Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 41


Đọc truyện Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên – Chương 41

Lẳng lặng nghe xong lời Bạch Vân, nỗi lo âu tức giận đầy bụng của Hạ Nguyên cuối cùng bị cô dễ dàng làm tiêu tan vô hình.

Cậu nín thở chăm chú nhìn cô; cậu nghĩ, đây nhất định là những
lời ngọt ngào khiến trái tim cậu hạnh phúc nhất trong đời mà cậu từng
nghe, đương nhiên, cũng là lần đầu tiên Bạch Vân nói với cậu những lời
yêu đương vừa ngọt ngào vừa khí phách như vậy.

Không dịu dàng tình tứ của phong hoa tuyết nguyệt như tắm gió
xuân mà tràn đầy đặc sắc của con người Bạch Vân, lời yêu đương cô nói
vừa ngọt ngào khiến người ta nhiệt huyết sôi trào vừa lạnh lùng khiến
lòng người sợ hãi.

Cô kiên định ở bên cậu cả đời, bất kể người đời chê khen.

Sau khi nhìn cô rất lâu rất lâu, Hạ Nguyên nhẹ nhàng cất tiếng, do đong đầy cảm xúc mà giọng hơi khàn khàn:

– Ngươi biết…..dù sau này ngươi thành tâm phúc đệ nhất bên Hoàng thượng, vì Đại Ung cúc cung tận tụy lập bao nhiêu công trạng vang dội
đi chăng nữa, nhưng vì ngươi là “nam kỹ” của ta nên cuối cùng có thể bị
sử quan sỉ nhục trong “nịnh hạnh liệt truyện” (nịnh hạnh: chỉ những người nhờ nịnh hót hoặc nhờ nhan sắc quyến rũ quân vương mà trèo lên được chức quan cao)_____giống như Vệ Thanh vậy, dẫu công lao ngút trời nhưng hễ có chút dính dáng đến nam sủng thì dưới ngòi bút sử quan thành chẳng đáng một đồng…….đương
nhiên, vì ngươi không phải nam sủng của Hoàng đế nên nói không chừng
ngươi ngay cả “vinh hạnh” được vào “nịnh hạnh liệt truyện” cũng không có mà trực tiếp biến mất, bất kể ngươi làm bao nhiêu chuyện vì Đại Ung,
đều sẽ không có cơ hội lưu danh muôn thuở.

Hai tay Bạch Vân khẽ xoa lên mặt cậu, cô cười lắc đầu.

– Ta muốn lưu danh muôn thuở làm gì? Tên của ta để người đời
tranh cãi mấy mươi năm là đủ rồi, ta không muốn bị thế gian đời đời kiếp kiếp nhắc mãi không xong. Ngươi xem, những người tin Phật ngày ngày đều niệm “nam mô A Di Đà Phật”, sĩ tử đọc sách thì luôn mồm nhắc Khổng
Mạnh, ta đoán mấy thánh nhân kia ở trên trời chắc chắn là ngày nào tai
cũng ngứa ngáy, ngồi hay nằm đều không yên ổn.

– Lại nói vớ vẩn rồi.

– Không vớ vẩn đâu, ta thật sự nghĩ vậy đấy.

Đùa xong, cô nghiêm mặt nói:

– A Nguyên, ta chỉ muốn tên của ta được ngươi gọi thôi; đời này
của ta cũng chỉ muốn sống cùng ngươi. Trừ ngươi ra, người khác dù có phê bình hay ca ngợi ta đối với ta mà nói đều không có ý nghĩa. Cho nên, ta hi vọng ngươi cũng không cần để ý.


– Tiểu Vân……Tiểu Vân Tiểu Vân Tiểu Vân.

Hạ Nguyên ôm chặt cô, khàn khàn gọi tên cô, hết tiếng này đến
tiếng khác gọi lên cái tên từ nay về sau chỉ thuộc về cậu, đến khi khắc
ghi cái tên ấy vào trong tâm khảm, in trong xương tủy, chảy vào trong
máu, dung hòa cô vào trong sinh mạng cậu, mà sinh mạng cậu từ nay về sau cũng thuộc về cô.

– Ta chỉ muốn ở bên ngươi suốt đời suốt kiếp, người mà ta để ý cũng chỉ có ngươi thôi.

Cô cẩn thận bưng lấy khuôn mặt cậu, kề sát mặt vào cậu, cực kỳ
vụng về hôn lên môi cậu. Tuy vụng về nhưng không hề e lệ. Năng lực học
tập của cô rất mạnh, cho nên đã nhanh chóng học được cách dùng môi để
thể hiện sự yêu thích của mình, trêu chọc tình ý của cậu……

Dưới thế công mãnh liệt mà chính xác của cô, Hạ Nguyên hiển
nhiên không hề có sức chống đỡ. Cậu liên tục thở dốc, vì kiềm chế chính
mình, thậm chí cậu còn nghĩ đến việc đẩy cô ra để giữ khoảng cách giữa
hai người, nhưng……sao cậu nỡ? Cậu yêu cô đến thế, cuối cùng cũng kéo
được cô vào lòng, bảo vệ được mạng nhỏ của cô_____tuy cái giá phải trả
là cả đời không thể cho thiên hạ biết cô là nữ. Nhưng đây không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần cô vẫn là thê tử của cậu, vậy là đủ rồi.

Cậu không cách nào đẩy cô ra mà chỉ muốn ôm cô càng chặt hơn,
tốt nhất là có thể hòa cô vào trong máu thịt để hai người mãi mãi không
thể chia lìa.

Rất lâu rất lâu sau đó, hai người y phục xốc xếch, hơi thở không ổn định buông nhau ra, cố gắng thở dốc đè nén cảm xúc mất khống chế của mình. “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” (một học thuyết của Khổng Tử, ý nói nam nữ yêu nhau vẫn giữ đúng lễ nghĩa, khuôn phép) là điều rất khó làm với những đôi yêu nhau, nhưng Hạ Nguyên luôn quý
trọng Bạch Vân. Theo tư duy thôn Tiểu Quy của Bạch Vân, nhất định cô ấy
sẽ nghĩ: nếu đã muốn bên nhau thì sao còn cố kỵ? Hôn lễ chắc chắn sẽ có, vậy thì thân mật thế nào cũng được.

Nhưng Hạ Nguyên không thể làm như vậy, cậu yêu quý cô, hi vọng
cô dù ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào đối diện với bất cứ ai đều có thể
đường đường chính chính ngẩng đầu ưỡn ngực, không có chút vết nhơ nào
cho người ta chỉ trích. Thế nên chuyện sau hôn lễ mới có thể làm thì
không thể làm trước hôn lễ. Người mà cô gả là đích thứ tử của Quốc công
phủ, ấu tử của công chúa, thân thích của hoàng gia. Danh dự của cô nhất
thiết phải trong sạch không tỳ vết, đây là điều cậu nhất định phải bảo

vệ cho cô, bất kể cô có cảm thấy cần hay không.

Để áp chế dục vọng, Hạ Nguyên nói chuyện để dời đi sự chú ý, cậu cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng cười cợt nói:

– Ngươi là ái thê kiêm nam kỹ của ta, nửa đời sau chúng ta chắc
chắn sẽ dây dưa không ngớt. Cho nên…….nếu tương lai xảy ra chiến tranh,
ngươi ắt sẽ là tham mưu do Hoàng thượng bổ nhiệm, còn ta là___

– Giám quân.

Bạch Vân rất nắm chắc với suy đoán này. Cô nói xong, thấy Hạ
Nguyên cười hơi phiền muộn thì vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, trấn an nói:

– Vừa khéo để hai ta lên tiền tuyến văn võ cấu kết, cùng chung
một giuộc, đúng với tâm nguyện của ta. Ta không cấu kết với Triệu Tư Ẩn
mà cấu kết với ngươi.

Cô còn nhớ lần đầu tiên cậu giận cô chính là vì chuyện này.

– Làm sao ngươi đoán được?

Quả thực chính là giám quân.

– Ngươi là tâm phúc và biểu đệ ruột của Hoàng thượng, là đích tử của Quốc công phủ nhưng không thể thừa kế tước vị, ngươi phú quý nhưng
không có chức quan đàng hoàng, cả ngày giống một công tử bột vô tích sự, dốc lòng vào thú vui chơi giải trí như xúc cúc, không làm chính sự;
cùng lắm chỉ thỉnh thoảng làm những công việc tạm thời trông có vẻ rất
có thể diện____chẳng hạn như Thiếu khanh Hồng Lư Tự; chẳng hạn như giám
quân khi đánh giặc. Dường như ngươi đã được định sẵn là có chí nhưng khó vươn lên, làm chút chút phía Đông, quậy chút chút phía Tây, kết quả là
không đạt được chút lý lịch chính trị nào, cả đời khó có thành tựu.
Nhưng, ta lại không thấy vậy.

– Ồ?

Hạ Nguyên muốn giả vờ nghiêm túc nhưng rất thất bại, trong mắt
đều là ý cười thưởng thức. Vì Bạch Vân quan tâm cậu, sẵn lòng đi sâu tìm hiểu cậu, hiểu rõ cậu, chứ không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài mà người đời
nhìn thấy. Trong mắt cô, cậu chưa bao giờ là một kẻ phú quý ăn no rửng

mỡ chỉ biết học đòi văn vẻ, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để luyện thành
tài nghệ xúc cúc đỉnh cao.

– Thân phận của ngươi cho ngươi tiện lợi rất lớn, Hoàng thượng
dễ dùng ngươi. Cả đời này ngươi sẽ làm rất nhiều việc cho Hoàng thượng
nhưng người đời sẽ không biết đến công lao của ngươi, thậm chí ngươi còn không thể kiếm được một tước vị cho mình. Nhưng ngươi sẽ sống rất tự do tự tại, có Hoàng thượng che chở, khắp Đại Ung triều mặc sức ngươi hoành hành.

Cô cho cậu một vẻ mặt cùng chung cảnh ngộ:

– Cho nên, A Nguyên, chúng ta là một cặp trời sinh. Có lẽ xuất
thân chúng ta cách một trời một vực, nhưng vận mệnh lại như nhau.

Qua phân tích của cô, Hạ Nguyên cũng thấy rất có lý, cười ôm chặt cô nói:

– Hèn gì mười năm trước ta cứ thế mà để ý ngươi. Chúng ta như nhau.

Hạ Nguyên nói bên tai cô:

– Ta không quan tâm đánh giá của người đời, cũng không quan tâm
việc lưu danh sử sách, nhưng ta nguyện bỏ ra hết thảy vì tương lai tốt
đẹp hơn của quốc gia này, đó là trách nhiệm của quý tộc. Bọn ta sinh ra
đã được nhân dân nuôi dưỡng, đương nhiên hi vọng quốc gia này mãi mãi
trường tồn. Nhưng oan uổng cho ngươi, người đọc sách cả đời chỉ cầu được rạng rỡ tổ tông, thân nhân hưởng lộc, mà ngươi – nữ trạng nguyên duy
nhất từ cổ chí kim là thành tích vẻ vang bậc nào nhưng lại không thể
vinh danh hậu thế, thật quá đáng tiếc.

– Có gì mà đáng tiếc, ta có ngươi rồi.

Chỉ điều này thôi, cô đã cảm thấy cuộc đời này không còn gì tiếc nuối.

– Cũng giống như ngươi không cần công trạng, ngươi có người tri
kỷ là ta đã đủ để hơn hẳn hàng ngàn hàng vạn người không liên quan vậy.

– Loại lời thế này mà ngươi cũng dám nói ra không chút xấu hổ.

– Ta nói sai à?

Cô hừ hỏi.

– Không có.

Cậu cười, cụng trán vào cô:


– Ngươi nói không sai. Sự thực là không thể đúng hơn nữa.

Chứ sao! Đời người có một tri kỷ là đủ, không cần hàng ngàn hàng vạn người không quen biết ca ngợi làm gì.

Cậu hiểu cô, cô hiểu cậu, họ là tri kỷ, sẽ tay nắm tay bên nhau
cả cuộc đời. Bất kể tương lai của hai người là cấu kết làm chuyện xấu
hay đồng cam cộng khổ, được ở bên nhau mới là quan trọng nhất.

Họ sẽ không có thanh danh quá êm tai, nhưng đều sẽ chân thật góp hết sức lực vì quốc gia này, vậy là đủ rồi.

– Nam kỹ.

Hạ Nguyên chợt gọi cô như vậy.

– Công tử bột.

Bạch Vân đương nhiên cũng đáp trả.

– Ta là hoàng thân quốc thích.

Giọng điệu rất cao ngạo.

– Ta là tân khoa trạng nguyên.

Âm điệu càng cao ngạo hơn.

Hai đôi mắt mang theo ý cười tinh nghịch nhìn nhau, tâm linh tương thông đồng thanh cất tiếng:

– Đúng là môn đăng hộ đối.

Cậu nói.

– Đúng là ông trời tác hợp.

Cô nói.

Nói xong, họ ôm nhau cười phá lên không chút hình tượng, tràn đầy mong đợi về cuộc sống tương lai.

Cuộc sống đó chắc chắn là vô cùng thú vị và kích thích!

Mà giang sơn Đại Ung dưới sự nỗ lực cả đời của họ sẽ ngày càng phát triển theo hướng phồn vinh.

TOÀN VĂN HOÀN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.