Đọc truyện Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường – Chương 19
Cố Tiếu An nhấc chăn lên nằm xuống bên cạnh Dung Trạm, cẩn thận ngẫm lại những lời Tôn Uy nói. Đã có người bắt đầu muốn đối phó với Dung Trạm rồi? Vậy còn đời trước? Đời trước phải chăng cũng từng có người uy hiếp y, mà hắn không hay biết gì hết.
Đời trước, sau khi hắn cùng Tô Trác ở bên nhau liền không còn liên lạc với Dung Trạm nữa. Mà y khi đó cũng đã chuyển đi khỏi nơi ở của hai người, căn bản không có cơ hội gặp cha mẹ hắn.
Không biết khi bị cha mẹ mình mắng, y đã đau lòng như thế nào? Y là kiểu người có lòng tự tôn rất cao, lại cực kì yêu diễn xuất, bị mẹ mình mắng những lời như vậy chắc chắn trong lòng y rất khó chịu.
Ánh mắt Cố Tiếu An rơi trên khuôn mặt y, lại vô tình thấy mi mắt khẽ run lên, hắn lật người lại đem y áp dưới thân, quả nhiên giây tiếp theo Dung Trạm liền từ từ mở mắt ra.
Cố Tiếu An úp mặt vào cổ y, rầu rĩ nói “Mẹ anh nặng lời với em như vậy, sao em không nói lại với anh?” Lúc này hắn chỉ muốn tát cho mình một cái, cũng khó trách ngày đó trong nhà tắm hỏi y sao lại biết tên mẹ mình, trong mắt y lại lộ ra tia đau thương rõ ràng như vậy. Nghĩ đến đây Cố Tiếu An chỉ hận không đập cho mình một trận.
Khi ấy bị người có khuôn mặt giống với mẹ kế mình nói những lời gây tổn thương như vậy, lại thêm lo cho hắn đang sống chết không rõ, hắn quả thực không dám tưởng tượng nữa, y khi đó đã bất lực lạc lõng bao nhiêu. Mà hắn lại chưa từng hỏi đến, nếu hôm nay không phải nghe Tôn Uy nói, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không biết đến chuyện này.
Có lẽ Dung Trạm y không muốn hắn với mẹ mình vì chuyện này mà ầm ĩ, chỉ có thể nuốt xuống. Nếu đổi lại là Tô Trác có lẽ đã sớm không chịu được mà tìm mình cáo trạng. Dung Trạm rất biết đối nhân xử thế, dù y không nói nhưng hắn cũng có thể hiểu lo nghĩ này trong lòng y. Có lẽ, đời trước hắn quả thực đã quá sai lầm. Thật may, ông trời còn cho hắn cơ hội sống lại một lần.
Bên tai truyền tới tiếng than khẽ “Bà ấy là mẹ anh.” Chỉ một câu đơn giản, lại khiến Cố Tiếu An có cảm giác lệ nóng doanh tròng.
“Đồ ngốc.” Cố Tiếu An không ngẩng đầu lên, chỉ càng ôm y chặt hơn vào trong lòng.
Rất lâu sau, hắn nghe được âm thanh thanh lãnh mà kiên trì của y “Em sẽ không buông tay.” Một câu này của y đã gạt sạch mọi lí trí của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn y, cúi xuống phủ lên một nụ hôn, điên cuồng mút mát, đem tất cả tình cảm đều đặt vào nụ hôn này, truyền tới Dung Trạm. Mà Dung Trạm sau khi bất ngờ lỡ mất một nhịp thì bắt đầu đáp lại, thậm chí còn tích cực hơn những lần trước đây.
Hôn đến khi cả hai cùng không thở nổi nữa Cố Tiếu An mới buông y ra, nằm xuống cạnh y thở gấp, khóe mắt lại nhìn tới đôi môi bị mình hôn sưng lên kia, trong lòng có chút thỏa mãn, giống như bản thân vừa đánh dấu y thành công vậy.
Hắn không ngờ Dung Trạm bề ngoài trông lãnh đạm nhưng lại có thái độ kiên trì cứng rắn như vậy đối với mối quan hệ của hai người, “Anh cũng sẽ không từ bỏ.”
Những điều tốt đẹp nhất trên đời này đều không so được với quyết tâm sống chết không buông tay của hai người họ.
Dung Trạm hơi bất ngờ quay lại nhìn Cố Tiếu An, nhìn thấy đôi môi đang sưng lên của hắn cùng khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn, y đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười sạch sẽ lại tràn đầy từ tính.
Cố Tiếu An hơi ngây ngốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy Dung Trạm cười ra tiếng. Hắn vẫn luôn nghĩ điểm cười của y đặt quá cao, trước giờ chưa từng được nghe y cười như thế bao giờ, không ngờ y khi cười rộ lên lại mê người đến như vậy.
Hắn kiềm lòng không được mà lại làm y lần nữa, sau đó nghe thấy tiếng cười vui vẻ của y dần chuyển thành…âm thanh nức nở, trong lòng hắn cực kì thoải mái.
……
Dung Trạm kéo lê thân thể đau nhức của mình lên xe, trong lòng thầm mắng Cố Tiếu An không biết tiết chế hàng ngàn lần.
Vừa quay qua cài dây an toàn liền thấy trên ghế phó lái có đặt một tờ giấy, y nhìn quanh, cũng không thấy trong xe có người nào khác. Trong lòng thầm nghĩ bản thân quá đa nghi, có lẽ chỉ là thói quen xấu vứt đồ lung tung của Cố Tiếu An, hoặc tối qua trở về hơi muộn nên Tôn Uy quên mất không dọn đi.
Y tiện tay cầm lên xem, nhất thời chết lặng.
Trên giấy có một dòng chữ được viết bằng máu: “Không cút khỏi làng giải trí, mày phải chết”. Vết máu nhìn qua vẫn còn mới.
Bàn tay nắm chặt tờ giấy. Là ai? Ai lại có thể làm ra trò đùa dai như vậy? Mà trò đùa này xem ra cũng thật ác độc rồi?
Một bóng dáng quen thuộc lướt qua, Dung Trạm nhanh chóng vò tờ giấy lại cất vào trong túi áo.
Cố Tiếu An vừa mở cửa xe bước vào, nhìn sắc mặt Dung Trạm trắng bệch bất thường, bèn hỏi “Làm sao thế?”
“Không sao.” Dung Trạm cười đáp.
“Phải rồi. Hôm nay anh phải đi công tác khảo sát hạng mục, có lẽ phải đi mất một tuần. Em ở nhà nhớ ngoan, anh sẽ sắp xếp thêm vài vệ sĩ tới.”
Dung Trạm: “…” Cái gì mà ở nhà nhớ ngoan? Thực muốn mắng người mà!
Cố Tiếu An lại gần hôn môi y một cái, lại bất ngờ cảm thấy có vị máu tanh, hắn mẫn cảm hỏi “Sao lại có vị máu?”
Trong lòng Dung Trạm hơi chấn động, bàn tay để trong túi áo siết chặt trong vô thức “Lúc trước không cẩn thận bị đứt tay chảy máu.”
“Có sao không?” Cố Tiếu An nhướn mày hỏi.
Dung Trạm lắc đầu. Cố Tiếu An cụp mắt xuống, ở bên khóe môi y hạ xuống một nụ hôn, cũng không để ý trong xe lắm, nói “Anh đi trước, em lái xe cẩn thận.”
Nhìn Dung Trạm lái xe đi, hắn khẽ cau mày. Mỗi lần nói dối lông mi bên mắt phải của y sẽ khẽ run, hắn biết vừa rồi Dung Trạm nói dối mình, nhưng lại không biết vì sao y phải lừa hắn?
Cho dù tay y có bị đứt tay chảy máu, mùi máu cũng không thể đậm như vậy được.
Dung Trạm khẽ thở ra một hơi, trong lòng lại vẫn loạn như trước. Nếu nói tới chuyện đắc tội với người nào, trước giờ y cũng chỉ có đánh qua Tần Lộ một lần.
Không biết là kẻ nào đố kị với y mà bày ra trò đùa ác ý này? Trong lúc chờ đèn đỏ, Dung Trạm tay gõ nhịp trên vô lăng, vô ý liếc nhìn ra ngoài cửa xe lại bất ngờ thấy bên đường có một người đàn ông toàn thân đầy máu, khá giống tài xế lão Lưu nhà Cố Tiếu An. Trên người ông vẫn mặc bộ quần áo đen như hôm đưa y cùng Cố Tiếu An rời khỏi nhà. Hơn nữa bên khóe miệng còn có một vết bầm lớn rất rõ rệt.
Dung Trạm vội tấp xe dừng bên lề đường, đeo kính râm xuống xe chạy tới nhìn.
“Dừng xe.” Âm thanh thanh lãnh từ chiếc xe phía sau vang lên.
“Thiếu gia?” Tài xế hỏi.
Nam nhân ngồi ở ghế phó lái trên mặt đeo một gặp kính gọng vàng phất phất tay, tự mình bước xuống xe. Phong Tu Văn khẽ cười lạnh, không ngờ đã trao đổi phương thức liên lạc nhưng Dung Trạm kia lại không hề liên hệ với mình lấy một lần. Lần này xem ra thú vị đây.
“Chú Lưu? Chú sao rồi?” Dung Trạm lấy tay lau vết máu trên mặt ông, lão Lưu chỉ nhìn y phát ra từng tiếng rên như cầu cứu, nhưng không nói được lời nào.
Dung Trạm muốn đỡ lão Lưu khắp người đầy vết thương lên lại cảm thấy có chút gắng sức. Đúng lúc này một bàn tay khác đưa qua nâng người lão Lưu, gánh giúp Dung Trạm không ít sức nặng. Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói “Là anh?”
Dung Trạm có ấn tượng rất sâu sắc với Phong Tu Văn bởi cặp kính và khí chất lạnh lùng tỏa ra từ hắn. Y cũng chỉ hơi thất thần một chút, cuối cùng nhìn Phong Tu Văn khẽ gật đầu.
“Đưa lên xe tôi đi.” Phong Tu Văn cũng gật đầu đáp lại, nói.
Dung Trạm không phản đối, y biết với đôi tay đang phát run của mình lúc này, có muốn cũng không thể lái xe được.
Phong Tu Văn cẩn thận đặt lão Lưu vào vị trí sau xe rộng rãi, đeo găng tay y tế vào bắt đầu sơ cứu các vết thương trên người ông, không hề lộ chút ghét bỏ phiền phức. Thủ pháp hắn tự nhiên lưu loát như rất quen thuộc với việc này.
Dung Trạm gỡ kính râm xuống, nói “Tôi là…”
“Tôi biết, Dung Trạm. Tôi là Phong Tu Văn.” Phong Tu Văn ngẩng đầu ngắt lời y, động tác trên tay không hề ngừng lại.
Trong lòng Dung Trạm có chút bất ngờ, không ngờ người trước mặt lại là trưởng tử Phong gia. Nhìn áo sơ mi hắn đang mặc nhiễm đầy máu, chính hắn lại không một chút ngần ngại hay chán ghét, trong lòng y vừa kinh ngạc lại vừa kính phục.
Phong Tu Văn ngẩng đầu thấy Dung Trạm đang ngây ngốc nhìn mình, cảm thấy thú vị. Hắn nói “Tôi vừa xem qua một chút, đầu lưỡi của ông ấy có lẽ bị thương rồi, hơn nữa còn mất không ít máu. Bây giờ việc cấp thiết là phải đưa ông ấy tới bệnh viện.”
Dung Trạm lúc này mới hồi thần, y nhìn lão Lưu cả mặt đầy máu, bên khóe môi máu vẫn đang không ngừng chảy, dáng vẻ thập phần chật vật. Bàn tay lão nắm chặt lấy tay y cũng dần dần không còn mấy sức lực.
Cảm nhận được ông có biến hóa, trái tim Dung Trạm nhất thời căng thẳng. Lão Lưu biết mình không còn trụ được bao lâu nữa, cố dùng chút sức lực còn sót lại nâng tay lên, viết vào lòng bàn tay Dung Trạm một chữ, sau đó cánh tay dần dần rũ xuống.
“Chú Lưu.” Dung Trạm gọi to.
Tay y run run đặt dưới mũi ông, đã không còn hơi thở nữa.
Dung Trạm toàn thân đầy máu ôm lão Lưu, trong lòng thập phần phức tạp. Y và ông mặc dù chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng cũng rất đau lòng. Phong Tu Văn nắm lấy bả vai Dung Trạm, an ủi “Người đã đi rồi, nén bi thương.”
Dung Trạm muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ có thể nén xuống nỗi đau. Lúc này mới nhớ ra phải gọi điện báo cho Cố Tiếu An.
“Alo. Là em.”
Cố Tiếu An nghe được giọng nói khàn khàn trầm nặng của y, trong lòng liền hốt hoảng, vội hỏi “Em sao thế?”
Dung Trạm quay mặt ra ngoài cửa sổ, vô tình lại nhìn thấy khuôn mặt như đang say ngủ của lão Lưu, y trầm mặc một giây, nói “Tài xế Lưu, qua đời rồi.”
Không ngoài dự liệu, đầu bên kia truyền tới âm thanh hơi lớn tiếng của Cố Tiếu An “Cái gì?”. Dung Trạm cũng biết nói với Cố Tiếu An chuyện tàn nhẫn như vậy hắn sẽ rất thương tâm. Y từng nghe hắn kể, lão Lưu đã theo Cố lão gia từ hồi trẻ, sau một lần bị thương nặng đã chuyển sang làm lái xe cho ông. Cho đến mấy năm gần đây, cả nhà ông bao gồm con trai con dâu cháu trai cùng vợ đều qua đời trong một vụ tai nạn, cuối cùng chỉ còn mình ông cô độc.
Lão Lưu mặc dù chỉ là một tài xế lái xe, nhưng trong lòng ba hắn cũng có một vị trí nhất định.
Cố Tiếu An vội vàng nói một câu “Đợi lát anh tới ngay.” xong liền ngắt máy.
Sau khi từ phòng vệ sinh rửa sạch máu đi ra, Phong Tu Văn ngồi xuống bên cạnh Dung Trạm, đặt vào tay y một ly nước, khẽ nói “Kì thực lúc cứu ông ấy, tôi cũng biết ông ấy sẽ không qua khỏi.”
Dung Trạm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng hoài nghi mở miệng “Tại sao?” Nếu đã biết thế tại sao còn giúp mình cứu ông?
Phong Tu Văn không đáp lời, chầm chậm uống một ngụm nước trắng, dáng vẻ thập phần mê hoặc.
Dung Trạm lại không nhìn hắn, y cúi đầu nhìn khuôn mặt an tường cua lão Lưu, nhớ tới chữ Cố ông viết trong lòng bàn tay mình khi đó. Đây là muốn nói y mau đi tìm Cố Tiếu An, hay nói người hại ông mang họ Cố? Càng nghĩ càng phát hoảng, y không đủ can đảm nghĩ tiếp nữa, thầm nghĩ chờ Cố Tiếu An đến phải đem tất cả chuyện này nói cho hắn nghe.
Dung Trạm lại liếc mắt qua nhìn vè phía Phong Tu Văn, cảm thấy kẻ này thực khiến người khác không cách nào nhìn thấu được.