Đọc truyện Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh – Chương 3: Lừa không được
Thừa lúc ngừng quay, tổ camera điều chỉnh vị trí máy móc, Lê Hạo vội nhắn cho Nghiêm Trạch.
Công việc làm trời: Anh chú ý một chút, anh giờ là người bình thường, đừng làm những việc kinh khủng nha.
Nghiêm Trạch: Ví dụ như?
Công việc làm trời: Ví dụ như tìm một cái UFO về.
Nghiêm Trạch:….
Công việc làm trời:….
Nghiêm Trạch: Lê Hạo, UFO không ăn được.
Công việc làm trời:….
Trong lòng tràn đầy bất an, Lê Hạo cất điện thoại. Cậu nghĩ cậu vẫn nên tự giám sát thì hơn, liền lấy quan hệ với Trương chế tác, trực tiếp đi cùng camera man chịu trách nhiệm quay Nghiêm Trạch, giám sát chặt chẽ Nghiêm Trạch, phòng ngừa có chuyện kinh thế hãi tục xảy ra.
Chờ tổ camera chuẩn bị xong xuôi, Nghiêm Trạch cùng hai tiểu thịt tươi khác đi tới bên cạnh sườn núi, bố trí bẫy rập.
Nguyên Sướng cùng Kỉ Trầm không có kinh nghiệm bố trí bẫy rập, lúc này tay cầm thanh sắt cùng với dây ni lông(1), lại không biết nên bắt đầu từ đâu, đành xấu hổ lấy di động ra cầu cứu Baidu.
Chỉ là ở đây tín hiệu rất kém, mạng load mãi vẫn không xong.
Chỉ có Nghiêm Trạch, cực kì thuần thục lấy ra mã tấu, chém một vài nhánh cây, lấy thanh sắt cùng với dây ni lông làm ra một cái bẫy đơn giản.
Nguyên Sướng ôm địch ý đối với Nghiêm Trạch, thấy vậy cũng chỉ đành mất tự nhiên nịnh hót hai câu. Còn Kỉ Trầm, thì lại trực tiếp khoa trương kêu lên, hô lợi hại.
Camera quay lại, tựa hồ không có gì lạ.
Ở một bên nhìn, Lê Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà lúc Nguyên Sướng và Kỉ Trạch học theo đi nơi khác bố trí bẫy rập, Lê Hạo thấy Nghiêm Trạch yên lặng nhìn lướt qua khu rừng.
Anh chậm rãi nâng tay phải lên, làm động tác khai hỏa(2). Nhưng lúc đưa tay, Nghiêm Trạch chọt nhớ đến lời dặn của Lê Hạo, bèn thu tay lại, lại nhìn về hướng rừng một lần nữa.
Đợi lúc anh nhìn qua, một trận gió nhẹ bỗng phất qua núi rừng, giống như đáp lại.
Lê Hạo khóe mắt giật giật.
Mắt trái báo tài mắt phải báo tai, còn cậu… tại sao hai mắt của cậu đều giật không ngừng vậy! QAQ.
—-
Nửa giờ sau.
Nghiêm Trạch cùng Kỉ Trầm hai người tay chấn lóng ngóng, nửa tiếng cũng miễn cưỡng làm ra một cái bẫy rập xấu xí đơn sơ, thật sự là xấu đến cảnh giới mới luôn. Mà trong lúc hai ngường còn đang bận bịu, Nghiêm Trạch sớm đã dùng hết đống dây ni lông, làm ra sáu bảy cái bẫy mới.
Thấy thế, tổ quay nhanh chóng gọi cho tổ đạo cụ, tính toán thả vài con thỏ hoang đã chuẩn bị sẵn ra, làm cho chúng đi vào mấy cái bẫy, làm bộ như bọn họ thật sự bắt được. Núi này tuy vẫn có động vật hoang, nhưng vì du khách đến đây rất đông, những động vật trên núi đều rất cẩn thận.
Chỉ dựa vào mấy cái bẫy đơn sơ mà nghĩ có thể bắt được chúng nó thì cũng quá thần kì, nhân tố không xác định quá nhiều nữa.
Dù cho vận khí tốt, có thể bắt được thỏ hoang, thì hẳn cũng phải ngồi chờ suốt buổi sáng, kịch tổ cũng không có nhiều thời gian như vậy nha.
Vì vậy nên tổ kịch đã chuẩn bị sẵn thỏ.
Ai ngờ ngay lúc nhân viên quản lí đạo cụ đang chuẩn bị thả thỏ, từ trong núi rừng bỗng truyền ra một tiếng động lớn.
Kịch tổ nhìn về hướng phát ra âm thanh—–
Thì bị dọa sợ.
Chỉ thấy mấy con thỏ hoang giống như đang đi kiếm ăn từ trong rừng nhảy ra, thấy sườn núi có người, liền sợ hãi, bắt đầu nhảy loạn lên.
Thỏ hoang giỏi về chạy nhảy, một lát liền không thấy tăm hơi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà kể ra vẫn có vài con thỏ xui xẻo chui phải bẫy do Nghiêm Trạch bố trí. Thậm chí có con còn cho là giỏi, tự đem mình đâm cho bất tỉnh, không cần Nghiêm Trạch xử lí.
Nghiêm Trạch bình tĩnh đi đến chỗ bẫy rập kiểm kê số lượng thỏ, nghĩ đến dặn dò lúc trước của Lê Hạo, anh im lặng mở bẫy ra, đem thỏ thả lại về núi, chỉ chừa hai con lại để làm thịt.
Nhìn chung quanh một vòng, phát hiện người xung quanh đều nhìn mình, Nghiêm Trạch còn tưởng bọn họ muốn hỏi tại sao lại thả những con thỏ khó (thư) khăn (thái) gian (dễ) khổ (dàng) mới bắt được, liền giải thích: “Chúng ta có tổng cộng năm người, bắt thêm cũng không để làm gì, thôi thì thả đi.”
Nguyên Sướng lắp bắp: “Không phải, tôi không phải muốn nói cái đó…. Đúng rồi! Hồi nãy tại sao lại có nhiều con thỏ đi ra như vậy?”
Nghiêm Trach trầm ngâm.
Anh khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ai biết…. có lẽ là vẫn khí tôi hơi tốt.”
Nguyên Sướng, Kỉ Trầm: “…..”
Kịch tổ: “…..”
Lê Hạo: “….”
….. Vận khí hơi tốt?
Cái hàng này hẳn là âu hoàng(3) chuyển thế đi.
—-
Cầm theo con thỏ, Nghiêm Trạch dẫn hai tên tiểu thịt tươi còn chưa hồi thần cùng với kịch tổ đi về nơi dựng lều.
Lúc này, Cốt Lạc Viễn cùng nữ minh tinh Vu Nhược Hàm đã chuẩn bị củi lửa cùng nồi xoong.
Thấy ba người trở về trên tay là hai con thỏ, Lạc Viễn cũng kinh hãi một phen.
Chỉ là nghĩ tới đội ngũ đạo cụ với nhóm camera, hắn cũng chỉ nghĩ là đây là do tổ đạo cụ chuẩn bị, cũng không nghĩ nhiều.
Nhận lấy con thỏ, Lạc Viễn theo bản năng liếc nhìn tổ quay phim.
《Hơi thở sinh tồn》không phải là tiết mục mới, trước đây cũng đã có hai mùa.
Lạc Viễn đã từng tham gia mùa một, nên rất có kinh nghiệm.
Cảnh giết thỏ chắc chắn sẽ bị hậu kì cắt đi, để bổ khuyết vào khoảng thời gian trống này, hậu kì còn có cái mà ghép nối, hắn liền kêu bọn họ ra ngoài tìm một chút hoa quả dại, chờ luộc thỏ xong hẵng trở về.
Vu Nhược Hàm là một người dễ dụ, nghe Lạc Viễn dặn dò xong liền lôi kéo Kỷ Trầm cùng với Nguyên Sướng đi hái trái cây.
Nghiêm Trạch nghĩ tới lúc trước bắt thỏ đã gây quá nhiều sự chú ý, nếu lúc này còn tranh diễn, không chừng sẽ rước lấy thù địch của người khác. Lúc này bèn chủ động xin đi giết giặc, tức là ở lại giúp Lạc Viễn xử lí con thỏ, để cho Vu Nhược Hàm đi theo Nguyên Sướng cùng Kỉ Trầm.
Lấy cớ lên Baidu tra cách thịt thỏ, nhân lúc camera man không để ý, lặng lẽ nhắn tin cho Lê Hạo.
Nghiêm Trạch: Biểu hiện của tôi như vậy hẳn là OK chứ.
Lê Hạo trả lời cũng rất nhanh.
Công việc làm trời: Vừa rồi mấy con thỏ đó xảy ra chuyện gì?
Nghiêm Trạch: Tôi nói cậu, thật sự là vận khí tốt.
Công việc làm trời: Anh đừng lừa tôi!
Nghiêm Trạch: Thực sự chỉ là vận khí tốt ^^.
Nhìn chằm chằm kí hiệu mặt cười, Lê Hạo cảm thấy hàng này đang cười nhạo cậu.
Công việc làm trời: Thật sao?
Nghiêm Trạch: Thật.
Công việc làm trời: Được rồi… Tóm lại, biểu hiện cũng không tệ.
Nghiêm Trạch: Cậu sao lại dễ lừa như vậy.
Công việc làm trời: ….?
Camera man đứng bên cạnh Lê Hạo bỗng cảm thấy bên cạnh truyền đến một cỗ áp suất thấp, anh ta sợ tới mức vội quay đầu nhìn lại, liền thấy Lê Hạo suýt nữa bóp nát điện thoại.(1)Thực xin lỗi, đã quên chú thích, dây ni lông thực chất là cái dây này ni – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(2)Động tác khai hỏa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(3)Âu hoàng ý chỉ người có vận may tốt cực kì kiểu làm gì cũng được ấy