Đọc truyện Nghệ ~~ Bảo bối – Chương 21: Một ngọn lửa
“Thiếu gia ngươi có đau hay không?” Nhìn Thượng Quan Nghệ tư thế đi kỳ quái, Thiệu Lam lo lắng hỏi. Một cái ngã kia nặng như vậy, nhất định là bị bầm rồi.
“Ân…không đau.” Từ chối người khác đỡ, tư thế kì quái đi lên phía trước, thỉnh thoảng xoa xoa cái mông. Nha, hai người thị vệ này hạ thủ thật ngoan (hung ác, tàn nhẫn), cái mông của hắn thiếu chút nữa thì biến thành bốn múi rồi, đau chết luôn!
“Làm sao có thể không đau, bọn họ chính là rất dùng sức đem thiếu gia ‘ném’ đi ra!” Lục đi tới bên cạnh Thượng Quan Nghệ. “Có cần ta đi ‘cảm tạ’ bọn họ một chút hay không?”
“Tùy tiện đi!” Hắn hiện tại một chút tâm tình cũng không có, chỉ muốn hảo hảo nằm ở trên giường, ở trên cái mông đắp lên một cái khăn lạnh buốt, những cái khác một chút hứng thú cũng không có.
“Ta một chút phải đi làm!” Người thương tổn thiếu gia tuyệt đối không thể bỏ qua, bất luận là nguyên nhân gì.
“Đừng quên tính luôn phần của chúng ta!” Tử Nghiên và Thiệu Lam đứng cùng một chỗ. Những thị vệ đó lại dám đối đãi với Bảo Bối thiếu gia nhà hắn.
“Các ngươi nói đủ chưa!” Giọng nói chói tai vang lên. “Còn không mau một chút, cọ cọ xát xát cái gì! Đây là nội viện hoàng cung, không phải là địa phương thấp hèn tiếp đãi các ngươi trước đây, không muốn chết thì thành thật một chút, tuân thủ tốt quy củ (phép tắc) của nơi này.” Ngạo mạn nói.
Hừ, nam sủng như thế được mang theo về từ ngoài cung hoàng đế nào không có, cũng hứng khởi một lúc mà thôi. Hiện tại được sủng ái có ích lợi gì, cũng không thể sinh con dưỡng lão, đến cuối cũng cũng rơi vào kết cục thê thảm! Cái gì tiểu chủ, nói trắng ra là, bất quá chỉ là một tiện nô hầu hạ người trên giường!
“Ngươi…” Tử Nghiên tức giận tiến lên, xem ra tên thái giám này đúng là ngại mệnh mình quá dài rồi!
“Nghiên nhi lui ra!” Thượng Quan Nghệ dừng bước lại. “Công công nói không có sai, bất luận là ở đâu cũng có quy củ của chính bọn hắn. Nếu chúng ta muốn ở chỗ này, đương nhiên cũng phải tuân thủ quy củ của hoàng cung này, ngài nói đúng không!” Nhìn thái giám phía trước câu ra khóe miệng. “Hơn nữa khó có khả năng ở nơi cao quý này thấy được một con chó điên bị thiến đi ra sủa bậy, còn không thưởng thức!”
“Lớn…lớn mật!” Thái giám tức giận nghiến răng nghiến lợi. Chưa từng có ai dám cư xử với mình vô lễ như thế, dù cho quý phi nương nương được sủng ái cũng phải lễ nhượng (nhượng bộ) hắn ba phần, một nam sủng nho nhỏ mà vô lễ như vậy.
“Đổi câu khác đi! Hai chữ này ta nghe quá nhiều lần rồi. Gia hỏa Lý Lăng Kỳ kia mỗi ngày kêu la như thế. Liếc mắt thái giám vẻ mặt xanh mét, bốn người Thượng Quan Nghệ tiến vào tiểu viện hoang vắng lại hẻo lánh phía trước. Nhìn viện tử cỏ dại mọc lan tràn cùng với gian phòng ẩm ướt. Thượng Quan Nghệ phát hiện tâm tình mình bây giờ ‘phi thường tốt’.
“Lý Lăng Kỳ kia nhất định là cố ý để cho thái giám làm khó dễ chúng ta, nếu không sao lại bằng mặt không bằng lòng đem chúng ta an bài ở nơi này!” Tử Nghiên tức giận ném hành lý lên bàn. “Hoàng đế kia rõ ràng lúc gần đi bảo hắn chiếu cố chúng ta thật tốt.”
“Quên đi, ngươi bây giờ tức giận cũng vô dụng.” Thiệu Lam an ủi nói: “Trời sắp tối rồi, vẫn là nhanh chóng thu thập đi, chúng ta cũng không thể ở lại nơi âm lãnh như vậy!”
“Không cần!” Thượng Quan Nghệ tựa ở cửa, “Đêm nay chúng ta không ở đây, sau này cũng sẽ không ở đây.” Ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, nói: “Đã lâu không có cắm trại dã ngoại rồi, chúng ta liền mở dạ hội lửa trại đi!”
“Vạn tuế!” Tử Nghiên tung hô.
“Lục ‘cảm tạ’ xong hai thị vệ, ngươi đi ngự thiện phòng ‘mượn’ một chút điểm tâm, chúng ta buổi tối dùng!”
“Nhưng hoàng thượng tối nay sẽ không qua đây sao?” Thiệu Lam hỏi.
“Xuất cung lâu như vậy, nhất định có rất nhiều công văn chờ hắn xử lý. Vả lại Lý Lăng Kỳ kia cũng sẽ cố ý kéo hắn, cho nên đêm nay hắn sẽ không qua đây. Cũng không có ai đem thức ăn cho chúng ta.” Thượng Quan Nghệ nhảy lên một thân cây, nằm ở trên. “Các ngươi đi chuẩn bị một chút đồ vật tối nay phải dùng, ta ngủ trước một lát.”
“Đã biết!” Ba người tản ra, mỗi người tự đi làm việc.
Đấu với ta, Thượn Quan Nghệ câu lên nụ cười lạnh. Nếu bọn họ muốn ngoạn, mình liền phụng bồi tới cùng, chỉ cần bọn họ không hối hận là được. Đến lúc đó đừng trách Thượng Quan Nghệ ta không có chuyện gì đánh trước nói sau, ngoạn ‘chết’ các ngươi.
Cứ như vậy, bốn người Thượng Quan Nghệ đêm đầu tiên ở hoàng cung trải qua bữa tối ở trong sân một ‘phế phòng’ gần lãnh cung. Bất quá không có cảnh tượng thê thê lương lương, chỉ có suốt đêm vui vẻ ca hát nói cười.
***
Triển Đình Hiển xoa cái cổ đau nhức từ trên đại điện đi tới. Tối hôm qua hồi cung thì vội vàng xử lý tấu chương tồn đọng và nghe ám vệ báo cáo, nếu muốn tẩy trừ triều đình thì phải có chuẩn bị chu đáo. Đến khi người phía dưới nhắc nhở hắn phải lâm triều rồi, hắn mới phát hiện mình suốt một đêm không có chợp mắt.
Không biết Bảo Bối của hắn một đêm này ngủ có được không, có ăn no hay không. Tiểu nhân nhi này cái gì cũng có thể chịu đựng được, chỉ có ăn, mặc, ngủ ba thứ này là không được. Đệm giường phải lót thật mềm mại, còn phải có một thứ để hắn ôm. Mỗi lần đều phải ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, nếu không sẽ đại phát tính khí (phát cáu, nóng nảy). Nghĩ tới đây, Triển Đình Hiển bất tri bất giác cười ra tiếng.
“Hoàng thượng có chuyện gì vui vẻ như vậy?” Thiếp thân thái giám ở sau lưng hỏi. Hoàng thượng là một tay hắn trông coi, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua hắn cười như vậy, Xem ra lần xuất cung này nhất định là có phát sinh chuyện gì …
“Không có, chỉ là nghĩ tới một người thú vị. Dừng chân, quay qua vị công phía sau đối với hắn tình như phụ tử. “Hắn vô cùng khả ái, ngươi nhất định sẽ thích hắn!”
“Phải không, vậy lão nô cần phải gặp mặt vị chủ tử này có thể để cho hoàng thượng vui vẻ như thế!” Lão thái giám hòa ái cười cười. Khó có được hoàng thượng có người ngưỡng mộ, như vậy cũng tốt, vị trí kia thật sự quá cô đơn.
“Ta dẫn hắn hồi cung rồi, bây giờ chúng ta liền đi qua nhìn xem.” Vẻ mặt cười tự hào, tựa như muốn hiến bảo bối gì vậy.
“Hoàng thượng còn có rất nhiều tấu chương chưa có xem đấy!” Lý Lăng Kỳ thấy Triển Đình Hiển muốn đi gặp Thượng Quan Nghệ, lập tức đuổi theo ngăn cản. “Chờ thêm mấy ngày nữa làm xong rồi đi cũng chưa muộn!” Để cho hắn ở nơi đó thêm mấy ngày nữa, có thể tự động biến mất.
“Lý tướng quân tối hôm qua ngủ có ngon không?” Lão thái giám tiến lên, hơi lộ vẻ nghi ngờ hỏi Lý Lăng Kỳ.
“Tại hạ ngủ rất tốt, công công hỏi như vậy là có ý gì?” Không biết tại sao hắn hỏi như vậy.
“Vậy là tốt rồi!” Bỗng nhiên sừng sộ lên, nổi giận quát: “Nhưng bệ hạ lại một đêm không ngủ vội vàng đến hừng đông, ngươi không cho hoàng thượng nghỉ ngơi là có dụng ý gì! Long thể có tổn hại ngươi gánh vác nổi không!”
“Thần biết tội!” Lý Lăng Kỳ lập tức quỳ dưới đất.
“Quên đi, đứng lên đi!” Triển Đình Hiển khoát khoát tay. “Bây giờ ta đi xem Bảo Bối, những tấu chương đó tối nay trẫm sẽ xem.”
“Thế nhưng…” Lý Lăng Kỳ thấy Triển Đình Hiển đi, định nói cái gì, chỉ thấy một nhóm lớn thái giám và thị vệ chạy về phía trước, vội vội vàng vàng.
“Đều làm cái gì vậy! Có còn chút quy củ nào không!” Lão thái giám quát. Hoảng loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa!
“Hoàng thượng vạn tuế!” Một đám người lập tức quỳ xuống thỉnh an Triển Đình Hiển.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Triển Đình Hiền hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng!” Thống lĩnh thị vệ tiến lên nói. “Một phế phòng gần lãnh cung bị cháy, thần đang dẫn người đi dập tắt lửa.”
“Vậy còn không mau đi! Đừng để lửa cháy lan ra!” Lão thái giám vội la lên, đây đã là lúc nào rồi! “Có người thương vong không, nhớ hình như chỗ đó là phòng trống mà sao lại có lửa!”
Nghe nói là gần lãnh cung, Lý Lăng Kỳ sửng sốt một chút, cũng sẽ không là …
“Ngươi biết ai ở chỗ đó sao?” Thấy Lý Lăng Kỳ vẻ mặt biến sắc, Triển Đình Hiển không để ý hỏi, nhìn hướng gió chắc là không cháy lan qua đây.
“Không…không biết…”
“Nơi đó vốn là một gian phòng trống, nhưng hôm qua có người đi vào ở, là Vương phó tổng quản tối hôm qua đích thân dẫn đi.”
Nghe thống lĩnh thị vệ vừa nói như vậy, Lý Lăng Kỳ càng thêm xác định phán đoán của mình.
“Là ai ở đó?”
“Hồi hoàng thượng, nghe nói là tối hôm qua Lý tướng quân giao cho Vương công công bốn người.
“Ngươi nói cái gì?” Triển Đình Hiển kinh hãi, hôm qua hắn đem bốn người Bảo Bối giao cho Lăng Kỳ, để hắn an trí thật tốt, hắn lại dám…
“Lý Lăng Kỳ…” Giận dữ phất tay áo, vội vàng thi triển kinh công phi thân mà đi.
“Nhìn cái gì chứ! Còn không mau đi bảo hộ hoàng thượng!” Lão thái giám kêu tỉnh mọi người bị dọa sợ. “Lý tướng quân ngươi làm chuyện gì vậy!”
Trừng mắt liếc Lý Lăng Kỳ quỳ trên mặt đất, cũng vội vã đuổi theo Triển Đình Hiển.
Khi Triển Đình Hiển chạy tới hiện trường thì chỉ thấy ánh lửa ngút trời, khói dày đặc cuồn cuộn. Trong lòng nhất thời nguội lạnh, xông lên phía trước. Bảo Bối! Ngươi không thể có chuyện gì! Trong lòng cầu khấn.
“Hoàng thượng…” Mọi người cứu hỏa thấy hoàng thượng cũng tới, vội vàng định hành lễ.
“Được rồi! Còn không mau đi dập tắt lửa cho trẫm! Người cứu ra chưa?”
“Hồi…hồi bẩm hoàng thượng…thế lửa quá lớn, căn bản không vào được!” Vương phó tổng quản sợ đến quỳ dưới đất không ngừng run rẩy. Hắn cũng không biết sao lại như thế này a!
Triển Đình Hiển tức giận đến đạp tới một cước, “Ai cho ngươi đem bọn họ dẫn tới đây!” Hắn hiện tại hận không thể lập tức chém tên cẩu nô tài này.
“…nô tài…”
Triển Đình Hiển thấy thế lửa ngày càng lớn, lòng nóng như lửa đốt. “Còn đứng ở đó làm gì, nếu như người ở bên trong có chuyện gì, trẫm để cho các ngươi chôn cùng!”
Thượng Quan Nghệ ở phía sau cây thấy Triển Đình Hiển dáng vẻ khẩn trương, trong lòng ấm áp. Chỉ biết là người này có hứng thú với mình, nhưng không ngờ bản thân lại khẩn trương như thế. Đào ra hết đám người trong nhà, thật sự không có ai đối xử với mình như vậy.
Bất quá đùa giỡn vẫn là phải diễn thôi, nếu không trận hỏa hoạn này của hắn không phải là vô ích sao! Cho nên cảm động là có, nhưng ‘nợ’ này vẫn phải đòi. Móc ra củ hành tây hướng vào con mắt hơ hơ, nặn ra vài giọt nước mắt, đối với Lục bọn họ so một cái thủ thế thắng lợi, liền xông ra ngoài.
“Hiển ca ca…” Thượng Quan Nghệ ‘khóc’ chạy hướng về phía Triển Đình Hiển nhào tới trong lòng ngực người mặc long bào. “Bảo Bối không phải cố ý…thật sự…” Nước mắt chảy ròng.
“BảoBối!” Thấy tiểu nhân nhi không bị thương chút nào nhào tới trong lòng mình, Triển Đình Hiển kích động ôm chặt. “Không sao, hù chết Hiển ca ca rồi!” Lau sạch nước mắt trên mặt Thượng Quan Nghệ.
“Hiển ca ca, Bảo Bối không phải cố ý châm hỏa.” Đáng thương kéo kéo tay áo Triển Đình Hiển. “Là gian phòng này quá âm u, cho nên Bảo Bối muốn sưởi ấm gian phòng, ai biết…” Lệ rơi đầy mặt.
Kháo! Lục trộm củ hành tây này ở đâu, sao cay như vậy, thật là đau mắt quá đi!
Nhìn con mắt hồng hồng, Triển Đình Hiển đau lòng cực kỳ. “Bảo Bối tối hôm qua chính là ngủ ở gian phòng này sao?” Bọn hỗn đản kia!
“Không có!” Lắc lắc đầu. “Tối hôm qua phòng không thể ở, Bảo Bối ngủ ở trong sân.” Kèm theo một cái hắt xì thật to, đem nước miếng phun lên long bào.
“Cái gì!” Ngủ ở trong sân.
Xoa xoa bụng, “Bảo Bối sẽ viết thư cho biểu ca, để cho hắn đền cho ngươi một căn phòng khác! Dù sao phòng này cũng cũ như vậy, cho nên cũng tốn không bao nhiêu tiền đi?” Kéo kéo Triển Đình Hiển, “Viết thư, có thể cho Bảo Bối một bữa cơm ăn không? Bảo Bối tối hôm qua không có ăn cơm, chẳng lẽ ở đây phải ‘dùng tiền’ mua cơm ăn sao?” Cố ý nói hoàng cung đặc biệt nghèo nàn, đặc biệt keo kiệt.
Nghe Thượng Quan Nghệ nói xong, Triển Đình Hiển không kiêng nể. “Tối hôm qua không có ai đưa cơm cho Bảo Bối ăn!” Những tên nô tài này lá gan càng lúc càng lớn rồi!
“Không có! Được rồi, một lát đừng quên nhắc nhở Bảo Bối chớ quên thêm một điều nữa vào trong thư!”
“Thêm cái gì?” ôm lấy Thượng Quan Nghệ, xem ra tiểu nhân nhi này đúng là tức giận rồi!
“Nhớ quét dọn vệ sinh sạch sẽ! Để tránh bị người ta nói Thượng Quan gia chúng là nơi ‘dơ bẩn’! Ngươi nói có đúng không Vương phó tổng quản!” Hướng về phía người đang sợ hãi quỳ dưới đất hỏi.
“Không…không phải…” Hắn không biết người nọ là người của Thượng Quan gia, đây chính là bá chủ giàu có nhất trên toàn đại lục sao!
“Được rồi!” Triển Đình Hiển không vui. “Đem những cẩu nô tài này phạt trượng năm mươi đại bản, đuổi ra khỏi hoàng cung!”
“Hoàng thượng tha mạng a!” Hắn thật sự không biết đó là một chủ nhân đặc biệt a! “Hoàng thượng, nô tài chỉ là làm theo phân phó của Lý tướng quân.”
“Rốt cuộc hắn là hoàng thượng hay trẫm là hoàng thượng!” Triển Đình Hiển phẫn nộ. Hắn biết Lăng Kỳ không thích Bảo Bối, nhưng chưa từng nghĩ hắn làm như vậy.
“Các ngươi đều nghe rõ cho ta, hắn là khách nhân ta mời về, cũng là chủ tử của các ngươi, đừng lại để ta thấy các ngươi đối xử bất kính với hắn!” Đối với mọi người quỳ dưới đất nói. “Bắt hắn kéo xuống chém cho trẫm, ngay cả ai là chủ nhân cũng không biết sống cũng uổng phí!”
Không để ý người kêu khóc cầu xin tha thứ, nói: “Bảo Bối đói bụng không, đi, chúng ta đi ăn cơm!”
“Đừng tưởng rằng một bữa cơm là ta đã tha thứ cho ngươi! Ở bên ngoài đáp ứng ta một điều cũng không làm được!” Hắn chính là quạt gió cả một đêm.
“Đúng! Ta sai rồi! Bảo Bối tha thứ cho ta đi!”
“Xem biểu hiện sau này của ngươi đi!”
“Lần tới nhớ đổi mùi vị củ hành tây một chút, xem này hơ vào mắt.” Đau lòng a!
“Ta cũng không muốn a! Ai biết Lục lấy ở đâu!” Đem nước mắt chảy không ngừng và nước mũi lau chùi sạch sẽ trên người Triển Đình Hiển.
***
“Đến! Công tử nếm thử món chân giò sở trường của ngự trù đi!” Lão thái giám gắp một miếng thịt cho Thượng Quan Nghệ.
“Cám ơn!” Thượng Quan Nghệ gửi cho một nụ cười tươi.
“Không cần!” Tại sao khả ái như vậy lại biết lễ độ. “Ăn nhiều một chút!”
“Bảo Bối, đừng tức giận!” Dụ dỗ người ngồi ở trên đùi mình. Từ lúc mới vào đến giờ chưa từng cho mình một vẻ mặt hòa nhã. “Ta cũng xử phạt bọn chúng rồi!”
Nhai thức ăn trong miệng, Thượng Quan Nghệ liếc Triển Đình Hiển một cái. “Tâm hồn ta bị tổn thương làm sao có thể nhanh như vậy thì lành, còn phải đợi thêm mấy ngày!” Thấy Triển Đình Hiển vẻ mặt uể oải, vành mắt phủ đen, Thượng Quan Nghệ có chút lo lắng hỏi: “Hiển ca ca mệt mỏi lắm không? Tại sao có vành mắt đen! Như vậy sẽ mau già lắm!”
“Hoàng thượng bận rộn cả đêm, ngay cả ngủ cũng không ngủ!”
“Như vậy a…” Nhìn nhìn Triển Đình Hiển, lại nhìn lão thái giám ân cần. “Bảo Bối cũng ngủ không ngon!”
“Vậy Bảo Bối bằng lòng cùng Hiển ca ca đi ngủ không?”
“Sàng giường của ngươi thoải mái không?”
“Tuyệt đối là thoải mái nhất toàn bộ hoàng cung.”
“Vậy…” Thả đôi đũa trong tay, “Bảo Bối đi tắm trước!”
“Được!” Triển Đình Hiển vui vẻ vô cùng.
“Có muốn cùng tắm hay không?” Thượng Quan Nghệ ý xấu hỏi.
“Không được, ta tắm rồi, ta ở đây chờ Bảo Bối trở về!” Hắn sợ tới lúc đó không khống chế được bản thân.
“Vậy quên đi!” Cầm lên một cái đùi gà, ngân nga tiểu khúc đi hướng hồ tắm lớn phía sau.