Đọc truyện Ngày Tàn FULL – Chương 27: Khủng Bố Tập Kích
“Dưới sự ảnh hưởng của tia F, độ dung hợp của sinh vật và gien chiết xuất động vật được đề cao, trong vòng thí nghiệm vật sống mới, chuột bạch thành cố tiến hóa ra hệ thống độc tố thần kinh của rắn hổ mang chúa, sau khi dung hợp với gien của báo gê-pa, tốc độ chạy cũng tăng lên đáng kể.”
Quý Thanh Hòa đang hiển thị đa chiều hình ảnh thí nghiệm và số liệu của mình, dưới ánh sáng mờ tối chung quanh, mọi người đều tập trung tinh thần xem, lúc lúc lại có người nghiêm túc gật đầu.
Anh đã sắp trình bày đến phần cuối, đến mục thảo luận và đặt câu hỏi, sau khi giải đáp nghi vấn của một vị trung tá và một vị thiếu tá về thí nghiệm trước mắt của anh, Quý Thanh Hòa thoáng hắng giọng rồi nhìn quanh một vòng, tầm mắt đậu lại ở một người nom hết sức tầm thường ngồi tít cuối đang gà gật.
“Thượng úy Trình Kiến, em có còn ý kiến gì về số liệu thí nghiệm của anh như lần trước không?” Giọng Quý Thanh Hòa thông suốt, trực tiếp đánh thức Trình Kiến ngật ngà ngật ngưỡng cố lắm mới không đập đầu xuống bàn.
Cơ thể cô căng lên, sau mấy giây lấy lại tinh thần thì mím môi cúi đầu lật xem tài liệu báo cáo trước bàn.
Hàng loạt số liệu rót vào mắt, Trình Kiến khép lại tập tài liệu, lúc cất giọng tiếng hơi khàn khàn, nồng đậm âm mũi.
“Vẫn là vấn đề lần trước, anh vẫn không có cách nào hữu hiệu để giảm được tỉ lệ phát sinh biến dị của chất dung hợp sinh học trong tương lai, cho dù anh có hoàn toàn từ bỏ phương án trước, khai phá một phương pháp thí nghiệm khác cho ra kết quả giống vậy thì trước mắt, tốc độ phân tách và tổ hợp lại của gien chuột bạch vẫn quá cao, tỉ suất mất khống chế trong vòng sáu năm chắc chắn là từ 70% trở lên.”
Lời Trình Kiến nói đã thu hút sự chú ý của phó viện trưởng Văn Tư, trong hội nghị chủ quản thường kì của Viện Nghiên cứu Trung ương, hai bàn tay vị lãnh đạo này đan vào nhau chống dưới cằm, nhìn Trình Kiến với ánh mắt dò xét, ung dung cất tiếng hỏi: “Vậy tức là theo ý cháu, hạng mục chất dung hợp sinh học này không nên tiếp tục phát triển nữa?”
“Phải.”
“Nhưng ban đầu, chính cháu đã nộp đề tài này lên bàn tôi.” Ánh mắt nghiêm nghị của thiếu tướng Văn Tư chiếu vào Trình Kiến, thấy cô cúi đầu, ông tiếp tục: “Thái độ nửa chừng bỏ dở đối với tâm huyết của mình này không nên được khởi xướng, có sức lực như vậy, chẳng bằng cháu tìm Thanh Hòa cùng khắc phục vấn đề này thì hơn.”
Trình Kiến đã xin rút khỏi hạng mục này khi nó đang tiến triển ở giai đoạn đầu, cô không thử cãi lại, chỉ quả quyết gật đầu đón nhận lời phê bình của thiếu tướng Văn Tư.
“Được rồi, kế tiếp, hãy nói về tiến độ nghiên cứu gần đây của cháu đi, tôi vẫn luôn rất quan tâm tới việc cải tiến máy móc mô phỏng sinh học của cháu đấy.” Ngữ điệu và vẻ mặt của thiếu tướng Văn Tư dịu đi không ít, dẫu sao dạy dỗ cấp dưới phải biết căng chùng đúng mực.
Trình Kiến nghe vậy, cúi đầu chỉnh lí lại tài liệu trong tay.
Cô điều khiển màn hình khống chế, thả hình ảnh thành quả nghiên cứu của mình lên trước.
“Cánh tay trái của chiến sĩ số năm cụt từ phần cùi chỏ trở xuống, sau khi được trang bị tay giả đã qua cải tiến, cuộc sống hằng ngày chỉ có thể cố hết sức ít dùng đến tay trái, đến nay anh ta vẫn chưa thể thành thạo khống chế sức lực của cánh tay cơ giới…”
“Nghe nói lần trước anh ta còn trực tiếp bóp nát cổ tay bạn tình.” Một đồng nghiệp lên tiếng, chuyện này đã loan truyền khắp trong Viện Nghiên cứu Trung ương.
“Ừm… Phải, ban đầu thiếu tướng Văn Tư chỉ hi vọng tôi cải tiến tay chân giả, tăng cường lực sát thương đọ sức của người đeo về sau, thế nên kỳ thực tổng thể thiết kế tương đối kiềm chế.
Nhưng hiện giờ xem ra kiểm soát sức lực là một vấn đề khó khăn đối với người thường, thế nên tôi đang nghĩ xem có nên bỏ ưu thế cận chiến, cải tiến cánh tay máy sang thành pháo năng lượng hay không.”
“…”
Sau khi cô dứt lời, mọi người lại im lặng chốc lát, thiếu tướng Văn Tư ho mấy tiếng hơi lúng túng, đón lấy ánh mắt Trình Kiến.
“Chúng ta sẽ bàn về ý tưởng này sau.”
“Vâng.”
Sau khi giới thiệu sơ lược về tiến độ máy móc mô phỏng sinh học, Trình Kiến tiếp tục trình bày một lượt về tình huống hiện tại của những hạng mục khác mà mình tham gia phụ trách, không thể không nói, trong những hạng mục liên quan đến tia F, virus zombie, dung hợp gien trụ cột nhất hiện giờ, gần như cái nào cũng có bóng dáng cô.
Là thiết bị đầu cuối chạy bằng cơm tham gia lắm dự án nhất Viện Nghiên cứu Trung ương, Trình Kiến quen thân với hầu hết các chủ quản, mà đối với dáng vẻ lúc nào cũng mắt thâm quầng, ngủ sao cũng không đủ của cô, mọi người cũng nảy sinh sự đồng cảm khó lòng tả xiết.
Sau khi Quý Thanh Hòa thăng hàm trung tá, mọi người đều không tiện sai bảo phường lọc lõi lão luyện vừa đầu óc thượng đẳng vừa kinh nghiệm thâm sâu này nữa, đang lúc cảm thấy cuộc đời của mình trở nên khó khăn, không ngờ lại có con dê mới tới cửa đợi làm thịt.
Việc gì cũng làm tuốt thật không phải người, nhất là khi đối phương còn có thể tăng cao hiệu suất tiến độ nghiên cứu một cách vô cùng chân thực.
Thế nên, ai đó bị hạng mục hành cho hói cả đầu suốt hai năm nay bỗng phát hiện ra tóc mình dày trở lại.
Sau khi tan họp, Trình Kiến ôm tài liệu vừa ngáp vừa chậm rãi đi ra ngoài.
Chợt, đầu cô bị một bàn tay vò tới vò lui, làm mái tóc vốn đã hơi xù lại càng xù hơn.
Trình Kiến dành một tay ra sờ, vất vả mãi mới ngẩng được đầu lên, phát hiện ra người vò đầu cô là Quý Thanh Hòa.
“Đàn anh.” Trình Kiến lười chẳng buồn hỏi anh muốn làm gì, Quý Thanh Hòa vuốt lại mái tóc đen cho cô, nở nụ cười tỏa nắng.
“Độ dày tóc em chẳng giống người làm nghiên cứu khoa học chút nào cả.”
“Anh cũng có bị rụng tóc đâu?” Trình Kiến sờ tóc, vuốt đại cho thẳng rồi đi về phía phòng thí nghiệm của mình.
“Cậu ấy đội tóc giả đấy.” Một tiến sĩ tóc bò liếm đi ngang qua nói, y tỉ mỉ soi mái tóc dài dày có độ cong tự nhiên của Trình Kiến, tặc lưỡi, “Ngày nào hai người cũng đội tóc giả vậy không thấy nóng à.”
Trình Kiến nhìn bóng lưng tiến sĩ rời đi, khóe miệng giật giật, sau cùng vẫn không nói gì, mím môi nhìn Quý Thanh Hòa nắm tóc mình hết sức vô tội: “Nó không chịu rụng thì em biết làm sao được.”
“Đàn anh, nếu anh muốn cải tiến chu kì sinh trưởng của tóc mình, em có thề ngầm giúp anh mở một hạng mục tương quan…”
“Không cần đâu.” Quý Thanh Hòa lịch sự từ chối, một tay nhéo má cô kéo về hướng phòng thí nghiệm của mình, “Đi giúp anh xem số liệu nghiên cứu cái, anh cảm thấy thiếu tướng Văn Tư nói rất có lí, có thời gian vặc lại anh chẳng bằng em tới cùng anh khắc phục vấn đề khó khăn này.”
“Vấn đề này không có cách khắc phục, đàn anh, em không tìm được đáp án nào hết, trong tương lai, chất dung hợp sinh học có khả năng rất cao sẽ biến thành thứ đáng sợ hơn cả virus zombie, người có nhiều thêm một sở trường sinh học một khi mất khống chế có thể sẽ còn khó giết hơn ca zombie.”
“Đừng căng thẳng được không? Hạng mục này mới đang trong giai đoạn nghiên cứu, bây giờ còn chưa chính thức đưa vào sử dụng mà.”
“Em chỉ không muốn chứng kiến bi kịch thứ hai thôi, không phải anh từng nói với em à? Kỳ thực năm xưa virus zombie bùng nổ không phải là do nhà khoa học tạo ra virus đưa cho Dahl mà là bởi giới lãnh đạo tự tiện bán thuốc Camorra kéo dài tuổi thọ con người hãy còn đang trong nghiên cứu với quy mô nhỏ…”
“Xuỵt!” Quý Thanh Hòa bịt miệng Trình Kiến, nhìn quanh một lượt xác nhận không có ai rồi mới buông cô ra.
“Không được nói chuyện này ra đâu.”
Trình Kiến nhìn anh chằm chằm, trong lòng vẫn rất nóng nảy.
“Chuyện đã bao lâu rồi, có truy cứu trách nhiệm nữa cũng chỉ phí công, rất nhiều người liên quan đều đã chết trong thảm họa Ngày Tàn.
Thiếu tướng Văn Tư và trung tướng Noël sao có thể không biết nguy cơ của chất dung hợp sinh học? Nhưng để chống lại sự tấn công của Dahl, đây là chuyện không còn cách nào.”
Quý Thanh Hòa vỗ vai Trình Kiến, nói với cô cơ hồ nửa dụ dỗ: “Phần tử khủng bố của Dahl vốn lợi dụng virus zombie tiến hành cải tạo sinh học, hiện giờ còn chưa phát minh được cái gì mạnh hơn từ zombie khổng lồ để vũ trang cho bản thân, còn không tìm được cách nào vượt lên nữa là bên ta hết cầm cự nổi đó.”
Anh nhắc tới những người chiến đấu bên ngoài, Trình Kiến cũng hơi do dự về an toàn tính mạng của họ, nhưng rất nhanh sau đó đã kiên định lại nhìn Quý Thanh Hòa.
“Nhưng đàn anh, qua những trường hợp giải phẫu tù binh phe Dahl mà chúng ta từng tham dự, có thể thấy tuổi thọ của những người đó sau khi nhiễm virus tuyệt đối không thể vượt quá hai mươi năm thậm chí là mười năm, chúng ta có thể thông qua những phương thức khác võ trang cho quân nhân phe mình, nhưng hi sinh tương lai của họ để giành thắng lợi giai đoạn nhỏ thì tuyệt đối không thể thực hiện.”
“Chúng ta không cần phải trở nên giống phe Dahl, không phải sao?” Trình Kiến đặt câu hỏi, song Quý Thanh Hòa không trả lời.
Anh thở dài, sau khi xác nhận được rằng mình và Trình Kiến vẫn không thể thống nhất quan điểm về phương hướng, anh dứt khoát đổi chủ đề.
“Mới nãy em nhắc đến làm thế nào khiến anh rụng tóc nhanh hơn, hiện giờ anh đang có một ý tưởng chín muồi.”
“… Vậy em cũng có thể dành thời gian nghiên cứu sự phát triển của nước, cung cấp hậu viện kĩ thuật cho ý tưởng chín muồi của anh.”
Trình Kiến rất linh hoạt đổi chủ đề chung với anh, tốt nghiệp gần hai năm, ở nơi gần nhất với lãnh đạo Viện Nghiên cứu Trung ương, từ một người ngây ngô chẳng biết gì về đối nhân xử thế, cô đã học được như thế nào là điểm đến thì dừng.
Sau đó, Trình Kiến một mực làm việc trọn năm tiếng trong phòng thí nghiệm của Quý Thanh Hòa, giúp anh giải quyết không ít vấn đề.
Gần đến giờ nghỉ trưa, cô đang định đi về thì đúng lúc ấy, mọi máy truyền tin trong Viện Nghiên cứu Trung ương đều đột ngột vang tiếng còi báo động, đồng thời còn kèm theo yêu cầu mọi người không tra ngoài, tạm thời ở yên trong khu vực an toàn đợi tin tức.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người bao gồm Trình Kiến đều bỗng lâm vào khẩn trương và khủng hoảng, Quý Thanh Hòa sắp xếp trợ lí và những người khác trong phòng nghiên cứu mang vũ khí tới trước, dúi khẩu súng vào tay Trình Kiến rồi ở lại bên cạnh bảo vệ cô.
Động tĩnh bên ngoài mỗi lúc một nghiêm trọng, thậm chí xuyên qua cửa kính, Trình Kiến còn trông thấy bên ngoài có phi cơ của bộ đội tác chiến ào ào đuổi tới, trong cao ốc không ngừng có tiếng súng vang lên.
Sự việc kéo dài liên tục gần ba phút, đột nhiên, trên đầu họ vang tiếng nổ phá dữ dội.
“Ầm!!!”
Trình Kiến cúi người ôm kín đầu theo phản xạ, sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức cùng Quý Thanh Hòa tìm chỗ có thể chịu tải ngồi xuống, nắm chặt súng giơ lên, căng thẳng nhìn phía trên như những người chung quanh.
Lần nổ phá thứ hai nhanh chóng xảy ra, gần như mọi người có mặt đều biết ắt là Viện Nghiên cứu Trung ương gặp phải tập kích, nhưng kể cả Trình Kiến cũng không thể nào nghĩ ra được rốt cuộc phần tử khủng bố đã vượt qua tầng tầng phòng hộ, tạo ra cuộc tập kích khủng khiếp này như thế nào trong Viện Nghiên cứu nằm sâu trong khu an toàn nhất.
Lần nổ phá này đã làm trần phòng thí nghiệm xuất hiện nứt gãy, Trình Kiến trông thấy một nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng nom quen quen rơi từ trên xuống.
Mặt mũi cô gái đó đầm đìa máu, quẫy trên mặt đất gào khóc kêu cứu.
Tay cầm súng của Trình Kiến chợt siết lại, cô hơi không biết phải làm sao.
Quý Thanh Hòa giữ chặt tay ra hiệu cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Một lúc sau, người phụ nữ lăn lê bò toài trên đất kêu cứu đó bỗng bò dậy, rút từ đai buộc dưới nách ra một thanh đao, đi đến một bên lôi nhân viên kĩ thuật trốn không kĩ ra.
“Trung tá Quý Thanh Hòa, nếu không muốn thấy cấp dưới của anh bị chém đầu từng người một thì tốt nhất hãy xuất hiện ngay bây giờ đi.
Tôi sẽ không làm tổn thương đến anh, tôi chỉ muốn thỉnh giáo anh một chuyện.”
Trình Kiến cảm nhận được Quý Thanh Hòa buông mình ra, trong lòng căng thẳng, vội thò tay muốn giữ anh lại.
Quý Thanh Hòa quay đầu dùng khẩu hình nói với cô một câu rồi lập tức bước ra đi về phía người phụ nữ, cách xa Trình Kiến.
“Tôi là Quý Thanh Hòa, cô muốn hỏi tôi chuyện gì?”
Người phụ nữ quay người nhìn về phía anh, thoạt tiên nã một phát súng vào chân anh.
Trình Kiến nghe thấy tiếng máu thịt bị xuyên thủng và tiếng kêu đau của Quý Thanh Hòa, nắm chặt súng che miệng, cả người bắt đầu phát run.
“Kho tiến hóa ở đâu?”
“Kho tiến hóa là cái gì?”
“Đừng có giả ngu!” Nói đoạn, cô ta lại nã thêm một phát súng.
Tim Trình Kiến chỉ thiếu điều nhảy ra ngoài, cô liên tục lưỡng lự giữa thò đầu ra tấn công người phụ nữ và bất động trốn yên trong này, sau cùng vẫn quyết định thử làm gì đó, hai tay gắng nắm vững súng.
Nhưng chỉ một giây, cô đã từ bỏ hành động.
Sau khi đánh giá lại bản thân, cô xác nhận khả năng thất bại của mình cao đến 90%, đây rõ ràng là hành vị tặng đầu cho người, trước khi rời đi đàn anh đã nói với cô “Không được nhúc nhích”.
Nếu lần này còn có thể sống sót ra ngoài, cô nhất định phải nghiên cứu một loại súng thông minh có thể tự động khóa mục tiêu vào não của kẻ địch, như vậy dù núp trong bóng tối tay run như cầy sấy, cô cũng có thể một phát súng tiễn kẻ địch đi Tây Thiên.
Trình Kiến nghe thấy người phụ nữ kia càng lúc càng nôn nóng hỏi Quý Thanh Hòa kho tiến hóa ở đâu, mạch cô cũng đập càng lúc càng nhanh theo.
Cô biết đáp án của câu hỏi này, nhưng đó là lời trung tướng Noël nói riêng với cô vào đêm ấy, cô không dám quên một câu…
“Không có tư liệu về kho tiến, chất dung hợp sinh học thì sao? Hình như đây là hạng mục anh đang phụ trách phải không?”
Thậm chí người phụ nữ này còn biết cả chuyện chất dung hợp sinh học!
Tuy trong hội nghị chủ quản thường kì cũng tiến hành trao đổi những tư liệu này nhưng cũng chỉ được chia sẻ những gì ở bề nổi ngoài cùng, chỉ một số ít chủ quản có qua lại về hạng mục với nhau mới có quyền tham dự thảo luận nghiên cứu, hơn nữa mỗi một kì hội nghị chủ quản đều bảo mật cao độ!
Càng nghĩ, Trình Kiến càng cảm thấy kinh hãi, sự thâm nhập của Dahl vào Viện Nghiên cứu Trung ương vô hình trung đã sâu đến vậy rồi.
“Khụ… Chất dung hợp sinh học, thì tôi biết… Nhưng… Cô cảm thấy tôi sẽ nói ra ư?”
“Không nói? Có tin tôi giết hắn không?” Người phụ nữ chĩa súng vào kẻ xui xẻo bị cô ta xách ra ngoài sớm nhất.
Quý Thanh Hòa cười khẩy, “Cô giết ai cũng vô dụng!”
“Đoàng!”
Lại một tiếng súng, nhưng lần này còn kèm theo máu và óc màu xám trắng nổ tung, một thi thể ngã xuống đất.
“Gượm đã, tôi lấy cho cô, đừng động vào họ.” Quý Thanh Hòa như đang thỏa hiệp, nhưng Trình Kiến trực giác anh chỉ đang kéo dài thời gian.
“Ba mươi giây giết một người, tốt nhất là anh nhanh lên.”
Đoạn, người phụ nữ kéo Quý Thanh Hòa lên đưa anh đến cái ghế anh chỉ.
Chân anh trúng đạn, nhưng tay vẫn lành lặn, đang lúc mở khóa từng mật mã, kính chống đạn bên ngoài chợt ầm một tiếng nổ vỡ.
Tập kích xảy ra trong nháy mắt, Trình Kiến nghe được âm thanh chỗ cửa sổ phát ra nhưng ánh mắt thì lại dính chặt vào người nhảy xuống sớm nhất từ lỗ hổng bị nổ phá trên nóc.
Tim cô như lỡ một nhịp, trước mắt bỗng nóng ran.
Đúng lúc sự chú ý của người phụ nữ bị âm thanh chỗ cửa sổ hấp dẫn, người đánh úp từ phía sau đã nhanh chóng vặn gãy cổ tay cô ta, khẩu súng rơi xuống tức thì bị đá văng.
Người phụ nữ nhanh chóng phản ứng lại, dùng tay trái rút đoản đao khua ra, nhưng rất nhanh đã bị đối phương né tránh.
Thân thủ cô ta tương đối khá, tuy bàn tay gãy bị quăng trên mặt đất nhưng vẫn có thể tức khắc kẹp lấy bắp chân của đối phương khiến kẻ địch mất thăng bằng rồi phản kích.
Nhưng người tới lần này không phải người cô ta liều mạng là có thể giải quyết được.
Hứa Úy tỉnh táo nhạy bén tránh thoát mấy cuộc công kích điên cuồng của cô ta, trong vòng ba chiêu trở tay cướp đoản đao của cô tay, sau đó dùng động tác gần như không thể phá giải ép vào yết hầu cô ta.
Bàn tay còn lành lặn của người phụ nữ bắt lấy cổ tay anh muốn rút đao ra, nhưng sự bùng nổ khi sắp chết vẫn chẳng thể ngăn cản lưỡi hái của tử thần.
Vẻ mặt Hứa Úy lạnh lùng, nhìn quấy nhiễu như không có gì, thình lình phát lực không một nhịp dừng.
Đi đôi với máu huyết văng tung tóe khắp nơi khi cơ thể ngã nhào là một cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất.
Trình Kiến chỉ dám lộ ra đôi mắt, cô đuổi theo bóng hình người kia, đồng thời còn chứng kiến đa số cảnh tượng sát hại.
Trong không khí tràn ngập sương máu ấm nóng… Đó là một nữ alpha.
Trong lòng Trình Kiến dậy lên ý nghĩ này, đồng thời khi đã hoàn toàn thả lỏng, lại nghĩ đến hình ảnh đầu người phụ nữ rời khỏi cổ sắp rơi ra, cô không nhịn được cúi đầu nôn ói..