Đọc truyện Nghề Làm Fan – Chương 20
Giữa trưa Chu Tiêu Đồng nhận được điện thoại của Tả Thiên Dương, anh nói trong tiệm có sản phẩm mới, muốn cô đến ăn thử.
Vì thế Chu Tiêu Đồng thay quần áo rồi đi tới tiệm.
Lúc ăn lẩu, Chu Tiêu Đồng luôn cầm điện thoại không bỏ xuống, cứ một lát lại nhìn xem có tin nhắn mới hay không.
Tả Thiên Dương hỏi cô: “Lý Hi Hạnh gần đây thế nào?”
Chu Tiêu Đồng nói: “Cô ấy chuẩn bị ra album”.
Tả Thiên Dương sửng sốt, vẻ mặt khó thể nào tưởng tượng được: “Nhanh vậy?”
“Đúng vậy! Anh đoán thử xem cô ấy tìm ai giúp cô ấy biên khúc nào?” Giọng điệu Chu Tiêu Đồng y như một vị phụ huynh tự hào khoe con cái mình: “Tạ Mặc Đông đó! Lợi hại không!!”.
Phản ứng của Tả Thiên Dương không hề khiến cô thất vọng, đôi mắt trợn to như chuông đồng: “Tạ Mặc Đông!!!”.
Một lúc lâu sau, anh mới từ trong khiếp sợ khôi phục, vừa hâm mộ vừa vui mừng cho Lý Hi Hạnh, thở dài: “Thật tốt quá!”.
Nồi lẩu sôi sùng sục.
“Gần đây có một gameshow tìm anh, muốn anh tham gia”.
Anh đem nguyên liệu đổ vào nồi lẩu, nói: “Chủ đề là du lịch và mỹ thực, đi du lịch, tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, khảo nghiệm trù nghệ của khách mời”.
“Hả?” Chu Tiêu Đồng ngẩng đầu: “Đài truyền hình nào?”.
“Chiếu mạng”.
“À…!Anh đồng ý rồi?”.
“Đồng ý rồi”.
Chu Tiêu Đồng hơi ngoài ý muốn: “Anh muốn quay lại?”.
Tả Thiên Dương không để ý nhún vai: “Không muốn.
Anh cảm thấy chương trình của họ có kế hoạch khá ổn, còn tuyên truyền cho tiệm lẩu, vì thế nên đồng ý”.
Nếu là lúc trước, có người tìm anh đi quay show, anh sẽ hỏi cặn kẽ một đống chuyện.
Nền tảng nào phát sóng? Ai tài trợ? Trình độ đội ngũ chương trình thế nào? Chương trình có thể bạo không? Vị trí của anh ấy trong chương trình như thế nào? Nghệ sĩ nào tham gia?
Chỉ nghĩ đến những điều ấy cũng có thể khiến anh ấy ngủ không yên.
Nhận show thì sợ không thành công, mất thời gian tiền bạc; không nhận, lại sợ chương trình bạo, anh đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.
Nhưng hiện giờ, chương trình tìm tới cửa, anh chỉ nghe đại khái một chút kế hoạch thực hiện, liền gật đầu.
Hiện tại người đại diện anh cũng không có, tự do, muốn làm gì cũng được.
Tiết mục có thành công hay không, anh có thể thu được gì, anh cũng cảm thấy không quan trọng.
Anh chỉ thấy ồ chương trình này thú vị đấy, thế thì đi chơi thôi.
Tả Thiên Dương nghĩ đến số dư tài khoản ngân hàng của mình, cảm khái: “Có tiền tự tin hơn hẳn”.
Chu Tiêu Đồng: “….”
Lúc này di dộng của cô rung, cô cầm lên, có thông báo mới từ QQ.
– –Phong Tranh mời bạn gia nhập “Áo bông nhỏ của Lý Hi Hạnh”.
“Aida! Cuối cùng cũng đến rồi!” Chu Tiêu Đồng không hề do dự nhấn đồng ý.
Đêm qua Phong Tranh nói chuyện với cô, hai người hàn huyên rất lâu, Phong Tranh nói tầng quản lý của fanclub đang thiếu người có kỹ năng lại nhiệt tình, hỏi cô có đồng ý gia nhập hay không, hỗ trợ thiết kế, tuyên truyền cho Lý Hi Hạnh.
Chu Tiêu Đồng đương nhiên đồng ý ngay.
Tuy nhiên lúc ấy quản lý viên của nhóm lại không online, vì thế Phong Tranh không thể kéo cô vào nhóm.
Lúc này chắc là quản lý viên đã online rồi.
Tả Thiên Dương nhìn màn hình điện thoại của cô: “Em vào nhóm nào thế?”.
“Fanclub của Lý Hi Hạnh, nhóm của quản lý fanclub”.
Tả Thiên Dương “Ừ” một tiếng, lại chú ý vào nồi lẩu.
Trong nhóm chat “Áo bông nhỏ của Lý Hi Hạnh”:
[Đồng Tâm Đồng Thoại đã gia nhập nhóm]
Quản lý chủ đề – Phong Tranh: “Tớ đã lôi kéo Đồng Đồng tới rồi! Cả nhà mau ra hoan nghênh!”
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Hoan nghênh”.
Họa sĩ – Đao Tứ Thiếu Gia: “Hoan nghênh”.
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: “Ôi, cuối cùng cũng có người mới! Phong Tranh tuyệt vời!”.
Hội trưởng Tứ Xuyên – Hắc Bạch: “Hoan nghênh, hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!”.
Quản lý chủ đề – Cún Schrodinger: “Ha ha, hoan nghênh người mới!”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Tiền tố là chức vụ của mọi người à?”.
Quản lý chủ đề – Phong Tranh: “Là chức vụ, chờ chút cũng thêm chức vụ cho cậu”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Ồ! Lợi hại quá! Tất cả đây toàn là hội trưởng với quản lý!!!”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Trời ạ, lần đầu tớ tiếp xúc với nhóm lớn như thế!! Hưng phấn quá! Tớ thật sự cũng có thể đảm nhận chức vụ sao?”.
Thịt bò chín nóng hổi, Tả Thiên Dương vớt thịt bỏ vào bát Chu Tiêu Đồng, thuận tiện thò đầu qua nhìn màn hình điện thoại của cô.
Anh nhìn thấy cô ở trong nhóm chat gào lên: “Hưng phấn quá!”, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của cô, lại cúi đầu nhìn màn hình, lại ngẩng lên nhìn Chu Tiêu Đồng.
“Em làm cái quái gì vậy?” Tả Thiên Dương ghét bỏ: “Sao phải nói như thế?”.
“Em là người mới mà” Chu Tiêu Đồng lộ ra biểu tình anh không hiểu thì đừng nói, “Đương nhiên phải ngốc bạch ngọt chứ”.
“Hả? Đạo lý gì thế?”.
“Nếu em biểu hiện như người từng trải, không phải nói em có kinh nghiệm à?”.
Chu Tiêu Đồng gắp một miếng thịt chín, chấm nước chấm, nhét vào miệng, giơ ngón cái lên mơ hồ khen: “Ngon!”.
“Có kinh nghiệm thì sao?” Tả Thiên Dương không hiểu: “Có kinh nghiệm không phải chứng minh em có năng lực à?”.
“Sao có thể, fan bình thường đều không thể tiếp xúc tới tầng quản lý, không thể hiểu được”.
Cô nuốt xuống đồ ăn, nói rõ ràng hơn: “Nếu em không biểu hiện như một đứa ngốc, có nghĩa trước đó em đã từng tiếp xúc qua tầng quản lý.
Trước đó em cố gắng khiến họ chú ý như vậy, chả phải chứng tỏ em tính kế đã lâu à?”.
Tả Thiên Dương cái hiểu cái không gật gật đầu, tò mò nhìn các cô nói chuyện phiếm.
Giống như lúc trước gia nhập diễn đàn Quả Hạnh của Huyễn Huyễn, Chu Tiêu Đồng đem chính mình biến thành một “ma mới”, cái gì cũng nửa biết nửa không.
Cô có thể biểu hiện mình biết có quản lý tầng tồn tại, nhưng lại không thể biểu hiện mình biết rõ tầng quản lý như thế nào.
Nguyên nhân rất đơn giản —
Vòng tròn fan là một vòng tròn độc đáo.
Giống như công ty, càng vào trung tâm, phân tầng càng rõ, tầng lớp càng cao, càng linh hoạt, càng liên quan nhiều đến vấn đề tiền của.
Đồng thời, nơi này cũng cần những người có tình cảm thật sự, cốt lõi gắn kết của vòng tròn này là một minh tinh nào đó.
Nếu bạn biểu hiện bạn cái gì cũng biết, nhất định kinh nghiệm theo đuổi thần tượng của bạn rất phong phú, điều đó khiến quản lý cảnh giác và không tín nhiệm bạn.
Giống như ông chủ công ty không thích một nhân viên đã từng nhảy việc dù anh ta có chăm chỉ tới đâu, bởi vì nhân viên này tùy thời cũng sẽ rời bỏ công ty mình; ông chủ cũng không thích một nhân viên quá thân thiết với nhân viên công ty khác, bởi vì ông ta sợ nhân viên đó là gián điệp.
Nếu cô không chiếm được tín nhiệm của quản lý nhóm, về sau họ cũng không dám trọng dụng cô.
Chu Tiêu Đồng nói: “Em đoán câu đầu tiên họ sẽ hỏi em đã từng có kinh nghiệm truy tinh phải không.”
Quả nhiên cô vừa dứt lời, Tiêu Tiêu đã nói.
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Cô trước đây từng truy tinh đúng không?”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Trước đấy cũng từng thích vài minh tinh, nhưng giờ trong lòng tớ chỉ có Hạnh Hạnh!”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Nói chứ đây là lần đầu có người tìm tớ làm việc gì đó đấy!!! Kích động quá đi!!!”.
Lúc này hội trưởng Thượng Hải chen vào.
Hội trưởng Thượng Hải – Na Na: “Tò mò chút, trước kia cậu thích ai thế?”.
Chu Tiêu Đồng do dự cầm điện thoại nhưng mãi không nhấn được phím trả lời.
Cô dường như không biết trả lời thế nào.
“Em nói từng thần tượng anh là được mà.” Tả Thiên Dương không rõ cô khó xử điều gì.
“Không được.
Lúc đó em quá nổi bật, nếu gặp ai đó từng là fan của anh, hỏi thăm tên của em lúc đó là gì, rất dễ bại lộ.
Anh đừng quên em là “ma mới” chứ”.
Tả Thiên Dương bĩu môi.
Truy tinh mà làm như vô gian đạo, anh cũng chịu thua.
Một lát sau, Chu Tiêu Đồng hít một hơi, đánh xuống ba chữ “Ngu Thanh Thần”.
Tả Thiên Dương nhìn tên này, hơi ngạc nhiên.
Anh liếc mắt nhìn cô, dường như muốn nói gì, lại thôi.
“Ngu Thanh Thần cùng Lý Hi Hạnh không xung đột lợi ích, không làm người khác hoài nghi em là gián điệp”.
Chu Tiêu Đồng nói.
“Em giải thích với anh làm gì?” Tả Thiên Dương trợn mắt.
Chu Tiêu Đồng bị anh chặn họng, không còn lời nào để nói, hậm hực gắp thịt ăn.
Hội trưởng Thượng Hải – Na Na: “Oa, cậu cũng thích Ngu Thanh Thần à!!! Tớ cũng thế!!! Bắt tay!!!”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Bắt tay!”.
Hội trưởng Thượng Hải – Na Na: “Đồng Đồng ở đâu thế?”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Thượng Hải.”
Hội trưởng Thượng Hải – Na na: “Oa, tốt quá! Đồng hương! Ôm ôm!!! Về sau có cơ hội thì gặp nhau nhá!!!”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Ha ha, ôm thật chặt!!!”.
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “khụ khụ”.
Hội trưởng Thượng Hải – Na Na: “À…!Tớ với người mới giống nhau! Yêu nhất là Hạnh Hạnh đó!!”.
Người mới vào nhóm, cả nhà chọc cười nói chuyện là chuyện thường.
Nhưng Tiêu Tiêu là người tương đối nghiêm túc, cô ấy tiếp tục điều tra Chu Tiêu Đồng.
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Đồng Đồng bao nhiêu tuổi nhỉ? Vẫn đi học hay đi làm rồi?”.
Đồng Tâm Đồng Thoại: “25 tuổi, hiện tại có người nuôi nên vẫn làm sâu gạo ở nhà thôi”.
Tả Thiên Dương lại dùng ánh mắt không hiểu nổi hỏi cô: “Sâu gạo?”.
“Sáng nay Hạnh Hạnh nhà chúng ta vừa gửi tiền cho em, thuận tiện còn gửi cho em hai hộp đồ ăn vặt”.
Chu Tiêu Đồng lộ ra gương mặt hoa si: “Em chính là một con sâu gạo hạnh phúc, có vấn đề gì à?”.
Tả Thiên Dương: “…”
Anh rất muốn gọi 120 để xe cứu thương mau tới đem con người thiểu năng trí tuệ này đi, chụp cắt lớp não xem đầu óc cô có bị sinh vật kỳ quái nào xâm nhập hay không đó.
Trước kia làm việc cùng, thiểu năng trí tuệ này rõ ràng chính là một cô nàng mang hình tượng nữ cường, tại sao giờ làm việc cùng Lý Hi Hạnh, lại trở thành cô em gái mềm mại đáng yêu thế này?
…!Cơ mà nói thật, chính anh cũng thấy, Lý Hi Hạnh ở một mặt nào đó MAN hơn anh nhiều.
“Được rồi, nói nghiêm túc chút.” Chu Tiêu Đồng không nhanh không chậm uống một ngụm nước, “Anh có biết trong nhóm fan, có hai loại fan được hoan nghênh nhất không?”.
“Hai loại?”.
Tả Thiên Dương nghĩ nghĩ: “Học sinh chắc là một? Còn loại thứ hai?”.
“Đúng vậy, loại một là học sinh, học sinh vừa có thời gian vừa có nhiệt tình”.
Chu Tiêu Đồng nói: “Loại hai chính là, — phu nhân nhà giàu.
Vừa nhàn, vừa có tiền”.
“Đúng nhỉ”.
Tả Thiên Dương gật đầu: “Anh nhớ rồi.
Trước kia fan của anh có một nhóm các cô các chị.
Trời ạ, anh ngồi chuyến bay nào cũng thấy họ, ở khách sạn nào cũng thấy họ.
Dọa anh mỗi khi ngủ phải kéo ghế dựa đến chặn cửa, sau này quen rồi mới đỡ hơn”.
Không chỉ Tả Thiên Dương, trong nhóm fan rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều có một nhóm phu nhân nhà giàu.
Chồng họ quanh năm ở bên ngoài buôn bán, các cô ấy có lẽ còn chưa có con, chẳng có gì khiến các cô ấy nhọc lòng.
Họ có tiền thì phải tiêu, có thời gian nhàn rỗi phải giết, theo đuổi minh tinh một cách điên cuồng.
Các nàng không giống những fan nhỏ phải hò hét nhau góp tiền ủng hộ minh tinh, các nàng còn có thế truy lùng lịch trình của thần tượng, mua vé máy bay theo thần tượng đến cả thế giới.
Khi thần tượng ra tác phẩm mới, học sinh điên cuồng vì thần tượng tuyên truyền, nhóm phu nhân nhà giàu này chỉ vung tay lên, tiền cứ như rác vung ra chỉ để thành tích của thần tượng là một con số xinh đẹp.
– — Vì sao phu nhân nhà giàu mà không phải một nữ cường có tiền? Bởi vì một người phụ nữ mạnh mẽ sẽ không theo đuổi thần tượng, cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Khi hội trưởng tìm kiếm tầng lớp quản lý cũng thích nhất hai loại người này.
Học sinh nhiệt tình, nghe lời, chuyện gì cũng đồng ý làm.
Mà phu nhân nhà giàu có tiền, làm việc chắc chắn thuận lợi, chỉ là khó sai bảo.
Hội trưởng Thượng Hải – Na Na: “Sâu gạo? Hâm mộ quá đi! Tớ thật ước mong được làm sâu gạo của Hạnh Hạnh hoặc Ngu Thanh Thần á!!! QAQ!”.
Chu Tiêu Đồng nhớ đến gói đồ ăn vặt sáng nay Lý Hi Hạnh gửi cho, ngon đến nuốt cả ngón tay.
Cảm giác làm sâu gạo của Lý Hi Hạnh thực không tồi đâu.
Vì thế cô gửi vào nhóm chat một gương mặt cười hạnh phúc.
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: “Hạnh phúc quá nha! *cười trộm*”
Đồng Tâm Đồng Thoại: “Không đâu! Mỗi ngày ở nhà đến nhàm chán, cho nên chỉ có thế giết thời gian bằng việc ngắm Hạnh Hạnh thôi”.
Kế hoạch của Chu Tiêu Đồng rất hiệu quả.
Ở một chỗ khác, Tiêu Tiêu nhìn người mới, chống cằm tự hỏi.
Đồng Tâm Đồng Thoại nói cô ấy là sâu gạo, cô liền cho rằng Đồng Tâm Đồng Thoại chính là một phu nhân nhà giàu.
Đối phương không nói rõ, hiển nhiên là không muốn nói mình là bà chủ gia đình, chuyện này không cần hỏi quá sâu.
Cô tưởng tượng ra hình tượng Đồng Tâm Đồng Thoại: Trẻ, xinh đẹp, nhiệt tình, dịu dàng.
Vì mới kết hôn nên chưa có con, chồng làm ăn buôn bán bên ngoài.
Trẻ tuổi nên chân thật và nhiệt tình.
Người như thế, vừa có ưu thế của học sinh, lại có ưu thế của phu nhân nhà giàu.
Tuy nhiên trạng thái sinh hoạt này không kéo dài được lâu, khoảng vài năm nữa có lẽ sẽ có em bé.
Nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm nữa, ai biết trước được? Nhìn tạm trước mắt thì quá ổn!
Trong khi Tiêu Tiêu điều tra bối cảnh của Chu Tiêu Đồng, Chu Tiêu Đồng cũng đang điều tra Tiêu Tiêu.
Cô vào QQ của Tiêu Tiêu, xem cấp bậc của đối phương.
QQ có hai sao, chứng tỏ đây là một QQ đăng ký chưa lâu.
Xem kỹ tư liệu, địa chỉ lại là một địa chỉ nước ngoài, dĩ nhiên là một địa chỉ ghi bừa.
Cô sao chép tài khoản QQ của Tiêu Tiêu, tra trên công cụ tìm kiếm, nhưng thời gian sử dụng tài khoản này quá ngắn, thiếu thông tin, không thể tìm ra thông tin nào hữu dụng.
Tả Thiên Dương trơ mắt nhìn Chu Tiêu Đồng làm công tác tình báo, lúc lọi thông tin cá nhân người khác, khó hiểu hỏi: “Em làm gì thế? Cô ấy có vấn đề gì à?”.
Chu Tiêu Đồng không tìm được thông tin cần tìm, tạm thời bỏ qua, vất điện thoại di động lên bàn.
“Anh có thấy thắc mắc không?”, cô bình tĩnh hỏi: “Người như thế nào, chỉ dùng một thời gian ngắn như vậy, có thể lên làm hội trưởng fanclub toàn quốc?”.
Tả Thiên Dương sửng sốt..