Đọc truyện Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh – Chương 72: Kết thúc, tung bông
Kết thúc.
Một năm sau.
Sân bay tại Bùi thị.
Đêm đã khuya, yên lặng như tờ, nhưng sân bay tại Bùi thị vẫn cứ náo nhiệt như vậy. Ngoài sân bay có không ít xe với những biển số ở các nơi khác nhau, ở bên trong cũng rộn rộn ràng ràng.
Tại cửa chờ máy bay, có một thiếu niên trùm mũ, mặt đeo khẩu trang, che kín cả người lén lút núp ở đó, cẩn thận mà nhìn tình hình trong đại sảnh.
Không lâu sau đại sảnh bỗng nhiên ầm ĩ huyên náo lên ——- ngoài sân bay, có một chiếc may bay chậm rãi hạ cánh đáp đường băng.
Ngay lập tức toàn bộ những người trong đại sảnh bùng nổ!
Đoàn người vọt tới chỗ soát vé. Thấy thể nhân viên trong đại sảnh không nhàn rỗi vội điều động lực lượng tới đảm bảo trật tự của đại sảnh.
Thiếu niên trốn ở lối ra chính là Đàm Ti Nhạc, cậu nhìn tình cảnh hỗn loạn trong đại sảnh, thở phào.
Cậu đúng là xui tám đời mới phải chịu chuyện này……. Đàm Ti Nhạc khổ không nói được.
Hôm nay là ngày Nghiêm Trạch quay xong, về Bùi thị.
Một năm qua, anh dựa vào diễn kỹ kiệt xuất cùng với ngoại hình soái lăn lộn sung sướng trong giới.
Tuy không được như các ảnh đế lâu năm, nhưng vẫn là đầu tàu diễn xuất trong lớp tiểu sinh, trở thành tân ảnh đế.
Ngay cả đạo diễn nổi danh xoi mói độc miệng hợp tác với Nghiêm Trạch cũng không kìm nổi khen ngợi diễn kỹ của anh.
Theo độ nổi tiếng tăng lên, lượng fan của Nghiêm Trạch cũng tăng lên.
Cũng không biết ai để lộ tin hôm nay Nghiêm Trạch bay về Bùi thị, nên fan bèn tới canh giữ để đợi máy bay.
——- Còn về chuyện tại sao người tới đón Nghiêm Trạch là Đàm Ti Nhạc, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Đàm Ti Nhạc sẽ không nhịn được mà muốn rơi lệ đầy mặt.
Vì cậu bày trò để Nghiêm Trạch giả meow lừa thẳng nam Lâu Ngộ Bạch, nên ddtn coi như đặt nhược điểm của cậu vào tay Nghiêm Trạch.
Thêm nữa ông ngoại cậu từ trước tới nay vẫn chiều cậu lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy không thể cưng chiều cháu ngoại vậy mãi được, bèn ủy thác cho hậu bối mà ông khá thưởng thức là Nghiêm Trạch, giúp ông trị thằng cháu này.
Cứ thế, Đàm Ti Nhạc nghiễm nhiên trở thành cu li miễn phí của Nghiêm Trạch.
Đã qua tuổi được pháp luật bảo vệ, Đàm Ti Nhạc muốn khóc.
Đại sảnh máy bay vẫn tiếp tục hỗn loạn, mà ngay lúc hỗn loạn như vậy lại có hai bóng người lặng lẽ từ cửa hông đi tới lối ra.
Thấy có người tới Đàm Ti Nhạc vội đi tới tiếp ứng.
– Mẹ tôi ơi, lạy trời cuối cùng các anh cũng tới.
Đàm Ti Nhạc suýt nữa khóc ra tiếng mẹ đẻ.
– Đi thôi, tôi với tài xế đã đợi các anh cả một đêm, giờ chờ hai người về biệt thự đúng không?
Nhưng…
Hai người đi tới hoàn toàn ngó lơ Đàm Ti Nhạc nhẫn nhục chịu khó.
– Buồn ngủ quá.
Minh tinh đang “hot” Nghiêm Trạch thoải mái dựa vào Lê Hạo đi cùng, buồn ngủ ngáo một cái.
– Tôi không muốn đi, Lê Nhật Thiên, cậu cõng tôi đi.
Lê Hạo bị anh dựa cũng không giận, dùng lời nhỏ nhẹ nói:
– Mệt lắm à? Lần này quay nhiều cảnh đánh nhau vậy, tôi đã thảo luận xong với bên đạo diễn chuẩn bị cho anh người đóng thế, vậy mà anh cứ không chịu cơ, cứ tự rước khổ vào thân. Ấy đừng ngủ, về tắm đã, mấy ngày quay không phải anh vẫn nói là không thể thoải mái tắm sao? Giờ về nhà tắm cho thoải mái đã.
– Tôi lười dùng đóng thế, tự mình đánh sẽ sảng khoái hơn.
– Rồi, biết rồi. Nào, anh đứng thẳng lên cái đã, tôi cõng anh——–
Cảm thấy cả người đều phát sáng, Đàm – bóng đèn – Ti Nhạc: “……….”
Cẩu nam nam!
Đàm Ti Nhạc suýt nữa tức nổ phổi.
Cậu ta nghẹn khuất dẫn Nghiêm Trạch đi dọc lối ra an toàn chuồn ra sân bay, sau đó gọi cho tài xế đợi đã lâu, chở tôn đại thần Nghiêm Trạch về biệt thử của anh và Lê Hạo.
Lại nhìn Lê Hạo nửa ôm Nghiêm Trạch vào biệt thự, Đàm Ti Nhạc lúc này mới buồn bã suy nghĩ, tự làm bậy không thể sống, tuyệt đối sẽ không bao giờ trẩu như vậy nữa.
Mà Nghiêm Trạch với Lê Hạo vừa mới xuống xe ——
– Thời gian trôi nhanh thật.
Nghiêm Trạch dựa vào Lê Hạo, không lương tâm đem toàn bộ trọng lượng đặt trên người Lê Hạo.
– Không ngờ mới đó mà một năm rồi.
– Nhanh thật đấy.
Lê Hạo xoa mũi.
Ngoài chuyện Nghiêm Trạch nổi tiếng, một năm nay còn xảy ra nhiều việc khác nữa.
Lâu Ngộ Bạch xui xẻo gần nữa đời không biết có phải thoát kiếp rồi hay không mầ được một vị đạo diễn quốc tế nhìn trúng, mời đi ra nước ngoài đóng phim. Có tiếng ngoài nước, coi như cũng thoát phi nhập âu rồi.
Hướng Dĩ Lâm được thỏa lòng mong ước kí với Nghiêm Trạch một hiệp ước giá cao tới mức suýt nữa phá sản, thành công mời Nghiêm Trạch làm phát ngôn viên cho Đạo hiệp.
Tuy bây giờ là niên đại mạt pháp, huyền thuật gần như tuyệt tích, nhưng dưới sự hợp sức của lớp trẻ cùng với cải cách mạnh mẽ cũng chậm rãi phát triển.
Hướng Tây Đông vẫn chưa từ bỏ ý đồ với Nghiêm Trạch, không biết làm cách nào mà có thể thuyết phcuj Hướng Dĩ Lâm sắp xếp cho cậu ta một lớp học đặc biệt, chạy theo một người thầy nổi tieegs trong giới học diễn, cái tâm tư này nhìn vào là biết.
Người cha già mà không đứng đắn của Lê Hạo cùng với mấy lão già tuổi xế chiều bắt đầu cuộc lữ hành trong nước.
Ông tuyên bố con gả đi như bát nước hắt đi, không thể trông cậy vào thằng con cả tâm hướng về Nghiêm Trạch, cuộc sống sau này, ông thề phải tìm được mùa xuân thứ hai.
Còn những người từng hợp tác với Nghiêm Trạch, hoặc người có mâu thuẫn, thì có người vẫn còn lăn lộn trong giới, cũng có người triệt để mai danh ẩn tích.
Không biết có phải bị đóng băng, hay đột nhiên thấu ngộ hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, phát hiện nhân gian không đáng giá….
Còn về Nghiêm Trạch và Lê Hạo……
– Sao, nước ấm được không?
Bên trong phòng tắm, Lê Hạo pha nước tắm cho Nghiêm Trạch mệt rã rời vì đóng phim.
Cẩn thận thử nước nóng, cậu cởi đồ cho Nghiêm Trạch, ôm người vào bồn tắm.
Nhìn người mơ màng ngồi trong bồn tắm, Lê Hạo nhỏ giọng hỏi.
Vóc người của cậu và Nghiêm Trạch cũng không khác nhau mấy, để ôm người đàn ông cao lớn như Nghiêm Trạch, ít nhiều vất vả.
Vì vậy Lê Hạo có thừa dịp Nghiêm Trạch đóng phim đặc biệt đi tới phòng thể hình rèn luyện, lúc này mới có thể dễ dàng giúp Nghiêm Trạch.
(vị trí công thụ có chắc bền lâu? à mà dù gì anh nhà còn tuyệt chiêu búng tay cái chách nữa, chắc không dám đảo chính đâu, nhìn là biết trung khuyển thụ dồi)
– Rất tốt.
Nghiêm Trạch ngân dài.
Lê Hạo thở phảo.
Nằm trong bồn tắm, Nghiêm Trạch nghiêng mắt, không biểu tình nhìn Lê Hạo.
Nhìn thấy Lê Hạo vì vậy mà thở phào, anh cong môi, bỗng nhiên đưa tay kéo cổ áo của Lê Hạo, kéo tới trước mặt.
Lê Hạo sợ hết hồn, suýt nữa là cắm mặt vào bồn tắm rồi.
– Ngày mai không có lịch nhỉ.
Nghiêm Trạch đột nhiên nói.
– Đi với tôi tới chỗ này.
Lê Hạo hơi ngạc nhiên:
– Anh định dẫn tôi đi đâu à?
– Đi… tới chỗ chứa đựng nhiều hồi ức đáng nhớ của tôi.
—— Anh định dẫn Lê Hạo tới chốn cũ, chỗ mà anh đã từng ngã xuống, sau đó…… buông bỏ tất cả, đem tất cả quá khứ của mình, trao cho Lê Hạo.
Ánh mắt Nghiêm Trạch hiếm thấy thanh triệt.
Lê Hạo trong lòng hơi động: Cậu bỗng nhiên lờ mờ cảm nhận được thâm ý trong lời nói của Nghiêm Trạch.
Nhận ra Nghiêm Trạch cuối cùng cũng tiếp nhận mình, Lê Hạo có chút kinh động, cậu bạo gan hôn Nghiêm Trạch một cái.
– Được!
– Ồ, to gan quá nhỉ, cũng dám lén hôn cơ đấy.
“……”
– Hôn nhẹ là đủ à?
– Chuyện, chuyện khác cũng được à?
– Được, nhưng tôi mệt lắm, cậu tự ngồi lên đi.
– A Trạch.
– Sao?
– Anh đồ không lương tâm.
Cậu cũng mệt màaaaaa!
– Vậy cậu ghét tôi không lương tâm à?
– ………. Đáng ghét, anh đây là ỷ vào tôi thích anh muốn chết……. tôi cmn yêu anh muốn chết! Ngày hôm nay, Nghiêm Trạch tôi nói cho anh biết, Lê Nhật Thiên tôi hôm nay sẽ hát bài nông nô khởi nghĩa, anh chờ đó…. chờ tôi rửa sạch mông, anh chờ đó!
– Lê Hạo.
– …….. Sao vậy? Đừng nói với tôi anh đổi ý nhé.
– Nếu sau này cậu không kinh doanh phòng làm việc, thì cứ xuất đạo diễn hài kịch đi.
Nói buồn cười chết người.
“……”
Hai người nhìn nhau, sau đó lại trao cho nhau một nụ hôn dài.
—— Ngày mai chắc sẽ là một ngày đẹp trời.
Nghiêm Trạch nghĩ vậy.
Hoàn.