Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 11


Đọc truyện Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên – Chương 11

– Ngươi nhìn ra được mấy thôn đồng này đứa nào là nam, đứa nào là nữ không?

Giọng một cậu bé khinh miệt nói.

– Tuy dựa theo y phục thì nhìn không ra_____đều là đồ rách rưới. Nhưng có tóc và không có tóc cũng phân biệt được chứ? Dù sao cũng đâu
có ai cạo trọc đầu nữ nhi.

Giọng một cậu bé khác cũng mang ngữ điệu chán ghét.

– Tóm lại, ngươi đừng để bọn chúng lại gần, coi chừng rận.

– Ta đương nhiên sẽ không để bọn chúng lại gần, bọn chúng thối lắm.

Lúc này một cậu bé khác đầu đội mũ ấm làm bằng da cáo đen tuyền, y phục rực rỡ xa hoa, cổ đeo một khối ngọc ấm khắc Quan Âm, tay mang
bao tay lông chồn màu đen, toàn thân lộ vẻ phú quý ngút trời đi về phía
họ, hỏi:

– Các ngươi tụm ở đây thì thà thì thầm cái gì?

– A Nguyên, ngươi không có đồng ý với Kha Minh là mấy ngày nay thu xếp ở đây đấy chứ?

– Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn chịu xóc nảy về huyện thành, sau đó ngày nào cũng lặp lại y như vậy?

– Ơ……….vậy cũng quá đòi mạng rồi!

Nhớ đến gian khổ dọc đường tới đây, dạ dày đã ói đến trống rỗng của cậu lại muốn ói lần nữa.

– Trên đời sao lại có nơi khỉ ho cò gáy tệ hại thế này chứ……..

Một cậu bé khác cũng than vãn.

Người được gọi là A Nguyên, tuy nhỏ tuổi nhất trong bốn thiếu
niên nhưng thân phận lại cao nhất, dù Kha Minh đang phụ trách việc đàm
phán với thôn trưởng thôn Tiểu Quy hiện đã mười lăm tuổi nhưng kỳ thực
mọi thứ đều phải thông qua A Nguyên gật đầu mới được.

– Đã sớm nói với các ngươi chuyến này không phải đi hưởng phúc,
chịu khổ nhiều lắm, các ngươi cứ tưởng chịu khổ chính là leo lên mấy cái gò đất nhỏ ngoài kinh thành à, không mảy may để ý.

– A Nguyên, ta hối hận rồi.

Một trong số họ rất sảng khoái thừa nhận, đồng thời đáng thương nói:

– Đừng nói ở đây, dù là quay lại sống ở căn nhà tốt nhất huyện
thành, ta cũng thấy khó chịu khắp người. Khách điếm tốt nhất huyện thành này còn không tốt bằng chỗ ở của nô bộc nhà ta. Ta bây giờ tìm người
đến xây nhà còn kịp không?

– Nói ngu ngốc gì đó!

Một cậu bé khác giễu cợt, sau đó tươi cười nịnh nọt A Nguyên:

– A Nguyên, xe ngựa nhà ngươi tốt nhất, ta thấy mấy ngày nay chúng ta tạm ngủ trong xe ngựa nhà ngươi đỡ ha.

– Phải đó phải đó! Ta không ở nhà dân ở đây đâu, chỉ sợ ngủ chưa tới nửa đêm đã bị rận cắn hỏng.

– Xe ngựa đó cho các ngươi mượn ngủ, hai ngươi chen chúc được à?

Cậu không mảy may để bụng.

Cậu bé tên A Nguyên khoảng tám chín tuổi, ngoại hình rất ưa
nhìn, mày dài mắt đẹp, da trắng như tuyết, cả người tựa như tiên đồng,
nếu không phải bên cạnh lúc nào cũng có hộ vệ gia đinh thì người thôn
Tiểu Quy sớm đã tiến lên chỉ chỏ sờ mó rồi chứ đâu chịu chỉ đứng vây xem từ xa xa.

Lúc này, bọn trẻ thôn Tiểu Quy vẫn đang bám đuôi nhau bên ngoài
tầng tầng lớp lớp các gia đinh, chỉ chỏ vào mấy tiểu công tử kim tôn
ngọc quý, bàn luận xôn xao, ánh mắt càng dán vào A Nguyên không rời, nói rằng Kim Đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát đại khái chính là như vậy.

Những người trong thôn chưa từng có cơ hội thấy mỹ nhân và người lộng lẫy phú quý nên lần đầu thấy những người xinh đẹp rực rỡ này,

đương nhiên sẽ không nỡ dời mắt, xem họ như đang xem một tuồng kịch hiếm thấy.

– A Nguyên, ngươi không thật sự muốn ngủ ở nhà thôn trưởng kia chứ?

– Không được sao?

A Nguyên hừ nhẹ.

– Được được, đương nhiên là được! Nhưng mà____bọn họ dọn dẹp
phòng mất bao lâu chứ? Lạnh thế này mà để chúng ta ở đây, cóng chết
chúng ta thì những thứ nô tài này chịu trách nhiệm nổi không?

– Triệu Nguyệt, ngươi nếu đợi không được thì hay là, cùng vào giúp quét dọn?

A Nguyên khép chặt lại áo khoác lông chồn đỏ như lửa, không cảm
thấy lạnh mấy, chỉ là cơn gió lạnh như dao cạo thổi đến không quá thoải
mái mà thôi.

– Hơ, ta chỉ nói thôi mà, ta sao lại đi đoạt việc của mấy người hầu chứ.

Triệu Nguyệt cười ha hả, không dám nhiều lời oán trách nữa.

Lúc này nhà thôn trưởng đang tổng quét dọn_____các người hầu
theo A Nguyên đến đang dọn sạch phòng chính do nhà thôn trưởng nhường
lại; còn nhà thôn trưởng thì đang quét dọn mấy nơi như phòng bên hông và phòng chứa củi, nhà kho, chính là chỗ cả nhà thôn trưởng tạm ở trong
mấy ngày kế tiếp.

Đây cũng là nguyên nhân mấy quý công tử đứng bên ngoài cho người ta xem như xem tuồng, họ đang đợi phòng ốc được dọn dẹp xong.

Mấy khách quý này đột nhiên đến không báo trước khiến thôn
trưởng trở tay không kịp, cho nên mới có tình huống lộn xộn trước mắt
thế này. Do đó các quý công tử đang chịu khổ cũng biết thật sự không có
gì hay để oán trách, suy cho cùng họ mới là bên thất lễ.

– Lưu Tam, qua đây.

Một quý công tử đợi có chút nhàm chán quyết định làm ra chuyện khiến mọi người đều vui vẻ.

– Thiếu gia.

Người hầu tên Lưu Tam vội vàng khom người tiến lên:

– Ngài có gì sai bảo ạ?

– Có tiền đồng không?

– Có, dọc đường có đổi một ít, còn dư lại khoảng trăm đồng.

Lưu Tam lanh lợi lập tức móc ra một túi tiền nhỏ trong gói đồ
mang theo bên người, hai tay dâng lên cho thiếu gia nhà mình.

– Hạ Minh, ngươi hỏi Lưu Tam tiền để làm gì?

Triệu Nguyệt tò mò đi tới hỏi.

Hạ Nguyên bên cạnh cũng nhìn sang nhưng không nói gì.

Hạ Minh cầm túi vải qua, cười hắc hắc, đẩy hai gã gia đinh ra,
đi tới trước mặt bọn trẻ trong thôn, nói với Triệu Nguyệt theo sát bên
cạnh:

– Chúng ta hiếm khi tới cái thôn hoang nghèo đến đòi mạng như này, dĩ nhiên phải làm chút chuyện tốt tích đức.

Nói xong, cậu mở túi tiền, bốc một nắm bên trong ra, xòe tay về
phía trước, lộ ra những đồng tiền đầy ắp tay, nói với bọn trẻ trong thôn vây quanh:

– Ê! Biết đây là gì không?


– Là tiền!

Thân là thủ lĩnh bọn trẻ, Vương Đại Thành nói ra trước hết, còn
nói rất vang dội, đồng thời ánh mắt cũng trừng sắp lồi ra.

Đó là tiền, rất nhiều tiền! Người lớn nhà ai thiếu tâm nhãn tới
mức để tiểu hài tử cầm nhiều tiền như vậy? Không sợ làm mất sao? Nhìn
đi, tiểu tử kia nắm tiền quá nhiều, một bàn tay xòe ra, rất nhiều đồng
tiền rơi xuống.

– Rơi, rơi kìa.

Vài đứa trẻ trong thôn hít không khí nói nhỏ, cứ như sợ nói lớn một chút sẽ thổi mất mấy đồng tiền trên đất kia vậy.

– Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi kìa!

Hạ Minh vừa hừ khinh bỉ vừa cười đắc ý, đột nhiên dùng sức ném
những đồng tiền trong tay về phía bọn trẻ trong thôn, trong tiếng kêu la của đám trẻ, cậu cười nói:

– Cho các ngươi mua kẹo ăn! Cướp đi! Cướp được chính là của các ngươi!

Vương Đại Thành bị đồng tiền đánh vào mông, ngơ ngác hỏi:

– Thật, thật cho chúng ta?

Kẻ ngu ở đâu ra thế?

– Cướp! Ngây ra đó làm gì, đồ ngu!

Hạ Minh cười ha ha, ném hết vốc này đến vốc khác vào bọn trẻ
trong thôn, tiền trong túi rất nhanh đã hết sạch, cậu tiện tay ném túi
rỗng đi, chống nạnh ngửa đầu cười to, cuối cùng cũng tìm được chút thú
vui đỡ nhàm chán.

Sau đó cậu kéo Triệu Nguyệt bên cạnh:

– Nhìn xem, chúng có giống gà con mổ thóc không? Chúng chính là
một đám gà ăn mày! Còn đánh nhau nữa kìa! Ha ha ha, mấy đồng tiền không
đáng mà đánh thành như vậy, quá buồn cười!

Triệu Nguyệt tuy cảm thấy đám trẻ nhà quê này đánh nhau loạn xạ
cũng rất buồn cười nhưng không cười đến mất sạch hình tượng như Hạ Minh, cậu vẫn chú ý đến chừng mực của con cháu thế gia.

– A Nguyên, ngươi xem, có buồn cười không?

Hạ Minh hỏi A Nguyên.

A Nguyên chỉ liếc hắn, trong mắt có chút ý cười nhưng cái cằm
hếch cao tỏ ý cự tuyệt bị trò cười hạ đẳng này chọc cười, quá mất giá!
Cho nên khuôn mặt lạnh lùng cao quý tựa Kim Đồng đạm nhạt trả lời:

– Chẳng ra sao cả.

Trong lúc mấy thiếu gia công tử được các gia đinh hộ vệ vây vào
giữa tìm thú vui với bọn trẻ trong thôn thì Tiểu Vân và Tiểu Phương đi
tới nhà thôn trưởng.

– Nhà thôn trưởng sao có nhiều người tới như vậy?

Tiểu Phương líu lưỡi, cùng Tiểu Vân nấp sau đống cây lúa mì:

– Bọn Vương Đại Thành đang làm gì thế? Sao lại đánh nhau loạn xạ? Thứ phát sáng trên mặt đất……….không phải là tiền chứ?

Ánh mắt Tiểu Vân không hề đặt ở chỗ bọn trẻ đánh nhau và tiền

đồng. Khi đến gần nhà thôn trưởng, cái mà Tiểu Phương chú ý tới là náo
nhiệt, còn Tiểu Vân vừa nhìn đã tìm được tiêu điểm trong đám
người____bốn thiếu niên ăn mặc vô cùng phú quý, đội vàng đeo ngọc, mặc y phục gấm thêu, cho nên khi hai cô ngồi xổm phía sau đống cây lúa mì,
Tiểu Vân nghe rất rõ ràng lời cậu bé vung tiền nói, biết cậu ta đã làm
ra chuyện tốt gì, cũng như, cách nhìn khinh thường của cậu ta với trẻ
con thôn Tiểu Quy ra sao.

Mặc dù thôn Tiểu Quy thường bị người ngoài mắng, mấy trăm năm
nay, tiếng tăm của thôn Tiểu Quy cũng chẳng khá khẩm gì hơn, vừa nghèo
đến đòi mạng vừa hung hãn đến liều mạng, từ xưa đến nay thôn Tiểu Quy
đều bị ba thôn khác cùng với quan địa phương các đời dùng lời bình “điêu dân thịnh thế, ác tặc loạn thế” để đưa ra kết luận chuẩn xác nhất, đến
nay vẫn chưa từng thay đổi; nhưng……người thôn Tiểu Quy có thể chịu mọi
tiếng xấu, chứ chưa từng nhận hai chữ ăn mày, ít nhất, Tiểu Vân không
nhận.

– Tiểu, Tiểu Vân……….thằng bé ăn mặc như hát tuồng kia, vứt tiền
lung tung cho người khác nhặt kìa! Đứa ngu nhà ai nuôi vậy? Sao còn
không bị người lớn trong nhà đánh chết?

Tiểu Phương tay run run, lắc lắc vai Tiểu Vân:

– Ngươi nghĩ xem, chúng ta bây giờ xông ra nhặt, liệu có cơ hội nhặt được một đồng tiền không?

– Đừng đi.

Tiểu Vân lắc đầu, đè xuống cảm giác khó chịu nơi đáy lòng, dùng lý trí phân tích nói:

– Tiểu Phương, dù trên đất có rơi xuống mấy đồng tiền mà người
khác không thấy, ngươi muốn nhặt cũng không thể nhặt lúc này.

– Phải, sẽ bị bọn Vương Đại Thành đánh, có nhặt cũng không đến tay chúng ta được.

Tiểu Phương rốt cục bình tĩnh lại, đầu óc đã hạ nhiệt có thể suy xét kỹ càng.

Thân là những nhà nghèo nhất thôn Tiểu Quy, họ thỉnh thoảng sẽ
được người trong thôn giúp đỡ, điều đó cũng có nghĩa họ là những người
yếu thế, đương nhiên không thẳng nổi thắt lưng trước mặt người khác;
thỉnh thoảng bị bọn trẻ trong thôn trêu đùa bắt nạt, họ cũng không thể
kêu oan đòi công đạo. Nếu những người nghèo như họ mà cùng tranh lợi ích với bọn trẻ trong thôn, yêu cầu được đối đãi ngang hàng, đương nhiên sẽ khiến người ta mất hứng.

Cho nên đến nay, Tiểu Phương và Tiểu Vân hợp tác khắng khít, có thứ gì tốt đều tránh tất cả bọn trẻ trong thôn, chỉ bày ra trước mặt
chúng tình trạng càng thê thảm càng tệ hại hơn chúng mới có thể bình an
vô sự qua lại với mọi người.

Vật họp theo loài, người chia theo đàn, tuy những người sẵn lòng chơi với Tiểu Phương và Tiểu Vân không nhiều, nhưng ít nhất, họ sẽ
không cố ý chạy tới ức hiếp các cô, sự cam chịu và yếu thế của các cô sẽ không khiến người khác gai mắt, dẫn tới bị ức hiếp, mà còn nhận được
chút chiếu cố hoặc nhiều hoặc ít.

Bây giờ không thể chạy đi nhặt tiền, Tiểu Phương đành phải tìm
Tiểu Vân nói chuyện để dời đi kích động muốn nhảy ra cướp tiền của mình. Cô nói nhỏ:

– Tiểu Vân, sao lại có người ngu như vậy? Ném tiền lung tung.

Tiểu Phương nuốt nước miếng, ánh mắt dán vào hai đồng tiền lặng
lẽ nằm nơi góc khuất phía dưới cành củi đến giờ vẫn chưa ai phát hiện,
đồng thời âm thầm cầu nguyện chúng vẫn đợi ở đó cho đến khi cô nhặt.

– Con cái nhà giàu nuôi, đương nhiên ngu.

Tiểu Vân lẩm bẩm, tiếp tục phỉ báng:

– Người ta nói ngôn truyền thân giáo (dạy thế nào thì bản thân phải làm gương thế nấy), nhìn mấy đứa ngu nhỏ này cũng biết, nhà chúng nó chắc chắn có rất nhiều đứa ngu lớn. Đứa ngu nhỏ vung tiền đồng, đứa ngu lớn không chừng vung
vàng đấy.

Tiểu Phương cảm thấy Tiểu Vân nói rất có lý, càng thêm hi vọng
vào hoàn cảnh công việc tương lai của mình, hai tay đặt lên đầu gối
chống cằm thở dài nói:

– Nếu người có tiền đều ngu, cả ngày rảnh rỗi vung tiền, vậy sau này ta sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền mua một đống lớn lương thực, chất đầy nhà đến mức không ở được, đến lúc đó mẹ ta có mang thai bao nhiêu
đệ đệ muội muội cũng không sợ……….

Tiểu Vân chỉ thuận miệng đáp lời, ánh mắt nhìn về phía nhà thôn trưởng.

– Tiểu Vân, ngươi nhìn gì thế?

– Nhìn người đang nói chuyện cùng Vương Thi Thư, và cả người lớn đang nói chuyện cùng thôn trưởng nữa.

Tiểu Vân chỉ vào cổng lớn nhà thôn trưởng nói.


– Họ có gì đẹp?

Tiểu Phương cũng nhìn theo, sau đó ồ lên.

– Tiểu Vân, ngươi có thấy người lớn đang nói chuyện với thôn
trưởng ấy, y phục mặc trên người hình như không tốt bằng mấy đứa trẻ?

– Ừ. Ông ấy không có ánh vàng chớp chớp xanh xanh đỏ đỏ.

Tiểu Vân có chút mừng vì nhãn lực của Tiểu Phương.

– Cho nên, người lớn kia hẳn là kiểu người như tổng quản, phải cúi mình trước mặt bốn người đó.

Ngón tay cô chỉ về phía bốn quý công tử.

– Còn nữa, ngươi nhìn xem, những người phụ nữ đang đi ra kia kìa.

Tiểu Phương vội vàng nhìn sang, nhỏ giọng kinh ngạc:

– Nhà thôn trưởng sao có nhiều phu nhân như vậy?

– Họ không phải phu nhân. Họ tuy ăn mặc đẹp hơn các lão nương
lão bà khuê nữ của nhà thôn trưởng nhưng y phục của họ cũng xấp xỉ với
tổng quản kia, cho nên họ chỉ là nha hoàn bà hầu của bốn người kia.

Tiểu Vân nói.

– Không thể nào. Làm nô bộc cho người khác, sao lại ăn mặc như vậy? Mặc đẹp như vậy mà chỉ là làm người hầu à?

Dù không tin cách quan sát của Tiểu Vân nhưng Tiểu Phương vẫn
không nhịn được mà tưởng tượng đến một ngày mình cũng được mặc đẹp như
thế____

Kế đó, Tiểu Phương thấy mấy người phụ nữ được Tiểu Vân gọi là
“nha hoàn bà hầu”, được cô cho là “phu nhân” trước tiên khom người với
“tổng quản” kia nói gì đấy, sau đó đi đến bên cạnh cậu bé nhỏ tuổi nhất ở trung tâm của tầng tầng hộ vệ vây quanh, dáng vẻ càng thêm cung kính
báo cáo:

– Nhị thiếu gia, phòng ở đã dọn dẹp ổn thỏa, hương cũng đã đốt, mời vào trong nghỉ ngơi.

Khi Tiểu Phương há to mồm, không cách nào khép lại được, mấy
người kia đã vây quanh các tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý vào trong.

– Thật…….thật, họ thật sự chỉ là tôi tớ của người khác!

Tiểu Phương cảm thấy thế giới này quá kỳ quái, cô kéo tay Tiểu Vân hỏi:

– Tiểu Vân, hạ nhân hầu hạ người khác mà lại sống như một phu
nhân, còn những lương dân như chúng ta, sao ngay cả lương thực cũng
không đủ ăn, ngược lại sống như một hạ nhân?

– Đó là vấn đề lựa chọn.

Tiểu Vân không hề có chút kích động nào, rất bình thản nói.

– Lựa chọn gì?

– Chọn làm lương dân, sống như một hạ nhân, nhưng mệnh thuộc về
chính mình; hoặc, bán thân làm nô bộc, sống như một phu nhân, nhưng mệnh thuộc về người khác.

Tiểu Phương hai tay chống cằm, nghiêm túc suy tư rất lâu, cuối cùng thở ra một hơi nói:

– Ta biết không phải ai bán thân làm hạ nhân cũng có thể sống
cuộc sống của “phu nhân”, nhưng ta còn có thể có lựa chọn gì chứ.

Tiểu Phương sớm đã quyết định bán mình làm nha hoàn cho người khác.

– Nếu đã không có lựa chọn thì hãy hướng tới tương lai của “phu
nhân”. Người thôn Tiểu Quy chúng ta chưa bao giờ chịu thiệt, chúng ta
không sợ chịu khổ, đương nhiên có thể vươn lên.

Tiểu Vân khích lệ nói.

– Ừ! Nếu đã bán thân làm nô, từ lương dân chuyển thành tiện dân, đương nhiên không thể bán không công một lần.

Tiểu Phương nắm tay tuyên thệ, hùng tâm tráng chí một lần nữa được nhen nhóm:

– Người dám chắn trước mặt ta, ta sẽ dùng một cước giẫm chết toàn bộ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.