Đọc truyện Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường – Chương 3
Hiếm có ngày tuyết ngừng rơi, mặt trời cũng ló dáng.
Dung Trạm một thân tây trang đen, đeo kính râm, trong tay ôm bó hoa hồng trắng, đứng trước bia mộ. Người phụ nữ trong tấm ảnh ố vàng cười vô cùng rạng rỡ, phảng phất như chẳng có gì buồn phiền hết.
Dung Trạm tháo kính râm xuống, đặt bó hoa trước mộ, cúi người “Dì Lạc, con đến thăm dì.”
Cảm xúc không có gì trúc trắc, giống như gặp lại người bạn lâu năm, khẽ nói “Ba con không đến, con đoán, ông ấy vẫn chưa thể đón nhận sự thật. Dì Lạc, dì không thua đâu, dì đã thắng được trái tim ông ấy rồi.” Những lời khi xưa chưa nói, sau này cũng không có chỗ để nói ra, y nghĩ, ba mình có lẽ rất hối hận.
Đứng lặng hồi lâu, nhìn thật sâu vào người phụ nữ trong tấm ảnh, sau đó quay người rời đi. Bất kể đã từng yêu sâu đậm ra sao, kể từ thời khắc tử vong, tất cả đều không còn gì nữa, tìm không ra một vết tích. Y không hiểu loại cảm giác ấy, nhưng từ sau khi dì Lạc mất đi, ba đã thu hồi lại hết tất cả những đồ vật của dì, đại khái cũng vì vô pháp thừa nhận sự thật.
Trên bia mộ khắc rõ ràng dòng chữ: Dung Mục Thanh ái thê Lạc Doanh chi mộ.
Sớm biết như thế, hà tất trước đây phải làm như vậy.
……
Cho dù đã sớm biết Cố Tiếu An phải ra nước ngoài công tác, nhưng khi bước vào nhà vẫn cảm thấy thật cô quạnh.
Kì thực Cố Tiếu An có thể xem như một người yêu tốt. Y từng nghe nhiều nam nghệ sĩ khác sống trong cái giới này nói, những kim chủ bao dưỡng mình biến thái như thế nào, hứng thú của đám người đó buồn nôn ra sao, thậm chí còn có kẻ thích chơi SM.
Y rất may mắn, một lần duy nhất bị công ti bắt đi “câu cá” mà bản thân không thể cự tuyệt, cuối cùng lại câu về được nhân vật khét tiếng trong hắc bạch lưỡng đạo Cố Tiếu An, hơn nữa lại trở thành người được hắn yêu thương, dù rằng chính y cũng không rõ loại quan hệ này có thể kéo dài bao lâu. Y luôn cho rằng muốn lợi dụng người khác thì chính mình cũng phải bỏ ra một cái giá tương ứng. Mà cái y có thể cho Cố Tiếu An chính là thân thể, không có gì khác, cũng không thể là thứ gì khác.
Cuộn người trong chăn, Dung Trạm chỉ cảm thấy thấy càng lạnh hơn, trong lòng hoài niệm lại sự ấm áp đêm hôm đó. Y và Cố Tiếu An dây dưa với nhau đã ba năm rồi, thanh xuân đối với một minh tinh là hữu hạn. Đến bản thân y cũng không biết “ân sủng” này sẽ kéo dài đến bao giờ, tùy thời đều có khả năng bị vứt bỏ. Có lẽ y nên nghĩ cách độc lập, không nên lúc nào cũng chỉ biết dựa lưng Cố Tiếu An.
“Tách, tách, được rồi, xong việc!” Nhiếp ảnh gia hô lên một tiếng, kết thúc buổi chụp hình tuyên truyền.
Dung Trạm nhu nhu đôi mắt khô khốc mệt mỏi, bất kể bao nhiêu năm rồi cũng không thể thích ứng được với chiếu xạ của ánh sáng đèn flash. Trợ lí thức thời đưa cho y một lọ thuốc nhỏ mắt, Dung Trạm nhỏ hai giọt, nhắm mắt dựa lưng vào ghế tranh thủ chợp mắt một lát.
“Buổi tối còn một buổi họp mặt fan, Trạm ca.” Trợ lí Tiểu Cao đứng bên cạnh hơi nghiêng người nói.
Dung Trạm ừ một tiếng, không mở mắt, trong lòng vẫn canh cánh về tin nhắn của Cố Tiếu An. Cố Tiếu An luôn thích đi thẳng vào chủ đề, có việc tìm y thường trực tiếp gọi điện thoại chứ tuyệt đối sẽ không nhắn tin hỏi. Ít nhất bên nhau ba năm nay hắn chưa từng gửi tới một mẩu tin nào.
Vậy mà… vì sao em không gọi điện thoại cho anh? Kiểu tin nhắn như này thế mà lại đến từ Cố Tiếu An. Lúc nhận được tin nhắn, Dung Trạm vừa mới đặt hộp cơm xuống, chuẩn bị uống nước, vừa nhìn thấy tin nhắn suýt nữa thì bị sặc chết.
Bầu không khí giữa y và Cố Tiếu An càng ngày càng không đúng, từ ban đầu vốn là giao dịch thể xác, dần dần lại có chút ái muội. Khác biệt là thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ mà Cố Tiếu An đối với mình.
Mạnh mẽ áp chế lại suy nghĩ, Dung Trạm mở mắt nghiêng đầu nhìn Tiểu Cao “Vệ Thanh có nhắc chú ý gì không?”
Tiểu Cao lắc đầu “Vệ tỷ nói lần họp mặt này là do các fan trong nhà tự tổ chức, có hội trưởng Hà Tĩnh đứng đầu, không có vấn đề gì hết.”
Dung Trạm nhẹ gật đầu, tùy ý để nhân viên hóa trang tẩy trang cho mình.
Họp fan bắt đầu, Dung Trạm cùng fan chụp hình kí tên. Mặc dù Dung Trạm là một trong số ít nghệ sĩ không dùng weibo nhưng y luôn luôn để ý động thái của các fan. Thậm chí ngoài hội trưởng y còn có thể kể được tên của vài fan khác.
Xếp hàng phía cuối là ba fan nam, Trong đó có một người mặc áo len đen tay cầm bình nước, ánh mắt bất an nhìn xung quanh. Dung Trạm liếc người này một cái, chỉ cho rằng hắn là do lần đầu được gặp thần tượng nên lúng túng không biết làm thế nào, cũng không để ý nữa.
Đến lượt fan nam áo đen đó bước lên, hắn giơ bình nước trong tay, vặn nắp, sau đó dùng lực hất vào mặt Dung Trạm, điên cuồng cười to “Haha, cái này là axit đấy, Dung Trạm mày xong rồi!”
Dung Trạm phản xạ tránh đi nhưng không kịp nữa. Cảm giác bỏng rát lan tràn trên mặt, nước mắt từ đôi mắt đang nhắm chặt cũng điên cuồng chảy ra, hiện trường một mảnh hỗn loạn. Tiếng thét cao vút của các fan nữ càng khiến cho nhóm người hoảng loạn hơn. Kẻ hành hung muốn nhân lúc hỗn loạn chạy thoát, bị Tiểu Cao nhanh tay nhanh mắt tóm lại ấn chết dí xuống sàn, gào lên kêu Hà Tĩnh gọi cho quản lý Vệ Thanh.
Hà Tĩnh run rẩy gọi cho Vệ Thanh, Vệ Thanh nghe tin thì lập tức choáng váng, hoảng loạn gọi điện báo cho Cố Tiếu An, rồi không kịp xin lỗi liền vội vã chạy tới bệnh viện.
Khoảng mười lăm phút sau, Dung Trạm từ phòng phẫu thuật được đẩy ra, mắt nhắm chặt an tĩnh nằm trên giường bệnh, trên mắt cũng không có băng vải, Vệ Thanh hơi thả lỏng, tiến tới hỏi “Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?”
“Dung tiên sinh không có chuyện gì, chỉ là nồng độ nước cay bắn vào mắt hơi lớn, đề nghị tối nay nên cố gắng nhắm mắt dưỡng thần.” Lục Không cởi khẩu trang chậm rãi nói. Thật không hiểu Cố thiếu hoảng hốt cái gì, rõ ràng chỉ là nước cay, hại hắn nửa đêm canh ba bị đào dậy chạy tới bệnh viện. Xem ra vị minh tinh này chiếm phân lượng không nhỏ trong lòng ai đó a, thật thú vị.
“Cảm ơn ngài, bác sĩ.” Vệ Thanh thở ra một hơi thật sâu, cảm thấy như thể chính mình vừa đứng trước Qủy Môn Quan vậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn đứng không nổi phải dựa vào bức tường phía sau, bên tai còn ong ong vang lên câu nói khi nãy của Cố thiếu “Cậu ấy mà có chuyện gì, tất cả các người cũng đừng mong được yên ổn.” Cho dù ngữ khí bình tĩnh, nhưng Cố thiếu là kẻ có bao nhiêu tâm ngoan thủ lạt tất nhiên không cần phải nói nữa.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thì xong rồi, may mà không phải axit, may mà chỉ là nước cay.
……
Dung Trạm cảm thấy mình đang được ôm đi, muốn mở mắt nhìn thử lại phát hiện trước mắt chỉ là một mảnh đen kịt, bên mũi truyền đến hơi thở quen thuộc.
“Đừng cử động.” Cố Tiếu An cau mày nhìn tay Dung Trạm cựa quậy muốn kéo băng che mắt ra, khẽ nói, trong giọng nói mang chút trách móc cùng đau lòng.
Trầm mặc một lúc, Dung Trạm nói “Còn tưởng là đã mù rồi.”, nói xong thấy cánh tay đang ôm mình hơi căng cứng, cách một tầng băng vải cảm nhận lồng ngực cứng rắn của Cố Tiếu An.
Cố Tiếu An thấy trái tim đau nhói, tự trách mình suy nghĩ không chu đáo khiến y bị thương. Nhưng mà, sự việc này đời trước rõ ràng không xảy ra…lẽ nào do hắn sống lại mà lịch sử thay đổi mới khiến cho mọi chuyện ùn ùn kéo tới?
Nếu như yêu y là trái với thiên lí, vậy thì Cố Tiếu An hắn sẽ chống lại ý trời, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường, kéo chăn đắp lên, sau đó chính mình cũng cởi áo khoác ra nằm xuống bên cạnh.
“Sao anh lại về?” Dung Trạm khẽ lên tiếng hỏi.
“Sợ.” Cố Tiếu An đáp.
Sợ? Đường đường là Giang Châu Cố thiếu cũng biết nói sợ, chỉ e toàn thế giới cũng chẳng có ai tin. Dung Trạm đột nhiên muốn cười. Rõ ràng chỉ là bị tạt nước cay, nghỉ ngơi một đêm là không việc gì, vậy mà không ngờ Cố thiếu lại tức tốc từ nước ngoài bay về. Đoán chắc là phải dùng chuyên cơ, không thì sao nhanh được như vậy? Trong lòng bỗng thấy thật ấm áp, khóe miệng kiềm không được mà nhếch lên một độ cong xinh đẹp, ngờ nghệch say đắm nhìn Cố Tiếu An vẫn đang trong quá trình tự trách.
Cố Tiếu An cúi đầu chậm rãi hôn lên cánh môi mê người, từ nhẹ nhàng hôn liếm dần dần tăng lực đạo. Đã hơn một tuần dục vọng chưa được giải phóng, khi nãy ôm Dung Trạm đã bắt đầu kêu gào, bây giờ lại càng khó kiềm chế. Nhưng mà hiện giờ hắn có một việc quan trọng hơn phải làm.
Đôi môi mỏng chậm rãi dời khỏi, Cố Tiếu An hôn xuống vành tai Dung Trạm, dịu dàng nói “Ngủ đi.” Dung Trạm cười khổ trong lòng, dục vọng đã bị khơi lên làm sao một chốc mà biến mất được, càng không nói đến chuyện đi ngủ.
Đợi đến khi hô hấp của Dung Trạm dần dần ổn định, Có Tiếu An nhấc chăn lên đứng dậy mặc áo khoác, xuống lầu.
Đã vào đông, tầng hầm cực kì tối tăm và ẩm ướt, bên trong truyền tới thanh âm thê thảm cầu xin tha thứ. Trông thấy Cố Tiếu An tới, Tôn Uy bỏ dùi cui điện trong tay xuống, bước đến cạnh hắn, “An ca.”
“Đã tra ra chưa?” Cố Tiếu An lấy từ hộp ra một điếu thuốc, Tôn Uy vội châm lửa.
“Hắn chỉ nói có một người áo đen cho ăn tiền, kêu hắn tạt axit vào người Trạm ca, tên này lá gan nhỏ, đổi chút nước cay liền muốn lừa qua cửa.” Tôn Uy cũng tự châm lấy một điếu hút, phun ra một ngụm khói, chầm chậm nói.
“May cho hắn lá gan nhỏ.” Khóe miệng Cố Tiếu An nhếch lên một nụ cười lạnh, nhìn Tôn Uy đến sống lưng lạnh toát, thầm nghĩ nếu như Dung Trạm y mà có chuyện gì chắc Cố thiếu sẽ cho nổ cả Giang Châu mất.
“Vậy hắn…” Tôn Uy chỉ vào kẻ toàn thân đầy máu đang trốn trong góc tường, hỏi.
“Vứt ra đường.” Cố Tiếu An nhả một ngụm khói, vứt nửa điếu thuốc còn lại xuống đất dùng chân di di, xoay người rời khỏi căn phòng.
“Thật đen đủi.” Tôn Uy đạp hắn mấy cái, sau đó gọi thủ hạ tới lôi người đi.
……
Trong hộp đêm nổi tiếng nhất Giang Châu, Cố Tiếu An trong lòng ôm một cậu trai bao dáng vẻ lả lướt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy khuôn mặt trai bao này có vài nét tương đồng với Dung ảnh đế.
“Pằng”, có tiếng nổ súng, chùm đèn treo trên trần nhà nháy mắt rơi xuống, đập vào bàn trà đắt tiền, bàn trà lập tức vỡ nát, cậu trai bao sợ hãi thét chói tai.
Cố Tiếu An không kiên nhẫn đẩy cậu ta ra, bên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhã “Đây chính là quy củ đàm phán của Thuận An Đường?”
“Cố thiếu gia, chẳng lẽ mày không biết, tao không chỉ là người của Thuận An Đường, còn là cha của Tô Trác?” Thân Tứ cười lớn, tiếng cười khiến cho người ta lạnh tóc gáy.
“Ồ?” Cố Tiếu An nhướn mày, thì ra Thân Tứ là cha Tô Trác, vậy thì hay rồi.
“Cố Tiếu An, mày đi chết đi.” Thân Tứ nhấc khẩu súng trong tay lên nhắm vào Cố Tiếu An. Một khắc khi súng nổ, một thân ảnh quen thuộc lao ra chắn trước người hắn, thay hắn đỡ lấy phát súng chí mạng.
Người ngã xuống, là Dung Trạm. Cố Tiếu An nhanh chóng từ sau lưng lấy ra một khẩu súng, bắn vào đầu Thân Tứ.
“Dung Trạm!” Cố Tiếu An giật mình thét lên, tỉnh dậy nhìn Dung Trạm quấn băng mắt an ổn ngủ kế bên, hắn mới biết, vừa rổi chỉ là ác mộng, cơn ác mộng khiến bản thân kinh hãi vô số lần.