Đọc truyện Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh – Chương 33: Cùng chung chăn gối
Nghiêm Trạch nhặt vật kia lên, phát hiện đó là một chú rùa con nhỏ bằng lòng bàn tay.
– Đây là….?
Nghiêm Trạch nhìn lão rùa.
Lão rùa cúi đầu.
– Nó là tiểu bối mấy năm nay đi theo lão, cọ được chút vận của Lạc Thư, cũng thành tinh. Lão giờ chuẩn bị chìm xuống đáy hồ ngủ đông, đáy hồ rất lạnh, tiểu bối này cố thế nào cũng không xuống nổi, thôi nhờ cậu Nghiêm giữ nó giúp lão. Có chuyện cậu Nghiêm không làm được, thì cứ để tiểu bối này làm.
Tựa hồ nghe hiểu lời lão rùa, rùa con trong tay Nghiêm Trạch di động tứ chi ngắn cũn một chút, nhấc mai rùa lên, cọ đầu vào ngón tay Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch im lặng.
Thấy anh không nói, rùa con vui vẻ nhún nhẹ – sau đó nó đột ngột bay lên, giữa không trung tự do cử động tứ chi, như bơi, rồi thân rùa dần dần biến mất.
Nghiêm Trạch trừng mắt nhìn: thật giống lão rùa, có thể tàng hình. Lúc trước lão rùa biến mất trước camera, là nhờ vào phép tàng hình này đây.
Con rùa nhỏ này cũng lợi hại đấy chứ.
Lời nói của lão rùa làm Nghiêm Trạch tâm động.
Anh hiện giờ chỉ là nghệ sĩ mới vào giới, mà trong giới bẩn thỉu nhớ nhớp như vậy, ví như chuyện lần trước Kỉ Trầm xào scandal, cũng ra chuyện.
Bây giờ có con rùa này, tuy Nghiêm Trạch khing thường đi hại người khác, nhưng mà nếu người như Kỉ Trầm lại xuất hiện, muốn lấy anh làm bàn đạp, thì anh có thể nhờ rùa con đi làm một số chuyện, đánh trả người khác.
Ví như…. cài camera, chụp lén chuyện xấu của người khác.
Nghiêm Trạch gật đầu.
– Vậy tôi tạm thay lão chiếu cố nó vậy.
Nói xong, anh đưa tay lấy rùa con để vào trong tay Lê Hạo.
– Giúp tôi cầm Bát Vương, bao tay của tôi bị nó cọ ướt hết rồi.
– Bát Vương?
Lê Hạo nhìn rùa con trong tay.
Nghiêm Trạch nghiêm túc nói:
– Tên tôi đặt đấy, có phải cực kì khí phách sườn lậu không?
Lê Hạo: “….”
(Tui: Bát Vương & Vương Bát (rùa già), các nàng hiểu ý mị chứ?)
Tên này là Vương Bát đảo lại, đúng chứ!
—
Tạm biệt lão rùa, hai người quay về nhà dân.
Lúc hai người đi ra cũng không ồn ào, nên chả có ai biết hai người bọn họ sẽ nhân đêm hôm khuya khoắt lẻn ra ngoài.
Mà Hướng Tây Đông ngủ trong phòng lại ngủ như chết.
Lúc Nghiêm Trạch và Lê Hạo quay về, cậu ta giống như mơ đến đoạn kích thích, ôm chăn lăn vòng trên thảm, miệng còn phát ra tiếng cười dâm đãng. Nghiêm Trạch và Lê Hạo khi thấy cảnh đó đều cực kì ghét bỏ.
Tìm một chậu nước nhỏ, thả Bát Vương vào, Nghiêm Trạch cởi áo khoác, ngáp một cái rồi leo lên giường ngủ.
Nhưng chờ đến khi anh lên giường, nằm xong xuôi, mới phát hiện Lê Hạo vẫn bần thần trước giường mình, không di chuyển.
Nghiêm Trạch nhíu mày:
– Ngơ ra cái gì, ngủ đi, mai còn quay.
Lê Hạo xấu hổ sờ mũi, sau đó chỉ Hướng Tây Đông đang lăn vòng trên đất.
Nhân lúc hai người đi, Hướng Tây Đông kéo hết chăn đệm trên giường xuống, quấn quanh người. Lúc này giường Lê Hạo chỉ còn trơ trọi ván giường, cực kì thê lương.
Thấy Nghiêm Trạch nhìn về phía cậu, Lê Hạo cúi đầu, đi kéo chăn trong tay Hướng Tây Đông.
– Này!
Hướng Tây Đông nói mớ, nắm chặt chăn.
– Lê Hạo đồ lừa ngốc, dám mơ tưởng dành đạo trưởng với lão nạp!
Nghiêm Trạch: “…” Hàng này đang mơ cái gì, hả?
Lê Hạo ngại ngùng cười.
– Bỏ đi.
Đoán Lê Hạo sẽ không thể cứu đống chăn khỏi tay Hướng Tây Đông được, Nghiêm Trạch lui người về trong một chút.
– Cậu mau lên đây ngủ đi.
Lê Hạo:
– A???
Nghiêm Trạch nhấn mạnh,
– Nhìn tôi cái gì, nhắc lại, mau lên ngủ.
Tim Lê Hạo suýt ngừng đập.
– Không phải… Không phải anh nghĩ tôi… là cái kia….
Cậu ấp úng nửa ngày, vẫn không thể mặt dày xổ ra hết câu “Không phải anh nghĩ tôi thích anh sao, sao còn muốn ngủ chung với tôi”.
Nghiêm Trạch nhìn Hướng Tây Đông.
Hướng Tây Đông mơ đến hồi gay cấn, cậu ta hét to:
– Mau xem kiếm! Ăn cú chém hủy thiên diệt địa phá vạn quân của ta đi.
Lê Hạo: “…”
Nghiêm Trạch vỗ khoảng trống cạnh mình, nhíu mày nói:
– Hơn nữa cậu nói tôi hiểu lầm cậu mà. Nếu đã không thẹn với lương tâm, thì sao lại sợ, chẳng lẽ cậu muốn ngủ trên ván giường cả đêm?
Nói xong anh lại do dự, không biết có nên ngủ chung hay không: lỡ mà Lê Hạo có ý với anh, vậy vầy không phải anh đang thả mồi sao?
Lê Hạo thấy Nghiêm Trạch do dự, vội vàng lột áo khoác ra chen lên giường Nghiêm Trạch, vừa chen vừa nói:
– Đúng đúng đúng, tôi có nói anh vậy là hiểu lầm! Lê Hạo tôi đây là thẳng nam inox boong boong, dù có độc thân cả đời, cũng không làm gay.
(Tui: anh sẽ hối hận)
– Được, cậu bớt nói đi.
Thấy cậu thề thốt, Nghiêm Trạch cũng tin Lê Hạo một lần.
– Mau ngủ.
Lê Hạo gật đầu không ngừng.
Nghiêm Trạch ngày vội quay, nửa đêm lại đi cứu rùa, sớm mệt chết. Vừa dính giường, nhắm mắt lại, đã say giấc.
Mà Lê Hạo, cậu khẩn trương quá à.
Nghiêm Trạch ngủ cạnh cậu, cậu thậm chí còn cảm nhận được hô hấp anh ấy phả trên mặt, ấm nóng.
Lê Hạo nghiêng mặt, nhìn mặt Nghiêm Trạch.
Ngày xưa, Nghiêm Trạch ngủ rất không yên. Nhưng dạo gần đây, không biết có phải do mệt hay không, mà anh ấy ngủ rất trầm.
Cặp mắt khi lạnh lẽo, khi trêu ngươi giờ này bình yên khép lại, không còn chút ác liệt ngày xưa, chỉ còn cảm giác điềm tĩnh lạnh nhạt đến xuất trần.
Lê Hạo nhìn Nghiêm Trạch ngủ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nuốt giận thở dài. Quả nhiên nhan sắc mới là chính đạo, lúc này nhìn mặt Nghiêm Trạch, cậu vậy mà cảm thấy người này đẹp tới mức quá đáng.
Đều nói người là do Nữ Oa nặn ra, vậy không biết khi bà nặn ra Nghiêm Trạch, có phải ưu ái Nghiêm Trạch hơn không, công sức đều đổ trên thân người này, mới có thể cho nguời này lớn lên soái như vậy.
….. Từ từ.
Lê Hạo im lặng ba giây.
Cậu đang làm gì?
Sao cậu có thể nhìn một người đàn ông ngủ tới mê mệt????
Lắc đầu, ném gương mặt Nghiêm Trạch ra khỏi đầu, Lê Hạo yên tĩnh nằm xuống, chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà….
Lê Hạo nằm nửa ngày, vẫn không thấy buồn ngủ, nhưng nhớ mai còn chạy tiến độ, cậu chỉ có thể kiên trì đếm Bát Vương, bắt mình vào giấc.
Chờ đến khi Lê Hạo đếm tới con Bát Vương thứ một nghìn, thì cậu cũng đã nửa mê nửa tỉnh.
Nhưng chờ đến lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, thì…. Nghiêm Trạch lại giật mình.
Nghiêm Trạch bỗng vươn tay ra, khoát lên người Lê Hạo, kéo Lê Hạo vào lòng, nửa ôm nửa thả.
Lê Hạo: “!!!”
Cậu ngay lập tức tỉnh lại.
– Lê Hạo….
Nghiêm Trạch dán vào, nói nhỏ. Thanh âm anh khàn khàn, giống như nói mớ vậy.
– Tôi luôn muốn nói với cậu, tôi cảm thấy cậu rất tốt, thật giống…
Bị Nghiêm Trạch ôm, Lê Hạo nhận thấy tim cậu đập rất nhanh. Cậu đột nhiên nghĩ, có lẽ Nghiêm Trạch nói đúng, mặc kệ tò mò cũng được, thấy sắc nảy lòng tham cũng tốt, cậu thật sự không thẳng như cậu nghĩ…
Nhưng.
Nghiêm Trạch nói nốt.
– …. chim ngốc.
Nói xong, Nghiêm Trạch không mở lời nữa, chỉ ôm Lê Hạo thở đều.
Anh ngủ rất sâu.
—
Ngày hôm sau, tỉnh lại, Nghiêm Trạch tinh thần rất tốt: Người mà muốn tỉnh táo, thật ra chỉ cần ngủ đủ bốn tiếng. Nghiêm Trạch ngủ no bốn tiếng, lúc này tỉnh táo sảng khoái vô cùng. Ngược lại Lê Hạo ngủ cạnh anh thì không như vậy, mắt thâm đen, giống như ngủ không ngon.
Còn Hướng Tây Đông…
Hàng này ngủ dưới đất một đêm, dù có chăn quấn, nhưng vẫn bất hạnh (như trước) bị cảm.
Chờ lúc Nghiêm Trạch và Lê Hạo chuẩn bị xong, ra cửa quay, cậu ta miệng ngậm nhiệt kế, ủy ủy khuất khuất cắn góc chăn. Nhìn Nghiêm, Lê hai người đi ra, Hướng Tây Đông ủy khuất đến độ nước mắt giàn dụa.
Sau khi đi ra, kịch tổ sớm đã sắp xếp xong máy quay, chuẩn bị quay.
Đơn giản ăn bữa sáng ở nhà dân, Trầm đạo hét to kêu cả đoàn người lên xe, chuẩn bị đi tới ven hồ Carlo quay ngoại cảnh.
Mà lúc ăn cơm, vị nữ nghệ sĩ Đường Điềm Điềm thay thế Nguyên Sướng không hiểu sao, trong suốt lúc ăn đều quấn lấy Nghiêm Trạch. Nếu không phải Nghiêm Trạch mặt lạnh như tiền, còn có Lê Hạo yểm trợ, ngay lúc Đường Điềm Điềm nhảy ra đã trực tiếp hai mắt phi dao tát bay, thì suýt nữa cô ta còn định đút cơm cho Nghiêm Trạch.
Thật ra không thể trách được: Nữ nghệ sĩ như Đường Điềm Điềm, không có tài năng diễn xuất, muốn nổi, chỉ còn cách đi lối tắt, tạo ra scandal mà thôi.
Ngày hôm qua, cô ta còn quấn lấy Kỉ Trầm không buông kia.
Trong đoàn kịch chỉ có ba nam nghệ sĩ, Lạc Viễn lớn tuổi, Đường Điềm Điềm muốn làm scandal, thì chỉ còn cách ra tay với anh và Kỉ Trầm. Anh là sao mới nổi, còn Kỉ Trầm thân là thịt tươi có tiếng, Đường Điềm Điềm chọn Kỉ Trầm.
Chỉ là hôm qua Kỉ Trầm lạnh nhạt với cô ta, cô ta không đeo được, hôm nay chỉ có thể lui một bước, nghĩ cách ra tay với anh.
Nghiêm Trạch không care, chỉ âm thầm nhớ kỹ cái tên “Đường Điềm Điềm”.
Nếu cô ta còn không có mắt, tiếp tục quấn quít, thì anh sẽ cho cô ta chút “nhắc nhở” nho nhỏ vậy.
Chờ đoàn người đến nơi, Trầm đạo đơn giản nói chương trình hôm nay:
Năm nghệ sĩ hôm nay sẽ dỡ băng bắt cá. Mà bắt xong rồi thì tự nấu ăn. Chờ tới bữa tối, Trầm đạo sẽ “đích thân” đi “nhấm nháp” từng thành quả một, sau đó chấm điểm và bình luận.
Đáng nói, câu cá là tự túc, một người tự xử.
Sau khi Trầm đạo ra hiệu bắt đầu, Nghiêm Trạch đi tới tổ đạo cụ, chọn đồ dùng cần.
Anh chọn chọn nửa ngày, chờ tới lúc người khác đã bắt đầu bắt cá, Lạc Viễn kinh nghiệm phong phú đã cắt một lỗ trên mặt băng, bắng đầu cậu, thì Nghiêm Trạch mới chọn xong.
Nghiêm Trạch….
Anh trực tiếp lấy búa phá băng.