Đọc truyện Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường – Chương 41
Dung Trạm giống như vừa được nghe chuyện gì hài hước lắm, khóe môi lại treo lên nụ cười lạnh.
“Chuyện này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ có người móc nối ra mối quan hệ của bà với nhà họ Dung, bị người ta đào ra chuyện bà từng vứt bỏ chồng để được gả vào hào môn thế gia làm vợ bé. Đến lúc đó, không biết với cảnh cổ phiếu Phong gia rớt giá nặng nề, ban lãnh đạo liệu có nhất trí để Phong Tu Kiệt ngồi lên vị trí gia trưởng Phong gia không đây. Dù sao thì, Phong Tu Văn cũng không phải kẻ dễ đối phó.”
Trần Lộ sững người, không ngờ Dung Trạm lại có thể hiểu rõ địa vị của ba mẹ con bà ở Phong gia đến thấu triệt như vậy.
Lần này có làm gì cũng đều không thể đả động được Dung Trạm y.
Bà đã quên mất, sau lưng y còn có vị thiếu gia Cố Tiếu An kia, sự việc này một khi làm lớn lên, chưa nói đối với bản thân không có chút lợi lộc nào, đến cả cái địa vị chênh vênh kia ở Phong gia có thể cũng không thể giữ được.
Trần Lộ hạ quyết tâm lần cuối, nhất định phải được sự đồng ý của Dung Trạm mới thôi.
Trần Lộ bất ngờ quỳ xuống trước mặt Dung Trạm, “Tiểu Trạm, mẹ biết trước kia là mẹ có lỗi với con và ba con, nhưng Tiểu Thuần nó là em gái con, các con có quan hệ máu mủ, con không thể thấy chết không cứu được. Nó mới hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy. Coi như mẹ cầu xin con, cầu con cứu mạng em gái con có được không?”
Dung Trạm không ngờ bà sẽ đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình như vậy, nhất thời có chút sững sờ.
Mất một lúc Dung Trạm mới phản ứng lại được, y cười lạnh “Quan hệ máu mủ? Lúc rời đi không phải bà đã nói với ba đến chết cũng không gặp lại sao? Khi nào thì tôi với con gái bà lại có quan hệ máu mủ vậy?”
Dung Trạm bước qua Trần Lộ, rót cho ba mình một ly nước.
Trần Lộ ngạc nhiên “Con nghe được?”
“Bà hô lên to như vậy, cả khu đều có thể nghe thấy.”
Dung Mục Thanh lên tiếng đuổi khách, Trần Lộ không còn cách nào khác đành phải bỏ đi.
Dung Trạm nhìn Dung Mục Thanh, vẻ mặt có chút phức tạp, mãi một lúc sau mới nói “Con đi thanh toán viện phí hôm nay.”, tìm một lí do rồi bỏ ra ngoài.
Dung Mục Thanh biết rõ con trai đang lấy cớ, lại cũng không biết làm sao. Đang suy nghĩ nên nói với Dung Trạm như thế nào, cửa phòng bệnh lần nữa lại bị đẩy ra.
“Tiểu Trạm-” Dung Mục Thanh ngẩng lên mới biết người vào là Cố Tiếu An chứ không phải Dung Trạm.
“Chú, chú tốt hơn chưa?” Trong tay Cố Tiếu An còn bưng một bát cháo yêu hoa(*) mới ninh hồi sáng, đặt lên chiếc bàn cạnh giường bệnh.
(*) Cháo được nấu với thận của dê, lợn,..
“Tốt hơn rồi, ngược lại là Dung Trạm, cả đêm chẳng ngủ được gì, quay qua quay lại mãi không thôi.” Dung ba ba than thở.
“Phải rồi, Dung Trạm đâu?” Cố Tiếu An thuận miệng hỏi.
“Con không gặp nó? Nãy nó vừa đi thì con vào, ta còn tưởng con thấy nó đi ra.” Dung ba ba bất ngờ.
“Ồ.” Cố Tiếu An hơi nhướn mày, đáp lại.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, Giang Hàn, Tôn Uy cùng với Lương Thiệu mang theo các hộp thực phẩm dinh dưỡng bước vào.
Dung ba ba mờ mịt hỏi “Tiểu Cố, mấy người này là ai?”
“À, họ đều là bạn của Dung Trạm ạ.” Cố Tiếu An giải thích.
Dung ba ba nhìn ba tráng hán cao to trước mặt, hỏi “Các cậu cũng là diễn viên?” Trong lòng thầm nghĩ là diễn viên chắc cũng chuyên đóng mấy vai như vệ sĩ cho nhà giàu hoặc sát thủ.
“A, vâng, đều là diễn viên ạ.” Tôn Uy hùa theo.
Cũng đâu thể nói với ông bọn hắn là thủ hạ với vệ sĩ của Cố tổng được?
“Được, sau này ta sẽ kêu Dung Trạm cân nhắc đề bạt mấy đứa, nhìn vóc dáng cũng không tệ, chỉ là vận khí kém một chút.” Dung ba ba híp híp mắt nói.
Cố Tiếu An xém nữa thì sặc nước bọt, mấy tên này là diễn viên thì có thể diễn được cái gì? Tủ lạnh cỡ lớn? Hay là thần điêu? Ha ha, Cố Tiếu An thực muốn cười lớn.
Trong khi mọi người đang cố nén cười thì Dung Trạm mở cửa bước vào phòng bệnh.
Y mới đi tới khúc ngoặt cầu thang, nghĩ nghĩ cuối cùng lại trở về phòng bệnh, chủ yếu vì lo ông cụ lại nghĩ loạn.
Bước vào phòng lại thấy mọi người đều đang ở đây, hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều rất cổ quái. Dung Trạm có chút mờ mịt nhìn Cố Tiếu An, Cố Tiếu An cười sủng nịch đáp lại.
Dung ba ba nói “Tiểu Trạm à, bọn họ nói họ là bạn con, con xem các bạn con mới bắt đầu trở thành diễn viên, con thì đã trong làng giải trí một thời gian rồi, có thể dẫn dắt bọn họ không? Con xem người đứng cạnh Tiểu Cố này, cậu ấy rất phù hợp diễn vệ sĩ, sau này nếu có vai vệ sĩ nào con thử nói với đạo diễn xem, con nổi tiếng như vậy, ý kiến của con đạo diễn ít nhiều gì cũng sẽ nghe.”
Dung Trạm nhìn Tôn Uy, khóe miệng câu lên một nụ cười.
“Còn người này nữa, cậu đang đứng phía sau cười tít mắt đó, vóc dáng rất được, nếu như có vai quản gia nào thì giới thiệu cho y.” Dung ba ba thuận tay chỉ Lương Thiệu.
Cố Tiếu An mím môi nhịn cười, nhìn ông cụ an bài cho từng người một.
“Cậu này thì không được, cậu này theo ba thấy nên diễn mấy vai sát thủ. Bộ mặt u ám kia, chính là sát thủ trong sát thủ.” Dung ba ba nhìn Giang Hàn lắc đầu.
Cuối cùng Dung Trạm không nhịn được cười ra tiếng, nói với ba mình “Con biết rồi, con sẽ sắp xếp, ba cứ lo dưỡng thân thể cho tốt đi.”
Vì muốn cho Dung Trạm và Cố Tiếu An có không gian riêng để ôn chuyện cũ, Tôn Uy và Lương Thiệu hăng hái xung phong ở lại chăm sóc Dung ba ba. Cố Tiếu An hết lần này đến lần khác đảm bảo, ông cụ cũng nói không vấn đề gì, Dung Trạm mới đồng ý cùng Cố Tiếu An rời bệnh viện.
Cố Tiếu An tay lái xe, hỏi Dung Trạm đang ngồi ghế phó lái “Trước khi anh đến đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dung Trạm theo phản xạ hỏi lại “Cái gì?”
“Trước khi anh đến bệnh viện, đã có ai tới sao? Còn nói với em điều gì à?” Cố Tiếu An hỏi.
Dung Trạm trầm mặc một lát mới trả lời “Em gái của Phong Tu Kiệt bị suy thận.”
“Sao?” Cố Tiếu An nhất thời không phản ứng kịp.
“Hôm nay, người phụ nữ đó đến.” Vẻ mặt Dung Trạm phức tạp, không nói được sau trận náo loạn ngày hôm nay, y nên dùng tâm tình như thế nào đối với bà ta.
“Bà ta tìm em hiến thận cho con gái bà ta?” Sắc mặt hắn nháy mắt lạnh đi mấy phần.
“Khẩn cầu, đe dọa, giảng thân tình, luận huyết thống, khóc lóc, châm chọc, thủ đoạn gì có thể dùng đều lôi ra hết, sau đó bị ba đuổi đi rồi.” Vẻ mặt y không lạnh không nhạt, giống như kể lại một câu chuyện vui bản thân xem được, không mảy may lẫn chút cảm xúc nào.
“Em nghĩ thế nào?” Cố Tiếu An điềm tĩnh nhìn Dung Trạm.
“Lúc đó quá hỗn loạn, em cũng không biết nên phản ứng ra sao. Bà ta bỏ đi nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới xem em và ba sống như thế nào. Vậy mà con gái gặp chuyện, bà ta lại có thể hạ thấp mặt mũi đến cầu xin. Chẳng phải người ta vẫn nói mẹ là người tốt nhất trên đời sao? Tại sao đến lượt em tất cả lại trở thành như vậy?” Trong mắt Dung Trạm lộ ra chút mờ mịt, khiến trái tim Cố Tiếu An căng thẳng.
Hắn đem xe dừng lại bên đường, nắm lấy bàn tay Dung Trạm, muốn nói vài lời an ủi lại không biết phải nói gì.
Hắn cảm thấy, sau sự việc lần này, Dung Trạm đã thay đổi rồi, nhưng cụ thể thay đổi ra sao hắn lại không thể chỉ ra được.
Có lẽ từng trải qua sinh tử, nên tất cả những thứ trước giờ y kiên trì theo đuổi đều bị xem nhẹ đi.
Y có thể thẳng thắn nói với Cố Tiếu An sự hoang mang của mình, điều đó cho thấy y đã xem hắn là người mà bản thân tín nhiệm.
Không hiểu sao, Cố Tiếu An có chút vui sướng, lại đau lòng nhìn Dung Trạm vướng mắc không thôi.
“Anh nói xem nếu như em không đi hiến thận, có phải rất tuyệt tình không? Nhưng trong lòng em thực không thể nuốt trôi cơn giận này. Em trước giờ không có gì, mất đi tất cả, bị bọn họ đoạt lấy, chiếm hữu. Bây giờ em còn phải mang nội tạng của mình đến cứu con gái bà ta. Dù rằng đã từng trải qua sinh tử, hiểu được sinh mạng đối với một thiếu nữ quý giá như thế nào, nhưng em vẫn không cam tâm.” Dung Trạm thất bại ôm lấy mặt.
“Nếu em thật sự đối với bọn họ tuyệt tình, em sẽ không vướng bận chuyện này như vậy. Thực ra, em vẫn luôn hi vọng, hi vọng người phụ nữ đó có thể dành chút tình cảm cho em. Bà ta càng khẩn cầu lại càng khiến lòng em nguội lạnh. Nếu trước đây em thấy thất vọng về bà, vậy thì ngay lúc này, em đã tuyệt vọng đối với bà.” Vài câu nói của Cố Tiếu An đã nói trúng tâm sự trong lòng y.
Dung Trạm ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Tiếu An, giống như lần đầu gặp hắn. Lời này từ miệng Cố Tiếu An nói ra, không khiến y cảm thấy sắc bén, mà ngược lại, những câu hắn nói lại nói ra được những điều y giấu dưới đáy lòng.
Trái tim đột nhiên như được gột rửa.
Y biết mình nên làm gì, cũng biết phải chọn lựa thế nào.
Có được nam nhân này, y đúng là đào được ngọc rồi.
Dung Trạm cười cười, vươn tay bắt lấy cổ áo hắn, trên đôi môi mỏng ấn xuống một nụ hôn, hương vị quen thuộc, sự nóng bỏng quen thuộc.
Cố Tiếu An theo phản xạ làm sâu thêm nụ hôn này, hôn tới hôn lui lại bắt đầu cảm thấy không đủ, mỗi một tế bào trên cơ thể hắn đều đang gào thét: Muốn y, muốn hung hăng làm y, không ngừng nghỉ.
Lí trí dần trở lại.
Ở trong xe này, người qua lại thực sự rất đông.
Cuối cùng Cố Tiếu An cũng cam chịu di dời đôi môi, nén xuống dục vọng của mình, trầm giọng nói “Ở đây không được.”
Trong khoang xe chật chội, Dung Trạm đè thấp thanh âm khẽ cười.
Cảm giác này đã lâu không thấy.
Cố Tiếu An khẽ rống một tiếng “Xem về nhà anh thu thập xem thế nào.” Nói rồi khởi động xe, lao đi như tên bắn.
Nụ cười bên môi Dung Trạm dần lớn hơn, cười đến không ngừng được.
Trên chiếc giường lớn quen thuộc, hai thân ảnh triền miên không ngớt san sẻ sự nóng vội, tuyệt vọng, niềm vui trùng phùng, cùng sự sợ hãi mất đi của quãng thời gian chia cách.
Tiếng thở dốc truyền tới mọi ngóc ngách căn phòng, si triền, mới có thể giải quyết sự thèm muốn.
Cuối cùng, Cố Tiếu An dày vò đủ rồi mới thả cho Dung Trạm ngủ.
Trong đầu hắn vẫn lưu giữ hình ảnh Dung Trạm ngày trước, nghiêm cẩn, cấm dục, cẩn thận tỉ mỉ, nói năng cẩn trọng, tất cả đều không đủ để hình dung tính cách lạnh lùng của y.
Khác biệt với trước kia là, Dung Trạm của hiện tại tính cách đa dạng hơn, không cần phải sống như trước kia mỗi ngày thần kinh căng chặt.
Dường như mỗi một sự việc nhỏ đều có thể làm y vui vẻ hồi lâu.
Tâm tình của y, cũng tình nguyện chia sẻ cho hắn biết, nhìn nụ cười nhẹ treo trên môi y, có thể biết được, y bây giờ có bao nhiêu dễ dàng thỏa mãn.
Dần dần có tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có.
Chết tiệt, thế này càng mê người hơn nữa.
Cố Tiếu An có chút khổ não, càng nhiều là vui vẻ yên lòng.