Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 67: Cam tâm tình nguyện


Đọc truyện Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh – Chương 67: Cam tâm tình nguyện

Đàm Ti Nhạc có khổ mà không nói được.

Lúc trước cậu ta lo Nghiêm Trạch sẽ nói cho Lâu Ngộ Bạch biết chuyện Nghiêm Trạch giả gái là do cậu đầu têu, nên cậu ta đã lén nhắn cho Nghiêm Trạch, định thương lượng một chút.

Nhưng lúc đo Nghiêm Trạch bận casting, sau lại bị Hướng Dĩ Lâm lôi đi xem tên thám tử tư, lại còn cãi nhau với Lê Hạo, cộng thêm việc vội đóng phim mới, nên Nghiêm Trạch đã quên Đàm Ti Nhạc không còn một mống.

Thấy Nghiêm Trạch đã thật sự quên mất mình, Đàm Ti Nhạc đau khổ gọi cho Nghiêm Trạch, sau đó run rẩy thông qua điện thoại kể chuyện Lâu Ngộ Bạch.

Nghiêm Trạch mặt ngoài qua loa ừ ừm, làm bộ như sớm biết, nhưng trong lòng lại đang suy tính cách lấy chuyện này để uy hiếp Đàm Ti Nhạc.

Hiện tại Đàm Ti Nhạc nhắc tới, anh mới tới tên nhóc này trước đây đã từng đắc tội bản thân. Chỉ trả đũa nhiêu vậy sao đủ? Đàm Ti Nhạc không đụng, chứ đã đụng thì Nghiêm Trạch sẽ thù rất dai.

Nghiêm Trạch qua loa ứng phó với Đàm Ti Nhạc, nói cậu ta ngoan ngoãn chờ mình nhắn lại, lúc này bản thân còn rất bận không rảnh quản chuyện đó thì Lê Hạo cũng trở lại với ly trà sữa.

Đưa ly trà sữa trong tay cho Nghiêm Trạch, Lê Hạo tò mò hỏi:

– Anh đang nói chuyện với ai thế?

Nghiêm Trạch trả lời đang hoàng trịnh trọng:

– Với một tên lừa gạt.

Lê Hạo liền căng thẳng:

– Bọn lừa đảo? Tên đó có lừa anh chưa? Tôi đi báo cảnh sát nhé?

Nghiêm Trạch:

– Không cần, tôi chuẩn bị chơi cậu ta một vố.

Lê Hạo: “…..”

Tên lừa đảo đó tốt nhất đi tự thú đi, Nghiêm Trạch còn đáng sợ hơn cảnh sát nhiều.

Ngay tại lúc đó, bỗng nhiên ngoài cửa bổng có tiếng gõ cửa. Lê Hạo đi tới trước cửa, gọi lớn.

– Ai đó!.


Bên ngoài trung khí vô cùng:

– Tôi!

Lê Hạo:

– Không cần phục vụ đặc thù(1)!

Bên ngoài: “…..”

Nghiêm Trạch: “……”

Người ngoài cửa lại nói:

– Khoan đã, giọng này…. đại diện Lê à? Sao cậu lại ở trong phòng A Trạch? A Trạch đâu?

Lê Hạo nghe một lúc, lúc này mới nhận ra đó là giọng của tên Hướng Tây Đông lúc trước đã bị Hướng Dĩ Lâm lôi về.

Biết rõ tâm tư của Hướng Tây Đông với Nghiêm Trạch, trong lòng Lê Hạo cảm thấy vô cùng nguy cơ, bèn cố ý nói:

– Tại sao tôi không được ở trong phòng  a Trạch? Hơn nữa, tiểu Hướng tổng, cậu với A Trạch đâu thân đâu? Cứ mở miệng ngậm miệng là nickname người ta, có phải là hơi gần gũi quá mức rồi không?

Ngoài cửa im lặng.

Hướng Tây Đông mờ mịt, cậu chỉ mới bị Hướng Dĩ Lâm lôi về vài ngày thôi mà nhỉ? Rõ ràng trước khi cậu đi Nghiêm Trạch với Lê Hạo còn bất hòa mà, sao giờ đã hòa hảo rồi vậy? Thế giới tuyến(2)bị rối loạn rồi à?

Lê Hạo sau khi nói xong thì hoảng hốt, cậu nhớ rõ cậu còn chưa làm hòa với Nghiêm Trạch đâu. Nghiêm Trạch chỉ nói nhìn biểu hiện của cậu thôi, giờ cậu lại tự biên tự diễn, có thể bị ác cảm không?

Cậu vội vàng quay đầu nhìn Nghiêm Trạch.

Sau đó.

Cậu nhận được ánh mắt như nhìn rác rưởi từ Nghiêm Trạch.


Đẩy Lê Hạo qua một bên, Nghiêm Trạch đi tới mở cửa.

Ngoài cửa trừ Hướng Tây Đông còn có một tên làm phông nền Hướng Dĩ Lâm, nhìn hai người trước mắt một lần, Nghiêm Trạch hỏi:

– Tìm tôi làm gì? Tí nữa tôi sẽ bay về Bùi thì, có gì mau nói.

Hướng Dĩ Lâm vuốt thẳng tóc:

– Nghiêm Trạch, hừ hừ hừ…. ha ha ha.

Nghiêm Trạch cau mày:

– Anh bị động kinh? Cần tôi gọi cấp cứu không?

Hướng Dĩ Lâm vẻ mặt nghiêm cẩn.

Sau khi biết được thực lưc của Nghiêm Trạch, hắn cưỡng ép lôi thằng em bị nam sắc che mờ lý trí, sau đó bằng vào quan hệ của Tiễn Úc Văn tiến hành điều tra lịch sử Lê gia.

Hướng Tây Đông tuy biết lai lịch của Nghiêm Trạch rất sâu, nhưng anh liên quan tới đại thần nào trong thời phong thần, hắn không biết.

Nếu có thể tra rõ lịch sử của Lê gia, có thể từ đó thăm dò thân phận thực sự của Nghiêm Trạch.

Chỉ là ngay lúc quyết tâm kéo Nghiêm Trạch lên thuyển giặc, Hướng Dĩ Lâm đã từng sai người điều tra, rồi vẫn không tìm được gì. Dù Hướng Dĩ Lâm có điều tra thêm lần này, thì nó cũng chỉ mang tính tượng trưng chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Dù sao hắn cũng không còn cách nào khác tốt hơn —-

Trừ phi, hắn có thể đả động tới Lê Chính Thù, để ông ta gia nhập Đạo hiệp, sau đó dưới sự trợ giúp của ông ta mà bắt Nghiêm Trạch gia nhập.

Nhưng dù sao Lê Chính Thù cũng là nhân vật tiêu biểu trong phái cố chấp, thuyết phục ông ta chẳng dễ hơn thuyết phục Nghiêm Trạch chút nào.

Cũng may trời không tuyệt đường người, lúc đang điều tra Lê gia, Đạo hiệp ngoài ý muốn có được cách liên lạc với vợ cũ của Lê Chính Thù, cũng nhờ vào bà ấy mà lấy được một quyển gia sử tuyệt mật của Lê gia. Hơn nữa vợ cũ của Lê Chính Thù còn đồng ý sẽ giúp Đạo hiệp thuyết phục được người chồng cũ không làm nên nghiệp lớn của bà.

Hướng Dĩ Lâm tỏ ra bí hiểm:

– Tôi đã biết được thân phận chân thật của anh rồi…


Nghiêm Trạch:

– Vậy à.

Hướng Dĩ Lâm lại nói:

– Cha của người đại diện của anh, cũng sẽ gia nhập Đạo hiệp.

Nghiêm Trạch:

– À, vậy còn gì nữa không?

Hướng Dĩ Lâm:

– …. Không.

Nghiêm Trạch “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Hướng Dĩ Lâm bị nhốt bên ngoài: “….”

—-

Bên trong.

Vòng qua Lê Hạo đang sững sờ sau khi nghe Hướng Dĩ Lâm nói, Nghiêm Trạch bắt đầu kiểm kê lại hành lý của mình. Bây giờ tới lúc bay còn hai tiếng, cũng đến lúc đi rồi.

Hành lý của hai người sáng nay đã được Lê Hạo xếp sẵn, Nghiêm Trạch lúc này chỉ cần kiểm kê lại là ok rồi.

—- Còn Bát Vương, nó đáng ngủ lăn quay trong thùng hành lý gửi vận chuyển.

Xác nhận không còn thiếu gì nữa, Nghiêm Trạch đang định giục Lê Hạo đi. Chỉ là lúc nhìn về phía Lê Hạo, Nghiêm Trạch không nhịn được nhíu mày.

Lê Hạo lúc này tay cầm điện thoại, điên cuồng chọt vào màn hình, giống như đang bận nhắn tin cho ai đó.

Nghiêm Trạch cao giọng hỏi:

– Cậu đang làm gì đó?

Lê Hạo vẫn không ngừng tay.

– Đang nhắn cho cha tôi, hỏi giữa ông ta với tên họ Hướng là có chuyện gì. Nếu cha tôi thật sự bị bọn họ mua chuộc, cưỡng ép anh gia nhập, làm việc cho bọn họ thì phải làm sao giờ? A Trạch, anh không thích đâu nhỉ.

Nghiêm Trạch: “….” Nếu anh là Lê Chính Thù, sợ sẽ bóp chết thằng con muốn chồng không muốn cha này rồi.


Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Nghiêm Trạch vẫn không thể phủ nhận rằng anh có hơi vui vui.

Tuy Lê Hạo có nhiều lúc thiếu thao thiệt, nhưng vẫn…. coi như trung tâm?

( Anh coi em là chó hay sao mà trung tâm ở đây)

Anh đi tới sau Lê Hạo, bất ngờ đưa tay giựt lấy điện thoại trong tay Lê Hạo.

Lê Hạo hoảng sợ:

– Sao thế?

– Đi sân bay đã.

Nghiêm Trạch không nhanh không chậm nói:

– Nếu muốn nói, tôi nghĩ cậu nên về nhà chính diện hỏi Lê Chính Thù sẽ tốt hơn, hơn nữa chỉ còn hai tiếng là bay, không đi sợ sẽ lỡ bay.

Lê Hạo suy nghĩ, cảm thấy Nghiêm Trạch nói rất đúng.

– Được rồi, chúng ta đi sân bay, ngày mai tôi sẽ đi tìm ông ta —-

Cậu ngừng một chút.

– Gặp được tôi cũng sẽ hỏi về chuyện hiệp nghĩ giữa anh và ông ta.

Nghiêm Trạch nâng mắt:

– Hỏi chuyện đó làm gì?

Lê Hạo nhìn thẳng vào mắt anh.

– Hồi trước anh nói, kỹ với tôi cũng chỉ là vì có hiệp nghị với cha tôi. Bây giờ, tôi muốn tất cả những hiệp nghị giữa anh và tôi, giữa anh và cha tôi, tất cả… đều xé bỏ…

Cậu nói:

– Tôi muốn dùng thực lực giữ anh lại, để anh cam tâm tình nguyện ở lại bên tôi.

(1phục vụ đặc thù như c-h-ị-ch đó ạ

(2) thế giới tuyến: Trong vật lý, một đường thế giới của một vật thể (gần đúng như một điểm trong không gian, ví dụ, hạt hoặc người quan sát) là chuỗi các sự kiện không thời gian tương ứng với lịch sử của vật thể. Đường thế giới là một loại đường cong đặc biệt trong không thời gian. Dưới đây là một định nghĩa tương đương sẽ được giải thích: Đường thế giới là một đường cong giống như thời gian trong không thời gian. Mỗi điểm của một đường thế giới là một sự kiện có thể được gắn nhãn với thời gian và vị trí không gian của đối tượng tại thời điểm đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.