Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 79: Hoàng Thượng Rải Hoa Nghênh Đón Nương Nương


Đọc truyện Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi – Chương 79: Hoàng Thượng Rải Hoa Nghênh Đón Nương Nương


Lạc Nhạn không ngờ rằng Tồn Tích còn biết nói mấy lời này để khuyên nhủ nàng.

Tuy trong lòng nàng đã đồng ý, nhưng ngoài mặt vẫn không chịu thừa nhận, “Đừng nói bừa, ngươi và chủ tử của ngươi toàn học điều xấu, còn kéo ta xuống nước chung.


Tồn Tích cười nói: “Muội muội, cả người bị ướt rồi sao? Nhớ thay y phục, đừng để nhiễm bệnh, không có ai bên cạnh chăm sóc đâu.


Lạc Nhạn trợn mắt, tiếp tục dọn dẹp.

Tồn Tích thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vui vẻ trở về Hồi Xuân Uyển bẩm báo.
Sau khi ra ngoài, Tiết Ý Nồng,đi dạo một lúc.

Sau đó gọi Nhậm công công đến, dặn dò: “Đêm nay, đưa Từ mỹ nhân đến đây đi.”
Nhậm công công cười híp mắt nói: ” Dạ.” Cuối cùng hoàng thượng cũng chịu hành động rồi sao? Sự nhẫn nhịn của ngài thật kinh người.

Nếu Tiết Ý Nồng biết trong lòng hắn nghĩ như vậy, chắc thổ huyết.

Nàng làm gì mà nhẫn nhịn, do không được dạy dỗ, không hiểu biết nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu Từ Sơ Đồng đã đi 99 bước, vậy nàng phải chủ động đi bước còn lại để đạt được kết quả tốt nhất cho hai người bọn họ.

Nhậm công công ngay lập tức đi Hồi Xuân Uyển tuyên chỉ.
Lúc này, Tồn Tích đã trở lại, đang bẩm báo mọi việc với Từ Sơ Đồng.

Liền nghe bên ngoài có cung nữ thông báo Nhậm công công đã đến, muốn nương nương tiếp chỉ! Tồn Tích cười nói: “Hoàng thượng hành động thật mau lẹ nha.”
Từ Sơ Đồng chỉ mỉm cười rồi vội vã ra ngoài, hàn huyên một chút với Nhậm công công rồi mới tiếp chỉ.
“Phụng khẩu dụ củahoàng thượng, tối nay tiểu chủ chuẩn bị một chút.” Những lời còn lại không cần nói tiếp, Nhậm công công chúc mừng, “Tiểu chủ đại hỷ nha.”
“Công công cát ngôn.”
Tồn Tích đã chuẩn bị sẵn một khối vàng dâng lên, Nhậm công công tiếp nhận, tạ ơn rồi sau đó rời đi, để lại Tồn Tích và Từ Sơ Đồng, Tồn Tích nói: “Thế nào? Nô tỳ nói không sai mà, nếu nô tỳ đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, nương nương phải thưởng nô tỳ như thế nào đây?”
Từ Sơ Đồng cười nói: “Ngươi còn thiếu cái gì? Hay là ta thỉnh cầu hoàng thượng thưởng Lạc Nhạn cho ngươi, để ngươi bớt suốt ngày lăn xăn trước mặt khiến ta choáng váng đầu óc.”
“Nương nương cũng biết chăm lo nô tỳ quá đi, có tình lang liền quên nô tỳ, thật đúng là lòng dạ độc ác mà!” Nàng lấy khăn tay ra, giả vờ khóc lóc tỉ tê, “Dù sao cũng nên đưa cho nô tỳ một binh ca ca, để che đậy, ủ ấm cho nô tỳ.”
“Cần gì đến binh ca ca, nếu ngươi sợ lạnh thì cứ uống canh bà bà là được.”
Tồn Tích: “…” Nương nương chỉ biết trêu chọc nàng, không thèm nói nữa, có nói cũng vô ích.

Vẫn là nàng tiếp tục hẹn hò với hoàng thượng trong mộnh.

Tồn Tích không nói nên lời rồi rời đi, Từ Sơ Đồng ở sau lưng cười cực kỳ vui vẻ.
Đến lúc chạng vạng, tiếng chuông đinh đong của Thừa Ân xa rộn ràng suốt cả một con đường, gây chú ý cho rất nhiều người.

Mọi người đều xì xầm bàn tán, ngó dáo dác, muốn nhìn xem rốt cuộc ai là người đầu tiên được hoàng thượng sủng hạnh.

Sau đó nhìn theo phương hướng của xe là đi đến Hồi Xuân Uyển.
Đúng rồi, là Từ mỹ nhân, còn có thể là ai nữa.

Tại sao các nàng còn rảnh rỗi ngồi đoán này đoán kia chứ? Thật khờ khạo, có được tin tức, ai cũng nhanh chân chạy đi bẩm báo cho chủ tử của mình.
Thừa Ân xa dừng trước cửa Hồi Xuân Uyển, Nhậm công công cũng đi theo, đỡ Từ Sơ Đồng lên xe.

Mọi thứ nhìn hết sức quen thuộc, nàng do dự trong chốc lát.

Sau đó kiên định bước lên xe, có Tồn Tích bên cạnh làm bạn suốt cả chặng đường.
Xe đi một đường thì tiếng chuông vang vọng cả một đường, như muốn tuyên bố cho thiên hạ biết.

Từ Sơ Đồng ngồi trong xe, nhớ lại lần đầu tiên khi mình ngồi trên xe này.

Đó chính là đêm đó, sau khi nàng hiến vũ, Tiết Khinh Y liếc mắt một cái liền nhìn trúng nàng.

Nàng mang theo nỗi buồn ly biệt, mang theo nụ cười giả dối, nội tâm thì cô tịch, lo sợ, rời xa quê hương, rời xa người thương, nằm bên cạnh một nam tử xa lạ.

Sâu thẳm trong lòng nàng là sự lo lắng bất an.
Không người biết, đêm đó đối với nàng mà nói nó kéo dài đằng đẵng cỡ nào, nàng bàng hoàng, sợ hãi cỡ nào.

Thừa hoàng thượng ân, chưa chắc đã là một việc hạnh phúc.
Thu hồi suy nghĩ của mình, nàng nhìn theo bóng xe, xốc màn xe lên, nhìn theo hướng xe đi, hình như là đi đến ngọc trì.

Bất cứ nữ tử nào, lần đầu tiên được sủng hạnh sẽ được hậu đãi như vậy.

Nhưng mà nàng, xứng đáng nhận sao? Nàng cảm thán rồi buông màn xe xuống, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Sau khi đến ngọc trì, cửa đã mở sẵn cho nàng, đợi nàng bước vào, thì đóng kín lại.

Màn che nặng nề hết vén lên rồi lại buông xuống, cho đến khi đến cạnh suối nước nóng.

Hai cung nữ bước lên thay y phục cho nàng.

Nàng nhìn bọn họ giải khai y phục của nàng, thả búi tóc nàng xuống, sau đó liền lui ra nói: “Tiểu chủ tự tẩy rửa, sau khi xong thì gọi nô tỳ vào.”
Nàng nói: “Biết.”
Thân thể chìm trong dòng nước ấm, một lúc sau mới lười biếng tựa vào thành hồ, nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc dù Tiết Ý Nồng hạ chỉ muốn sủng hạnh, nhưng trong lòng cực kỳ khẩn trương, đứng rồi không yên.

Lúc này, Từ Sơ Đồng có lẽ đã đến ngọc trì rồi.

Nàng liền lặng lẽ từ cửa bên hông tiến vào.

Cung nữ nhìn thấy, vội vàng quỳ xuống thỉnh an nhưng bị nàng ngăn lại.


Mọi người làm động tác qua loa, nhẹ nhàng, rồi nhẹ nhàng vén màn trướng lên để nàng đi vào bên trong.
Hoàng thượng muốn nhìn lén Từ mỹ nhân tẩy rửa, chuyện xấu hổ như vậy, ai ai cũng cúi thấp đầu.

Tiết Ý Nồng dùng ngón tay tách ra một khe hở nhỏ nhìn vào bên trong, chỉ thấy sương trắng lượn lờ, tràn ngập trong không khí, không nhìn rõ được mọi vật.
Tiếng nước chảy trong ngọc trì không ngừng truyền đến.
Từ Sơ Đồng ở trong đó như ẩn như hiện.

Nàng cảm thấy xấu hổ vì hành vi không được quang minh chính đại của mình cho lắm, đồng thời cũng vui mừng khôn xiết, đêm nay Từ Sơ Đồng là của nàng rồi.
Tiết Ý Nồng đứng nhìn lén một lúc thật lâu, khẽ dậm chân, liền nghe tiếng nước chảy ào ào, không còn nhìn thấy bóng dáng Từ Sơ Đồng đâu nữa.

Nàng vội vàng vén toàn bộ màn trướng lên, tìm kiếm khắp nơi, có chút vội vã, “Sơ Đồng, Sơ Đồng…”
Từ Sơ Đồng trồi lên khỏi mặt nước, dùng lòng bàn tay phủi nước trên mặt, cười nói: “Thần thiếp tưởng ai cả gan nhìn lén, hóa ra là hoàng thượng!”
Tiết Ý Nồng nghe nói, mặt đỏ bừng đến mang tai, “Ai nhìn lén đâu, nàng nói xằng bậy gì đó, trẫm muốn nhìn, nơi nào không thể quang minh chánh đại mà nhìn chứ.

Được rồi, trẫm còn có việc, nàng nhanh lên, đừng ngâm lâu quá, mềm nhũn tay chân.”
Nàng không tiếp tục nhìn Từ Sơ Đồng nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
Từ Sơ Đồng không nhịn được cười to, nàng thật sự không nghĩ rằng Tiết Ý Nồng còn dám làm trò lỗ mảng như vậy.

Nàng còn tưởng rằng tiểu hoàng đế không biết làm mấy loại chuyện này, xem ra, bên ngoài thuần khiết, bên trong chịu hết nổi mới chính là nội tâm của người nào đó.
Sau khi tẩy rửa xong, nàng gọi cung nữ đến thay y phục.

Trang điểm đơn sơ.

Bình thường sẽ trực tiếp đưa đến long sàn, nhưng do hiện tại Tiết Ý Nồng đang ngụ tại cẩm tú cung, cho nên bất đắc dĩ, Từ Sơ Đồng lại phải lên Thừa Ân xa thêm một chuyến.
Tiết Ý Nồng len lút đến tìm nàng, khiến cho tâm tư đang ưu sầu, não nề của nàng bỗng trở nên vui sướng lạ kỳ.

Hôm nay, thăm lại chốn xưa, nhưng mong đợi đã khác.

Lần này, nàng muốn vui vẻ với người mình thích, nên tâm trạng không còn nặng nề như trước kia.
Toàn bộ tâm tư nàng đều đặt trên người Tiết Ý Nồng, hi vọng đêm nay tiểu hoàng đế đừng thẹn thùng nha.

Như vậy mới thật thú vị.

Mức độ trêu chọc tâm tư Tiết Ý Nồng của nàng chỉ có tăng chứ không giảm.
Đi đến trước cửa Cẩm Tú Cung, được Tồn Tích đỡ xuống.

Vừa nhìn thấy ba chữ Cẩm Tú Cung, nàng cảm thấy có điều gì đó khang khác.

Sao hôm nay cửa cung đóng chặt, muốn làm cái gì đây?
Cung nữ cất tiếng vấn an, cửa liền mở ra.
“Thỉnh tiểu chủ.”
Từ Sơ Đồng vừa vào bên trong, chỉ thấy thảm đỏ được trải dài từ ngoài cửa vào trong.

Cung nữ đứng hai bên, trong tay cầm giỏ tre chứa đầy cánh hoa.

Nàng bước đến đâu, cánh hoa ở hai bên rải đều đến đó để hoan nghênh nàng.

Đi hết một đoạn đường, cửa tiếp theo lại mở ra.
Cả đoạn đường cũng được rải đầy hoa hoan nghênh! Trong lúc nhất thời, cánh hoa rơi như mưa, nhẹ nhàng rơi trên tóc nàng, trên bả vai, thậm chí trong lòng bàn tay.
Từ Sơ Đồng mở bàn tay mình ra đỡ lấy những cánh hoa hoan nghênh rơi xuống.
Tồn Tích kích động tức giận cái cổ của mình không quay được 360 độ.

Hoàng thượng làm như vậy, nữ nhân nào có thể cưỡng lại được chứ, không biết là trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn bằng cách nào có thể chuẩn bị nhiều chiêu trò như vậy?
Cánh cửa cuối cùng là do chính Tiết Ý Nồng mở ra, “Sơ Đồng, hoan nghênh nàng.”
“Đa tạ Hoàng thượng hậu ái.” Cảnh này không khác gì đại điển cử hành hôn lễ, nàng từng nghĩ cả đời này nàng cũng sẽ không bao giờ có được.Thế mà Tiết Ý Nồng vì nàng mà bài trí như vậy, khiến nàng vừa vui mừng vừa hạnh phúc.

Tiết Ý Nồng đưa tay ra, Từ Sơ Đồng lập tức đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay của nàng ấy, rồi bị Tiết Ý Nồng kéo trực tiếp vào trong, để Tồn Tích ở lại bên ngoài.
Tồn Tích chậc lưỡi hít hà, không phải còn có mình ở đây sao.
Cánh cửa đóng sầm lại không thương tiếc!
Tồn Tích giận dữ, đang muốn xoay người rời đi, lại thấy Lạc Nhạn đi đến, cả gương mặt như xác chết.

Nàng trăm ngàn lần không ngờ Tiết Ý Nồng vì Từ Sơ Đồng làm đến mức này.

Tất cả chỉ như một giấc mộng.

Hai nữ tử có thể làm chuyện đó được sao.

Lúc trước nàng chỉ cảm thấy hai người bọn họ thân thiết có chuyện muốn tâm sự với nhau, nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng vào lúc này Tiết Ý Nồng muốn làm chút chuyện, nàng thật sự muốn ngăn cản, nhắc nhở Tiết Ý Nồng đừng để tình cảm làm mê muội đầu óc, quên mất tình hình thực tế.

Hai nữ tử là không có tương lai, làm sao có thể sinh tiểu hoàng tử, tiểu công chúa chứ?
Tồn Tích thấy nàng đi đến, mỉm cười ngoắc nàng lại gần, “Lạc Nhạn.”
“Là ngươi à!” Sao chỗ nào cũng gặp tên oan gia này, “Ngươi cũng đến ngăn cản hả? Được lắm, cùng ta đi nói rõ ràng với hoàng thượng.

Nàng không thể phóng túng như vậy, lỡ để xảy ra đại sự thì sao.”
Tồn Tích cười nói: “Dĩ nhiên là xảy ra đại sự, hết tối nay, hoàng thượng sẽ trưởng thành nha.

Ngươi cũng nên chúc mừng hoàng thượng đi.

Hiếm có hôm nay là ngày tốt.” Nàng kéo Lạc Nhạn đi xuống bậc thang ngồi, nhưng là Lạc Nhạn không chịu, còn muốn đi gõ cửa.
“Ta muốn ngăn cản Hoàng thượng.”
Tồn Tích quyết liệt giữ lại cổ tay của nàng, “Ngươi muốn phá nát chuyện tốt của hoàng thượng sao? Lạc Nhạn, ngươi đừng có hồ đồ như vậy.


Cho dù ngươi thật sự thích hoàng thuợng đi nữa.

Đó cũng là chuyện của ngươi mà thôi.

Nếu vì vậy mà chọc giận hắn, ngươi được gì chứ? Nam tử tốt trên đời này còn nhiều lắm, Hoàng thượng lại là người không đáng phó thác cả đời nhất.”
Lạc Nhạn choáng váng với vẻ mặt của Tồn Tích.

Đến tận bây giờ nàng cũng chưa từng thấy Tồn Tích nghiêm túc như vậy.

Cảm giác như là ảo ảnh thoáng qua.

Nàng nói: “Buông tay ra.”
“Ta không buông, ta không cho phép ngươi làm như vậy.”
Lạc Nhạn lạnh lùng nói: “Không cần ngươi xen vào.”
“Có quản được hay không thì để võ công định đoạt đi.

” Lạc Nhạn vùng vẫy rất nhiều lần, nhưng không thoát khỏi tay của Tồn Tích.

Nàng dùng cánh tay trống còn lại hóa thành một chưởng nhắm vào Tồn Tích.

Tồn Tích lập tức nhảy ra, ngăn cản ở trước cửa, “Tốt lắm, nếu ngươi muốn vào trong đó, trừ khi hôm nay ngươi đánh thắng ta, ta sẽ tác thành cho ngươi, còn không, thì đừng mơ.”
Sự cố chấp của Tồn Tích khiến Lạc Nhạn nhức đầu, “Cái gì ngươi cũng không biết, ngươi có biết hậu quả khi Hoàng thượng làm việc này không?”
“Bây giờ ta chỉ thấy một nữ tử cầu yêu không được mà phát điên thôi.”
Bởi vì Lạc Nhạn không thể nói trắng trợn bí mật của Tiết Ý Nồng, nên trong lòng khó chịu, cuống cuồng.

Thế mà Tồn Tích lại hết lần này đến lần khác ngăn cản nàng, xen vào việc của người khác.

Hai người không có chung tiếng nói, không kiềm chế được nên đánh nhau.

Những cánh hoa rơi vương vãi trước đó bị công lực của bọn họ tung bay lên trời.

Hai người không ai nhường ai, võ công tương đương nên đánh hết nửa buổi vẫn bất phân thắng bại.

Lạc Nhạn không có cơ hội chiếm được phân nửa lợi thế, thầm nghĩ: “Không ngờ ngày thường nhìn nàng ấy yếu đuối, nhu nhược mà võ công lại lợi hại như vậy.” Bản thân mình cũng thuộc cao thủ thượng thừa, cũng là hàng tuyển giữa một đám cao thủ, vậy mà cũng không thể trên cơ Tồn Tích dù chỉ nửa chiêu, cảm thán, không thể không phục.
Nhưng Tồn Tích mỉm cười, “Đã lâu ta không có động tay chân, không ngờ lần đầu tiên đánh nhau với một nữ tử điên cuồng như vậy.

” Tuy nói chuyện nhưng nàng len lén tìm sơ hở của Lạc Nhạn.

Nàng giả vờ thất thủ, lùi lại vài bước, nhưng vẫn giữ hậu chiêu.

Lạc Nhạn chuẩn bị nhào đến thì nàng đã giật thế chủ động nhào sang, khiến cho Lạc Nhạn giật mình, không thu tay lại kịp.

Vì vậy, nàng ấy không thể làm gì khác hơn là lùi về sau.

Nhưng Tồn Tích lại vươn đôi tay ra, áp Lạc Nhạn trên nền đất.
“Đồ gian lận.”
“Binh bất yếm trá, ngươi không biết sao?” Mái tóc sau lưng của Tồn Tích rủ lên trước người.

Ngay cả nhưng cánh hoa được thổi tung bay trước đó, cũng rơi xuống như mưa như muốn chôn vùi hai người bọn họ.

Lạc Nhạn mở to mắt nhìn, cảm thấy lộng lẫy vô cùng.

“Ngươi không biết gì hết.

Ngươi đã phá hư mọi chuyện, Hoàng thượng….là nữ tử.

” Cuối cùng nàng cũng buộc miệng nói ra, không dám tiếp tục nhìn Tồn Tích nữa.

Nàng đoán rằng Từ Sơ Đồng chưa nói với nàng ấy nên Tồn Tích không biết gì hết.
Quả nhiên, Tồn Tích giật nảy mình, nàng thả lỏng đôi tay của Lạc Nhạn.
“Lời ngươi nói là sự thật?”
“Tất nhiên.”
Tồn Tích hoảng hốt trong chốc lát.

Từ Sơ Đồng không nói chuyện này cho nàng biết, phải chăng ngài ấy cho rằng nàng không thể giữ bí mật sao? Hay là bởi vì chuyện này có liên quan nhiều thứ.

Nàng không biết, ngồi xổm xuống đất như một đứa bé bị vứt bỏ.

Nàng ở bên cạnh Từ Sơ Đồng đã rất lâu, không ngờ đối phương lại đề phòng mình.
Lạc Nhạn nhìn Tồn Tích yếu ớt như vậy, rất không đành lòng.

Vỗ bả vai của nàng nói: “Ngươi đừng nghĩ lung tung, tiểu chủ của ngươi không phải muốn giấu gì.

Ngài ấy chỉ sợ ngươi biết nhiều lại càng nguy hiểm hơn.

Hơn nữa, khi ngươi không biết gì hết, có phải ngươi sẽ thấy vui vẻ hơn không?.” Nàng nhìn nhìn về phía cửa, tin chắc rằng hai người sau cánh cửa đó, giờ phút này nhất định rất vui vẻ, hạnh phúc!
Dù đúng hay sai, nàng cũng không kịp ngăn cản.
Lúc cửa đóng lại trong nháy mắt, Từ Sơ Đồng chỉ cảm thấy trước mắt chỉ toàn màu đỏ, nến đỏ, màn đỏ, khăn trải bàn đỏ.


Thật sự rất giống phòng tân hôn.

Tiết Ý Nồng hỏi nàng: “Thích không?”
Từ Sơ Đồng đi dạo một vòng, gật đầu nói: “Tạm được.”
“Thật không? Trẫm tốn rất nhiều công sức chuẩn bị đó nha.

Thay đổi hết toàn bộ vật dụng bài trí trước đây, hy vọng cho nàng một khởi đầu mới.”
Đúng vậy, nàng dĩ nhiên hiểu hết.

Chỉ giữ lại những gì nàng yêu thích, cái giường trước kia cũng đổi thành cái nhỏ hơn, nhưng đủ để cho hai người nằm.

Tiết Ý Nồng có chút không tự nhiên.

Nàng do dự một lúc, mới ngồi xuống.

Trên bàn đã bày sẵn rượu, “Có muốn uống rượu không?”
” Dạ, kết hôn phải uống rượu mà.”
Nàng không ngờ lại trịnh trọng như vậy.

Từ lâu nàng đã không có mong đợi bản thân có một hôn lễ.

Ở trong hoàng cung, chỉ có Hoàng hậu mới được có hôn lễ, những phi tử khác chỉ là tiểu thiếp của Hoàng thượng mà thôi.

Nàng mỉm cười nói: “Nàng xem đây là hôn lễ của chúng ta sao?”
“Ừ, tuy chỉ có chúng ta hai người, trẫm đã từng nói, thế giới rộng lớn bên ngoài, trẫm không thay đổi được, nhưng là trong thế giới nhỏ bé của hai chúng ta, trẫm cực kỳ quý trọng.”
Trong lòng nàng ấy luôn nghĩ, có nữ tử nào mà không thích hôn lễ.

Chỉ vì luật lệ, nàng không thể đường đường chính chính tổ chức hôn lễ với Từ Sơ Đồng.

Cho dù không phải do luật lệ, thì bản thân nàng là nữ tử, cũng không thể công khai cưới Từ Sơ Đồng.

Đây chỉ là một chút tâm ý của nàng mà thôi.
“Thiếp hiểu.” Từ Sơ Đồng cầm lấy bình rượu, rót đầy hai ly, “Có muốn uống rượu hợp cẩn giao bôi không?” Đây là lần đầu tiên nàng được uống loại rượu này.

Nàng bây giờ được xem là gả làm thê tử của người khác rồi.

Đáng tiếc không có người thân chứng kiến.

Hai người vòng tay qua nhau, cùng nâng ly rượu, rượu cay nồng từ cổ họng miệng xuống, nóng bỏng đến dạ dày, thiêu đốt nội tâm.

Giống như đêm nay, nhất định cũng là nhiệt liệt như lửa.
Tiết Ý Nồng uống sạch rượu, gương mặt đỏ bừng.

Đôi mắt vốn đã sáng ngời và xinh đẹp của nàng lấp lánh như những vì sao, gần như làm say lòng người.
Bị rượu làm nóng bỏng cổ họng, giọng khàn khàn, “Sơ Đồng, ta muốn nàng trở thành người của tai!” Nàng gằn từng chữ, thật nhẹ nhàng và độc đáo.

Lời nói vừa dứt, trực tiếp bế Từ Sơ Đồng đi đến giường nhỏ.

Ôm chặt lấy thân thể của ai kia, hôn môi, như dầu sôi lửa bỏng.
Từ Sơ Đồng cảm thấy người đè trên thân mình hừng hực như muốn thiêu nóng làm tan chảy thân thể mình, nụ hôn ngọt ngào, ấm áp, nóng bổn kia khiến nàng choáng ngợp, đáp ứng không nổi.
……..
Tồn Tích ngồi dưới đất, nhìn hướng về cánh cửa, nghe những âm thanh nỉ non hạnh phúc tràn ra ngoài cửa.

Nàng đứng lên, phủi bụi dính trên y phục, khoác tay lên bả vai Lạc Nhạn, nói: “Đi, chúng ta đi tâm sự chuyện đời.”
Trong lúc nhất thời, Lạc Nhạn kinh ngạc như gặp ma, cởi mở như vậy sao.

“Ngươi có sao không? Hay bị đả kích, bị điên, hôm nay ta nói cho ngươi biết cũng chỉ vì ngươi cứ ngăn cản ta, nên mọi chuyện mới ra nông nổi này.”
“Không sao, ta đã suy nghĩ kỹ, ngươi nói rất đúng, nương nương hi vọng không để ta rơi vào cảnh nguy hiểm.

Nàng có lòng này thì ta còn lý do gì mà khó chịu.

Hoàng thượng là nam hay nữ đâu có sao, điều quan trọng là từ ngày gặp được Hoàng thượng, mỗi ngày nương nương nhà ta đều trải qua rất vui vẻ, không giống như trước đây, mặt thì mỉm cười mà trong lòng thì rơi lệ không thôi.

Ta nên vui mừng cho ngài ấy.

Ngươi cũng nên hiểu rõ, dù sao hoàng thượng cũng là hoa đã có chủ.

Nếu ngươi thích nữ nhân, có thể cân nhắc người khác.

Chúng ta có thể thảo luận một chút, xem trong hoàng cung này nữ tử nào mới xứng với Lạc Nhạn muội muội ha.”
Tốc độ tiếp nhận sự việc này của Tồn Tích khiến Lạc Nhạn giật mình thảng thốt.

Mới nãy, nàng ấy suy sụp như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chỉ trong nhắc mắt biến thành một nữ tử không đứng đắn khiến người ta chán ghét.

Nhưng nàng đã từng nói qua rồi, tại sao Tồn Tích cứ muốn nàng nàng thừa nhận, “Ta không thích nữ tử.”
“Không sao, không sao, nương nương nhà ta chuẩn bị rất nhiều bộ ấm trà cho ta.

Nếu người không tìm được đối tượng, thì sờ sờ một bộ ấm cũng tốt mà.”
Lạc Nhạn: “…” Chủ tớ hai người này thật đúng không phải là con người mà.
“Vẻ mặt ngươi là sao? Mặt mày nhăn nhó giống như bị bón nhiều ngày vậy.

Đừng dùng ánh mắt đó mà nhìn ta.

Mặc dù ta rất nhiều lần xem Hoàng thượng là người tình trong mộng của mình.

Từ góc độ đó mà nói, chúng ta là thất tình với cùng một người, đi thôi, đi lấy trà thay rượu uống cho quên đời đi.”
Tồn Tích kéo Lạc Nhạn đi.
Mặc dù Lạc Nhạn suy nghĩ rất nhiều lần: “Ta không thích nữ tử, càng không thích hoàng thượng, rốt cuộc là ai ở không bôi xấu danh tiếng của ta, Tồn Tích! Là ngươi ha, không nên tùy tiện đơm đặt cho ta như vậy có được không?”
Tồn Tích không biết trong lòng nàng đang phỉ nhổ nàng ấy không thương tiếc.

Hôm sau, Từ Sơ Đồng dậy rất sớm, hết ôm Tiết Ý Nồng bên trái rồi lại bên phải.

Ôm một lúc thì chuyển sang sờ mó, sờ chỗ này một chút, bóp chỗ kia một chút.

Một người gầy ốm như vậy, sao có sức lực bế mình lên nha.
Thừa dịp Tiết Ý Nồng còn đang ngủ say, vươn tay xuống bụng của nàng ấy, tiến từng bước nhỏ trên cơ bụng.


Rắn chắc như vậy, mạnh mẽ như vậy, những lúc dán chặt, đánh sâu vào trong, quả thật làm mình muốn mê mang luôn.

Từ Sơ Đồng đang sờ soạng rất vui thì đột nhiên tay bị Tiết Ý Nồng bắt được.
“Ngài tỉnh rồi?”
Tiết Ý Nồng mở mắt, nhìn sang người bên cạnh, xoay người áp lên.

“Sáng sớm sao không ngủ tiếp, đang ăn trộm gì đó?”
“Ai ăn trộm chứ?”
“Nàng nha! Nếu không nàng sờ sờ trẫm làm gì?” Nàng cúi đầu ngậm lấy môi của Từ Sơ Đồng.

Hình như vẫn còn dư âm nhiệt huyết của đêm qua, còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Hôn một lúc, Từ Sơ Đồng đẩy nàng ra.
“Không còn sớm, dậy đi.”
“Nàng không thích?”
“Không phải.

Không muốn Hoàng thường bị những đại thần kia giậu đổ bìm leo, bêu rếu ngài là hôn quân vô đạo, ham mê tửu sắc.

Thiếp tự biết bản thân chỉ là một phụ nhân nho nhỏ, không dám ngồi chung bàn với Tô Đắc Kỷ và Bao Tự.

Sau này còn rất nhiều cơ hội, Hoàng thượng nên bảo trọng long thể.”
Vì cuộc sống lâu dài sau này, nàng phải hạ quyết tâm.

Từ Sơ Đồng kiên định nhìn Tiết Ý Nồng, Tiết Ý Nồng hiểu ý, “Trẫm hiểu rồi, tất cả nghe theo nàng.”
Vừa nói thức dậy, lúc nàng bước xuống giường, trên bả vai lộ ra những vết trầy do móng tay gây ra.

Những vết trầy này trên làn da trắng nõn của nàng thật sự rất bắt mắt.

Từ Sơ Đồng vừa nhìn thấy, đỏ mặt, rúc vào trong chăn.
Trong chăn vẫn còn thoang thoảng hương thơm của các nàng.
Thật là ấm áp, thật là hạnh phúc.
Sau khi thức dậy, Từ Sơ Đồng quay trở về Hồi Xuân Uyển, ăn đỉm tâm quen thuộc ở nơi này của mình.

Chỉ là sau khi Tồn Tích trở về, đứng cũng có thể nhắm mắt lắc đầu ngủ gà ngủ gật, Từ Sơ Đồng cắn đũa, liếc mắt nhìn nàng.
“Tồn Tích.”
Tồn Tích đang mơ cũng phải lập tức thức tỉnh, “Cái gì? Ai kêu ta?”
Giọng nói Từ Sơ Đồng kéo dài, “Là ta! Ngươi sao vậy? Không gặp nhau một đêm liền ngủ gà ngủ gật thế này.

Ai bắt nạt ngươi?” Nàng càng nói, nụ cười càng lớn.

Khi Tồn Tích nhìn thấy, biết mình đang bị nàng ấy chọc ghẹo, liền xuôi theo lời nói đó.
“Muốn bắt nạt nô tỳ, để xem ai mà có lá gan lớn như vậy, không nể mặt nô tỳ thì cũng phải nể mũi nương nương chứ.

Có câu đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ.

Nô tỳ là đau lòng quá đi.”
“Sao? Ai dám làm ngươi đau lòng, để ta ngươi đòi lại công đạo.”
“Haizz! Không được rồi, ngay cả ngài cũng không đối đầu được đâu.

Là Hoàng thượng đó.

Từ nay về sau, Hoàng thượng không còn là người tình trong mộng của nô tỳ nữa.

Bây giờ người ta đã có chủ, đã được đóng dấu khắc tên rồi!” Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ đến những lời của Lạc Nhạn nói với nàng đêm qua, hoàng thượng là nữ tử.

Nương nương thật ký miệng.

Suy nghĩ kỹ lại, cũng đúng thôi, nương nương bị tình cảm tổn thương đến như vậy, sớm đã không còn lòng tin với nam tử.

Phải có phúc phận lớn cỡ nào mới gặp được Hoàng thượng đương triều.

Một người ấm áp, quan tâm người khác như vậy thì dù có xảy ra chuyện gì cũng đều đáng giá đi!
Tuy nhiên trong lòng Tồn Tích cũng có nghi vấn, sao Hoàng thượng có thể là nữ tử chứ? Nhưng ngược lại, nếu Hoàng thượng không phải là nữ tử thì liệu có tận tâm săn sóc nương nương như vậy không?
Nàng băn khoăn, không hiểu, “Nương nương, bây giờ ngài cảm thấy hạnh phúc không?”
Từ Sơ Đồng nói: “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi như vậy? Thấy ta rất đau khổ sao? Trái tim ta đã tan nát từ lâu rồi, còn gì có thể tổn thương được nữa chứ.”
“Không, nô tỳ muốn hỏi là ngài hạnh phúc khi cùng một chỗ với Hoàng thượng không?”
Từ Sơ Đồng suy nghĩ một chút, nói: “Hạnh phúc! Lúc sống chung với ngài ấy sẽ thường hay hồi tưởng lại chuyện lúc còn nhỏ, sẽ nhớ đến phụ thân, nhớ đến mẫu thân, nhớ đến muội muội.

Một nhà bốn người, đặc biệt hạnh phúc.

Có lẽ ngươi không tin, ta luôn cảm thấy Hoàng thượng hơi giống phụ thân.

Phụ thân là một người rất cố chấp, có lẽ nam tử nào cũng có tật xấu này.

Nhưng dù phụ thân là một nam tử thô lỗ, nhưng cực kỳ thương yêu mẫu thân.

Ta cực kỳ hâm mộ mẫu thân có được phần tình cảm đó.


Tồn Tích rất ít khi nghe Từ Sơ Đồng kể chuyện nhà.

Quá khứ vốn không hề tốt đẹp, Từ gia bị vu oan, mang tội phản nghịch, xử tử cả nhà.

Mặc dù sau đó được minh oan, nhưng những điều từng trải qua, sao có thể dễ dàng nói ra.
“Vậy muội muội của ngài thì sao? Sơ Ảnh tiểu thư là giống như Từ tướng quân, hay là Từ phu nhân?”
Từ Sơ Đồng mỉm cười, “Muội ấy giống phụ thân nhiều hơn.

Dù dáng vẻ của muội ấy giống y hệt ta.

Nhưng từ nhỏ muội ấy rất ít nói, chỉ yêu thích vũ đao lộng thương.

Muội ấy còn từng hỏi ta, sao trên đời này không có nữ tướng quân, có sức chịu đựng không nhỏ, ta nghĩ bây giờ muội ấy nhất định rất xuất chúng.”
*** 12/12/2022 ****.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.