Đọc truyện Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên – Chương 22
Khi Bạch Vân cũng thu dọn xong phần bài thi mà cô sao
chép, dùng khăn vuông gói kỹ lại, đang định nhét vào túi trong ống tay
áo rộng thì bị Hạ Nguyên ngăn cản_______
– Đợi lát nữa còn phải gặp bọn Hạ Minh, ngươi nhét một quyển to
như vậy vào trong tay áo, trông rất kỳ cục. Ngươi là cử nhân, lại đang ở kinh thành, phải chú ý phong thái.
Cậu gọi Xuân Sinh tới nói:
– Ngươi sai người đưa những thứ này đến nhà Bạch công tử ở ngoại thành bắc.
Xuân Sinh nhẹ giong tuân lệnh, nhận lấy gói nhỏ rồi hành lễ cáo lui.
– Làm sao hắn biết nên đưa tới đâu?
Hạ Nguyên hừ nhẹ.
– Ngươi tới kinh thành đã bảy ngày rồi, những gì nên biết ta đương nhiên đều biết.
Ngay cả chuyện cô là nữ nhân cậu cũng biết, những chuyện khác có gì khó? Điều tra nơi ở trọ của hai mẫu tử Bạch gia căn bản không khó
chút nào.
Bạch Vân thấy cậu giống như là lại bốc lên lửa giận_____đối với
chuyện cô là nữ nhân, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn duy trì trạng thái
quái gở có thể phát cáu bất cứ lúc nào. Cô âm thầm bĩu môi, hỏi:
– Ta không thân với bọn Hạ Minh, gặp mặt chào hỏi xong không phải nên về đóng cửa đọc sách sao?
Là ai đã nói chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ là bất kể
ngày đêm mưa nắng phải cột tóc đâm đùi** đọc sách? Lại còn có thời gian
rảnh đi ôn chuyện cũ với bằng hữu? Thành thực mà nói, đối với bọn Hạ
Minh Triệu Nguyệt, cô đã quên mất từ lâu rồi, chỉ nhớ mang máng một
người là kẻ ngu ngốc vung tiền, một người là kẻ quần lụa nịnh nọt.
(** Thời Đông Hán, có một người tên Tôn Kính siêng năng chăm
chỉ học tập, đóng cửa đọc sách từ sáng đến tối rất ít khi nghỉ ngơi, đôi khi nửa đêm canh ba lim dim buồn ngủ, vì không để cơn buồn ngủ ảnh
hưởng đến việc học nên Tôn Kính nghĩ ra một cách là tìm một sợi dây
thừng cột một đầu vào tóc mình, còn đầu kia cột lên xà nhà, như vậy khi
cậu đọc sách mệt mỏi ngủ gà ngủ gật, chỉ cần hơi cúi đầu thì sợi dây sẽ
kéo đau da đầu, nhờ vậy giúp cậu tỉnh táo tiếp tục đọc sách, về sau cậu
trở thành một nhà chính trị tiếng tăm lẫy lừng.
Tô Tần thời chiến quốc là một nhà chính trị nổi tiếng nhưng khi
còn trẻ học hành không nhiều, đến rất nhiều nơi đều không được ai chú ý, dù có hùng tâm tráng chí nhưng không được trọng dụng, bèn hạ quyết tâm
nỗ lực phấn đấu ra sức học hành. Do thường xuyên đọc sách đến đêm khuya, khi mệt mỏi lim dim muốn ngủ thì cậu sẽ dùng một cái dùi đã chuẩn bị từ trước đâm vào đùi mình, cảm giác đau sẽ khiến cậu tỉnh táo, lấy lại
tinh thần để tiếp tục học.
Từ chuyện của hai người mà cho ra đời câu thành ngữ “huyền lương thứ cổ” (cột tóc đâm đùi) dùng để chỉ sự khắc khổ học tập.)
– Ngươi nên biết, một sĩ tử chỉ biết có đọc sách sẽ không cách
nào nhận được sự tôn trọng chân chính, đạt được sự công nhận của sĩ tử
trong thiên hạ. Ở cái xứ kinh thành này lại càng là lợi thế. Cầm, kỳ,
thư, họa, thi, tửu, hoa, ngươi có thể không chuyên nhưng phải biết giám
định và thưởng thức; đương nhiên, loại phong nhã này không thể cưỡng cầu trong thời gian ngắn được. Ít nhất, ngươi phải thông thạo việc vui chơi giải trí, mã cầu, xúc cúc, chỉ cần chơi giỏi một môn là ngươi có thể
thuận lợi gia nhập vào giới quý tộc.
– Cho nên, ngươi vẫn muốn dẫn ta đi chơi xúc cúc?
Cô trước nay đá bóng không tồi, nhưng không có nghĩa là bây giờ cô có lòng dạ chơi bời.
– Nhất định phải đi.
Hạ Nguyên đương nhiên nhìn ra được Bạch Vân không tình nguyện.
– Tại sao? Ngươi muốn ta giao hảo với bọn Hạ Minh à?
Cần thiết không?
Hạ Nguyên bình tĩnh nhìn vào mặt cô, hồi lâu sau, cậu kéo cánh tay cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
– Không vì điều gì khác, cứ xem như là……..vì cái đầu của ngươi đi.
Nói xong, cậu khẽ thở dài.
***
– Không ngờ Bạch Vân mấy năm nay vẫn không xuống phong độ xúc
cúc. Ta tưởng cậu ấy bận học hành gian khổ ngay cả thời gian ngủ cũng
không có, bằng không sao có thể còn nhỏ tuổi mà đường công danh lại
thuận lợi đến thế.
Kha Minh nhìn Bạch Vân trong sân bóng lao nhanh như gió, hoàn
toàn không đếm xỉa tới hai thủ môn cường tráng gần như có thể lấp đầy
tất cả khe hở của khung thành, không ngừng đá bóng vào khung thành ghi
điểm, khiến Hạ Minh và Triệu Nguyệt trong đội kia giận đến mức nhiều lần giậm chân.
Hạ Nguyên không ra sân, tạm thời làm thầy chỉ đạo cho đội Bạch
Vân, có điều do Bạch Vân biểu hiện quá tốt, không cần đến thầy chỉ đạo,
cậu khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dán vào bóng dáng linh hoạt khéo léo của Bạch Vân trên sân, hỏi Kha Minh bên cạnh:
– A Minh, ngươi thấy Bạch Vân thế nào?
– Rất tốt. Đọc sách tốt, chơi xúc cúc cũng giỏi.
– Cái ta hỏi là ngoại hình của cô ấy. (trong tiếng Trung, từ “cô ấy” và “cậu ấy” phát âm giống nhau, người nghe không phân biệt được)
– Ngoại hình?
Kha Minh hơi nghi hoặc, cũng nhìn về phía Bạch Vân, từ tướng mạo cho đến thân thủ linh hoạt nhanh nhẹn của cậu ấy.
– Nếu ngươi hỏi tướng mạo thì là một người tuấn tú. Nếu cậu ấy
có thể thuận lợi qua được kỳ thi, lúc thi Đình biểu hiện xuất sắc một
chút thì được chọn làm thám hoa không phải không có khả năng.
– Ngươi không cảm thấy tướng mạo cô ấy hơi nữ tính sao?
Trước khi biết Bạch Vân là nữ, Hạ Nguyên đương nhiên không cảm
thấy tướng mạo Bạch Vân có vấn đề. Nhưng sau khi biết giới tính thật của cô, cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy cô là nữ nhân, dù có mặc nam trang
vẫn là một nữ nhân. Quả là chuyện rành rành ra đấy, sao có người không
nhìn ra chứ?
– Nữ tính?
Kha Minh cười khẽ.
– Nam tử tướng mạo xinh đẹp trước giờ vốn không hiếm thấy. Ngươi nhìn Triệu Nguyệt xem, tướng mạo giống với mẫu thân, mấy năm nay tướng
mạo ngày càng giống muội muội mình, hầu như sắp bị xem là song sinh rồi. Bạch Vân và Triệu Nguyệt đứng với nhau, dù có nhầm thì khả năng Triệu
Nguyệt bị nhầm thành nữ tử cũng lớn hơn chứ? Ồ_____
Cậu nói được một nửa thì ngừng lại, nghiêm giọng nói:
– Xem ra Triệu Nguyệt thua nên nóng nảy___
Cậu chỉ vào tình huống thình lình phát sinh trong sân bóng.
Hạ Nguyên nhìn sang, đôi mắt đẹp nheo lại.
Trong sân bóng, do đoạt bóng nên va chạm, dù Bạch Vân linh hoạt, kịp thời tránh được một cú đá của Triệu Nguyệt, không để chân mình bị
thương nhưng không ngăn được hai người đụng nhau cùng ngã xuống đất.
Người bị đụng nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi bụi trên y phục, nửa tiếng kêu đau cũng không có, muốn tiếp tục thi đấu; nhưng người đụng thì lại
không như vậy, nằm trên đất la oai oái thật lâu, phát hiện không ai đáp
lại thì giận nhảy dựng lên, đưa tay đẩy Bạch Vân. Bạch Vân nhất thời
không đề phòng, bị đẩy lùi lại mấy bước; mà Triệu Nguyệt không thuận
theo không buông tha, tiếp tục đuổi qua đánh _____
– Dừng tay!
Hạ Nguyên nhanh chóng bước qua, đồng thời lên tiếng quát.
Dĩ nhiên Bạch Vân từ trước tới nay không phải người cam chịu
thiệt thòi, vào lúc nắm đấm của Triệu Nguyệt vung tới, cô nghiêng mặt,
đồng thời tung một cước ngay giữa bụng Triệu Nguyệt đá cậu ta ngã xuống
đất.
– Đồ hoang dã quê mùa đáng chết nhà ngươi! Ngươi lại dám_____
Triệu Nguyệt cố gắng muốn nhảy lên đánh người nhưng nhất thời
bụng không có sức, không đứng dậy nổi, hai tay đập xuống đất.
– Người đâu, đỡ cậu ấy đi nghỉ ngơi.
Hạ Nguyên đã bước tới, dùng ánh mắt khiến các gia đinh vây quanh đứng yên tại chỗ, không dám cử động. Sau đó một tay cậu nắm lấy Bạch
Vân, đồng thời gọi người hầu của Triệu Nguyệt đỡ cậu ấy đi.
– Đoan Phương, ngươi giúp ta dạy dỗ hắn! Thứ gì ấy, còn dám đánh trả! Cũng không nhìn xem mình có thân phận gì, tiểu gia đánh hắn là
phúc ba đời hắn tu được______
Giọng nói hùng hùng hổ hổ dần dần nhỏ đi, sau đó dưới ánh mắt
rét lạnh của Hạ Nguyên, Triệu Nguyệt im lặng rồi xoay người tát gia đinh đỡ mình một bạt tai, mắng:
– Đồ mất dạy không có mắt! Còn không mau đỡ bổn thiếu gia đi nghỉ ngơi, ngây ra đó làm gì!
Sau khi Triệu Nguyệt la to gọi nhỏ như diễn tuồng rời đi, Hạ
Nguyên vẫn không buông tay Bạch Vân, cậu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
– Đá tiếp không?
– Là ngươi muốn ta đá mà.
Đá hay không đá với cô đều không khác nhau mấy.
– Vừa rồi cậu ấy đẩy chỗ nào của ngươi?
Do vấn đề về góc độ, Hạ Nguyên chỉ thấy Triệu Nguyệt đẩy cô
nhưng không xác định cậu ấy có chạm vào chỗ không nên chạm hay
không……ánh mắt cậu quét nhanh qua chỗ quá mức bằng phẳng kia của cô.
– Yên tâm, ta tránh được. Cậu ta chỉ đẩy đến vai và cánh tay ta thôi, không có phát hiện ta quấn khăn bên dưới y phục.
May mà bây giờ đang là đầu xuân, vẫn còn mặc y phục dày, không dễ dàng bị nhìn ra sơ hở.
Đây là vấn đề khăn vải có bị phát hiện hay không ư? Hạ Nguyên hít sâu một hơi mới kiềm nén được thôi thúc muốn gào thét.
– A Nguyên, Triệu Nguyệt nói cậu ấy bị thương rồi, không chơi nữa, ngươi có muốn vào sân chơi tiếp không?
Hạ Minh chạy tới hỏi.
– Ừ……
Vốn cậu định gật đầu đồng ý nhưng khóe mắt lại liếc thấy mấy
tiểu thư tôn quý đang xuống ngựa nơi lối vào, hơn nữa ánh mắt họ còn
nhìn chằm chằm qua bên này bèn sửa lời nói:
– Các ngươi chơi tiếp đi, ta đưa Bạch Vân về. Cô ấy phải về ôn bài.
Hạ Minh cũng nghe tiếng ồn ào ở lối vào sân bóng, cậu nhìn qua, nhận ra những người đó thì kinh ngạc nói:
– Sao họ lại tới rồi? Không phải đều đi tham gia cuộc thi mã cầu do Tân An công chúa tổ chức ư?
Sân bóng thi đấu mã cầu ở ngoại thành thành tây. Hơn nữa hôm nay ở đây lại không có cuộc thi xúc cúc nào, họ tới làm gì nhỉ?
– Bọn ta đi trước.
Nhân lúc mấy nữ nhân kia còn chưa qua, Hạ Nguyên kéo Bạch Vân
trốn đến một cửa hông gần đó, thoáng cái liền không thấy bóng dáng.
Khi Hạ Minh cũng nghĩ đến việc chạy trốn thì đã không còn kịp
nữa, bởi các tiểu thư tôn quý hành động linh hoạt đã bước nhanh qua, túm lấy cậu chất vấn một trận_____
– Hạ Minh! Ngươi thật không phải bạn tốt, hôm nay chơi xúc cúc với Hạ nhị gia ở đây cũng không nói một tiếng_____
– Đúng vậy đúng vậy! Ngươi còn nói gần đây Hạ nhị gia bận chuyện khác, sẽ không tới sân bóng, chuyện này ngươi giải thích thế nào?
– Không phải ngươi đã nói lần sau lúc Hạ nhị gia chơi xúc cúc, ngươi nhất định sẽ báo cho chúng ta biết sao?
– Hạ nhị gia đâu rồi? Lúc nãy còn thấy chàng ấy ở đây mà.
Hạ Minh nhất thời đầu to như cái đấu, đáy lòng thầm oán trách Hạ Nguyên không phúc hậu, lúc chạy còn nhớ đưa Bạch Vân đi, sao lại quên
mất vị đường ca này, bỏ mặc cậu trong nước sôi lửa bỏng như vầy?