Đọc truyện Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh – Chương 14: Chênh lệch giữa người và người
Kết quả của trận đấu có thể tưởng tượng được, Nghiêm Trạch bắt được chức quán quân, thắng được sự ủng hộ của vô số khán giả. Thậm chí người tổ chức trận đấu còn đích thân tìm anh, nói thẳng hi vọng Nghiêm Trạch gia nhập hiệp hội yêu thích môn chạy này — chắc chắn rồi, và Nghiêm Trạch tỏ ra cực kì cảm động, sau đó liền từ chối.
Kiểm tra lại tiền thưởng chuyển tới tài khoản trong ngân hàng của mình, Nghiêm Trạch vẫy tay với tổ camera.
Trong ánh mắt chăm chú của quần chúng vây xem, anh tỏ ra ngại ngùng, mở tấm chi chiếu ra trước ống kính:
– Có vẻ như hôm nay vận khí tôi tốt, đi thôi, cũng sắp tới lúc nghỉ ngơi rồi.
Nói xong, anh liền xoay người đi về phía khách sạn bên cạnh trạm đường sắt ngầm.
Lúc này, một người camera man cho mọi người thấy hình ảnh của khách sạn đó.
Sau khi Nghiêm Trạch đi khách sạn, tổ camera tính toán, lưu lại hai camera man phụ trách chụp ngày mai ở lại bên cạnh khách sạn, còn lại quay về khách sạn được bao bởi kịch tổ ‘chân nhân tú’, chờ bình minh rồi tiếp tục quay.
Mà Lê Hạo, nhân lúc tổ camera giải tán, xác định không có phóng viên theo sau, mới nhắn cho Nghiêm Trạch, hỏi đối phương ở gian phòng nào.
—
– Anh đúng là rất hưởng thụ.
Biết được số phòng Nghiêm Trạch, Lê Hạo thành công “đột nhập” vào phòng Nghiêm Trạch, vừa vào cửa đã oang oang:
– Người ta lăn lộn sinh tồn, còn anh, chắc tới du lịch quá.
Cậu một bên nói, một bên lụm điện thoại ra, nhắn cho Trương chế tác, hỏi thăm tình huống các nghệ nhân khác.
Đại ca Lạc Viễn sớm thâm nhập vào bên trong quần chúng, lúc này đã ngủ khò khò trong phòng của nhóm công nhân. Nữ nghệ sĩ duy nhất Vu Nhược Hàm bị bà chủ nhà trọ nhiệt tình mời tới nhà nghỉ ngơi. Còn Kỉ Trầm và Nguyên Sướng, lúc này vẫn ở quảng trường bị fan dây dưa, nhưng ngại hình tượng nên không thể từ chối, bị cuốn lấy phiền cực, quả là thảm thiết đến mức người xem thương tâm người nghe rơi lệ.
– Đạt được hiệu quả của chương trình vẫn không được sao?
Nghiêm Trạch trong phòng trả lời.
Lúc này, anh đang cầm chiếc ly đế cao, khoan thai đứng cạnh của sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm ở An Triệu thị.
Lê Hạo nhìn không được trong lòng thầm nghĩ tại sao chênh lệch giữa người và người lại lớn như vậy.
– Đúng rồi, Nghiêm đại thần này, chúng ta có thể thương lượng chuyện này không…
Lê Hạo đi tới, có chút khép nép mở miệng.
Tính tình của cậu rất nóng, là loại đụng vào chút là nổ, nhưng đối với vị “Đại thần” Nghiêm Trạch, Lê Hạo lại sợ đến mức không dám nói chuyện lớn tiếng.
– Thương lượng chuyện gì?
Nghiêm Trạch không quay đầu, một bộ dáng cao lãnh.
Lê Hạo trong lòng có khổ:
– Lúc trước anh thi game với chạy Parkour thực sự dọa chết tôi. Nghiêm Trạch à, tôi biết anh rất mạnh rất lợi hại, nhưng… lần sau trước khi làm gì, có thể hay không nói cho tôi, chúng ta thương lượng, đừng để tôi suốt ngày hoảng sợ được không…..
Nói xong, Lê Hạo cũng hối hận: Vốn mạnh mẽ ép Nghiêm Trạch kí hợp đồng với mình chính là lỗi cậu. Nghiêm Trạch dù chưa từng nói thẳng, nhưng khẳng định trong lòng rất bất mãn với cậu. Anh ấy lừa cậu, cho cậu tưởng rằng trình gà, sau đó làm cậu lo lắng đề phòng lúc đăng kí thi đấu, tất cả chỉ là cách phát tiết của Nghiêm Trạch.
Cậu lúc này thương lượng với Nghiêm Trạch, yêu cầu đối phương đừng trêu chọc nữa, có phải là mặt quá dày rồi không?
Nếu Nghiêm Trạch bỗng khó chịu, mạnh mẽ hủy hợp đồng thì cậu phải làm sao đây?
Tầm mắt Nghiêm Trạch chậm rãi chuyển tới Lê Hạo:
– Không phải tôi nói rồi sao, trong lòng tôi nắm chắc.
Anh vốn định theo thói quen trêu chọc Lê Hạo vài câu, nhưng nghĩ nhịn một chút, chờ phòng làm việc Lê Hạo ổn định, anh liền có thể mãi mãi không gặp lại đối phương, Nghiêm Trạch tạm thời đánh mất ý niệm lừa gạt Lê Hạo. Anh ra vẻ buồn rầu:
– Tôi không phải đã nói sao, trong lòng tôi nắm chắc, cậu không cần lo lắng.
Lê Hạo: “…..”
Lúc trước không phải nói không phải B sổ* mà!
(*B sổ: ngôn ngữ mạng, nghĩa là kẻ ngốc)
Thấy Nghiêm Trạch nói xong lại nhìn về ngoài cửa sổ, tự hiểu đối phương không có gì muốn nói với mình. Lê Hạo sờ sờ mũi, ngồi xuống sô pha trong phòng.
Trong phòng được cung cấp máy tính, mở máy, Lê Hạo bắt đầu xử lý công việc của phòng làm việc.
Chỉ là máy tính nơi này không phù hợp lưu lại tin tức quan trọng, Lê Hạo cũng không dám làm những chuyện quá cơ mật, mà là mở ra diễn đàn, bắt đầu tìm tòi thông tin về《Hơi thở sinh tồn》- nếu giúp thủy quân cũng coi là công việc.
Sau kì chân nhân tú trước kết thúc, không lâu sau, kì đó đã được phát sóng. Lê Hạo không biết tại sao lại thấp thỏm, không biết khán giả sẽ đánh giả Nghiêm Trạch như thế nào.
Cậu đang lướt bài post, bỗng phát hiện, Nghiêm Trạch vừa rồi còn ngắm cảnh đêm mà giờ đã ngồi xuống cạnh cậu: Khách sạn có hai máy tính, Nghiêm Trạch cực kì thuần thục mở máy, thậm chí còn khá thoải mái đùa nghịch hai cái loa bên cạnh.
Lê Hạo: “….”
Đây là cổ nhân sao? Vì sao lại thành thạo thiết bị điện tử hơn cậu vậy QAQ?
– Sao nhìn tôi?
Nhận thấy Lê Hạo nhìn chằm chằm mình, Nghiêm Trạch chậm rãi hỏi.
Lê Hạo xấu hổ, chỉ có thể nặn ra nụ cười:
– Anh bộ dạng suất, tôi chỉ nhìn nhiều chút thôi.
– Tại sao lại nghe giống lý luận mấy đứa gay vậy?
Nghiêm Trạch nghi ngờ.
Lê Hạo chính trực nói:
– Ảo giác thôi.
Nghiêm Trạch:
– Ồ vậy à.
Lê Hạo lại hỏi:
– À đúng rồi, nói tiếp, anh vừa uống gì vậy?
Chẳng lẽ là Lafite ủ 82 năm trong truyền thuyết đó sao?
– Có thể uống nha, không đường.
Lê Hạo: “….”
Nghiêm Trạch cũng không để ý tới Lê Hạo nữa, mở trò chơi ra. Lê Hạo lén liếc một cái, mới phát hiện trò chơi đó thế mà lại là《Huyễn kiếm thiên ân》– Đây chính là game MMORPG đứng đầu hiện nay. Bây giờ cao thủ nắm quyền, tình trạng của người mới rất thê thảm, mà《Huyễn kiếm thiên ân》lại nhờ vào nội dung xuất sắc đồ họa đẹp đẽ mà nổi tiếng, nhân khí cực cao, cực hot.
Đại não của người đại diện Lê Hạo rất nhanh xoay chuyển: Cậu nhớ rõ game này mới mở mấy năm gần đây, nửa năm nữa là kỉ niệm năm năm, đến lúc đó chắc sẽ có động tác lớn. Đợi đến lúc đó, người phát ngôn của game đó chắc cũng hết hợp đồng…..
Có thể hay không để Nghiêm Trạch đi lấy quyền phát ngôn này?
Lê Hạo tính toán.
Phát ngôn cho game, nghệ nhân thân phận cao thì chướng mắt, hơn nữa người phát ngôn trước của game này cũng không phải đại bài gì, mà là một gã Coser nổi tiếng. Vì vậy, chỉ cần Nghiêm Trạch hơi có chút fan, thì cậu liền mang Nghiêm Trạch đi tranh thủ. Nghĩ là thấy có cơ hội rồi. Mà sau khi phát ngôn cho game, khi trò chơi tuyên truyền, cũng sẽ tranh thủ cho Nghiêm Trạch không ít hảo cảm từ game thủ, nói không chừng còn hút fan. Hơn nữa trừ phi tìm đường chết, game này sẽ không dễ xảy ra vấn đề về chất lượng. Làm phát ngôn cho game này, có thể nói là một bút kiếm không ít lời đâu….
Cậu đã chìm trong viễn cảnh tương lai, mà không chú ý tới Nghiêm Trạch ngồi cạnh.
Lúc này Nghiêm Trạch lướt trong list bạn bè, tìm được một người, trực tiếp nhắn tin.
Anh nhớ trong list bạn bè của mình có một người là fan bự. Hiện nay gặp việc của Kỉ Trầm, đối phương đạp anh không thành lại bị phản ngược, khẳng định sẽ không cam tâm, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tiếp tục tính kế anh. Mặc dù có Lê Hạo xử lý việc này, nhưng Nghiêm Trạch vẫn cảm thấy, anh cũng phải tự chuẩn bị mới được.
Chỉ là anh đã quên, “Bạn tốt” này hình như vô cùng…
Sợ anh.
Thiên Uy: Onl?
Thiên Uy: Tôi xem tọa độ, cậu ở tràng thi đấu thể thao? Chờ một chút, tôi tìm xe ngựa chạy tới.
Thiên Uy: Có chút việc muốn hỏi ngươi.
Thiên Uy: Cậu nói cậu là fan, vậy Kỉ Trầm, biết không?
Thiên Uy: Hình như là… sư đệ của idol cậu? Cùng idol làm CP.
Một lát sau, đối phương rep.
Tiểu Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyết: Anh đừng tới đây aaaaa!!!
Thiên Uy:…….