Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 15


Đọc truyện Ngày Tháng Trắc Trở – Chương 15

Hiện giờ Nhạc Am đang là Ngự sử trung thừa, nắm giữ ty giám sát, không ngờ rằng còn chưa giám sát được ai phạm lỗi thì bản thân đã bị tống vào nhà lao, lại còn giữa ban ngày ban mặt.

Chờ đến khi hắn bị trói gô trên giá gỗ, trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Mộc Bạch, ngoài việc mắng thầm nhà họ Tạ gian nịnh lộng quyền ra thì không thể làm gì khác.

Tạ Nhiễm tác phong nho nhã lịch sự, không thích xem những chuyện tàn nhẫn nên gọi Mộc Bạch và hai giám ngục ra tay trước, nửa canh giờ sau mới quay lại.

Tuy Nhạc Am trẻ trung khỏe mạnh nhưng quen sống trong nhung lụa, sao chịu nổi đòn roi của giám ngục, đừng nói là nửa canh giờ, thời gian mới chỉ đủ uống một chén trà đã thấy hắn đứng không vững rồi ngất xỉu.

Tạ Nhiễm dùng khăn che mũi miệng đi tới trước mặt, lật qua lật lại mi mắt hắn, lạnh lùng nói: “Người vẫn còn chưa chết, không sao.”

Mộc Bạch giật mình, hình tượng Nhiễm công tử trong lòng hắn chỉ trong nháy mắt đã cao to uy mãnh gấp mấy lần.

Khi bách quan nghị sự lúc lâm triều, hoàng đế điểm danh tới Ngự sử trung thừa lại không có ai lên tiếng, bực bội hỏi: “Nhạc Am đâu?”

Có kẻ lắm miệng ra khỏi hàng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua vi thần nhìn thấy Nhạc đại nhân bị Tạ…”

Tạ Thù lạnh lẽo quét mắt qua.

“À, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, dường như là vi thần đã nhìn nhầm rồi.” Viên quan kia nhanh chóng rụt người lại, tốc độ nhanh kinh hoàng.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Tạ Thù, mím môi không lên tiếng.

Tạ Thù thản nhiên nhìn lại, chắp tay nói: “Sắc mặt bệ hạ không được tốt lắm, có lẽ vì quá vất vả lo nghĩ quốc sự, kính xin bệ hạ bảo trọng long thể, cũng nên sớm bãi triều hồi cung nghỉ ngơi đi ạ.”

Nghe nàng kích đểu như thế, Hoàng đế giận tới mức suýt chút nữa chửi ầm lên, trẫm muốn bãi triều lúc nào cũng cần ngươi quản à?

Vậy mà đám quan viên bên dưới bỗng nhiên quỳ hơn nửa, đồng loạt hô to: “Xin bệ hạ giữ gìn long thể.”

Râu mép Hoàng đế run lên, đứng dậy quay phắt người bước đi, Tường công công vội vã hô “Bãi triều” rồi đuổi theo sau.

Tạ Thù vừa ra khỏi cửa cung đã thấy Mộc Bạch đứng đợi bên ngoài, cau có nói: “Công tử, cái gã Nhạc Am kia rất kín miệng, dùng mọi cách rồi vẫn không cạy ra nổi.”


“Ồ?” Tạ Thù hơi bất ngờ: “Không ngờ hắn cũng dai sức quá nhỉ, để ta qua xem sao.”

Đúng lúc đó Vệ Ngật Chi vừa ra tới nơi, thấy xung quanh không có ai bèn gọi Tạ Thù lại.

“Chuyện Nhạc Am đã có kết quả chưa?”

“Vẫn chưa, ta đang định qua đó xem đây.”

Vệ Ngật Chi suy nghĩ một lát: “Vậy để ta đi cùng đệ, xem xem có giúp được gì không?”

Tạ Thù cười nói: “Chỉ e sẽ khiến Nhạc Am nghi ngờ thôi.”

“Còn phải xem chúng ta phối hợp thế nào đã.”

Tạ Nhiễm vẫn còn đang chăm chỉ tra khảo Nhạc Am. Tuy hắn là kẻ kiêu căng tự mãn nhưng khi làm việc lại rất kiên nhẫn, lôi cả nhà Nhạc Am từ già tới trẻ ra uy hiếp, ngay cả hai con thỏ do con út của Nhạc Am nuôi cũng không tha.

Cuối cùng coi như Nhạc Am cũng lĩnh hội được mức độ thủ đoạn và tàn nhẫn của Tạ gia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán nhưng dù chết vẫn cắn răng không chịu nói.

Tạ Thù một tay che trời ung dung xuất hiện trước cửa ngục, còn chưa đi vào đã thấy hắn bị dùng hình tới mức y phục rách nát, người bê bết máu, chép miệng lắc đầu nói: “Nhạc đại nhân à, ngươi cần gì phải như vậy?”

Nàng đi tới, ra vẻ tốt bụng cầm quạt phe phẩy gió cho hắn: “Bản tướng làm vậy cũng vì bất đắc dĩ cả thôi, ngươi cứ thành thật khai báo mục đích của Lục Hi Hoán là không phải chịu khổ sở nữa rồi.”

Nhạc Am thấy nàng mặc triều phục chỉnh tề, tươi cười hớn hở trong khi bản thân lại nhếch nhác thảm hại, nghĩ mình bị một kẻ gian nịnh xuất thân thấp hèn ức hiếp đến mức độ này, máu nóng bốc lên vung tay vồ tới: “Ta không cấu kết với Lục Hi Hoán, dù ngươi có hỏi một vạn lần thì ta cũng không nhận tội.”

Tạ Thù vội vã lùi ra sau nhưng vẫn bị túm cổ, đau tê tái. Vẫn may còn có dây xích giữ hắn lại, nếu không có lẽ nàng đã bị hắn bóp cổ chết rồi.

Mộc Bạch nhanh chân tới gần, đang định dần cho Nhạc Am một trận thì thấy Vệ Ngật Chi cúi đầu đi vào nhà lao.

“Quả nhiên Nhạc đại nhân đang ở trong tay Tạ tướng.” Hắn lạnh lùng nói, không nổi giận mà vẫn tràn đầy uy quyền: “Tạ tướng là người đứng đầu bách quan, sao có thể dùng hình phạt riêng uy hiếp mệnh quan triều đình?”

Nhạc Am vừa thấy hiền vương xuất hiện, cảm thấy có hi vọng vội la lớn: “Vũ Lăng vương cứu hạ quan với, hạ quan oan uổng lắm!”


“Tạ tướng có nghe thấy không? Còn không mau thả người, chẳng lẽ không sợ bản vương tới trước mặt bệ hạ dâng tấu chương tố cáo ngươi?”

Tạ Thù cười gằn: “Nhạc Am cấu kết với Lục gia mưu đồ ám sát bản tướng, chẳng qua bản tướng chỉ gọi hắn tới hỏi vài câu mà thôi, Vũ Lăng vương nhìn kiểu gì lại thấy bản tướng dùng hình thế?”

Nhạc Am cuống đến mức kêu to: “Có, có, Vũ Lăng vương mau nhìn xem, khắp người hạ quan chi chít vết thương đây này.”

Vệ Ngật Chi dùng ánh mắt lên án Tạ Thù.

Tạ Thù xòe tay: “Trong ngục có nhiều giám ngục như thế, cũng không phải do bản tướng sai khiến, người ra dùng hình quen rồi, thấy có người mới vào thì cho biết lễ độ một phen cũng là chuyện bình thường mà thôi.”

Nhạc Am nghe thế tức nghẹn họng, suýt chút nữa thì ngất đi, chỉ có thể khóc lóc cầu Vệ Ngật Chi: “Vũ Lăng vương cứu mạng…”

Vệ Ngật Chi không thèm phí lời với Tạ Thù nữa, hắn gọi Phù Huyền một tiếng, để hắn đi vào đưa người ra.

“Bản vương đưa Nhạc đại nhân đi, nếu Tạ tướng có vấn đề gì thắc mắc cứ việc đến tìm bản vương.”

“Được thôi.” Tạ Thù lạnh lùng nở nụ cười âm trầm: “Vũ Lăng vương có thể bảo vệ hắn lần này, cũng mong rằng sẽ có năng lực bảo vệ hắn một đời.”

Nhạc Am vừa được cởi trói, nghe thế sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ e không những không cứu được bản thân mà còn liên lụy tới Vũ Lăng vương. Nghĩ thế, không khỏi sinh lòng hổ thẹn với Vũ Lăng vương.

Vệ Ngật Chi tự mình đỡ hắn đứng lên, nhẹ giọng trấn an: “Hai nhà Nhạc Vệ đời đời giao hảo, hôm nay bản vương có thể cứu Nhạc đại nhân, không thẹn với trời đất, sao có thể sợ gian nịnh uy hiếp cơ chứ.”

Nhạc Am nghe hắn nói vậy, càng thêm xấu hổ, mạch cảm xúc dao động mạnh mẽ.

Sau khi Phù Huyền đưa Nhạc Am ra ngoài, Tạ Thù nói với Tạ Nhiễm: “Ngươi đi về trước đi, nếu cứng không được thì để Vũ Lăng vương mềm thử xem.”

Nãy giờ Tạ Nhiễm đứng ngoài quan sát, thấy Tạ Thù không hề ngăn cản việc thả Nhạc Am ra thì rất khó hiểu, lúc này mới rõ chuyện gì đang diễn ra, chào một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tạ Thù để Mộc Bạch đi trước, cùng Vệ Ngật Chi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Trọng Khanh phải coi chừng gã Nhạc Am này, hắn có thể lỳ lợm như thế chỉ e đã bị Lục Hi Hoán nắm phải nhược điểm gì đó, nếu có cơ hội chắc chắn hắn sẽ bỏ trốn.”


Vệ Ngật Chi gật gù, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy vết thương của nàng, đưa tay kéo nàng lại: “Để ta xem nào.”

Tạ Thù còn chưa hiểu hắn muốn nhìn cái gì đã thấy hắn cúi đầu xuống.

Hành lang quá thấp bé chật hẹp, Tạ Thù rũ mắt nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Vệ Ngật Chi, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. Mặt hắn gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phảng phất xung quanh, thậm chí nếu nàng cúi đầu xuống, cằm sẽ va phải thái dương của hắn.

“Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.” Nàng lo lắng nói, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, dựng cổ áo lên.

“Ừm.” Vệ Ngật Chi đáp, ánh mắt sâu xa nhìn nàng một cái rồi đi ra ngoài trước.

Nhạc Am không bị đưa về phủ Đại Tư Mã, mà bị đưa về căn nhà trước kia của nhà họ Vệ. Tòa nhà đó cũng được xây trong ngõ Ô Y, sau khi phụ thân Vệ Ngật Chi tạ thế, hắn được phong vương nên chuyển ra ngoài ở. Hiện giờ nơi này cũng không có quá nhiều người hầu, rất thích hợp để giấu người.

Vệ Ngật Chi chăm sóc Nhạc Am chu đáo, dặn hắn tuyệt đối không được đi ra ngoài, còn nói bản thân đã phải liều lĩnh dùng cả tính mạng để đảm bảo tính mạng của hắn.

Nhạc Am cảm động tới rơi nước mắt, hắn hiểu rõ điều đó. Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, hắn còn giữ chức quan trên vai, cũng đâu thể trốn tránh cả đời được?

Sự thực so với những điều hắn suy nghĩ còn thê thảm hơn, hôm sau Vệ Ngật Chi tới nhìn thấy hắn liền tiếc nuối xin hắn rời đi.

“Kính xin Vũ Lăng vương nói thẳng, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Vệ Ngật Chi thở dài nói: “Bản vương còn tưởng rằng Nhạc đại nhân bị vu oan giá họa, vì thế mới liều mạng chống lại Tạ tướng cứu ngươi ra ngoài, vậy mà Lục Hi Hoán lại khai ngươi ra… Haizz, vì chuyện này, ngay cả bản tướng còn khó bảo toàn được tính mạng, làm sao còn có thể bảo đảm cho ngươi được đây?”

Nhạc Am sợ hãi đến tái mặt, rầm một cái ngã quỵ xuống dưới đất: “Vũ Lăng vương cứu mạng, hạ quan cũng vì không còn cách nào khác, thật ra là vì bị Lục Hi Hoán uy hiếp, nếu không hạ quan cần gì phải phản bội Thừa tướng, đi tới bước đường cùng này chứ.”

Vệ Ngật Chi đỡ hắn dậy nói: “Bản vương cũng muốn cứu ngươi nhưng chuyện đã tới nước này, ngay cả bệ hạ cũng đã hỏi tới, chỉ e không dễ gì thu xếp. Nếu ngươi không thành thật khai báo mọi chuyện với bản vương, e rằng bản vương phải đưa ngươi ra khỏi phủ thôi, ta nghe nói Tạ tướng cũng đã phái người tới nhà ngươi rồi đấy.”

Nhạc Am lại quỳ xuống lạy, cuống quýt đến mức nước mắt tuôn rơi: “Hạ quan nhất định sẽ khai hết, kính xin Vũ Lăng vương cứu mạng gia đình hạ quan với.”

“Được, được.”

Đêm đó, Phù Huyền tới phủ Thừa tướng một chuyến, đưa tới bản khai có kèm chữ ký đóng dấu của Nhạc Am cho nàng.

“Nhanh tay thật.” Tạ Thù cười híp mắt mở ra xem, nhưng nụ cười dần dần cứng lại.

Một lát sau, nàng gấp tờ khai lại, hỏi Phù Huyền: “Quận vương nhà ngươi hiện giờ đang ở đâu?”

“Vẫn đang ở nhà cũ trong ngõ Ô Y.”


“Được, để bản tướng tới gặp hắn.”

Tạ Thù chỉ dẫn theo mình Mộc Bạch, không gọi hộ vệ đi theo hộ tống, cùng Phù Huyền nhân lúc đêm tối đi bộ tới nhà cũ của Vệ gia.

Có lẽ Vệ Ngật Chi cũng đoán được nàng sẽ tới, muộn như vậy vẫn còn đứng ở trong hậu hoa viên, tựa lưng bên đình nghỉ chân ngắm đàn cá bơi lội dưới ánh trăng.

Tạ Thù bước vào trong đình, đứng sau lưng hắn nhỏ giọng hỏi: “Trọng Khanh nghĩ thế nào?”

Vệ Ngật Chi nhướng mày nhìn nàng, nửa khuôn mặt bị ánh trăng bao phủ, mông lung mê người: “Đệ thì sao? Bọn họ muốn làm phản, Thừa tướng như đệ lại định làm gì?”

“Đương nhiên phải ngăn cản.” Tạ Thù vén vạt áo ngồi xuống. “Chẳng lẽ ta còn hi vọng đám sĩ tộc phía nam đó sau khi xây dựng triều đại mới sẽ lập ta làm Thừa tướng hay sao?”

Vệ Ngật Chi cười cười: “Nói cũng phải, giang sơn vẫn là của nhà Tư Mã, từ trước tới giờ muốn thay đổi triều đại đều phải đánh đổi nặng nề.”

Tạ Thù gật đầu thở dài.

Có người nào xui xẻo như nàng không? Vị trí Thừa tướng còn chưa ngồi vững đã có người tới cạy góc tường của Hoàng đế rồi!

Vệ Ngật Chi nhìn lướt qua cổ nàng, Tạ Thù có thói quen mặc áo cao cổ bên trong, chỉ để lộ ra phần cổ áo trắng như tuyết, vĩnh viễn như thế, kín kẽ không một lỗ hổng.

“Vết thương trên cổ đệ thế nào rồi?”

“Sắp khỏi rồi.” Tạ Thù cười lắc đầu: “Chỉ bị cào một cái, vẫn hơn là bị một đao chặt đứt mà.”

“Đúng vậy…” Vệ Ngật Chi nhìn xuống nước, trong giọng nói thấp thoáng sự phiền muộn: “Vẫn hơn là cả nhà bị chém tất.”

Tạ Thù đột nhiên nhớ ra Tạ Nhiễm đã từng nói, tổ tông nhà họ Vệ trong vụ bạo loạn bát vương bị chém giết gần hết, nói vậy hắn không muốn tình hình rối loạn có lẽ cũng là vì một trong những nguyên nhân này.

Hai người lại bàn bạc một số chuyện rồi Tạ Thù dẫn Mộc Bạch ra về.

Phù Huyền thấy Vệ Ngật Chi vẫn còn đứng ở trong đình, không kìm được đi lên nhắc nhở: “Quận vương, cũng nên trở về Thanh Khê rồi ạ.”

Vệ Ngật Chi gật gù, đi tới bên cạnh hắn thì đột nhiên hỏi: “Phù Huyền, ngươi có yết hầu từ khi nào?”

Tạ Thù trên đường về thầm ngẫm lại những lời Vệ Ngật Chi nói, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, xoa xoa cổ, sau lưng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh toát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.