Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường

Chương 17


Đọc truyện Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường – Chương 17

Hai vợ chồng Cố Thiệu Thiên từ buổi tiệc từ thiện trở về, Lạc Mai có chút không yên tâm bèn đi lên lầu xem lại phát hiện thấy hai vệ sĩ bị đánh bất tỉnh dưới đất, mà Cố Tiếu An đã không còn bên trong nữa, bà vội vã chạy ra gọi Cố Thiệu Thiên, không ngờ chồng mình sau khi nghe nói người đã chạy mất phản ứng đầu tiên lại là ha ha cười lớn.

“Không hổ là con trai ta, nói hổ phụ không sinh khuyển tử cấm có sai. Nó mà chịu ở đây mãi mới là chuyện lạ đấy!” Cố Thiệu Thiên cười lớn đầy kiêu ngạo, vẻ mặt không một chút tức giận.

“Lần sau tôi mới không thèm tham gia vào cái kế hoạch nhàm chán này đâu!” Lạc Mai lườm chồng mình một cái, người đưa ra chủ ý này ban đầu là ông, bây giờ kế hoạch thất bại người không bực mình cũng là ông. Sau này dù thế nào bà cũng nhất định sẽ không tham gia cái kế hoạch rách nát này.

Cố Thiệu Thiên nhìn vợ mình lộ ra vẻ không vui thì cười cười ôm vợ vào lòng “Vợ à đừng giận, em nghĩ xem, con trai chúng ta vốn không phải loại sẽ an phận ngồi im một chỗ, như vậy mới giống nó!”

“Hừ!” Lạc Mai khẽ hừ nhẹ. Bà bước từng bước lớn xuống lầu, bộ váy ngủ xanh theo bước chân bà mà đung đưa qua lại, rất đẹp mắt. Nhìn cảnh này trái tim Cố Thiệu Thiên hốt hoảng, ông nuốt nước miếng, vội đi đến đỡ lấy vợ.

“A…ông làm gì thế?” Lạc Mai giật mình kêu lên một tiếng, sau đó làm nũng ôm lấy vai chồng mình.

“Vợ à, kế hoạch này hỏng thì chúng ta bàn tính kế hoạch khác, việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải biết nắm bắt khoảnh khắc.” Cầu thang truyền tới tiếng cười thanh sảng của Cố Thiệu Thiên.

“Đợi, đợi đã. Vậy Thành Trạch phải làm thế nào?” Lạc Mai ngăn ông lại nói.

“Thành Trạch vốn cũng không thích thương trường cạnh tranh đấu đá, thôi thì để nó trở về phòng nghiên cứu của nó tiếp tục nghiên cứu sinh vật học đi.” Cố Thiệu Thiên sức lực dẻo dai, bế ngang Lạc Mai lên đi vào phòng ngủ.

Kết hôn hai mươi tám năm, phu thê hai người tuyệt không mất đi chút nhiệt tình nào.

……

Cố Tiếu An lại nhấc máy lên gọi cho Tôn Uy.

Tôn Uy đang chìm trong mộng đẹp thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên, hắn nâng mí mắt nhập nhèm lên với lấy điện thoại, khi nhìn đến cái tên hiển thị trên màn hình hắn nhất thời kinh ngạc, vội lướt tay nhận cuộc gọi.

“Alo, An ca?””

“Là tôi.” Cố Tiếu An trầm giọng đáp.

“Anh ra rồi?” Tôn Uy hơi ngoài ý muốn.


Cố Tiếu An không vui nhướn mày “Trong mắt cậu tôi ngốc đến nỗi không biết trốn đi?”

“Đương nhiên không phải. An ca.” Tôn Uy cười lấy lòng.

“Chuyện lần trước kêu cậu đi điều tra thế nào rồi?” Cố Tiếu An không để ý hắn, trực tiếp hỏi.

Tôn Uy ngáp một cái, chậm rãi báo lại “Người của Thuận An Đường miệng lưỡi rất kín, chỉ thăm dò được Cố Thành Trạch với thiếu chủ Thuận An Đường Nhạc Phi Minh có quan hệ, nhưng không ai biết là loại quan hệ nào. Theo tôi đoán, có lẽ là quan hệ thể xác.”

“Ồ?” Cố Tiếu An hơi bất ngờ mà nhướn mày.

“Hơn nữa Cố Thành Trạch cùng với nhị thiếu gia của tập đoàn Phong Vân gần đây qua lại rất thân thiết.”

“Phong Tu Kiệt?” Khóe môi Cố Tiếu An treo lên ý cười thú vị.

“Vâng. Phải rồi…” Tôn Uy hơi do dự.

“Sao thế?” Cố Tiếu An hỏi.

“Không có gì.” Tôn Uy cuối cùng quyết định không nói gì hết, Dung Trạm cũng chưa có nói gì với Cố Tiếu An, hắn lanh chanh làm gì? Chỉ là, Dung Trạm quả thực tính tình tốt, không hổ là người mà An ca thích, nâng được bỏ được.

Sau khi tắt điện thoại, Cố Tiếu An châm một điếu thuốc yên lặng một mình ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công nhìn sắc trời dần sáng lên. Khỏi thuốc hắn thổi ra ngay lập tức liền bị gió cuốn đi.

Gió lạnh thổi qua mặt khiến hắn cực kì thanh tỉnh, không chút buồn ngủ.

Cố Thành Trạch không chỉ có quan hệ với Thuận An Đường, còn có liên hệ với cả Phong Thị. Những việc này đời trước hắn đều không phát giác. Đời trước Cố Thành Trạch che giấu mình quá tốt khiến hắn không chút phòng bị, đợi đến khi phát giác ra bộ mặt thật thì hắn đã nổi lên sát tâm.

Một giấc này Dung Trạm ngủ đến là thoải mái, ngủ rất dài rất sâu, cuối cùng vì bị đói mà tỉnh dậy. Y ngủ thoải mái như vậy, ngược lại dọa Cố Tiếu An lo lắng một trận.

Tỉnh dậy việc đầu tiên làm chính là dụi mắt nói với Cố Tiếu An đang ngồi cạnh giường đọc báo, “Em đói.”


Trong mắt Cố Tiếu An tràn đầy ý cười, “Em ngồi một lúc cho tỉnh ngủ đi, thức ăn bỏ vào hâm nóng lại là ăn được rồi.”

Lúc này Dung Trạm mới chú ý đến sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ, y gãi đầu mờ mịt hỏi “Em ngủ hết một ngày?”

Mái tóc ngắn bị cào loạn, ánh mắt mông lung của y khiến trái tim Cố Tiếu An ngứa ngáy, hắn sủng nịch gật đầu “Phải.”

Dung Trạm vừa ngáp vừa lò dò đi vào nhà vệ sinh.

Cố Tiếu An quả thực khâm phục Dung Trạm, rõ ràng đã một ngày đêm không ăn gì vào bụng, vậy mà y vẫn có thể từ tốn nhai nuốt từng miếng, giống như không hề đói chút nào.

Cố Tiếu An cười đầy kiêu ngạo, dứt khoát đặt bát xuống, chuyên tâm nhìn y. Hắn không ngờ một người chỉ ăn cơm cũng có thể ăn đến ưu nhã như vậy.

Dung Trạm bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, dứt khoát dừng đũa nhìn lại hắn.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Cố Tiếu An duy trì không nổi nữa đành giương cờ trắng đầu hàng, đánh mắt sang hướng khác mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng.

Dung Trạm lại cầm đũa lên, hỏi “Anh không ăn nữa?”

“Anh no rồi.” Ánh mắt hắn lại sáng rực bắn về phía Dung Trạm, giống như muốn nói “Anh muốn ăn em”.

Dung Trạm cứng rắn tiếp tục gắp thức ăn, nhưng vành tai từ từ đỏ lên kia đã bán đứng y.

“Đúng rồi, em vẫn chưa đưa ba em đi làm kiểm tra sức khỏe phải không.” Đột nhiên nhớ ra chuyện này, Cố Tiếu An tùy tiện mở miệng hỏi.

Dung Trạm lấy giấy ăn lau miệng, gật đầu.

“Nếu ngày mai có thời gian thì đến đón ông đi đi, cụ thể anh sẽ sắp xếp.”


Dung Trạm nghi hoặc nhìn hắn hỏi, “Bác sĩ Lục không phải đang nghỉ phép sao?”

“Anh đổi người khác, sau này sẽ không cần bác sĩ Lục nữa.” Cố Tiếu An mất tự nhiên ho hai tiếng, chột dạ quay mặt nhìn đi chỗ khác.

“Ừ.” Dung Trạm gật đầu.

Mà lúc này Lục Không đang ở Nam Phi đối diện với một đám người da đen, trong đầu có một đàn thảo nê mã ào ào chạy qua. Hắn ngửa mặt lên trời than khổ, rốt cuộc mình đã đắc tội với ai mà phải đi đến bước đường này chứ.

Dung ba ba nhìn con trai mình cùng Cố tổng đồng thời xuất hiện thì hơi sửng sốt, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén nhưng cũng không nói gì.

Sau khi làm kiểm tra xong, Cố Tiếu An nhận được cuộc gọi của thư kí liền trở về công ti.

Còn Dung Trạm bên này thì lái xe chở ba mình về nhà. Dung ba ba hiếm thấy cả đường luôn đeo một biểu tình nghiêm túc.

“Cố tổng này đối với con thật tốt, đến người nhà của nhân viên đi kiểm tra sức khỏe cũng tự mình sắp xếp.” Lời này của Dung ba ba khiến lưng Dung Trạm phát lạnh, trong lòng khẽ chấn động.

Y cẩn thận mở miệng “Vâng.”, lòng thầm cầu mong Dung ba ba đừng phát hiện ra chuyện gì, y sợ ông tiếp nhận không nổi. Đứa con trai mà mình coi như sinh mệnh vậy mà lại là cong, đến một đứa con cũng sinh không được, có lẽ ông sẽ tức đến bệnh mất.

“Ai. Chuyện của đám người trẻ các con đáng ra ba không nên quản nhiều, dù sao ba với mấy đứa cũng không cùng niên đại, chỉ là con…” Dung ba ba ảo não nói.

Dung Trạm ngắt lời ông, “Con có thể giải thích…”. Lúc này Dung Trạm cực kì căng thẳng, y lo ba mình sẽ nói gì đó đến mình cũng không thể tiếp nhận.

Dung ba ba liếc nhìn Dung Trạm, lạnh lùng nói “Giải thích cái gì?”

Câu hỏi này khiến da đầu y tê dại, hầu kết trong vô thức co thắt.

“Con…”

“Cố tổng đối với gia đình ta có bao nhiêu dụng tâm, một lãnh đạo tốt như vậy con đi đâu kiếm hả?” Dung ba ba chen vào, ngắt lời Dung Trạm định nói. Dung Trạm vội tấp xe vào lề đường, cũng không ngăn được ba mình thao thao bất tuyệt càm ràm giáo huấn.

“Con đã cho Cố tổng cái gì chưa hả? Không phải ba đã nói với con sao, từ nhỏ con đã luôn là đứa cô độc, không ai chịu chơi cùng cả, khó khăn lắm mới có một cấp trên tốt bụng kiêm bạn bè, con nhất định không thể vong ơn phụ nghĩa. Sau này đối với y tốt một chút, vừa rồi y phải đi con đến cười một cái tạm biệt người ta cũng không có? Thật không tình điệu(*) gì cả!”

(*)Chỉ những hành động bày tỏ tình cảm với người khác.

Tim Dung Trạm rơi loảng xoảng đầy đất, nghe lời ba mình nói mà một bụng muốn phỉ nhổ: Con trai ngài đến cả cháu đích tôn lẫn thân thể đều đã tặng cho Cố tổng rồi, còn tặng nữa thì đến cả ngài cũng phải mang đi tặng luôn đấy.


“Ba, tình điệu không phải dùng như thế.” Dung Trạm không kiên nhẫn sửa lời ông.

……

Thư kí Giang gọi điện cho Cố Tiếu An nói Cố Thành Trạch đã rời đi rồi, còn tranh thủ kể tội vị đại thiếu gia kia không chỉ giao một đống hạng mục bắt hắn phải giải quyết, hơn nữa còn bôi bẩn lên tây trang của mình, cực kì chán ghét. May mà người cũng đi rồi. Rõ ràng đều là con trai của Cố gia, sao mà phẩm hạnh lại kém nhau nhiều đến thế chứ?

Thật không thể khiến người ta thích được!

Cố Tiếu An phân phó thư kí Giang triệu tập hội nghị khẩn cấp, tạm ngừng tất cả các hạng mục để chỉnh đốn lại.

Vừa trở lại công ti Cố Tiếu An đã như sấm rền chớp giật mà chỉnh đốn toàn bộ công ti, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi mà công ti đã bị Cố Thành Trạch làm cho chướng khí mù mịt. Đương nhiên cách làm này của Cố Tiếu An cũng khiến cho các cổ đông không vừa lòng, yêu cầu phải có một lời giải thích.

Mà Cố Tiếu An cũng chỉ lãnh đạm trả lời một câu,”Những ai muốn tiếp tục hạng mục này phải kí một bản cam kết, nếu như tương lại hạng mục xảy ra vấn đề các người sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Chỉ một câu thôi đã khiến cho tất cả các cổ đông im như thóc. Bọn họ trước giờ cũng chỉ phụ trách xuất tiền, những phương diện phức tạp khác đều do Cố Tiếu An đứng ra đảm nhiệm. Mà hạng mục này lỡ như có xảy ra vấn đề, bọn họ bồi thường tiền là một chuyện, không cẩn thận có khi còn dính tới xử lí hình sự.

Mọi người đành yên tĩnh lại. Chợt có người nói “Vậy tiền vi phạm hợp đồng phải tính sao?”

Cố Tiếu An nói “Tôi sẽ chỉnh lí tài vụ một chút, trước mắt chúng ta vẫn còn tiền vốn lưu động, phần thặng dư tôi sẽ bù vào, dù sao lần này đưa ra quyết định sai lầm cũng là người nhà họ Cố.”

Các cổ đông cũng không còn hùng hổ như lúc nãy nữa, hổ thẹn cúi thấp đầu.

Kì thực trước khi bắt đầu hạng mục này bọn họ cũng không đồng ý, nhưng nói không lại tài hùng biện của Cố đại thiếu gia, hơn nữa lợi nhuận thu về cũng rất cao, cuối cùng chỉ đành đồng ý.

Sự việc được giải quyết ổn thỏa, Cố Tiếu An ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa được bao lâu lại nghe thấy điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.

Mang tâm tình vui sướng nghĩ là tin nhắn từ Dung Trạm, không ngờ mở lên lại thấy người gửi là Tô Trác.

Cố Tiếu An cười lạnh, hắn vẫn có gan gửi tin nhắn cho mình hẹn gặp mặt sao? Hắn chẳng lẽ cho rằng Cố Tiếu An hắn còn có thể nhẫn nại với hắn như trước kia?

Vốn muốn từ chối, kết quả điện thoại lại vang lên thông báo tin nhắn mới.

Vừa liếc mắt chân mày hắn bèn cau chặt lại, hắn nhìn tin nhắn một lúc, từng chữ một xóa đi lời cự tuyệt vừa soạn, trả lời lại hai từ: Ở đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.