Bạn đang đọc Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi – Chương 39: Là Bạn Hay Là Thù
Tiểu Đậu Tử nhận lệnh, bất chấp trời lạnh nhanh chóng đi thu thập thông tin, vội vàng quay lại báo cáo, nói: “Bẩm Thái hậu, người đến Cẩm Tú Cung..
là …!là …” Hắn biết Thái hậu ghét nhất là Từ Sơ Đồng, vì vậy ấp a ấp úng không dám báo tên.
Thái hậu thúc giục: “Ngươi nói mau, rốt cuộc là ai.”
“Từ quý phi, không, Từ Sơ Đồng.”
Sắc mặt Thái hậu đại biến, “Ả yêu tinh đó tiến cung? Ả đến đây làm gì?”
“Nghe nói là đến đưa lễ vật cho Hoàng thượng, hơn nữa sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, Hoàng thượng cũng đã đồng ý, để cho nàng ở lại Cẩm Tú Cung, cùng vạn tuế gia chung một phòng, ngay tại tháp ngoài.”
Tiểu Đậu Tử cảm giác sau lưng mình đổ đầy mồ hôi.
Tiểu Đậu Tử biết Thái hậu nghe nhắc đến Từ Sơ Đồng hận không thể đánh bay cái bàn, nhưng đang cúi đầu, nghe ngóng động tĩnh bốn bề, chỉ cảm thấy Im lặng, im lặng đến ngay cả tiếng hô hấp cũng giống nnhư tiếng sấm rền bên tai.
Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập không ngừng bên tai, miệng khô lưỡi đắng như đang chịu dày vò trong chảo nóng.
Các phi tần tiền triều khi nghe lời này, vô cùng đắc ý, đang chờ xem Thái hậu ra tay trừng trị Từ Sơ Đồng như thế nào, thế nhưng lần này Thái hậu không lên tiếng.
Điều này khiến cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ cảm thấy kỳ quái cũng không lạ gì, bởi vì bọn họ không biết Thái hậu và Tiết ý Nồng từng nói về vấn đề này, kết quả làm cho mối quan hệ hiện tại của hai người nhàn nhạt.
Thái hậu thi thoảng cũng suy nghĩ về vấn đề này, biết rằng nếu bà ngăn cản quá mức, chỉ sợ khiến choTiết ý Nồng càng ngày càng không nghe lời đến lúc đó, cực kỳ không ổn.
Mối quan hệ cô chất cũng không còn tốt như trước.
Yêu nghiệt tự nhiên sẽ có người xử trí, bây giờ hậu cung có Hoàng hậu rồi, bà cần gì tốn sức lực đi quản làm gì, đắc tội người làm gì, dứt khoát bịt kín hai lỗ tai, không nghe.
“Được rồi, ai gia biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước.”
Tiểu Đậu Tử nhanh chân lui về phía sau, vừa lui tới cửa, lập tức xoay người bỏ chạy.
Mọi người kiên trì tiếp tục tố cáo, “Thái hậu, ả Từ Sơ Đồng kia cũng quá càn rỡ, nàng hôm nay dựa vào thân phận gì mà ở lại Cẩm Tú Cung câu câu dẫn dẫn Hoàng thượng.
Chuyện này nếu bị truyền đi, sẽ như thế nào.”
“Vậy thì sao, Hoàng thượng vui vẻ, Hoàng thượng tình nguyện.
Hơn nữa, bây giờ Từ Sơ Đồng chỉ là một quả phụ bình thường, nếu Hoàng thượng thích ả, muốn ả, vậy cũng không có gì, không phải sao.” Thái hậu nhướng mắt quét xung quanh một vòng, mọi người cũng không nói gì, trong lòng bà cũng đoán được bọn họ đang nghĩ gì.
Ghen tị? Oán hận? Hay là tức giận bản thân ở gần trăng mà không vớt được.
Nhưng mà do bà tính toán sai lầm, luôn miệng nói căm hận Từ Sơ Đồng.
Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không đuổi Từ Sơ Đồng đi được, mà còn để cho nàng thuận lý thành chương có thể thân thiết với Tiết ý Nồng.
Trước kia quan hệ hai người đó là thúc tẩu, quần thần còn có thể ngăn cản một phen.
Bây giờ…!muốn nói cũng không được, tránh cho chuốt lấy bực bội.
Mọi người thấy Thái hậu mắt nhắm mắt mở, không muốn quản mấy việc vớ vẩn, trong lòng tự nhiên hối tiếc không khôi.
Ai bảo các nàng không có may mắn như Từ Sơ Đồng, không biết bây giờ xin ra cung còn kịp không?
Sau khi mọi người giải tán, Thái hậu gọi Dư Thời Hữu, “Hoàng hậu, ngươi lưu lại một chút.”
Mọi người quay đầu nhìn một chút, sau đó giải tán.
Dư Thời Hữu lưu lại, hỏi: “Thái hậu, ngài tìm thần thiếp có chuyện gì không?”
Thái hậu hướng nàng ngoắc ngoắc tay, “Ngồi đi, chúng ta tán gẫu một chút, mới vừa rồi nhiều người, nhiều người miệng tạp, có mấy lời không tiện nói.”
” Dạ.” Dư Thời Hữu ngồi xuống, chờ Thái hậu mở miệng.
“Gần đây quan hệ của ngươi và hoàng thượng được không?”
“Tạm được.”
Thái hậu gật đầu, “Hoàng thượng một tháng đi cung của ngươi mấy lần, có lưu lại không?”
Dư Thời Hữu tân tức phụ (con dâu mới), da mặt lại mỏng, chuyện này sao dám mở miệng, vấn đề là, nàng và Tiết ý Nồng lại không có gì.
Ngược lại Mai ma ma bên cạnh nàng, già dặn thận trọng, lập tức liền thay nàng đáp lời: “Hồi Thái hậu, Hoàng thượng từ tân hôn đến giờ, cũng không có đến Khôn Viên Cung.”
“Thật không, vậy cũng oan uổng cho ngươi quá.” Thái hậu thở dài, “Nhưng ngươi đừng có gấp, Hoàng thượng còn trẻ, không hiểu chuyện, trong chuyện tình cảm nam nhân luôn trì độn hơn nữ nhân, ngươi phải tốn thêm chút tâm tư, có thêm chút kiên nhẫn, có câu nói: có công mài sắc có ngày nên kim.
Như ai gia năm đó, mối quan hệ với tiên hoàng cũng không phải tốt ngay từ đầu, từ từ rồi cũng đến được với nhau.”
Dư Thời Hữu chỉ có thể đáp Dạ.
Nàng và Tiết ý Nồng hoàn toàn không giống với những người khác, những lời đó làm sao nói cho Thái hậu hiểu được.
Không thể làm gì khác hơn là đành đem lời muốn nói giấu kín trong lòng.
“Ai gia biết, ấn tượng của Hoàng thượng đối với Từ Sơ Đồng không tệ, không phải ai gia khen ả, ả cũng có không ít điểm tốt.
Lúc hoàng nhi còn tại thế, ả cẩn thận đồng ý, không đao to búa lớn, khoan dung, dung túng cho những nữ nhân trong hậu cung, từng bước từng bước tiến lên địa vị quý phi.
Hoàng hậu a, ngươi cũng là nữ nhân chốn hậu cung, cũng không dễ dàng gì, bất kể ngươi là ai, đều là giống nhau cả thôi.”
Dư Thời Hữu nói: ” Dạ, thần thiếp hiểu.”
“Ngươi đừng chỉ hiểu, mà còn phải làm.
Người Hoàng thượng thích, ngươi phải học cách thích họ, có như vậy Hoàng thượng mới nhìn ngươi nhiều một chút.
Người Hoàng thượng thích, ngươi phải đi thân cận, đi quan sát, phát hiện những điểm tốt của người ấy, rồi về suy nghĩ lại thiếu sót của mình, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Ngươi phải luôn luôn nhớ, nam nhân luôn có mới nới cũ, Từ Sơ Đồng cho dù có tốt đến đâu, ả cũng sẽ già đi, dùng sắc đẹp mê hoặc người, khi sắc đẹp không còn thì yêu thích cũng giảm đi.
Nam nhân đều là triêu tam mộ tứ.
Những người ở lại sau cùng còn không phải là chúng ta sao, những người chân thành đối xử tốt với hắn sao.
Ngươi phải nhẫn, ngươi học cách chờ đợi với hy vọng, rất nhanh, ta tin tưởng Hoàng thượng sẽ nhanh chóng ở bên cạnh ngươi, hiểu không?”
Dư Thời Hữu đáp: “Đa tạ Thái hậu dạy bảo, thần thiếp hiểu.”
Thái hậu cười nói: “Ngươi quả nhiên cũng là một hài tử thông minh, chịu học là tốt rồi, đừng oán trách Hoàng thượng, hậu cung cho đến bây giờ đều là như vậy, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, có thể kiên trì đến sau cùng, mới thắng lợi.”
Nói chuyện với Dư Thời Hữu một lúc, Thái hậu nói: “Hôm nay ai gia nói nhiều, ngươi đừng chê cười.”
“Thái hậu quá lời.”
“Được rồi, đi đi, ai gia mệt mỏi, muốn nghỉ một chút.” Cung nữ thiếp thân đúng lúc đưa đệm dựa đến cho Thái hậu.
Dư Thời Hữu thấy vậy, đứng dậy cáo lui, dẫn theo Mai ma ma và mấy cung nữ rời đi.
Ngồi trên kiệu liễn, cảm nhận khí lạnh thổi ngay vào mặt, lạnh đến nàng run lập cập, thái giám che dù để tránh bông tuyết rơi trên đầu nàng, tiếng sột soạt vang trên đỉnh đầu.
Dư Thời Hữu trở lại Khôn Viên Cung, ngồi thất thần một lúc, ngẩng lên thì phát hiện Mai ma ma đứng ở bên cạnh.”Mai ma ma, ngươi muốn nói gì?”
Mai ma ma mở miệng nói: “Nương nương, ý Thái hậu là bà ấy đứng về phía ngài, vì ngài làm chủ, ngài còn sợ gì nữa.”
“Bổn cung sợ cái gì sao? Không có.
Bổn cung chỉ là không muốn gây rắc rối, để cho người mất hứng thôi.” Người trong miệng nàng, dĩ nhiên là chỉ Tiết ý Nồng.
Nhưng Thái hậu nói cũng có đạo lý.
Bây giờ nàng là đứng đầu hậu cung, Từ Sơ Đồng đến chỗ này.
Nàng cũng cần phải chiếu cố, lập tức căn dặn Mai ma ma chuẩn bị lễ vật.
Mai ma ma mừng rỡ, cho là Dư Thời Hữu nghĩ thông suốt, tranh thủ sủng ái theo cách của Thái hậu.
Trên mặt nở nụ cười tán dương, vui vẻ đi chuẩn bị.
Dư Thời Hữu ở sau lưng bà ấy thở dài, nàng cũng không có ý này, chỉ là thể hiện tấm lòng của chủ nhà mà thôi.
Đợi lễ vật chuẩn bị xong, nàng lên kiệu liễn, đi thẳng đến Cẩm Tú Cung, một mặt cho người đến Cẩm Tú Cung thông báo trước.
Nghe nói Hoàng hậu muốn gặp, Từ Sơ Đồng sửng sốt.
Tồn Tích ở bên cạnh đè thấp giọng nói: “Đây là muốn đi qua diễu võ dương oai chăng?” Từ Sơ Đồng lắc đầu, tỏ ý nàng không cho phép nói bậy.
Nàng nói với người thông tri: “Đã biết, đa tạ công công.” Trực tiếp lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra, “Trời đông lạnh, công công mua chút rượu uống đi.”
“Đa tạ phu nhân.”
Sau khi thái giám rời đi, Tồn Tích oán giận nói: “Ngài lại tiêu tiền không đúng rồi, bọn họ có đáng gì đâu.
Chờ ngài lần nữa làm nương nương, bọn họ còn không phải cụp đuôi, xách giày chạy theo ngài.”
“Không thể nói như vậy, lời nói bọn họ tuy không có nhiều giá trị, nhưng có khi gây trở ngại cho chúng ta.
Về phần chuyện sau này, là chuyện tương lai, chúng ta sẽ bàn sau.
Trước mắt, chúng ta chỉ là khách, làm người khiêm tốn một chút.
Dù được Hoàng thượng che chở, nàng ấy cũng không có thể thời thời khắc khắc chắn trước mặt chúng ta.”
Cứ như vậy, Tồn Tích mới không nói gì.
Hai người đợi một lúc, Hoàng hậu đến.
Khi hai người ra cửa, một luồng gió lạnh thổi thẳng vào mặt, các nàng khom người nghênh đón.
Dư Thời Hữu được người đỡ, chân mang đôi guốc gỗ, bước đi nhẹ nhàng, vang lên âm thanh có sức quyến rũ đặc biệt trong Cẩm Tú Cung.
Đôi giày được thêu hoa văn long phụng, chỉ lộ ra một điểm nho nhỏ.
Từ Sơ Đồng cúi đầu, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy chân của Dư Thời Hữu.
Đợi nghe thanh âm kia đến gần, Từ Sơ Đồng cúi thấp người, hành lễ nói: “Dân nữ tham kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.” Tồn Tích ở bên cạnh cũng làm như vậy.
Dư Thời Hữu nhìn nữ tử trước mắt, tâm tình hết sức phức tạp.
Hôm đại hôn của mình, cũng chính nữ nhân này đã che mờ vị trí tân nương của mình.
Ở trong mắt mọi người, nàng ấy đoạt hết tất cả sự chú ý, còn khiến cho Hoàng thượng để lại mình cô tịch trong gió đêm.
Nàng ấy là vô tình hay cố ý.
Nhớ đến lời chế nhạo của thái y, khóe miệng của Dư Thời Hữu không khỏi cười lạnh, là cố ý đi.
“Miễn lễ.”
Từ Sơ Đồng ngẩng đầu lên, cùng Hoàng hậu bốn mắt chạm nhau.
Sau đó từ từ dời tầm mắt, nhường đường để cho Hoàng hậu đi vào.
Hoàng hậu dẫn theo Mai ma ma, thái giám, cung nữ vào, những người còn lại chờ ở bên ngoài, Hoàng hậu nói: “Vào đi, bên ngoài lạnh.”
Từ Sơ Đồng nói: “Dạ.”
Hai người phân chủ khách mà ngồi xuống, Hoàng hậu ngồi ở chánh vị, lúc Từ Sơ Đồng đối mặt nàng, thì hơi nghiêng người, thể hiện sự cung kính đối với Hoàng hậu.
Người hơi cúi xuống tỏ vẻ lắng nghe lời dạy.
Hoàng hậu nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó cười nói: “Ngươi đừng căng thẳng, Bổn cung đến đây chỉ là muốn gặp ngươi.
Nghe nói ngươi tiến cung, Bổn cung rất là cao hứng, lần trước gặp ngươi, khoảng cách khá xa, không có thấy rõ ràng.
Lần này gặp mặt, không có gì ngạc nhiên khi Hoàng thượng đối xử với ngươi bất đồng.”
Từ Sơ Đồng nói liên tục vinh hạnh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ Hoàng hậu đến đây là có dụng ý gì, chẳng lẽ muốn gây phiền phức cho mình? Ngẫm lại.
Nếu nói đối đãi bất đồng, dường như không phải là vậy, nên nàng nói: “Hoàng thượng đối xử với mọi người đều như nhau, không có đối đãi bất đồng.”
“Hôm nay bổn cung đến đây, là muốn đưa chút lễ vật cho Từ phu nhân.” Hoàng hậu hất cằm lên, Mai ma ma cho người đem lễ vật vào.
Từng cái hộp nhỏ được mở ra, để cho Từ Sơ Đồng nhìn, bên trong có không ít trang sức, còn có đủ loại tơ tằm, thổ cẩm với rất nhiều loại hoa văn, “Đã sang đông, làm vài cái áo ấm mà mặc.
Bổn cung nghe nói đôi bàn tay của Từ phu nhân rất khéo léo.”
“Không có chuyện đó, chỉ là được người khen ngợi quá mức.
So với Hoàng hậu nương nương, dân nữ còn phải học hỏi rất nhiều.”
———————————
**** 01/01/2022 ****
#### Lời editor ####
Vẫn thích Hoàng hậu nha.
#### Tác giả có lời muốn nói ####
Hai người gặp mặt tựa hồ không có khói thuốc mãnh liệt.
Nhưng mà kỳ này Thái hậu thông minh, muốn mượn đao gϊếŧ người A a a a…!Hay để hai người này chèn ép lẫn nhau, hạ chương sẽ biết…