Đọc truyện Nghề Làm Fan – Chương 4
Buổi tối Chu Tiêu Đồng tới một tiệm lẩu có phong cách trang trí mới lạ.
Trước cửa tiệm đen nghịt một mảng người đang xếp hàng chờ số, chứng tỏ khả năng buôn bán của tiệm lẩu rất tốt.
Tiệm lẩu tên gọi cũng rất thú vị, gọi là “Ông Tả sành ăn”.
Những cửa hàng tên gọi đơn giản và dễ hiểu mấy năm nay không còn thông dụng nữa, càng kỳ lạ và hấp dẫn thì càng dễ dàng quảng cáo.
Nhưng tất nhiên, nếu một ngày nào đó tên của các cửa hàng trên phố toàn là “Sư phụ Bào tay nghề thực giỏi”, “Trà sữa của Dì Trương”, khi đó một cái tên như “Tiệm lẩu cay” đơn thuần tươi mát có khi lại một lần nữa mở đường máu tiến lên cũng nên.
Chu Tiêu Đồng đi vào cửa hàng, cô là khách quen của cừa hàng này, nhân viên trong tiệm đều nhận ra cô, vừa thấy cô liền chào hỏi: “Chu tiểu thư, ông chủ chờ cô trên lầu”.
Chu Tiêu Đồng gật đầu, quen cửa quen nẻo đi lên lầu tìm phòng.
Trong phòng, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun màu lam đã chờ sẵn.
Người đàn ông này lớn lên rất xinh đẹp, dùng từ xinh đẹp để diễn tả thích hợp hơn so với anh tuấn.
Anh ta nhuộm một mái tóc bạch kim óng ả đầy phong cách, làn da trắng nõn như bơ sữa, đôi mắt to tròn, mũi cao tinh xảo, môi đỏ thắm.
Anh ta mang trên mình một vẻ đẹp trung tính, chính là hình tượng mỹ thiếu niên các thiếu nữ trẻ tuổi đang yêu thích.
Bên tai phải anh ta còn mang thêm một chiếc khuyên tai kim cương nhỏ sáng lấp lánh.
Cũng không biết khi nào bắt đầu lưu hành một quy luật: Bên tai phải mang một khuyên tai là gay, bên tai trái mang một khuyên tai là les.
Cái quy luật không thể hiểu này khiến cho một số người thích đeo khuyên tai một cách tùy tiện gây ra rất nhiều hiểu lầm.
Nhưng hiểu lầm này không tồn tại trên người Tả Thiên Dương.
Xu hướng giới tính của anh ta chính là thẳng, thẳng so với nhang muỗi còn thẳng hơn.
“Em đang làm gì vậy?” Cô vừa vào cửa Tả Thiên Dương liền hỏi: “Sao lại đi tìm việc? Không viết tiểu thuyết nữa à?”.
“Không có hứng thú, không viết được, tiền cũng tiêu sắp hết rồi, nghĩ tìm anh kiếm công việc ứng phó qua một chút”.
Cô đương nhiên không định từ bỏ sáng tác, nhưng tiếp tục ở nhà cũng không thể viết được.
Chi bằng tìm một công việc, thay đổi sinh hoạt hàng ngày, có lẽ trạng thái sáng tác cũng sẽ thay đổi theo.
Lông mày Tả Thiên Dương nhíu lại, hiện lên một chữ xuyên.
Nồi lẩu đã sôi, Tả Thiên Dương cũng bỏ một ít đồ ăn vào.
Anh vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Chu Tiêu Đồng ngồi xuống.
“Em muốn tìm công việc gì?”
“Viết quảng cáo, giới thiệu các hoạt động chẳng hạn, chắc là em làm được thôi.” Cô tuy rằng không có kinh nghiệm làm việc này nhưng cũng đã từng làm những công việc liên quan.
Cô cười nói: “Nói không chừng em làm lại giỏi hơn viết tiểu thuyết ấy chứ”.
Tả Thiên Dương đem đồ ăn để lên bàn, không để ý nói: “Tình hình kinh doanh hiện tại của anh khá ổn, nuôi một người như em chắc chắn không vấn đề”.
“…!Tả ba ba!”.
Tả Thiên Dương liếc cô một cái xem thường.
Chu Tiêu Đồng nhanh chân chó vội vàng rót đồ uống cho anh.
Tả Thiên Dương hỏi cô: “Em có hứng thú với công việc cũ của em không?”
Chu Tiêu Đồng không khỏi sửng sốt: “Hả? Anh định quay lại làng giải trí à?”.
Bàn tay đang chia thức ăn của Tả Thiên Dương dừng lại giữa không trung.
Mấy giây sau, anh tức giận ném đĩa đồ ăn lên trên bàn, đậu hũ Nhật Bản đáng thương tẹo nữa là bị anh hất thẳng xuống đất.
“Quay lại cái rắm! Lão tử hiện tại mở cửa hàng lẩu kinh doanh thuận lợi, đã mở đến sáu chi nhánh, nhân viên sắp hàng nghìn người, mỗi ngày đếm tiền mỏi tay, bận đến muốn chết đây!”.
“…Ồ”.
Tả Thiên Dương thuận lợi mở quán lẩu “Ông Tả sành ăn”, chỉ mất hai ba năm đã mở sáu chi nhánh tại Thượng Hải, cũng phần nào dựa vào kinh nghiệm trước đây của anh ấy.
Tám năm trước, Tả Thiên Dương tham gia chương trình tìm kiếm tài năng của Ánh Trăng TV, đạt á quân.
Năm đó là thời điểm các chương trình tìm kiếm tài năng bắt đầu xuất hiện, được quảng cáo rầm rộ, hô mưa gọi gió khắp mọi mặt trận, hết sức thành công.
Người dân cả nước đổ xô đi thi, phổ biến khắp nơi, khiến cho các nghệ sĩ truyền thống đi lên từng bước một khóc thét sụp vô số WC.
Tả Thiên Dương thời điểm hot nhất, cũng từng được mệnh danh “em trai quốc dân”.
Lúc đó chỉ có những ngôi sao may mắn xuất thân từ chương trình tìm kiếm tài năng mới gánh nổi danh hiệu “quốc dân” này.
Đáng tiếc, nước không giữ mãi một hình dáng, người không giữ mãi một thái độ, Tả Thiên Dương từng là một “quốc dân”, nhưng cuối cùng không tiếp tục ở trong giới giải trí, hoặc là nói – không thể ở được trong giới nữa.
Ở không được có hai nguyên nhân.
Một là ở chính điều kiện của bản thân anh, hai là giới hạn của thời gian.
Tả Thiên Dương rất thích ca hát, nhưng thích hát không có nghĩa là hát hay.
Năm đó chương trình tìm kiếm tài năng bằng tài ca hát, nhưng nói trắng ra vẫn là thi đấu tuyển chọn bằng gương mặt, lớn lên đẹp, hoặc có mị lực sân khấu, thế thì có hát thành hiện trường tai nạn xe cộ cũng được.
Tả Thiên Dương chính là loại này.
Anh ta nếu dùng mặt để mua cơm ăn thì chắc chắn sẽ bị béo phì, còn dùng tài năng để mua cơm thì chẳng thà tự sát đi còn hơn.
Trừ bỏ những điều kiện không phù hợp khác, xu thế yêu thích của xã hội cũng không thể bỏ qua.
Năm đó nổi tiếng cả nước nhưng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, có nhiều nghệ sĩ so với Tả Thiên Dương nổi tiếng hơn, nhưng cũng có nhiều người còn thảm hại hơn Tả Thiên Dương rất nhiều.
Nếu muốn phân tích cụ thể mọi nguyên nhân, xét tất cả mọi mặt, ai cũng dính một ít nguyên nhân nào đó.
Lúc ấy tuy rằng chương trình tìm kiếm tài năng bùng nổ, nhưng cũng rất hỗn loạn.
Đài truyền hình có những ngôi sao chính mình đào tạo, nước phù sa đương nhiên không muốn chảy ruộng ngoài, muốn tự mình nắm mọi mối liên hệ và lợi ích, nên lãnh đạo đài ký kết với các công ty để sản xuất chương trình.
Các nghệ sĩ ký kết với họ, một lần ký hợp đồng kéo dài rất nhiều năm.
Trước đây, công ty các nghệ sĩ được gọi là công ty quản lý, công ty làm nhạc thì gọi là công ty đĩa nhạc, sở trường là gì thì gọi tên đó.
Nhưng bắt đầu từ khi chương trình tìm kiếm tài năng bùng nổ, các công ty mới đều được gọi tên là công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông văn hóa, tuy gọi là hữu hạn nhưng nghiệp vụ lại chẳng hữu hạn, quản từ sản xuất chương trình đến buổi biểu diễn, kinh doanh đủ mọi mặt, xuất bản nhạc rồi các loại đồ dùng vật dụng…!gần như đem toàn bộ sản nghiệp của các minh tinh ôm vào lòng.
Kinh tế nông nghiệp cá thể trước nay đều là tự trồng, tự cấp, tự túc.
Không có kim cương lại cố ôm một đống đồ sứ vào lòng, công ty đảm nhiệm một đống công việc lại còn ký với một đống nghệ sĩ lớn nhỏ, tài nguyên thì không có, cũng không biết quản lý hoạt động như thế nào, cuối cùng hỏng bét hết.
Những tuyển thủ vốn không nổi tiếng mấy trong chương trình, thi đấu xong thành ra thất nghiệp, biến mất dần trong tầm mắt công chúng; những tuyển thủ bạo hồng từ chương trình, thu lại được lợi ích thì liền lộ nguyên hình.
Tả Thiên Dương thời điểm hot nhất lúc ra đường một sợi tóc cũng không dám lộ, sợ bị nhận ra đi cũng chẳng đi nổi; mấy năm nay đi ra phố, mũ chẳng cần đội, cũng chẳng còn mấy người nhận ra, hoặc có nhận ra đi nữa cũng không có hứng thú tới gần đòi chụp ảnh chung.
Minh tinh đã hết thời nào có gì hiếm lạ đâu?
Anh cứ ở trong giới giải trí nửa sống nửa chết mấy năm, khó khăn lắm mới đợi được hết thời hạn hợp đồng với ông chủ cũ, lại chẳng có ông chủ mới nào thèm tìm đến cửa.
Nhưng dù thế ngày tháng vẫn tiếp tục phải trôi qua!
Vì thế anh liền rời khỏi giới giải trí, bắt đầu kinh doanh.
Nguyên quán của anh vốn ở Tứ Xuyên, trong nhà có kinh nghiệm làm ăn buôn bán, danh hiệu “quốc dân” trước kia không còn sử dụng được trong giới giải trí lại trở thành mánh lới để kinh doanh.
Dựa vào danh tiếng đó để mở tiệm lẩu, không nghĩ tới người hát không hay nhưng buôn bán lại giỏi.
Chưa đến mấy năm mở được sáu chi nhánh từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, còn chuẩn bị mở rộng thêm địa bàn.
Mà nhờ tiệm lẩu nổi tiếng, mùi vị ngon, mà danh tiếng của anh cũng nổi tiếng ở một mức nhất định.
Hiện giờ nhắc tới Tả Thiên Dương, có người không biết anh đã từng là nghệ sĩ, nhưng lại biết anh có tiệm lẩu rất nổi tiếng.
Cũng coi như phía Đông không có ánh sáng ta liền đi về phía Tây, chọn một con đường rộng thênh thang khác mà đi cũng không tồi.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị gõ.
Chu Tiêu Đồng nhìn Tả Thiên Dương: “Ai thế? Phục vụ à?”.
“Anh mời một người bạn tới”.
Chu Tiêu Đồng thoáng kinh ngạc.
Tả Thiên Dương không đề cập trước với cô là còn mời một người khác.
“Đi mở cửa đi”.
Tả ba ba nói không dám không nghe, Chu Tiêu Đồng ngoan ngoãn chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một cô gái cao gầy, mặc áo đen liền mũ.
Cô gái này cao hơn 1m7, eo thon chân dài, chính là một ngự tỷ chân dài trong truyền thuyết.
Cô gần như không trang điểm, chỉ vẽ lông mày, tô chút son.
Đôi mắt thon dài, lông mi dày, xương mày cùng mũi vừa cao vừa thẳng, làn da trắng nõn trời sinh, một ít tàn nhang nhỏ nhàn nhạt trên má.
Có tàn nhang lại không khó coi, ngược lại tăng thêm vài phần sinh động cùng sức sống.
Gương mặt thanh nhã nhưng cô gái lại tô son đỏ.
Cũng may ngũ quan trời sinh đẹp đẽ, vẫn có thể phụ trợ cho màu môi tươi đẹp ấy.
Trên người cô gái ấy có một loại vẻ đẹp đầy sức sống.
Chu Tiêu Đồng sửng sốt.
Chị gái nhỏ này cô đã từng nhìn thấy, nhưng là nhìn thấy qua TV.
Chị gái nhỏ kéo mũ xuống, đưa tay qua chào: “Xin chào, tôi là Lý Hi Hạnh”.
Chu Tiêu Đồng ngơ ngẩn mà bắt tay cô.
Lý Hi Hạnh tiến vào phòng, cùng Tả Thiên Dương chào hỏi, cởi áo khoác, ngồi xuống ghế.
Thình lình xuất hiện một vị khách ngoài dự kiến khiến Chu Tiêu Đồng mờ mịt ngồi về chỗ.
Đây không phải lần đầu tiên cô gặp minh tinh, chỉ là đột nhiên xuất hiện một minh tinh ngay bên cạnh mình, khiến người ta ngơ ngác, mờ mịt.
Lý Hi Hạnh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn cô làm fan của tôi”.
Chu Tiêu Đồng sửng sốt ngẩng đầu: “Ai?”.