và bấm lên đó bốn con số. 
Sau khi đầu dây bên kia có tín hiệu, Hàn Ly nói bằng giọng hết sức yếu ớt: “Tôi xin báo cảnh sát, xe của tôi đã đâm vào nhà của dân thường ở đầu đường phía đông khu Vườn hoa. Có kẻ nào đó có ý muốn ám sát chúng tôi.”

Lương Duyệt nghe thấy Hàn Ly báo cảnh sát, trước khi nhắm mắt lại, cô mỉm cười, bây giờ thì không còn là chuyện năm trăm tệ nữa mà là chuyện mưu sát Hàn Ly, anh ta không bóp chết gã kia mới là lạ!
Tên tuổi của văn phòng Nghiêm Quy cuối cùng cũng đã nổi lên. Vì đòi tiền lương giúp cho những người làm thuê mà bị trả thù, hiện tại hai luật sư bị thương tuy vẫn còn băng bó nhưng vẫn kiên quyết đòi bằng được đồng xu cuối cùng cho những người công nhân.
Tuy tít đề trên báo là những dòng chữ rất dài và nhỏ, nhưng Lương Duyệt cứ đọc đi đọc lại mấy lần, trong bụng thầm kêu lên: Thật tuyệt!
Chuyện xảy ra hôm ấy đã khiến mấy chiếc xe cấp cứu, xe cảnh sát và xe cứu hộ được điều động tới hiện trường, Lương Duyệt đã mỉm cười đầy ý tứ dưới mấy ánh đèn màu, từ trước tới nay cô chưa bao giờ được người ta chú ý như vậy, nhất là khi người ta biết rằng cô là một trong số hai vị luật sư ấy. Bà chủ nhà cứ nhất định miễn tiền thuê trọ cho cô trong một tháng, rồi nói với vẻ rất nghĩa khí rằng sẽ giúp cô đứng vững và cùng làm điều gì đó cho những người công nhân làm thuê ấy. Nhưng nhìn dáng người nhỏ thó của bà chủ nhà, Lương Duyệt cười ha hả và từ chối.
Mọi việc xem ra cuối cùng cũng đã tiến triển theo chiều hướng tốt lên, lệnh truy nã gã họ Lăng kia cũng đã được ban bố, hắn chẳng thể nhởn nhơ được bao lâu nữa. Nhân cơ hội này, Hàn Ly cũng quyết tâm giải quyết bằng được chuyện với Phương Nhược Nhã, nghe nói chiếc nhẫn đính hôn cũng đã được cưỡng chế đeo lên tay của Phương Nhược Nhã rồi. Hàn Ly có vẻ rất thích thú khi thấy âm mưu của mình được thực hiện, anh nói: “Thế mới thú vị.”
Nhìn thấy Hàn Ly cười tít trong lúc nói tới Phương Nhược Nhã, Lương Duyệt bỗng rất nhớ Chung Lỗi, rất rất nhớ. Vì thời gian sinh hoạt và làm việc của hai người hoàn toàn trái ngược nhau nên cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, càng không thể nói hết với anh những chuyện mới xảy ra. Với cái tính dễ bị kích động, anh sẽ không yên tâm làm việc và có thể sẽ lén bỏ về.
Thế nên, cô chỉ còn biết ôm chặt lấy áo sơ mi của anh khi ngủ.
Ai mà không sợ cho được, nếu không sợ thì cô đã chẳng phải để một con dao nhọn dưới gối. Nhưng dù có sơ, cô cũng phải cố tỏ ra như không có chuyện gì, và thỉnh thoảng, lúc nửa đêm, khi anh gọi điện về, cô chỉ nói những chuyện linh tinh, bởi cô nghĩ cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi, anh sẽ lại về bên cô. Cứ nghĩ như vậy thì ngày tháng sẽ trôi nhanh thôi.
Hôm ấy vừa ra khỏi nơi làm việc, về đến trươc cửa nhà thì cô nhận được một cú điện thoại lạ. Cô kẹp chiếc cặp tài liệu vào nách, cằm giữ chiếc điện thoại, tay phải lần tìm chìa khóa mở cửa. Giọng nói trong điện thoại tỏ ra rất hiền từ, giống như giọng nói của một vị giáo sư từng giảng dạy cô hồi đại học: “Xin hỏi, đây có phải là số điện thoại của luật sư Lương không?”
“Vâng đúng ạ. Xin hỏi ông là ai?” Lương Duyệt nhíu mày, tay vẫn lục tìm trong túi, không hiểu chìa khóa để đâu mất rồi.
“Cô không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn nói với cô một điều, có một số chuyện nên cho qua thì hãy cho qua, nếu không thì hãy nghĩ tới hậu quả!” Giọng nói của người kia vẫn tỏ ra rất ôn tồn.
“Ví dụ?” giọng Lương Duyệt trở nên lạnh lùng. Mấy ngày qua cô và Hàn Ly đã nhận được một số cuộc điện thoại tương tự, cũng với nội dung đe dọa, vì thế mà Hàn Ly càng giận dữ và quyết tâm, anh coi đây là vấn đề liên quan tới tôn nghiêm của giới luật sư. Chuyện đòi lại tiền lương không còn là vấn đề chính yếu nữa, mà quan trọng hơn là, đến cả những người làm về luật cũng không có được cảm giác an toàn, vậy thì dân chúng sẽ ra sao đây? Vì chuyện này, họ đã phải tố cáo tới bốn lần, lần nào cũng khiến mấy viên cảnh sát đâu đầu mà chẳng biết phải làm gì với anh.
“Có một số chuyện, Lăng Tử và các nhà đầu tư có thể giải quyết được với nhau, có một số chuyện thì những nhà đầu tư và các lãnh đạo bề trên giải quyết với nhau, có những vấn đề thì để các cấp lãnh đạo giải quyết với nhau. Cô nghĩ rằng cô có thể tố cáo tới cấp nào? Nếu như cô còn mạng sống để đi tố cáo?”

“Chúng tôi sẽ không để anh ta sa lưới, vì vậy cũng sẽ không để cho cô sống. Nếu những tài liệu trong tay tôi không sai thì cô là người Đông Bắc, đúng không? Bố cô là giám đốc một công ty xây dựng, mẹ cô đã nghỉ hưu, bà ấy thường đi chợ sớm lúc sáu giờ sáng. À, cô còn có một người bạn trai đang học ở bên Mỹ nữa, làm ở ngân hàng chắc có nhiều tiền lắm nhỉ? Nếu anh ta mất việc, gia đình cô lại xảy ra chuyện gì thì cô thử đoán xem, phải cần tới bao nhiêu ngày để anh ta có thể từ bên Mỹ trở về cứu cô?”
Cuối cùng thì Lương Duyệt không sao nghe thêm được nữa, cô giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất. “Đồ khốn kiếp!”, cô chửi thầm trong bụng.
Chiếc điện thoại lăn mấy vòng, ánh sáng từ màn hình của nó như muốn trêu ngươi và chế nhạo cô, khiến cô chỉ muốn cầm nó lên và chửi một trận thật đã.
Sau này Hàn Ly nói với cô rằng, anh cũng nhận được một cú điện thoại tương tự. Cả hai đều mệt mỏi, buồn bực, im lặng dựa vào cửa xe, ánh đèn pha từ những chiếc xe đi qua lại lần lượt hắt ánh sáng lên mặt họ, càng làm tăng thêm cảm giác ngột ngạt vô hình. Cuối cùng Hàn Ly nói: “Có tiếp tục đem ra tòa hay không thì tùy cô, còn tôi quyết định vẫn làm như vậy. Làm những kẻ lưu manh nho nhã nhiều năm rồi, không thể để mất trắng được. Ngày mai tôi sẽ tới Sở công an để trình báo, tôi muốn xem xem, tóm được gã họ Lăng kia rồi thì sẽ tóm thêm được những con cá lớn nào nữa!”
Lương Duyệt day day trán, mắt vẫn nhìn ra những chiếc xe qua lại như mắc cửi, cô rùng mình mấy cái “Thế còn bên công ty của Phương Nhược Nhã thì làm thế nào? Anh không sợ bọn chúng sẽ động đến cô ấy hay sao?”
Nghe thấy Lương Duyệt nhắc đến Phương Nhược Nhã, Hàn Ly cười rất đỗi dịu dàng, anh đáp: “Có những khi, yêu chính là từ bỏ.”
“Đừng có lạm dụng từ ngữ.” Lương Duyệt thấy sống mũi cay cay, cô cắn vào ngòn tay mình, thầm rủa.
Có thể Hàn Ly chưa phải là một quân tử, nhưng anh ta biết hy sinh bản thân để cho người mình yêu được bình an. Thế còn với Chung Lỗi thì sao nhỉ? Liệu cô có làm được điều ấy không, rời xa anh ấy?
Chia tay hay không, không phải cô cứ nói là làm ngay được. Nhưng còn chuyện đem phiền hà đến thì bọn người kia đã nói là làm.
Vì thế mà trong lúc ngủ, Lương Duyệt đã nghe thấy những tiếng động khác thường, cô bàng hoàng sực tỉnh, nhỏm người dậy, ghé mắt nhìn qua khe cửa thì thấy có bóng mấy người đang lén lút tìm vật gì đó ở trước cửa. Cô hét toáng lên: “Các người định làm gì hả? Nếu còn không đi, tôi báo cảnh sát!”.
Nhưng tiếc là câu nói đe dọa ấy không đủ mạnh, dụng cụ mà những kẻ kia mang tới rất đầy đủ, nên bọn chúng chẳng thèm để ý đến lời đe dọa của Lương Duyệt mà vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, chỉ một lát sau, cô đã ngửi thấy mùi khét lẹt.
Là người từng học về điện, cô biết bọn người ấy đang hàn cửa. Cô vội càng gọi điện sang cho hàng xóm. Người này nói chắc nịch rằng sẽ bảo vệ cô ròi thò đầu ra ngó, nhưng khi nhìn thấy hành động bất lương của bọn người kia thì vội rụt ngay đầu vào rồi đóng chặt cửa lại.
Lương Duyệt không tìm được sự giúp đỡ nhưng cũng không dám bao cảnh sát, vì cô sợ nếu bị dồn tới đường cùng, bọn người kia sẽ ra tay với bố mẹ cô và Chung Lỗi. Thấy cửa sắp bị hàn kín đến nơi, mùi khét lẹt đã tràn ngập khắp căn phòng, cô chỉ còn biết chạy tới bên cửa sổ hít không khí bên ngoài và nhìn xuống phía dưới, nơi có hàng rào lưới bảo vệ nghiêng 45 độ, cô muốn trèo xuống nhưng chẳng hề có lấy một chỗ đặt chân.
Bắt chước kiểu nhảy của Người Nhện ư? Hay là theo kiểu Titanic? Nhưng, dù là theo kiểu gì thì đôi chân của cô lúc này cũng đã run lên bần bật.
Lương Duyệt bấm điện thoại và chọn bừa lấy một trong số đó, định hỏi ý kiến. Chọn xong thì mới phát hiện ra rằng đó là tên của Trịnh Hy Tắc. Đó là số điện thoại mà cô lấy được từ Hàn Ly khi đến Trung Thiên lần đầu, tuy lưu đã lâu nhưng cô chưa bao giờ gọi.
Tự tìm đến rồi lại ăn mắng mất thôi, cô thấy ân hận ngay sau đó, nhưng giọng nói trầm trầm bỗng vọng lại từ đầu dây bên kia: “A lô, Trịnh Hy Tắc xin nghe!”

Ở đầu dây bên kia có một cuộc họp của ban lãnh đạo Trung Thiên đang diễn ra. Một vị giám độc đang trình bày một bản báo cáo của mình trên bục, Trịnh Hy Tắc nghe mà thấy thật vô vị. Các viên chức cũ của Trung Thiên trước đây đã tạo ra một tật xấu theo kiểu của các doanh nghiệp quốc doanh, phần lớn chỉ bày tỏ tình cảm yêu mến của mình với công việc bằng những lời nói sáo rỗng, vì thế anh không ngần ngại khi làm ra vẻ với họ.
“A lô, cửa nhà tôi bị người ta hàn kín lại rồi, bây giờ ngoài nhảy lầu ra thì tôi chẳng còn cách nào khác cả.” Lương Duyệt không nói tên mình ra, vì cô sợ như thế chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nhỡ chẳng may anh ta không có ấn tượng tốt về mình thì chẳng khác gì mình tự tìm đến con đường chết.
“Hãy gọi tới số 110, 119, 122.” Trịnh Hy Tắc đáp, giọng lạnh lùng.
“Thôi được, cám ơn ông đã cho tôi biết điều thông thường này.” Giọng Lương Duyệt trong nháy mắt hết sức bình thản, chẳng hề có chút phấn khởi nào. 
Cô chấp nhận số phận và cũng chẳng hy vọng Trịnh Hy Tắc sẽ cứu mình. Chỉ là bấm nhầm số thôi mà, cô tự nhủ. 
Tiếng tút tút trong máy khiến lông mày của Trịnh Hy Tắc nhíu lại, anh nhìn vào chiếc điện thoai trên tay.
Lần đầu tiên có một cô gái dám tắt điện thoại của anh, hơn nữa lại vào lúc trước khi nhảy lầu.
Giọng nói trong điện thoại hình như anh đã nghe thấy bao giờ rồi, Trịnh Hy Tắc nhíu mày lục tung trong trí nhớ, và người đầu tiên anh nhớ tới, chính là cô luật sư có miệng lưỡi sắc bén ấy. Phải rồi, giọng của cô ta và người trong điện thoại là một. Lần đầu tiên anh thấy một nữ luật sư trẻ đến từ một văn phòng tép riu mà dám giới thiệu hùng hồn về mình như vậy, vì thế cô gái ấy đã để lại cho anh ấn tượng khá sâu sắc.
Liệu cô ta có dám nhảy lầu không nhỉ? Anh mân mê chiếc điện thoại trong tay.
Rồi đột nhiên anh nhấc điện thoại lên, gọi lại số vừa rồi. Từ trong ống nghe vọng ra bài Bài ca đom đóm. Thấy hai nhân viên cấp dưới ngồi bên đang tròn mắt nhìn mình, anh đưa tay lên che miệng, rồi đưa ngón tay ra hiệu để mọi người tiếp tục. Sau đó anh thầm nhủ với vẻ lạnh lùng, nếu sau ba hồi chuông nữa mà cô ta không nghe máy, thì dù cô ta có nhảy từ đỉnh Himalaya xuống thì cũng chẳng liên quan tới anh.
“A lô, có chuyện gì thế?” Giọng nói ở đầu dây bên kia là người Đông Bắc, không phải giọng nói lúc trước. Trịnh Hy Tắc ngây người nhưng không nói gì, người ở đầu dây bên kia “A lô” mà không nghe thấy tiếng trả lời, lẩm nhẩm mấy tiếng rồi tắt máy.
Bây giờ không còn là chuyện cứu hay không cứu người nữa. Bỗng nhiên anh thấy rất tò mò trước cô gái đã tắt điện thoại của anh hai lần trước khi nhảy lầu ấy.
Anh cười lạnh lùng, cuộc họp này thật nhạt nhẽo, chi bằng tìm một cái gì đó thú vị hơn! Đột nhiên anh đứng dậy khỏi ghế tổng giám đốc, khiến vị giám đốc đang phát biểu trên bục giật mình lui về sau mấy bước, tưởng rằng bản báo cáo lấp liếm của mình đã làm sếp tức giận. Không ngờ, Trịnh Hy Tắc chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái mà chỉ bước nhanh ra khỏi phòng họp, khiến thư ký Đổng hốt hoảng chạy theo phía sau hỏi: “Thưa, Tổng giám đốc đi đâu ạ?”
Trịnh Hy Tắc đáp, đầu không hề ngoảnh lại: “Đi cứu người!”.
Cứu người!
Cứu người?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.