Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 47: Cả Gan Dám Động Thủ Với Nương Nương


Bạn đang đọc Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi – Chương 47: Cả Gan Dám Động Thủ Với Nương Nương


“Nhi thần mới không cần thành thân! Nhi thần vẫn còn nhỏ, còn muốn sống cùng phụ hoàng, mẫu hậu.” Tiết Tiệm Ly vội vàng làm nũng, thành thân có ý nghĩa gì chứ? Nàng vẫn còn muốn lang bạt trong giang hồ, mới nhận ra một chút ý nghĩa nhân sinh, muốn nàng hồi tâm chuyển ý, mơ đi.
Nói về khí phách anh hùng, Tiết Tiệm Ly so với Tiết Ý Nồng còn mạnh mẽ hơn, nàng hận mình không phải một đấng nam nhi, bằng không thân mang trường kiếm lang bạt giang hồ, một đấng anh hùng.

Đây là chuyện oai phong cỡ nào .
Đáng tiếc , bản thân mình là nữ tử.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch, con năm nay đã mười tám , qua năm đã là mười chín , nào có công chúa nào muốn làm thặng nữ.  Việc này, ai gia mặc kệ con có làm nũng cỡ nào, khóc lóc thế nào, cứ như vậy mà quyết định đi.” Bà quyết định kêu Ý Nồng tìm kiếm danh gia vọng tộc cho Tiết Tiệm Ly.

Tiết Tiệm Ly đang đinh nói tứ ca còn chưa kết hôn, sau lại nhớ ra Tiết Ý Nồng đã thành thân, nên cũng ngậm miệng không nói gì hết.
Nàng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này, ngẫm nghĩ một lúc nói: “Hai ngày sau, nhi thần muốn tiến cung gặp tứ ca và hoàng tẩu.”
“Đừng quên đi thăm thái hậu.”
Tiết Tiệm Ly đáp ứng nói: “Dạ”.

Sau khi tẩy rửa, thay y phục, nàng định dành hai ngày để  dạo quanh kinh thành, đến ngày thứ ba sẽ tiến cung.

Nha hoàn Trầm Ngư thấy Tiết Tiệm Ly xuyên nam trang, bĩu môi, công chúa lại làm xằng làm bậy .
“Công chúa, hôm nay chúng ta tiến cung gặp Hoàng Thượng và Hoàng hậu, ngài mặc như vậy, được sao?”
Tiết Tiệm Ly cười nói: “Ta thích mặc như vậy, thoải mái, anh tuấn, so với tứ ca, ta còn soái khí hơn trăm lần.” Tiết Tiệm Ly không để ý mùa đông khắc nghiệt, trong tay còn cầm quạt xếp quạt qua quạt lại làm cho Trầm Ngư lạnh đến hàm răng run cầm cập, công chúa có cần khủng bố như vậy không.
Làm sao bây giờ? Nàng thuyết phục không được đâu.
Binh lính canh gác Hoàng cung vừa thấy, nhanh chóng quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.”
Tiết Tiệm Ly và Trầm Ngư kinh ngjac, Tiết Tiệm Ly cười to, vô cùng đắc ý nói: “Tốt, miễn lễ, mở cửa.” Phe phẩy chiếc quạt, ung dung sải bước đi vào, đi đến chỗ không người, Tiết Tiệm Ly dựa vào vách tường cười to, “Chơi vui nha, rất thú vị.”
Vẻ mặt Trầm Ngư đầy lo lắng nhìn nàng, “Công chúa, ngài làm như vậy là giả mạo Hoàng thượng, là tội khi quân.”
“Nếu có trách thì nên trách đám quan binh có mắt như mù, không phân được lão hổ hay tiểu miêu, còn không phải là do tứ ca an bài không thỏa đáng, sao còn trách ta..” Tiết Tiệm Ly đang đắc ý , chợt nghe có tiếng người đuổi theo lại đây.
“Chỗ này, tên giả mạo Hoàng thượng.” Rất nhiều quan binh cầm theo bội đao, trường mâu chạy đuổi đến chỗ Tiết Tiệm Ly.
Tiết Tiệm Ly le lưỡi, “Không xong rồi, chạy nhanh lên.” Nàng là bỏ chạy, nhưng Trầm Ngư thì không có.

Chờ những người đi đến gần, mới cầm lệnh bài giơ ra, biết đây là công chúa, lúc này mới tản đi.
Mọi người kinh hoảng một lúc.
Vừa rồi binh lính canh gác cửa cung cảm thấy có điều gì đó không ổn.


Canh giờ này, Hoàng thượng phải lâm triều, sao có thể lắc lư ở cửa cung, còn nghĩ rằng có kẻ giả mạo trà trộn vào Hoàng cung, thì ra là ngũ công chúa, ngũ công chúa đã trở về.
Trầm Ngư nhanh chóng đuổi kịp Tiết Tiệm Ly, ngũ công chúa cực kỳ không có nghĩa khí, mỗi lần gặp chuyện không may liền bỏ của chạy lấy người, cái tật xấu này chưa bao giờ thay đổi.

Đương nhiên, mỗi lần cũng là nàng không tránh khỏi nhận trọng trách thay ngũ công chúa giải quyết hậu quả.
“Công chúa, được rồi, không có việc gì nữa.”
Tiết Tiệm Ly dừng lại, quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện những người đó không có đuổi theo.

Nàng vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm, nói Trầm Ngư: “Đa tạ.”
“Chỉ hy vọng công chúa lần sau đừng gây chuyện nữa là được.”
“Hắc hắc, Trầm Ngư giỏi lắm, chờ có cơ hội, ta sẽ nói với tứ ca, gả ngươi vào một gia đình tốt, yên tâm yên tâm.” Mỗi lần như vậy, Tiết Tiệm Ly cũng sẽ dùng thủ đoạn cũ kỹ này để cho qua chuyện, Trầm Ngư căn bản sẽ không để trong lòng.
Nhắc nhở: “Đi gặp Hoàng Thượng trước, hay là gặp Hoàng hậu trước?”
“Lúc này, tứ ca chưa có bãi triều.

Vẫn là nên đi gặp Hoàng hậu trước đi.” Hai người đi đến Khôn Viên Cung, đám cung nhân lập tức quỳ xuống, hô to Hoàng thượng vạn tuế không ngừng.

Hành động này khiến cho Tiết Tiệm Ly ngây người.

Ở trước mặt hoàng tẩu, không thể đùa giỡn như vậy, nàng vội vàng giải thích, “Bản cung không phải là Hoàng thượng, mà là ngũ công chúa.”
Nàng đang giải thích, thì Dư Thời Hữu đã đi ra nghênh đón.

Đang muốn thi lễ, lại bị Tiết Tiệm Ly mở miệng trước, “Tiệm Ly tham kiến hoàng tẩu.”
“Tiết Tiệm Ly?” Dư Thời Hữu hô lên, Tiết Tiệm Ly ngẩng đầu lên, vừa thấy thì ra là người quen.
“Tiểu Phượng.” Tên tự của Dư Thời Hữu là Tiểu Phượng, hai người không những quen biết nhau mà còn là hảo bằng hữu, vừa gặp nhau, ,liền tay bắt mặt bừng.
Dư Thời Hữu nhanh chóng cho Tiết Tiệm Ly tiến vào cung, cao thấp đánh giá nàng, “Sao lại phục trang thành như vậy, chẳng trách khiến người khác hiểu lầm.

Nhưng mà, nhìn lướt qua cũng có vài phần tương tự Hoàng Thượng, chỉ là hơi bị đen thôi.”
Tiết Tiệm Ly cười đến cực kỳ vui vẻ, “Đúng vậy.” Nàng lại thập phần đắc ý đem chuyện vừa rồi thủ vệ nhận lầm mình kể cho Dư Thời Hữu nghe khiến nàng ấy cười vui vẻ, “Khi nghe ngươi là hoàng hậu, ta nói tốt lắm tốt lắm, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.


Ta luôn cảm thấy ngươi và tứ ca rất xứng đôi, thế nào? Ta nói đúng rồi nha.” Nàng khoái nhân khoái ngữ, mà Dư Thời Hữu cũng rất là xấu hổ.
Mai ma ma ở bên cạnh, không khỏi thêm vài câu, “Công chúa còn chưa biết đi, Hoàng thượng có hồng nhan tri kỷ, vì nàng, mà đã giáo huấn Hoàng hậu vài thứ.

.

.

.

.

.”
Dư Thời Hữu khiển trách Mai ma ma nói nhiều, cười nói: “Tiệm Ly, đừng lo, không phải như lời ma ma nói.” Mà Tiết Tiệm Ly nhíu mày, nàng ở bên ngoài cũng có nghe thấy tin tức về gian phi, đừng nói tứ ca của nàng vẫn xem trọng vị tiền sủng phi kia, mà bỏ rơi Tiểu Phượng, nàng không thể hiểu nỗi, ai còn có thể tốt hơn Tiểu Phượng? Trong lòng nàng có vô số nghi vấn, nhưng nàng không nói ra lúc này.

Tiết Tiệm Ly nghĩ muốn đi gặp Từ Sơ Đồng bằng da bằng thịt, nên cũng không tính toán lưu lại chỗ Hoàng hậu lâu, kết thúc hàn huyên.
Tiết Tiệm Ly nói: “Hôm nay, ta tiến cung để gặp tứ ca, hiện tại hắn đang ngự ở nơi nào?”
“Cẩm Tú Cung.”
“Tốt lắm, ta đi gặp hắn đây.” Nói xong, ước định thời gian gặp lại, rồi bái biệt Dư Thời Hữu đi.
Trên đường đi Cẩm Tú Cung, Tiết Tiệm Ly khó tránh khỏi nghi ngờ, “Trầm Ngư, ngươi nói tại sao tứ ca không thích Tiểu Phượng?”
Trầm Ngư tự nhiên không muốn tự ý phát biểu ý kiên, “Ngài vẫn là nên hỏi Hoàng thượng nha!”
“Đúng.

” Tiết Tiệm Ly quyết định đi hỏi Tiết Ý Nồng.

Đến Cẩm Tú Cung, mọi người đều nhìn nàng một cách kỳ lạ, bởi vì Hoàng Thượng bãi triều nhất định tiền hô hậu ủng.

Mà lúc này mọi người thấy nô tỳ bên cạnh Hoàngthượng là một người khác, họ toàn toàn không quen biết, Lạc Nhạn đâu rồi?

Trầm Ngư nghiêm mặt nói: “Nhìn thấy công chúa, còn không quỳ xuống.” Mọi người bị tiếng quát này giật mình thức tỉnh.

Nhìn Tiết Tiệm Ly vài lần, công chúa lại mặc nam trang? Rất giống Hoàng thượng nha, mọi người quỳ xuống.
Tiết Tiệm Ly hỏi: “Hoàng thượng về chưa?”
Mọi người nói: “Dạ, chưa.”
Tiết Tiệm Ly muốn đi vào trong phòng chờ.

Lúc này trong phòng trống quơ trông quắc, Tiết Tiệm Ly nhìn trái, nhìn phải, cả gian phòng trang hoàng sắc màu rực rỡ, không giống gian phòng của nam nhân mà giống gian phòng của khuê nữ.

Tiết Tiệm Ly nhìn xung quanh, tâm tình không tốt, khẩu vị tứ ca nhà nàng sao kém sang như vậy.
Nàng lại nghĩ đến dáng vẻ của hai người.

“Nếu ta là tứ ca, tứ ca là ta thì tốt rồi.” Nàng cảm khái , trước đây nàng luôn cảm thấy tứ ca nhà nàng tính tình như tiểu cô nương, một chút oai phong cũng không có.

Đang xoay người, chợt nghe có tiếng bước chân, tín hiệu cảnh giác của Trầm Ngư được bật lên lập tức che chắn trước người Tiết Tiệm Ly.
Lại nghe giọng nói của hai người, “Phu nhân, ngài nói Hoàng Thượng có thích loại đồ ăn vặt này không, nô tỳ mới ngửi thôi mà đã muốn nôn ra hết.”
“Ha ha, không sao, đêm qua ta có hỏi, nàng ấy nói đây là món yêu thích của nàng ấy.”
Tiết Tiệm Ly rướng cổ nhìn về nơi phát ra âm thấy, chỉ thấy hai vị nữ tử, phía trước là một vị vô cùng xa lạ, phía sau là một vị rấtquen thuộc nha.
Tiết Tiệm Ly nhìn người nọ xuất hiện, mở to hai mắt nhìn, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, thầm nghĩ: “Tại sao nàng lại ở chỗ này? Có phải đang làm nhiệm vụ gì không?”
Từ Sơ Đồng và Tồn Tích xuất hiện, thấy Tiết Ý Nồng bãi triều , Tồn Tích còn nói: “Hoàng thượng thật tham ăn, không thể chờ đợi đi.” Còn dám trêu chọc Hoàng Thượng.

Tròng mắt Tiết Tiệm Ly đảo mắt vòng, nổi hứng trêu chọc lại.
Nàng nói: “Đúng nha, trẫm đúng là chờ không nổi .” Ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Từ Sơ Đồng, lời nói đầy thâm ý với Từ Sơ Đồng nói: “Biệt lai vô dạng.”
Từ Sơ Đồng: “.

.

.

.

.


.”
Nhiêu đó còn chưa đủ, Tiết Tiệm Ly còn đi đến bên cạnh Từ Sơ Đồng, cố ý cúi thấp thân mình xuống nói nhỏ bên tai nàng ấy: “Sơ Ảnh, ngươi đến đây chấp hành nhiệm vụ phải không ?”
Thân thể mềm mại của Từ Sơ Đồng chấn động.

Bởi vì nàng nghe được cái tên quen thuộc kia.

Nàng hoang mang, nghĩ rằng mình nghe lầm, trong nháy mắt, Từ Sơ Đồng ngửi ra khí tức của Tiết Tiệm Ly.

Nàng ở cùng với Tiết Ý Nồng đủ lâu, nên không có khả năng không nhìn ra người trước mặt không phải Tiết Ý Nồng.
Trong nháy mắt, nàng đã có chủ ý, nàng gật gật đầu.

Tiết Tiệm Ly cười đến thật vui vẻ, “Ta nhớ ngươi ! Rốt cuộc ngươi có nhớ ta không a?” Lời này Tiết Tiệm Ly nói đến vô cùng thân mật , nhưng Trầm Ngư không khỏi nổi hết da gà.

Công chúa nhà nàng đam mê thích giả dạng công tử ăn chơi trác táng, quen thói trêu chọc nữ  tử.
Sơ Ảnh là một trong những người bị nàng thường xuyên trêu chọc trong suốt nửa năm qua, nhưng Sơ Ảnh cũng không nói với nàng được mấy câu.

Sơ Ảnh cô nương lạnh lùng, băng giá, rất ít nói chuyện, khí chất lạnh như băng, nàng bận rộn hoàn thành nhiệm vụ, không có rảnh cùng Tiết Tiệm Ly nhiều lời.
Mà với dạng người như Tiết Tiệm Ly, ngươi càng không để ý đến, nàng càng dính chặt vào ngươi.

Hứng thú của Tiết Tiệm Ly đối với Sơ Ảnh chỉ có tăng chứ không giảm, kiên quyết phải thành bằng hữu của nhau mới chịu buông tha.
Thấy Sơ Đồng giống nhau như đúc với Từ Sơ Ảnh, liền nhận lầm, tính xấu trêu chọc tiểu cô nương liền phát huy muôn hình vạn trạng.
Tiết Tiệm Ly đoán rằng Sơ Ảnh không dám lớn tiếng kêu to, nên không ngại sờ mặt, sờ tay, còn lẩm bẩm lầu bầu.
Tồn Tích ở bên cạnh nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng, hôm nay Hoàng thượng chủ động quá đi, dám phát sinh quan hệ với nương nương trước mặt người khác, trời ạ! Quá táo bạo, không hổ là Hoàng thượng nha!
Trong đầu Tồn Tích hiển lên hai chữ uy vũ.
Tiết Tiệm Ly nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng có lúc rơi vào tay ta, không tệ nha.

Sao, chỉ cần ngươi nghe theo ta, ta sẽ không nói cho người khác biết, ngươi là giả mạo.”
Từ Sơ Đồng nói: “Được, không biết ngươi tính toán khi nào thì động thủ?”
Sao ngoan ngoãn quá đi? Tiết Tiệm Ly có chút thất vọng, Sơ Ảnh, người này sao có thể dễ dàng tùy ý để nàng an bài.

Bình thường, không phải điểm huyệt, thì là vặn tay, sao hôm nay một chút động tĩnh cũng không có?
**** 30/01/2022 ****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.