Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 45: Nương Nương Mảnh Mai


Bạn đang đọc Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi – Chương 45: Nương Nương Mảnh Mai


Tâm tình Dư Thời Hữu nặng nề, ánh mắt sắc bén của Tiết Ý Nồng quét qua gương mặt của nàng.

Sau đó quay lại trách cứ Từ Sơ Đồng , “Ngươi cũng thiệt là, không phải đã nói với ngươi, không được trẫm cho phép, không được phép tùy tiện đi loạn sao, muốn đánh cờ thì chờ trẫm bãi triều, tốt lắm, đừng chơi nữa, trở về nghỉ ngơi cho khỏe.

Tồn Tích, ngươi đi thái y viện mời thái y đến.”
Tồn Tích đoán rằng Từ Sơ Đồng có Tiết Ý Nồng chiếu cố, không có việc gì, vội vàng nhận lệnh đi thái y viện.
Từ Sơ Đồng được đỡ trở về, ngồi trên kiệu liễn của Tiết Ý Nồng, nói: “Đừng nóng giận, ta cũng không phải là cố ý, chỉ ham vui một chút.

Ngươi cũng không cần trách cứ Hoàng hậu, nàng cũng không phải cố ý.”
“Ngươi đừng nên nói thay nàng ấy, nàng ấy cũng nên suy nghĩ lại.

Trẫm cũng thấy kỳ lạ, tại sao hôm nay trong triều đặc biệt bận rộn, trì hoãn trẫm thật lâu.

Bây giờ suy nghĩ lại, những người đó là môn sinh của Thừa tướng, bọn họ trong ứng ngoại hợp, một bên trì hoãn bước chân của trẫm, một bên đi giáo huấn ngươi.

Trẫm nếu là không phê bình nghiêm túc, ngươi bị ức hiếp, không có nơi để trút giận, thời gian bực bội kéo dài đối với thân thể ngươi không tốt.

Còn nữa, nếu lần này trẫm dung túng, bọn họ sẽ xem trẫm là kẻ ngốc.

Tương lai, những chuyện như vậy càng ngày càng nghiêm trọng.”
Tiết Ý Nồng từng câu từng chữ thành khẩn, Từ Sơ Đồng trước còn tưởng rằng nàng cố ý làm dáng, mà nay nghe mấy lời này hình như không phải như vậy.

Người này ngoài trừ đang hoài nghi nàng ra, nhưng đối xử chân thành với nàng.

Là bởi vì cũng là nữ tử, hay là bởi vì mình biết rõ thân phận của nàng ấy?
Từ Sơ Đồng nhìn vào đôi mắt đen láy sinh động, xen lẫn trong đó là những tâm tình thăng trầm, cảm thấy như những vì sao sáng lấp lánh trên trời.
Nàng từ từ tựa vào bả vai của Tiết Ý Nồng, “Đa tạ Hoàng thượng.”
Sau khi hai người rời đi, Khôn Viên Cung cũng xảy ra một ít nhạc đệm.


Dư Thời Hữu nhất thời tỉnh ngộ, có chút không dám tin nhìn Mai ma ma, mặt lạnh lùng nói: “Là ngươi làm đúng không?”
Mai ma ma quỳ xuống, “Nô tỳ cũng là vì Hoàng hậu.”
” Không sai, ngươi đúng là vì Bổn cung.

Nhưng Bổn cung không biết tình huống, hoàn toàn không biết gì hết.

Ngẫm đi ngẫm lại, hôm nay ngươi từng bước thiết lập âm mưu, lừa gạt luôn Bổn cung, ngươi xem Bổn cung là ai, là con rối đi? Ngươi tự mình chủ trương như vậy, Bổn cung không có biện pháp dùng ngươi, ngươi nên trở về phủ Thừa tướng, báo với gia gia, Bổn cung phúc phận mỏng, trở thành Hoàng hậu đã là cực điểm, không muốn vọng tưởng nhiều hơn.”
Dư Thời Hữu chưa bao giờ nóng giận như vậy.

Mai ma ma cho rằng chẳng qua là Hoàng hậu da mặt mỏng, bị Hoàng thượng mắng cho một trận, cảm thấy mất mặt, nên giận cá chém thớt lên mình.
Mai ma ma cúi đầu xuống, vội vàng nhận sai nói: “Hoàng hậu, nô tỳ sai rồi, thỉnh ngài ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ về phủ Thừa tướng.

Nô tỳ mà trở về như vậy, sau này còn mặt mũi nào gặp người.” Mai ma ma dùng mọi cách cầu xin tha thứ, kể cả khóc lóc ỉ oi.

Dư Thời Hữu vốn là người mềm lòng, thấy nàng tuổi tác đã lớn, lại khóc thành như vậy, có chút không đành lòng.
Chẳng qua là lần này nếu không nghiêm trị, chỉ sợ lần sau lại tự chủ trương, há chẳng phải là hại mình.

Chuyện này tuy nhỏ, nhưng khiến Hoàng thượng oán giận, ngay cả phủ Thừa tướng sợ là cũng gặp họa theo, cần gì phải vì bận tâm một oai phong trước mặt mà ảnh hưởng tiền đồ sau này.
Nàng lắc đầu một cái, “Chuyện này của ngươi, Bổn cung không có cách nào làm chủ, tùy thuộc Từ phu nhân có chịu tha thứ cho ngươi hay không.”
Mai ma ma nghe xong, biết Đại tiểu thư nhà mình đã tha thứ, không truy cứu nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thành khẩn nhận sai, “Nô tỳ nhất định đi Cẩm Tú Cung thỉnh tội, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Hoàng hậu.”
“Cái này cũng khó nói, bây giờ Hoàng thượng cho rằng là Bổn cung làm, hắn đã nhận định như vậy.

Cho dù, ngươi nói một ngàn, một vạn lần cũng vô ích.

Chỉ sợ hắn còn tưởng rằng là Bổn cung đẩy trách nhiệm, bắt ngươi làm vật tế thần.”
Dư Thời Hữu phân tích tình huống, Mai ma ma vô cùng hối hận, mình suy xét thiếu xót.

Phen này, vốn là muốn cho Từ Sơ Đồng một bài học, để cho nàng chớ có diệu võ dương oai, đừng tưởng rằng có Hoàng thượng chống lưng muốn làm gì cũng được.
Nào ngờ, bà vừa diễn một suất mà đã nhức đầu, choáng váng như vậy.

Dư Thời Hữu nói: “Ngươi bây giờ hiểu chưa, nàng ấy không dễ để trêu chọc, hơn nữa Hoàng thượng lại đứng về phía nàng ấy.” Nàng liếc mắt nhìn bàn cờ, bốn viên cờ nằm thằng hàng, cờ của nàng bị vây hãm không cách nào ngăn cản được chiến thắng của Từ Sơ Đồng.
Rõ ràng nàng ấy nắm chắc thắng lợi, chỉ chờ mình nhảy vào trong lồng.
Dư Thời Hữu suy nghĩ, quyết định trước hết phái người đi qua đó tìm hiểu bệnh tình của Từ Sơ Đồng, dù có chuyện gì thì cũng để cho Mai ma ma mang lễ vật qua thỉnh tội.
Còn Từ Sơ Đồng có tha thứ hay không thì tùy vào sự độ lượng của nàng ấy, Dư Thời Hữu quyết định đánh cuộc một lần.

Nghĩ lại Từ Sơ Đồng cũng không muỗn biểu hiện quá hẹp hòi ở trước mặt Hoàng thượng.
Lại nói, Tiết Ý Nồng để cho Tồn Tích đi thái y viện.Trong Thái y viện, ngồi đầy thái y, nàng đối với những người này không thể quen thuộc hơn, nhưng nàng đi một vòng và dừng trước mặt Hồng Liên.
“Lâm thái y, Hoàng thượng thỉnh ngài đi Cẩm Tú Cung một chuyến.” Lời lẽ của nàng nhẹ nhàng, còn vén áo thi lễ với Hồng Liên.

Hồng Liên đang chải lông cho tiểu cẩu của mình, vừa thấy Tồn Tích, mí mắt run một cái.

Nàng còn nhớ hôm đai hôn của Hoàng thượng, náo nhiệt một phen, lần này lại muốn chơi trò gì nữa a.

Bây giờ, Hoàng thượng không đáng tin lắm, vẫn là nên hỏi rõ ràng trước.
“Hoàng thượng bị bệnh sao?”
Tồn Tích trả lời: “Thân thể Hoàng thượng khang kiện, là phu nhân nhà ta bị bệnh, đặc biệt thỉnh Lâm thái y đi qua xem một chút.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bị gió lạnh thổi trong thời gian dài, đoán chừng bị phong hàn rồi.”
Lâm Hồng Liên không muốn đi lắm, nơi này còn nhiều thái y mà, đâu cần phải tìm nàng, nàng là ngự y của Hoàng thượng, còn lại thì cứ tìm thái y khác là tốt rồi.
Nhưng là nghĩ đến gương mặt của Từ Sơ Đồng, nàng thở dài, để cho những người trong viện này đi, không chừng phạm tội rơi đầu cũng chưa biết chừng, hồng nhan họa thủy a.

Lâm Hồng Liên lắc lắc đầu, đem tiểu cẩu của nàng giao cho dược đồng, còn bản thân cầm lấy hòm thuốc cùng Tồn Tích rời đi.
Nhắc tới Lâm Hồng Liên, cũng là một kỳ tài nữ tử.

Y thuật Lâm gia danh chấn thiên hạ, nhưng lại có một điều kiện cực kỳ hà khắc, truyền nam không truyền nữ, truyền đến đời Lâm Hồng Liên, cả nhà toàn là tiểu cô nương, trên có tỷ tỷ, dưới có muội muội, cũng sắp tạo thành một đội banh, nhưng chính là vẫn không sanh được nhi tử.
Lâm Hồng Liên đam mê y thuật, lại không có cơ hội được chân chính truyền thụ, lén lén lút lút đọc y thư, tìm tòi, nghiên cứu.


Bình thường, nàng thường len lén đứng bên cạnh nhìn Lâm thái y chẩn bệnh.

Sau một thời gian dài tự học, nàng có nhiều nghiên cứu đối với phụ khoa và thú khoa.
Dĩ nhiên dựa hết vào nhìn thôi thì chưa đủ, nàng cũng từng đi khắp nơi tầm sư học đạo, còn chăm chỉ học tập.
Bước đi của Tồn Tích nhẹ nhàng như gió, tuy Lâm Hồng Liên còn trẻ, nhưng là bước đi chậm rãi.

Báo hại Tồn Tích rất nhiều lần dừng bước lại, cực kỳ u oán nhìn nàng,  ngự y của Hoàng thượng là người vô trách nhiệm quá đi.
Ban đầu, Tồn Tích không có ý định tìm Lâm Hồng Liên, chỉ là nghĩ đến mỗi lần, thái y đến chẩn bệnh cho phu nhân, đôi con ngươi muốn rớt khỏi hốc mắt, quả thực nhìn thấy cực kỳ đáng ghét, nền đành phải tìm nữ thái y.
Nếu thỉnh người ta, không thể không chiều theo tính khí của người ta.

Lâm Hồng Liên buồn cười nhìn vẻ mặc bất đắc dĩ của Tồn Tích, phong hàn là bệnh nặng gì, có cần gấp thành như vậy không?
Đối với Tồn Tích mà nói, đương nhiên là gấp, nàng còn phải quay về cung nhanh chóng, để còn nhìn phu nhân nhà mình và Hoàng thượng tình chàng ý thiếp.

Cuộc sống trong cùng rất nhàm chán, không có bát quái tô điểm, sinh hoạt sắc thái liền rất đơn điệu.
Đến Cẩm Tú Cung, Tồn Tích hồi bẩm một tiếng.

Tiết Ý Nồng để cho Lâm Hồng Liên đi vào chẩn bệnh cho Từ Sơ Đồng.

Lâm Hồng Liên chẩn một lúc, nói là bị phong hàn, không nghiêm trọng lắm, uống dược đúng liều là khỏi.

Nàng viết  toa thuốc , dùng dược nhẹ, sẽ ra nhiều mồ hôi, ngủ một giấc dài liền khỏi.
Tiết Ý Nồng sau khi biết, mới hơi yên tâm.
Bất ngờ nhất lại là Từ Sơ Đồng.

Bởi vì nàng chỉ định giả vờ bệnh, ai mà ngờ bệnh thật rồi.

Nàng rất muốn vả miệng mình lúc ấy, cái miệng ăn mắm dặm muối này mà.
Tiễn Lâm Hồng Liên đi, Tiết Ý Nồng gọi Tồn Tích đi lấy thuốc.

Tồn Tích đã đi một chuyến khá dài, liền thúc giục Lạc Nhạn đi cùng.

Lạc Nhạn nói: “Chủ tử nhà ngươi bị bệnh, sao lại xem ta là gã sai vặt.” Nàng là không chịu đi nha.
“Nói cái gì vậy, đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, ta mới vừa chạy một chuyến, nghỉ một chút, chờ lát nữa còn phải tiên dược.


Xem như là ta cầu xin ngươi được không, còn chưa đủ, thì ta đãi ngươi một bữa, làm món cơm xào trứng ngươi thích ăn nhất, thêm hai cái trứng gà, ngươi thấy sao?”
Tồn Tích thương lượng với Lạc Nhạn, “Hừ, ngươi cho rằng ta là kẻ sẽ bị mua chuộc chỉ vì một chút ít đồ ăn đó sao? Quá coi thường ta, nhưng mà thấy ngươi đáng thương như vậy, thôi, ta đành thay ngươi đi một chuyến.” Lạc Nhạn đi hai bước, quay đầu lại nói: “Nhớ ngươi hứa cho ta thêm hai cái trứng gà đó.”
Tồn Tích cười xán lạn như hoa sen, gật gật đầu đáp ứng, “Nhớ rồi!” Nàng tạm thời không cần đi, cũng không rời mắt khỏi cánh cửa.
Tiết Ý Nồng đang hầu hạ Từ Sơ Đồng nằm xuống, đưa ly nước ấm qua cho nàng, “Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều.”
“Ừ.” Nhìn đôi mắt quan tâm chân thành của Tiết Ý Nồng, tâm tình nàng hơi phức tạp, tuy nàng và Tiết Ý Nồng chỉ là quan hệ đồng minh, nhưng cũng có lúc, Tiết Ý Nồng làm cho nàng sinh ra ảo giác, hai người bọn họ thật sự là hảo bằng hữu.

Bằng hữu sao? Đến bây giờ, nàng cũng chưa từng có lấy một bằng hữu, chỉ có địch nhân.

Nhớ đến những chuyện Hoàng hậu làm, thâm tâm nàng cười lạnh một tiếng, muốn tính kế với nàng, muốn hành hạ nàng, nàng ấy tính kế hay như vậy, hành hạ hay như vậy? Đợi thêm tám trăm năm nữa đi.
Bệnh tình của Từ Sơ Đồng không nhẹ, tuy đã dùng dược, như cứ đến tối lại số cao.

Tiết Ý Nồng bận rộn vì nàng cả đêm, không ngừng lấy khăn ấm để hạ nhiệt cho nàng.

Mọi người trong Cẩm Tú Cung, không ai dám ngủ, mãi đến tờ mờ sáng, Tiết Ý Nồng mới chìm vào giấc ngủ.
Dựa vào mép giường, ngủ gà ngủ gật.
Từ Sơ Đồng thức giấc, nhìn nàng ấy, đưa tay sờ sờ sờ mặt nàng ấy.

Mặc dù Tiết Ý Nồng trưởng thành trong vương phủ, nhưng lại hết sức biết cách quan tâm người khác.

Dù đã làm Hoàng thượng, nhưng đối với mình luôn nhẹ nhàng, hòa hoãn.

Nàng cho rằng đây là chiêu mật ngọt chết ruồi của Hoàng thượng muốn nàng buông xuống phòng bị.
Nàng sợ về lâu về dài, tòa thành trì vững chắc này, sẽ buông lỏng phòng bị, sẽ sụp đổ.
Thở dài, lặng lẽ thu tay về, nhắm mắt ngủ tiếp, khi thức dậy, nhìn thấy Tiết Ý Nồng đang ngồi ở bên người nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn nàng.
Đôi con ngươi đen láy của nàng ấy như có hào quang sáng lên, như ánh mặt trời chiếu rọi muôn nơi, hết sức bắt mắt.
Tiết Ý Nồng quan tâm hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào? Khá hơn không, có muốn thỉnh thái y đến xem một chút không.”
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, tốt hơn rất nhiều rồi.

Không ngờ lần này bệnh lại nặng, ta đã nhiều năm không có sinh bệnh, cả đời cũng chưa từng nghĩ sẽ bệnh đến lợi hại như vậy.”
**** 22/01/2022 **** 
#### Lời Editor ####
Hoàng thượng bắt nạt Hoàng hậu quá. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.