Đọc truyện Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên – Chương 45: Có vấn đề, tìm Tiểu Vân
– Cho nên…….hôm nay ngươi tới tìm ta là để hỏi ta sau này ngươi gả cho người gác cổng hay gả cho người nhuộm vải thì tốt hơn?
Bạch Vân cau mày hỏi.
Tiểu Phương rất phóng khoáng thản nhiên gật đầu, hoàn toàn không biết một cô nương khi nhắc tới chuyện chung thân đại sự của mình phải ra vẻ thẹn thùng xấu hổ.
– Hai người này ta đều gặp rồi, cũng có nói chuyện mấy câu. Trương Viên tuy lanh lợi nhưng có chút gian xảo, mở miệng là không dừng được; còn Lý Mộc, nói cậu ta hiền lành thật thà còn không bằng nói cậu ta lắp bắp, trả lời mấy câu đơn giản mà ấp a ấp úng cả nửa ngày.
Không ai hoàn mỹ, yêu cầu của Tiểu Phương với trượng phu không cao, thân phận phù hợp, không ai chê ai, nếu có chê thì cũng là người trong phủ chê người từ bên ngoài tới như cô chứ nào có chuyện cô chê người khác?
– Chỉ có hai người đó để lựa chọn à?
Theo Tiểu Vân thấy, gian trá hay hiền lành đều không phải đối tượng tốt. Sống chung với người quá có tâm cơ hoặc quá không có tâm cơ đều rất mệt mỏi.
– Không phải ta chọn, là người ta chọn cho ta, ta đồng ý còn chưa chắc sẽ thành.
Tiểu Phương trước giờ luôn rất hiểu rõ mình. Dù cô có một bằng hữu trạng nguyên, đồng thời bằng hữu trạng nguyên ấy còn là con dâu dòng chính của quốc công gia, thân phận từ một thôn phụ quê mùa bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cực kỳ hiển hách. Nhưng Kỷ Tiểu Phương cô vẫn chỉ là một nha hoàn phòng bếp của Minh Tuyên hầu phủ, cô không vì có một bằng hữu là quý phu nhân mà cảm thấy mình phải đứng trên người khác.
Tính cô trước giờ rất bình dị nên chưa từng rêu rao khắp nơi cho người ta biết về tình bạn này, một mặt là cảm thấy không có gì hay để nói, nhưng quan trọng hơn là, thân phận của Bạch Vân càng ít người tìm hiểu càng tốt. Kỷ Tiểu Phương không hiểu đạo lý lớn lao gì nhưng cô là người thôn Tiểu Quy, bẩm sinh đã bao che khuyết điểm. Cô chắc chắn sẽ giúp che giấu bí mật của Bạch Vân đến cùng___người cả thôn đều làm như vậy. Không cần liên hệ dặn dò lẫn nhau, tất cả mọi người đều làm như vậy.
Thôn Tiểu Quy cho ra một trạng nguyên rất không dễ dàng, càng đừng nói là nữ trạng nguyên, công lao này đủ cho thôn Tiểu Quy bọn họ nở mày nở mặt năm trăm năm, khiến các thôn giàu có chung quanh mấy đời cũng không ngóc đầu lên được. Mỗi lần nghĩ tới đây cô đều đắc ý thật lâu, Bạch Vân là đại công thần của thôn Tiểu Quy! Nghe nói thôn trưởng và các thôn dân đã thương lượng xong xuôi, chờ sau khi Bạch Vân trăm tuổi, thôn sẽ xây cho cô ấy một Trạng Nguyên Từ, để thôn dân đời đời thờ cúng!
– Tiểu Phương, ngươi……có từng nghĩ đến việc chuộc thân ra ngoài không?
Trước kia là không có năng lực, bây giờ Bạch Vân tốt xấu gì cũng là cận thần của thiên tử, tệ đến mấy cũng là dâu của phủ quốc công, dù thăng quan vùn vụt là chuyện về sau nhưng bây giờ giúp bằng hữu thời thơ ấu chuộc thân làm lương dân không phải vấn đề gì to tát.
– Chuộc thân? Đương nhiên ta có nghĩ, nhưng dù sao cũng phải đợi đệ đệ trong nhà ta trưởng thành, có thể chống đỡ gia nghiệp rồi hẵng nói. Hiện nay ta làm việc trong hầu phủ rất tốt, chi phí ăn mặc đều là trong phủ đưa, lại được ăn đồ ngon như vậy, nếu chuộc thân thì lại phải rầu rĩ lo âu chuyện sinh hoạt hàng ngày. Tiền lương một tháng của ta có thể nuôi sống cả nhà ta, cha mẹ đệ đệ muội muội ta vất vả cực nhọc dưới ruộng cả năm cũng không kiếm được nhiều bằng nửa năm của ta, bây giờ chuộc thân là không có lợi, ta không muốn trở về những ngày không có cơm ăn như hồi bé.
Về chuyện này, Tiểu Phương đã nghĩ thấu đáo từ lâu, tự do tuy đáng quý nhưng con người chết đói thì không còn gì cả, tự do cái rắm? Cô vẫn nên an phận làm việc trong phòng bếp hầu phủ thì hơn.
– Ngươi biết ta có thể giúp ngươi___
– Đừng. Chuyện này nên để tự ta làm.
Kỷ Tiểu Phương nhanh chóng ngắt lời Bạch Vân, nói:
– Tiểu Vân, nếu ta thật sự cần ngươi giúp đỡ, ta nhất định sẽ không khách sáo với ngươi, nhưng bây giờ ta sống rất tốt. Người thôn Tiểu Quy chúng ta xưa nay giúp khẩn không giúp nghèo, chuyện có thể tự mình nỗ lực thì phải tự mình làm. Ngươi đừng dung túng ta, nếu ngươi dung túng ta tới mức ỷ lại vào ngươi, làm xằng làm bậy vơ vét khắp nơi thì tình nghĩa hai ta xem như uổng phí rồi.
– Ta hiểu ý ngươi, nhưng……hai đối tượng kia hình như đều không thích hợp với ngươi.
– Ta cũng không phải chỉ có thể chọn một trong hai người họ.
Tiểu Phương ngược lại rất cởi mở:
– Trước tiên chưa nói đến việc người ta có ưng ta không, ta cũng đâu phải không xuất giá thì không được. Cuộc sống là của mình, nếu ta thật sự xuất giá thì cũng sẽ tự sống rất tốt, ngươi yên tâm.
– Bằng không, bên cạnh Hạ Nguyên còn hai người hầu chưa cưới vợ, ngươi chọn một nhé? Họ sau này ít nhất cũng là quản sự cai quản trang viện lớn.
Tiểu Phương tiếp tục từ chối. Cô nói:
– Ta ở Minh Tuyên hầu phủ sống rất tốt, tại sao phải dây dưa với quốc công phủ? Làm vậy cũng quá rêu rao rồi, ngươi sợ người khác không biết quan hệ giữa hai chúng ta chắc? Là nhân vật được bàn tán xôn xao khắp kinh thành, ngươi nên tự giác khiêm tốn chút mới phải, cả đống người đang đợi để đâm vào điểm yếu của ngươi đấy.
– Mấy người đó không đủ đáng sợ.
Lăn lộn trong quan trường sắp ba năm, ngay cả chiến trường cũng đi rồi, Bạch Vân thật sự cảm thấy đối phó với những đối thủ chính trị phe đối lập kia không hề tốn sức.
– Đừng chủ quan, dù ngươi không để vào mắt đi nữa thì bớt chuyện nào đỡ chuyện nấy, ta cũng nhàn hạ hơn.
Hai người tuy là bằng hữu thân thiết đồng hương nhưng thân phận địa vị suy cho cùng khác xa nhau, từ nhỏ đến lớn, ước mơ duy nhất của Tiểu Phương là có lương thực ăn không hết, về phần vinh hoa phú quý đứng trên người khác gì gì đó cô chưa từng nghĩ tới. Làm người quý ở tự biết mình, cô chỉ là một thôn cô một chữ bẻ đôi không biết, chỉ có chút sức khỏe và tính cách siêng năng chịu khó, không chịu nổi cuộc sống đấu đá với nhau, không tưởng tượng được cách sống của các quan to đại thần hoàng thân quốc thích.
Cô dùng nắm đấm tốt hơn dùng đầu óc, không bì được với người như Tiểu Vân suốt ngày động não không động thủ. Dù cô quả thực vô cùng hâm mộ những điều Tiểu Vân đã trải qua cũng như sự vinh hiển của cô ấy, nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi, cô chưa từng nghĩ đến việc mình cũng muốn có cuộc sống như cô ấy.
– Ta thấy ngươi không phải quá để ý Trương Tam Lý Tứ nào đó, cũng không phải muốn ta tìm đối tượng tốt cho ngươi, vậy hôm nay ngươi tới tìm ta chỉ là vì rảnh rỗi tới chơi thôi sao?
– Ta sao có thể rảnh rỗi tới tìm ngươi chơi? Đương nhiên là có việc.
– Ta giúp được gì không?
– Tiểu Vân, đầu óc ngươi trước giờ rất tốt, ta tới nhờ ngươi nghĩ giúp ta.
– Nghĩ giúp ngươi chuyện gì?
– Thì nghĩ xem, nữ nhân chúng ta có nhất định phải lập gia đình không? Ở một mình không được à?
– Không phải không được. Nhưng nếu như ngươi gặp được người mình thích thì lập gia đình sẽ tốt hơn.
Bạch Vân dĩ nhiên không hi vọng Tiểu Phương sẽ đặt mục tiêu cả đời là hi sinh vì người nhà, hoàn toàn không đếm xỉa đến bản thân.
– Gặp người mình thích? Thế nào gọi là thích?
Tiểu Phương cau mày, không tưởng tượng được đó là cảm giác ra sao.
– Với ngươi mà nói, có lẽ……..giống như thích thức ăn vậy.
– Người sao so với thức ăn được? Đó hoàn toàn khác nhau có được không, ta không hề muốn ăn thịt người.
Tiểu Phương trừng mắt, cảm thấy ví dụ này quá tệ!
Tiểu Vân biết nghe lời phải, nhanh chóng sửa chữa:
– Vậy đổi cách nói khác. Nếu có người có thể khiến ngươi vui đến mức nảy ra ý định dùng gậy đánh ngất kéo về nhà thì tám phần chính là thích.
– Ừm, nói thế còn đáng tin hơn chút.
Tiểu Phương gật đầu, nhớ kỹ.