Nghe Lời Anh Nhất

Chương 12: Sinh nhật


Đọc truyện Nghe Lời Anh Nhất – Chương 12: Sinh nhật

Edit: Mộc Tử Đằng

Đi dạo trong cửa hàng hơn nửa vòng, cũng đã để cho Lâm Loan giúp thử quần áo nhưng hoặc là đắc quá cô không mua nổi hoặc là chính cô nhìn không vừa mắt, cảm thấy nó sẽ không hợp với Tô Hiển Ngôn, đi vòng tới vòng lui, cuối cùng không mua được cái nào.

“Trình Tư Miên, cậu cho tôi thử áo sơ mi rồi cả áo khoác nữa, cậu đang mua đồ cho đàn ông hả?” Lâm Loan hừ hừ nói: “Là ai hả?”

“Cậu chỉ giúp tôi thử là được, đừng nói nhiều.”

“Nam sinh trong trường hay người trường khác? Rốt cuộc là trường nào?” Lâm Loan lải nhải không ngừng bên tai cô, Trình Tư Miên toàn tâm toàn ý muốn mua quà nhưng không có cái nào vừa ý cô.

Đột nhiên cô dừng lại trước một cửa hàng nhỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn bộ quần áo được người mẫu mặc.

“Sao vậy?”

Trình Tư Miên sờ môi: “Tôi biết mình muốn mua cái gì rồi.”

Màn đêm buông xuống, “dỗ” xong Lâm Loan đi, cô điện thoại cho Tra Dịch Quang.

“Nghe nói các anh tối nay không về nhà.”

“Đúng vậy, hôm nay sinh nhật Hiển Ngôn.” Ở đầu dây bên kia rất ồn ào, Tra Dịch Quang dường như phải hét lên để nói chuyện: “Tiểu Miên Miên, cô ăn chưa?”

“Tôi chưa ăn.” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút nói: “Các anh ở đâu?”

“Câu lạc bộ Galle, nếu cô chưa ăn thì đến đây đi.” Tra Dịch Quang nói xong chợt nhớ đến một chuyện, vội nói tiếp: “Này này, Trình Tần nói cô chưa đủ tuổi nên không thể tới, Tiểu Miên Miêu, hay là cô cứ ở nhà đi chờ tôi mang đồ ăn…”

“Tút tút tút…”

“Tiểu Miên Miên?” Tra Dịch Quang lấy điện thoại xuống nhìn thì đối phương đã cúp máy.

Trình Tư Miên biết Trình Tần sẽ không cho cô đi, cho nên thừa dịp Tra Dịch Quang đang lải nhải cô đã tắt máy trước, cô bắt một chiếc xe taxi rồi đi thẳng đến mục tiêu.

Quả nhiên Trình Tư Miên đi đến cửa thì bị chặn lại.


“Người bạn nhỏ, vị thành niên không thể vào được.” Người phục vụ nói lời nhỏ nhẹ với cô.

“Con mắt nhìn ra tôi là trẻ vị thành niên hả?” Trình Tư Miên nhướng mày, lấy tay kéo váy đồng phục lên cao, lộ ra bắp đùi trắng nõn: “Thấy không, cố ý cải trang thôi, cái này gọi là đồng phục tình thú đó.”

Người phục vụ bị làm khó, khí thế của cô bé trước mắt vô cùng lớn nhưng nhìn vào gương mặt đó, rõ ràng chính là một học sinh cấp ba mà.

“Đừng nói nhảm, mấy người Trình Tần ở phòng bao nào?”

Người phục vụ đang suy nghĩ làm sao để đuổi người này đi nhưng vừa mới nghe đến cái tên Trình Tần thì lập tức ân cần hỏi: “Cô nói người của Tô tổng sao?”

Trình Tư Miên nhìn anh ta một cái, sao mà phản ứng lớn như vậy?

“Ừ, Tô Hiển Ngôn, tôi đến tìm anh ấy.”

Người phục vụ quan sát cô mấy lần, sau đó dặn dò gì đó với người bên cạnh, rồi cười nói: “Cô chờ một chút.”

Trình Tư Miên đợi mấy phút, rốt cuộc thấy được một bóng người quen thuộc đi ra.

Tra Dịch Quang thấy cô ở đó thì chạy như bay đến: “Tiểu Miên Miên, cô tới thật.”

“Không phải anh bảo tôi đến đây ăn à?”

“Này, tôi còn chưa nói xong cô đã cúp máy rồi.”

“Tôi mặc kệ.” Trình Tư Miên nhét áo khoác vào tay anh ta, “Tôi đói rồi, muốn ăn.”

“Được được được, lát nữa đừng nói với chú cô là tôi cho địa chỉ đó.”

Trình Tư Miên bật cười thành tiếng: “Không phải anh thì còn ai.”

Tra Dịch Quang: “…”

Tra Dịch Quang dẫn Trình Tư Miên đi qua một hành lang dài đến trước cửa một phòng bao. Vừa đẩy cửa ra, Trình Tư Miên thấy được Tô Hiển Ngôn đang ngồi trên sofa. Ở đây có rất nhiều người nhưng cô liếc mắt một cái đã thấy anh.


Phòng bao rất lớn, bên trong không quá sáng chói, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên người anh, tay phải anh đang cầm một ly rượu vang, tay trái tùy ý gác lên ghế sofa, ngón tay nhẹ gõ gõ.

Anh ơi híp mắt, cả người trông rất lười biếng…tà mị. Người này so với người bình thường hoàn toàn không giống nhau, Trình Tư Miên đứng ngẩn người quên cả bước đi, từ trước đến giờ anh luôn tạo cho cô cảm giác dịu dàng, thành thục chững chạc…Còn giờ phút này, khi Trình Tư Miên thấy được mặt câu hồn này của anh, trái tim không khống chế được đạp nhanh liên hồi.

“Này? Tra Dịch Quang, cậu đây là sao hả, mang em gái nhỏ đến.” Không biết người đàn ông này từ đâu đi đến, quan sát Trình Tư Miên từ trên xuống dưới một lượt, “Trời ơi, rõ ràng là vị thành niên, Tra Dịch Quang, cậu là cầm thú mà.”

Tra Dịch Quang liếc mắt một cái, đấm người nọ một quyền: “Cậu đừng có khẩu nghiệp.”

Người đàn ông kia rõ ràng có ý đồ không tốt, sau đó khom người nhìn kỹ cô, cười nói: “Em gái nhỏ, em và Tra Dịch Quang có quan hệ thế nào?”

Mùi rượu nồng nặc xông tới, Trình Tư Miên ghét bỏ lui về sau một bước: “Không quan hệ.”

“A? Không quan hệ…ây yo” Người đàn ông này lại bị người đằng sau kéo một cái, trong nháy mắt kéo ra khoảng cách với Trình Tư Miên, anh ta quay đầu nhìn, vừa định mở miệng mắng ai mà không có mắt, nhưng khi thấy đó là đại thọ tinh Tô Hiển Ngôn thì yên lặng nuốt lời đó xuống bụng.

Điều càng làm cho anh ta kinh ngạc hơn chính là Tô Hiển Ngôn đi về phía cô bé kia, hơn nữa hình như hai người đó quen biết nhau.

“Tại sao cũng tới rồi?” Trong mắt Tô Hiển Ngôn không còn vẻ trấn định như ngày thường mà có chút u ám bất định.

Trình Tư Miên nhoẻn miệng cười: “Không phải là sinh nhật anh sao, tôi sao không tới được chứ.”

Tô Hiển Ngôn cong môi: “Vốn định mang bánh ngọt về cho cô, xem ra bây giờ có thể trực tiếp ăn luôn được rồi.”

Đôi mắt Trình Tư Miên sáng lên: “Hay thật, vừa vặn tôi đang đói.”

Tô Hiển Ngôn vỗ vỗ gáy cô: “Đến đây đi.”

“Ừ.”

“Này, Hiển Ngôn, anh cũng biết cô bé này hả?” Người đàn ông vừa rồi lại tò mò hỏi.

“Ừ, cháu gái của Trình Tần.”


“Trời, cô bé chính là cháu gái của Trình Tần á.” Người đàn ông đó gật đầu một cái, “Tôi nói mà, làm sao mà cậu lại quen một cô bé thế này được.”

Tô Hiển Ngôn dẫn Trình Tư Miên ngồi cạnh mình, “Ăn đồ nóng trước đi rồi hả ăn bánh sau.”

“Được.” Ánh mắt Trình Tư Miên nhìn xung quanh một vòng, phòng bao rất lớn, nam nữ đều có, nhưng phần lớn là người cô không quen biết.

“Cần gọi chú cô tới không?”

“A? Cái gì?” Gần đó có người hát rống lên, high không ngừng được, Trình Tư Miên hoàn toàn không nghe được Tô Hiển Ngôn nói gì, không thể làm gì khác hơn là đưa đầu đến gần anh: “Tôi không nghe rõ.”

Cô dựa vào rất gần, Tô Hiển Ngôn cơ hồ có thể ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, anh hơi dừng một chút, lui về sau một khoảng mà người khác không nhìn ra được, sau đó cao giọng hơn: “Không có gì, chú cô uống nhiều rồi, đoán chừng không thể quản cô được.”

Lần này Trình Tư Miên nghe rõ, liếc nhìn Trình Tần hát rất khó nghe nhưng vẫn kiên trì cầm micro rống bên kia, “Đúng là uống nhiều rồi, vậy anh có uống nhiều không?”

Tô Hiển Ngôn nhìn cô nói: “Cô cảm thấy thế nào?”

Trình Tư Miên chăm chú nhìn anh, trên người anh cũng có mùi rượu, nhưng so với cái người đầy mùi rượu kia thì anh để lại cho cô cảm giác đó là mùi vị thuần khiết của rượu vang, nhàn nhạt, khiến người ta có chút men say.

Đối đãi khác biệt, đây đại khái chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

“Cô cười cái gì.” Tô Hiển Ngôn buông ly rượu xuống, có chút lười biếng dựa vào sofa.

Trình Tư Miên lúc này mới phát giác được vừa rồi mình đã nghĩ đến hai chữ “người tình” kia nên không nhịn được cười…

“À, tôi không cười, chỉ cảm thấy anh say nhưng nhìn như không say tí nào, đều đẹp trai chết người như thường.”

Tô Hiển Ngôn ngốc ra, ngay sau đó nhạt nhẽo cười một tiếng: “Miệng tiểu nha đầu cô ngọt thật.”

“Ai là tiểu nha đầu hả, tôi nhỏ chỗ nào!” Trình Tư Miên không phục ưỡng ngực.

Khóe miệng Tô Hiển Ngôn giật giật một cái, bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười. Nhưng nụ cười này trong mắt Trình Tư Miên chính là cười nhạo trần trụi! Có ý gì? Nhỏ thật sao? Cô còn có thể lớn nữa đó!

“Không cho cười! Bộ buồn cười lắm sao? Có gì mà cười.”

Tô Hiển Ngôn cười càng sâu hơn, không biết là do tác dụng của rượu hay là do hôm nay là sinh nhật anh, tóm lại anh thấy dáng vẻ tức giận thở phì phò của Trình Tư Miên rất vui, đặc biệt vui.

Vì vậy anh đưa tay ra bóp má cô: “Miệng chu ra cao như vậy, cái mũi như con heo con.”

Trình Tư Miên trợn mắt, anh đang mắng người đó sao? Tô Hiển Ngôn tao nhã lịch sự lại nói cô là heo!


“Buông tay, anh mới là heo đó.” Trình Tư Miên kéo tay anh ra, tức giận quay ra ăn bánh ngọt, “Nể tình hôm nay là sinh nhật anh, tôi không trách anh mắng người.”

Tô Hiển Ngôn vỗ vỗ đầu cô: “Oh, vậy tôi cảm ơn cô.”

Trình Tư Miên liếc anh một cái: “Không cần khách sáo đại thọ tinh.”

Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, mọi người muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, muốn chơi thì tụ lại thành một nhóm. Thái Tâm Duyên vốn cùng bọn Trình Tần bên kia vừa hát vừa nhảy, lại phát hiện không thấy Tô Hiển Ngôn đâu, quay đầu tìm anh.

Sau đó cô ta thấy được một hình ảnh, bên góc bên đó, một nam một nữ đang ngồi chung một chỗ, cô gái khí thế bừng bừng ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng quay đầu qua cười đùa với người đàn ông đôi câu, mà người đàn ông tựa trên sofa, ánh mắt nhìn cô gái đó vô cùng dịu dàng và cưng chìu.

Thái Tâm Duyên sửng sờ một chút, có một loại cảm giác khác thường dâng lên từ đáy lòng, nhưng chuyên này quá hoang đường, cô ta lắc đầu, cười cười đi về phía họ.

“Hiển Ngôn.” Thái Tâm Duyên ngồi xuống cạnh anh, “Hôm nay anh là nhân vật chính, không thể rút trong góc được.”

Tô Hiển Ngôn cười yếu ớt: “Các người uống rượu quá lợi hại, tôi phải tránh một lúc.”

“Đại thọ tinh không thể không uống được.” Thái Tâm Duyên nhìn về phía Trình Tư Miên: “Cậu không thể dùng Trình Tư Miên làm bia đỡ đạn được, cậu phải uống đúng không Tư Miên?”

Trình Tư Miên đang ăn bánh ngọt, không yên lòng gật đầu một cái.

“Được rồi, anh không ra lát nữa bọn họ sẽ giết đến tận nơi.”

Tô Hiển Ngôn có chút bất đắc dĩ: “Được, đi thì đi.” Nói xong Tô Hiển Ngôn hướng về phía Trình Tư Miên nói: “Đừng ăn quán nhiều bánh ngọt.”

Trình Tư Miên gật đầu một cái.

Thái Tâm Duyên như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, sau đó cùng đi với Tô Hiển Ngôn về phía đám người bên kia.

Ăn no, Trình Tư Miên suy nghĩ nên đưa quà cho Tô Hiển Ngôn lúc nào. Lúc đến đã muốn đưa ngay cho anh nhưng đến nơi này quá nhiều người, cô không muốn đưa nữa.

“Em gái nhỏ, tới nào, có muốn uống một ly không.” Đang suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, nhìn dáng vẻ bọn họ vừa rồi, người này chắc cũng là bạn bè quen thuộc với Tô Hiển Ngôn.

Trình Tư Miên nhìn ly rượu không lên tiếng.

“Chậc, tôi nói cháu gái Trình Tần lớn lên rất xinh đẹp.” Người đàn ông đưa ly rượu cho cô, “Không sao đâu, cô bé cứ uống đi, tôi không nói với chú cô đâu.”

Trình Tư Miên không phải không biết uống rượu, trước kia đã từng uống nhưng cô không thích mùi vị này, cho nên sau đó không uống nữa, bây giờ nhìn mọi người uống say như vậy, hơn nữa đây còn là sinh nhật Tô Hiển Ngôn nên cô nhận lấy ly rượu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.