Đọc truyện Ngày Tàn Của Thế Giới – Chương 71: Quy tắc
“Huyền Nguyên thiên tôn, lão rùa già nhà ngươi dám dùng đồ giả đổi lấy Bách Hoa Ngọc Nhưỡng của ta, lần sau gặp ta nhất định đánh gãy chân ngươi!”
Đi đôi với lời nói, toàn bộ phù văn trên đất đều biến mất, trên nóc của đại điện đột nhiên hiện ra một hang động đen ngòm uốn lượn. Tượng thần cùng với cả mười tên kiếm tu giả mạo ngay cả chống cự cũng không kịp, trực tiếp bị hút vào.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng một trận, Cố Thanh Sơn cũng thoát khỏi đại điện.
Hai chân hắn hạ xuống nền đất.
Cung nữ vẫn đứng đó, chỉ có điều tấm bình phong Lục Ngọc đồ sộ kia đã không thấy đâu nữa.
“Chúc mừng ngươi, ngươi đã giải được cửa ải khó nhất trên bảng Kiếm.” Cung nữ nói, gương mặt không có biểu tình gì.
Cố Thanh Sơn biết tâm tình đối phương không tốt, một câu cũng không nói nhiều, chỉ chắp tay hành lễ một cái.
Cung nữ trầm tư hồi lâu, đang định nói gì, bỗng nhiên một tấm bùa lửa bay đến từ chân trời, rơi thẳng xuống trước mặt nàng ta.
Cung nữ vươn tay chạm nhẹ.
Trên bùa lửa truyền tới một giọng nói: “Ài, đạo hữu cớ gì phải tức giận? Thời gian đó ta bài bạc bê tha quá, thứ gì tốt đều mang đi thế chấp cả rồi, quả thực không còn cách nào mới phải dùng đến hạ sách này. Nhưng bây giờ ta đã có thứ tốt để bồi thường cô, là Thiên Âm pháp trượng của Viễn Cổ Diệu Âm Tông, đảm bảo hàng thật, nếu là giả, sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Cung nữ nghe mà nét mặt vẫn trầm tĩnh như nước, cho đến khi người trong bùa lửa hạ lời thề, sắc mặt mới tốt hơn chút.
Người tu hành, đã hạ lời thề là không thể làm trái, nếu không tất bị trời phạt.
Người trong tấm bùa này đã nói như vậy, xem ra là đồ thật.
Viễn Cổ Diệu Âm Tông cũng đã từng là đại tông môn nức danh thiên hạ.
Nếu như món đồ này là thật, vậy cũng có thể khiến người đời phải ngước mắt nhìn trông.
Cung nữ hừ một tiếng, nhìn tấm bùa nói: “Không có lần sau.” Nói xong bàn tay buông lỏng, thả cho tấm bùa lửa kia bay đi.
Đến khi nàng ta quay lại nhìn Cố Thanh Sơn lần nữa thì vẻ mặt đã khá hơn nhiều.
“Nào, theo ta đi gặp Tiên tôn.”
“Được.”
Hai người một trước một sau băng qua hành lang thật dài.
Vượt qua từng tòa cung điện, đến chính điện của Bách Hoa cung.
“Thông báo một tiếng, hôm nay đã có người đoạt được Kiếm bảng, xem Tiên tôn nói thế nào.” Cung nữ nói.
“Vâng.”
Hai cung nữ nghe xong, một người vào trong đại điện, chỉ một lát sau đã nhanh chóng bước ra.
“Bây giờ Tiên tôn vừa hay có thời gian, truyền người đã đoạt bảng vào gặp mặt.”
Cung nữ nhìn về phía Cố Thanh Sơn, đưa tay hất nhẹ: “Đi gặp Tiên tôn đi.”
“Vậy ta đi đây.” Cố Thanh Sơn chắp tay nói.
Cung nữ khẽ mỉm cười, nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi, trước mặt Tiên tôn không được nói dối một câu nào, có sao nói vậy, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
“Đa tạ chỉ giáo.” Cố Thanh Sơn nói.
Cung nữ khẽ gật đầu, nghiêng người sang một bên để cho hắn đi qua.
Cố Thanh Sơn đi thẳng vào đại điện, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.
Vừa tiến vào Bách Hoa quốc hắn đã chú ý đến chuyện kia.
Chuyện mà Bách Hoa tiên tử làm ra, nổi tiếng bốn phương, làm cho người đời phải khiếp sợ.
Bách Hoa tiên tôn tại sao lại làm việc như vậy?
Chẳng nhẽ thật sự đang nghĩ biện pháp để đột phá Phong Thánh cảnh?
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, hắn đã đứng ở chính giữa đại điện.
Đại điện rộng rãi thoáng mát, gió thối nhè nhẹ cuốn theo mùi hương hoa mai bay tới.
Cố Thanh Sơn hít một hơi, thần hồn trong cơ thể lập tức phấn chấn.
Men theo mùi hương nhìn sang, chỉ thấy trên đài cao sâu trong đại điện, hàng trăm ngàn đoá hoa dùng tiên ngọc điêu khắc lên với đủ loại tư thái khác nhau.
Nhìn kỹ lại, không đúng, đây là cả một tòa đài cao dùng tiên ngọc để xây lên.
Tiên ngọc là linh thạch cực phẩm, áp đảo cả ba linh thạch loại thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, trước giờ luôn là sự tồn tại chỉ có thể trông nhìn từ xa, hiếm người có được.
Một khối tiên ngọc to bằng nắm tay, có thể dùng để chống đỡ trận pháp phòng ngự cỡ lớn trong một năm, có thể giúp tu sĩ kỳ Hoá Thần hấp thụ linh lực gấp một trăm lần, có thể mua được cả một môn phái nhỏ.
Mà trong tòa đại điện này, trực tiếp dùng tiên ngọc xây thành đài cao, ở trên đài cao lại điều khắc hình những loại hoa cỏ hiếm lạ muôn hình muôn vẻ.
Ở giữa những khóm hoa cỏ này, một đóa hoa cực lớn bung cánh nở rộ, lộ ra bảo toạ đặt ở giữa nhuỵ hoa.
Vạn Hoa bảo toạ.
Cố Thanh Sơn thầm nói.
Đây là thánh toạ của Bách Hoa tiên tử, là thứ khiến cho vô số người chơi phải điên cuồng, khao khát thèm muốn nhưng không hề dám vươn tay động đến.
Trên bảo toạ, một nữ tử ngồi ngay thẳng, trên người mặc vũ y nghê thường, gương mặt che lại bởi một tầng lụa mỏng.
“Là ngươi đã đoạt được kKiếm bảng?” Nữ tử mở miệng hỏi, giọng nói trong vắt như tiếng chim.
“Là tại hạ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Kiến thức về kiếm thuật của ngươi cũng không tệ, năng lực quan sát cũng tạm được, thay bản thánh tìm ra được một đống hàng giả, cũng coi như có công lớn.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Vâng.” Cố Thanh Sơn nói.
Đây chính là Bách Hoa tiên tử, chưa từng có ai được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng.
Nàng ta là một trong ba thánh ở thiên hạ, ai dám vén khăn che mặt của nàng lên?
Khi còn ở kiếp trước, Phong Thánh cảnh là cảnh giới tu vi mà người chơi không thể nào đạt đến.
Không chỉ bởi vì nó yêu cầu hàng nghìn hàng vạn điểm kinh nghiệm, mà còn vì lý do muốn đột phá Phong Thánh cảnh không thể chỉ dựa vào hệ thống trò chơi, phải tự thân cảm ngộ được đại đạo của trời đất mới đạt được đến cảnh giới ấy.
Nghe nói còn có điều kiện gì đó, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không tìm được.
Kiếp trước, Cố Thanh Sơn cũng là Hoá Thần đỉnh phong, nhưng vẫn chưa từng tìm được cách đột phá Phong Thánh cảnh.
Không có một người chơi nào làm được.
Đối với Bách Hoa tiên tử, hắn vô cùng bội phục.
Trên đại điện, mắt thấy thiếu niên này tiếc chữ như vàng, một câu cũng không chịu nói nhiều, Bách Hoa tiên tử lại cảm thấy rất hứng thú.
“Rất tốt, bổn thánh không đặt câu hỏi, ngươi cũng không cần nhiều lời, khuôn phép của Bách Hoa cung chính là vậy, ngươi đã làm rất tốt… Ngươi thuộc môn phái nào?”
“Tại hạ là tán tu (*).”
(*)Tán tu: Tự tu luyện chứ không thuộc môn phái nào.
“Ồ? Nhìn không giống lắm, nhưng nếu đã tới nơi này, chắc hẳn phải có tâm nguyện gì đó?” Bách Hoa tiên tử dựa vào bảo toạ trên đài cao giữa trăm ngàn khóm hoa, đặt câu hỏi.
Cố Thanh Sơn chắp tay hành lễ, nói: “Rất mong Thánh nhân cứu lấy hai mạng người.”
“Cứu người? Do bệnh hay là thọ hạn đến?” Bách Hoa tiên tử lơ đãng hỏi.
Loại chuyện này, đối với nàng ta mà nói chẳng qua như cái phất tay mà thôi, cho nên vừa nghe thấy hai chữ “Cứu người”, trong lòng không khỏi có chút chán ghét.
“Không phải, là tiền tuyến có nội gián làm loạn, Công Tôn tướng quân cùng Thiên Cực Ninh thánh nữ Nguyệt Thiền bị yêu ma vây hãm, không lâu nữa sẽ bị giết chết. Bọn họ phát hiện ra một thế giới khác, vì vậy yêu ma điều động toàn lực, nhất định sẽ lấy tính mạng của bọn họ. Công Tôn tướng quân đưa ta ra ngoài, ta không có chỗ nào cầu viện, chỉ có thể đến đoạt bảng.”
Đôi mắt đang khép hờ của Bách Hoa tiên tử bỗng nhiên mở to, ngồi thẳng người dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Một thế giới khác… nội gián?”
“Những gì ngươi nói là thật? Ngươi nên biết rằng nếu lừa gạt để bổn thánh ta ra tay giúp ngươi, hậu quả mà ngươi phải gánh chịu chắc chắn sẽ rất kinh khủng đấy.” Nàng ta trầm giọng hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Tuyệt không giả dối.”
“Lệnh bài của ngươi có đó không?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
“Có.” Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn, lúc này hỏi lệnh bài để làm gì.
“Lấy ra.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Vâng.” Cố Thanh Sơn cởi lệnh bài bằng đồng đen treo ở ngang hông xuống, đặt trên tay.
Bách Hoa tiên tử vẫy tay một cái, lệnh bài bằng đồng đen bay qua đại điện, rơi vào giữa tay nàng.
Linh lực của Bách Hoa tiên tử vừa xuất ra, trên lệnh bài phát ra linh quang sáng chói, một hàng chữ xuất hiện lơ lửng trên không.
“Tiền Phong doanh, Cố Thanh Sơn.”
Lệnh bài không giả, hơn nữa lại sản sinh ra mối liên hệ tự nhiên với thiếu niên trước mặt.