Đọc truyện Ngày Yên Nghỉ – Chương 10
“Tớ thật ngốc mà, tớ cũng biết mình sẽ thon thả hơn một chút, nhưng không ngờ lại thon thả đến mức này…” Cánh tay máy đặt lên mép khoang đông lạnh, Vinh Quý xoạch một cái quỳ xuống.
Chỉ là rất nhanh cậu đã nhận ra: Chiều cao của mình bây giờ thật sự quá khiêm tốn, khi quỳ xuống thì không nhìn tới cái gì hết, huống chi lúc cậu quỳ còn hơi dùng sức nên cánh tay máy lại rớt ra rồi…
Thật là họa vô đơn chí mà!
Cậu đang tuyệt vọng như thế rồi, thế mà còn có người thích dậu đổ bìm leo mà đổ dầu vào lửa.
“Tôi cho rằng không thể dùng từ thon thả để hình dung, mà phải là… thây khô mới đúng nhỉ?” Không sai, người ấy chính là Tiểu Mai.
Vinh Quý đứng lên, cố nhón chân nhưng vẫn không với tới cánh tay máy bị rơi vào khoang đông lúc nãy, hết cách, cậu đành phải bò vào trong.
Nhưng cũng vì thế mà cậu có thể nhìn kỹ cơ thể của mình lúc này:
Tiểu Mai nói không sai, thân thể của cậu lúc này rất giống cái thây khô mà cậu thấy hồi học tiểu học được trường đưa đi tham quan… Rất là giống.
Không chỉ là gầy như nhau, nhan sắc cũng giống nốt.
Lần trước cậu chỉ nhìn thoáng qua thân thể của mình, khi đó không có ánh sáng, cậu chỉ có thể thông qua hệ thống để nhìn nên không thấy rõ nhan sắc lắm, thế nên lần đó cậu không phát hiện nhan sắc cơ thể mình có vấn đề gì.
Nhưng dù không thấy rõ nhan sắc, ít nhất cậu vẫn còn nhớ rõ lúc ấy cậu không gầy như bây giờ, tuy rằng cơ bụng đã biến mất nhưng cũng chưa mất nước đến mức gầy còm như vậy!
“… Tớ… có phải gầy hơn trước không?” Đứng giữa hai chân của mình, Vinh Quý quên mất phải nhặt lại cánh tay máy bị rớt, chỉ khô khốc mà hỏi Tiểu Mai.
“Ừ, xem ra là do lần trước phương thức mở ra không chính xác, thân thể của cậu bị ảnh hưởng một chút.” Tiểu Mai cũng bò vào trong, mục đích của anh rất rõ ràng, anh nhẹ cong lưng nhặt cánh tay máy của Vinh Quý lên, không đợi Vinh Quý có phản ứng gì anh đã gắn nó vào chỗ cũ.
“Một nguyên nhân khác là dinh dưỡng trong khoang đông lạnh vốn không nhiều lắm, chỉ đủ cung cấp cho một mình cậu, nếu thêm tôi thì có hơi cố sức.”
Thì ra là vậy!
Vinh Quý nổi giận đùng đùng mà nhìn bộ thi thể khác trong quan tài… không! Là mặt của Tiểu Mai, nhìn nhìn một lát, tim bỗng dưng đập thình thịch.
Dưới phông nền thây khô của mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mai tựa như một đóa hoa tươi, trong veo như nước, anh nhắm mắt, lông mi thật dài, giống như thiên sứ đang an giấc.
“Thôi được rồi, nể tình cậu lớn lên trông đẹp như vậy, tính ra chỉ thua tớ một chút thôi.” Vinh Quý thử vươn tay định sờ gương mặt của Tiểu Mai một chút, nhưng vừa nghĩ đến những hạt giống bị cậu bóp nát kia thì lại rút trở về.
“Tôi nhìn đẹp lắm sao? Chưa có ai nói vậy với tôi cả.” Tiểu Mai nghe cậu khen ngợi như thế cũng không tỏ vẻ gì.
Nghe anh nói thế, trong lòng Vinh Quý không khỏi dâng lên một cảm giác nguy cơ.
“Đẹp trai như vậy mà còn không có ai ca ngợi sao? Vậy diện mạo người bây giờ chắc là đẹp lắm hả…” Vinh Quý suy nghĩ một lát, hồi sau lại gật đầu một cái: “Quả nhiên chỉ có thể dựa vào dáng người thủ thắng mà.”
Tiểu Mai: …
Mới nói vài câu đã điều chỉnh xong tâm tình của mình, đoạn Vinh Quý cẩn thận quan sát gương mặt của Tiểu Mai (tiện thể rửa mắt luôn) mới phát hiện: “Tiểu Mai, tuổi cậu cũng không lớn lắm nhỉ!”
“Ừ, lúc này tôi còn trẻ.”
“Không cần quá hâm mộ chiều cao của tớ! Ha ha, ngoài kia những người bằng tuổi tớ cũng không cao được như tớ đâu! Không chỉ tớ, mấy đứa trong cô nhi viện cũng đều cao hơn bạn cùng lứa khác, nói nhỏ cho cậu biết nha, thật ra là có bí quyết đó! Vì không mua nổi sữa bò nên mỗi ngày tớ đều giúp Vương thịt heo bán thịt, bán xong phần lớn xương đều là của tớ, thế là tớ mang về hầm canh xương cho mọi người ăn, vừa bổ sung can xi lại còn đẹp người nữa…”
Không xoắn xuýt lâu về vấn đề tuổi tác, Vinh Quý lại bắt đầu tự biên tự diễn kể lại sự tích vinh quang trước kia của mình, chỉ là nói xong cậu lại có hơi uể oải:
“Ở đây chắc là không có xương để tớ hầm canh rồi…”
Nhưng mà cậu uể oải chưa bao giờ vượt quá ba giây, âm cuối câu nói ban nãy còn chưa dứt cậu đã phấn khởi trở lại.
“Không có xương cũng không sao, nếu trước đây tộc nhân của cậu chỉ có thể dựa vào đậu đất để sống, vậy đậu đất chắc chắn rất tốt, Tiểu Mai, chuyển cho tớ toàn bộ dữ liệu về đậu đất đi!”
Vinh Quý nói xong còn chủ động vươn tay ra để lộ cổng kết nối dưới cổ tay, đây là cổng kết nối lần trước Tiểu Mai chế tạo cơ thể cho cậu đã làm một cái tạm thời, có thể thông qua kết nối giúp Tiểu Mai nhận được dữ liệu mình cần.
Nhưng mấy hôm nay khi Tiểu Mai tỏ ý muốn cung cấp thường thức cho cậu, Vinh Quý chỉ dùng một lần đã tỏ vẻ “vừa đọc sách đã đau đầu”, từ đó cổng kết nối này liền trở thành một vật trang trí.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mai thấy người có dung lượng bộ nhớ nhỏ như vậy, nhỏ đến mức lưu trữ tin tức tạm thời cũng khó khăn.
Khi anh định lát nữa sẽ huỷ cổng kết nối kia thì tên này lại chủ động muốn dùng tới.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà! Cắm đầu cắm của mình vào cổng kết nối của cậu, Tiểu Mai lần đầu tiên cảm khái trong lòng.
Chỉ là…
Nhìn Vinh Quý an tĩnh, lần đầu tiên thoạt nhìn giống một người máy bên cạnh, Tiểu Mai nhẹ nhàng thở ra.
Vì sao lại cảm thấy nhẹ nhõm chứ?
Là do Vinh Quý nhanh chóng dời lực chú ý từ cơ thể của anh qua việc học tập tri thức liên quan đến đậu đất sao?
Việc này lại giúp anh giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Ví như giải thích vì sao mình lại trốn tới đây, ví như cậu sẽ vì chia sẻ dịch dinh dưỡng với mình mà cảm thấy khó chịu, ví như anh sẽ làm sao nếu cậu khinh thường cơ thể khi còn trẻ của mình ở trong khoang đông lạnh…
Tiểu Mai lẳng lặng nhìn chính mình nằm trong khoang đông, nhìn chính mình thuở thiếu thời, giống như nhìn một người xa lạ.
Lời của tác giả:
Tiểu Mai đối với thân thể của mình rất xa lạ.
Anh đã vứt bỏ thân thể của mình rất lâu rồi.
Anh cũng không thương bản thân mình.
Nhưng Vinh Quý là một người rất yêu quý thân thể của mình, vừa lúc thân thể của Tiểu Mai cũng ở bên cạnh, thế là cậu tiện thể cùng yêu quý luôn.
Yên tâm, cậu sẽ cần Tiểu Mai hỗ trợ ~.