Ngày Sau Hãy Nói

Chương 17: Cháu của ông đã trở lại! Ông ơi mở cửa a!


Đọc truyện Ngày Sau Hãy Nói – Chương 17: Cháu của ông đã trở lại! Ông ơi mở cửa a!

Hai người cơm nước xong thì về thẳng nhà, Yến Cẩm Thư đỡ eo ngã lên giường, Dư Duệ nhào tới ôm lấy cậu ta vừa vuốt ve gặm cắn, vừa nói: “Tiểu bạch kiểm, ngày hôm nay em quá soái làm anh chết mê luôn rồi, đến, làm thêm một phát nữa nha.”

Yến Cẩm Thư đem đầu con nhím nhỏ đẩy ra, rồi nói: “Không phải tiểu bạch kiểm chính là Tiểu dâm đãng, anh có thể sáng tạo thêm một chút được không hả?”

Dư Duệ cởi áo khoác của cậu ta ra nói: “Yến tiên sinh!”

Yến Cẩm Thư trợn trắng mắt nói: “Đã gọi qua rồi.”

Dư Duệ tiếp tục cởi áo sơmi của cậu ta rồi nói; “Tiểu yến yến!”

Yến Cẩm Thư chỉ về phía dương v*t của mình nói: “Tiểu yến yến ở đây này.”

“Bọt sóng nhỏ!”

“Cái quái gì vậy?”

“Yến Cẩm Thư!”

“Không tình thú.”

Dư Duệ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được cái gì nữa, giận giữ rống lên: “Con mẹ nó đến cuối cùng em muốn ông đây gọi em là gì hả?”

Yến Cẩm Thư ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Dư Duệ kề sát người vào, nghe giọng nói như mê hoặc của Yến Cẩm Thư, cậu ta nói: “Gọi Bà xã.”

Dư Duệ lui về, dùng sức xoa trên đầu, lại sờ sờ lỗ tai, rồi nói: “Không được, em không phải vợ anh, anh không gọi!”

Yến Cẩm Thư gượng cười một tiếng, cầm điếu thuốc đốt, đánh một cái: “Tôi không phải vợ của anh, vậy người mà anh muốn kết hôn hình dáng phải như thế nào?”


Dư Duệ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải trắng, phải gầy, phải dịu dàng, eo nhỏ chân dài, nói chung là phải xinh đẹp.”

Yến Cẩm Thư nở nụ cười, “Ai, người này không phải là tôi rồi.”

“Em không phải là phụ nữ!”

Yến Cẩm Thư không cười, hỏi lại: “Anh vẫn muốn cưới phụ nữ sao?”

Dư Duệ nghẹn hai giây, nhìn gương mặt của Yến Cẩm Thư mang biểu hiện đầy thất vọng, đây vẫn là lần đầu tiên Yến Cẩm Thư dùng biểu tình này nhìn hắn, trong lòng nhất thời khó chịu, nhưng do tính tình bướng bỉnh kêu ngạo, hắn nói: “Ông đây là đàn ông, không cưới phụ nữ thì cưới cái gì?”

Yến Cẩm Thư dụi tắt điếu thuốc, đưa tay chỉ chỉ ra cửa.

Dư Duệ hỏi: “Làm gì?”

“Cút.”

Dư Duệ trừng lớn mắt nói: “Em vừa nói gì?”

“Tôi nói, cút đi, biến mau, nghe rõ ràng không?”

“Yến Cẩm Thư con mẹ nó cậu…”

“Cút!”

“Cút thì cút! Cậu có bản lĩnh thì đừng tiếp tục tìm đến ông!” Dư Duệ tức giận đến mắt đều đỏ, nhảy xuống giường, cầm áo khoác nổi giận đùng đùng ra bên ngoài

Yến Cẩm Thư ở phía sau hắn nói: “Đi rồi cũng đừng quay lại.”


“Tôi mà quay lại, con mẹ nó tôi sẽ là cháu của cậu!” Khí thế hùng hổ đóng sầm cửa, bỏ đi xa.

Buổi tối, Yến Cẩm Thư nằm trên giường mơ mơ màng màng đang muốn ngủ, liền nghe cửa phòng vang lên tiếng ‘thùng thùng’, xoa xoa mắt, đưa tay mở đèn ngủ, từ trên giường ngồi dậy vừa ngáp, vừa hỏi: “Ai vậy?”

“Anh!”

Yến Cẩm Thư nâng khóe môi, xuống giường rót chén nước, dựa vào cửa, uống ngụm nước nhuận nhuận họng rồi nói: “Anh là ai?”

“Dư Duệ!”

Yến Cẩm Thư lại uống một hớp, rồi nói: “Dư Duệ là ai? Tôi chỉ biết là cháu của tôi buổi tối sẽ trở về.”

Bên ngoài không còn âm thanh.

Yến Cẩm Thư nhẫn nhịn cười, ngửa đầu một hơi uống hết nước, đặt cái ly lên bàn, chân mới vừa bước ra một bước liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng rống đến mười phần sức: “Ông ơi ——!”

Yến Cẩm Thư bị sặc nước, ho khụ khụ gần chết, thật vất vả mới lấy lại hơi thở, bên ngoài lại rống lên: “Cháu của em đã trở về! Ông ơi mở cửa a!”

Yến Cẩm Thư cười đến hai chân đều run, lùi về sau hai bước ngồi xuống bên mép giường, hít sâu một hơi, vừa ôm bụng vừa hướng ra ngoài hô lên: “Ông nội của cháu không còn khí lực bước đi, cháu a, cháu đạp cửa đi.”

Dư Duệ không nói hai lời liền nhấc chân đạp, dùng sức quá mạnh, ván cửa bị đạp văng tới tường lại phản bắn trở về, hắn dùng mũi chân chặn lại, đá đi.

Hắn nổi giận đùng đùng nhanh chân đi vào trong phòng, không thèm nhìn Yến Cẩm Thư một cái, trực tiếp tiến vào phòng tắm.

Yến Cẩm Thư nhìn trên người mình đang trần như nhộng, nghĩ thầm thật vất vả lắm mới được lên chức làm ông nội a, cho nên phải tỏ ra mình là bậc trưởng bối cần phải quan tâm đến con cháu một chút, nghĩ như vậy cậu ta liền đứng dậy, cầm áo ngủ phủ thêm, ôm cánh tay dựa vào bên cạnh cửa, nhìn vào trong phòng tắm.


Dư Duệ rất nhanh lại lao ra, kéo lấy Yến Cẩm Thư bước nhanh về phía trước, đem người đẩy lên trên giường, rồi ngồi lên trên người cậu ta, đặt cái gối che khuất trên mặt Yến Cẩm Thư rồi nói: “Không cho lấy ra!”

Yến Cẩm Thư nằm không nhúc nhích, âm thanh mang ý cười nói: “Cháu a, cháu muốn làm gì đây?”

Dư Duệ cầm lên tay trái của Yến Cẩm Thư, đem sữa tắm thoa đầy trên cổ tay của cậu ta, sau đó từ trong túi móc ra một đồ vật, nhanh chóng đeo vào trên tay của Yến Cẩm Thư.

“Ai, đau! Anh đeo cái gì vào cho em vậy?”

Dư Duệ dùng chút sức lực đẩy một cái, chiếc vòng gọn gàng đeo vào tay của cậu ta, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Được rồi.”

Yến Cẩm Thư lấy gối ra, giơ lên tay trái, thấy rõ đồ vật trên cổ tay, chấn động bật người ngồi dậy, cậu ta nói:”Đây là sao?”

“Vật gia truyền.” Dư Duệ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em chính là vợ của Dư Duệ.”

Yến Cẩm Thư nhìn vòng tay phỉ thúy màu xanh ngọc trên tay trái, cẩn thận xem xét hồi lâu, cái này trong suốt như pha lê hình dáng vừa tròn lại vừa dầy. Nhất thời cánh tay cảm thấy nặng trĩu, động cũng không dám động (Sợ va vào đâu đó làm xước chiếc vòng).

“Đây là đồ vật rất quý, anh cứ như vậy mà tùy tiện đeo vào tay em sao?”

“Em đây là ý tứ gì? Không muốn?” Không như bình thường chờ Yến Cẩm Thư trả lời mà lúc này Dư Duệ hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Không kịp rồi, mang vòng tay này vào rồi em chính là người của tôi, người của Dư gia, không quan tâm em là nam là nữ, em chính là vợ của anh!”

“Được được được, vợ của anh.” Yến Cẩm Thư vươn tay trái ra, cậu ta nói: “Anh giúp em tháo xuống đi, em sợ mình bất cẫn làm vỡ.”

Dư Duệ xoa xoa bàn tay của Yến Cẩm Thư hai bên đều bị đỏ ửng, hắn nói: “Tháo không được, anh mới vừa miễn cưỡng đeo vào, thôi em mang luôn đi, rất dễ nhìn a.”

Yến Cẩm Thư trừng Dư Duệ, rồi nói: “Em là đàn ông a, anh để em đeo nó sao được?”

“Anh muốn em đeo thì em phải đeo!” Dư Duệ như hung thần ác sát hôn lên môi của Yến Cẩm Thư một cái thật kêu rồi nói: “Là người của ông thì phải nghe lời của ông đấy!”

“Mở miệng ngậm miệng đều là ‘ông đây ông đây’, không lớn không nhỏ, em là ông nội của anh nha.”


Yến Cẩm Thư hôn lại Dư Duệ một cái, rồi ngã người xuống giường, giơ lên tay trái, quan sát vòng tay ở dưới đèn phát ra ánh sáng xanh mơn mởn, thật là đẹp cực kỳ, cậu ta nói: “Chao ôi thôi anh đừng nói dễ nhìn thôi nhé, em thấy mình đeo vào phải nói là rất đẹp mắt nhá, vòng cung cũng rất vừa tay, chiếc vòng này chính là chuẩn bị cho em nha.”

Dư Duệ đè trên người của Yến Cẩm Thư, chỉ im lặng cởi quần áo của mình.

Yến Cẩm Thư vòng ôm lấy cổ của Dư Duệ, hai chân tự phát quấn lấy eo của hắn, cậu ta nói: “Ơ kìa, anh nói xem chúng ta như vậy có tính là loạn luân hay không a, cháu nội?”

“Loạn em… A!”

Yến Cẩm Thư lấy tay che lại miệng của Dư Duệ, cười híp mắt nhìn hắn, “Anh lại nói đệt thử xem?”

Dư Duệ hung tợn trừng hắn, không đệt thì không đệt: “Ông đây giết chết em!”

“Cái này có thể có, đến, làm rất tốt.”

“Ah! Ưh ah! Aha —— muốn rách rồi, ai chờ chút… Ah ah! Đồ vô lại! Anh dừng lại mau!”

Dư Duệ dừng lại động tác, lớn tiếng nói: “Em muốn làm cái gì?”

“Dù sao cũng đâu phải em thao anh đâu!” Yến Cẩm Thư đưa tay hướng phía dưới mò, hai ngón tay cuốn lại cái kia côn th*t, đánh giá lại độ thô của nó, rồi nói: “Anh một đêm này ăn cái gì a, sao nó lớn ra thêm một vòng rồi nè.”

Dư Duệ dương dương tự đắc nói: “Ông đây trước giờ vẫn lớn! Có điều trước đây chỉ cùng em đùa giỡn, nhưng hôm nay em lại là vợ của anh rồi, chúng ta đây là hợp pháp hành phòng, anh tự nhiên phải đem ra hết thực lực nha.”

Yến Cẩm Thư vui vẻ nói: “Hoá ra trước đây đều là phi pháp?”

Dư Duệ sờ sờ cổ tay có đeo vòng của Yến Cẩm Thư, rồi nói: “Dù sao em cũng là người của anh rồi, sau này phải có một chút ý tứ, ở nhà muốn chọc ghẹo dâm đãng gì cũng không sao, ra khỏi nhà thì không được càn rỡ.” Hắn nói dứt lời thì vỗ vỗ cái mông của Yến Cẩm Thư, rồi nói: “Nghe thấy không?”

“Nghe thấy, cháu nội ngoan, đến, gọi ông nội xem nào.”

“Đệt!”

Dư Duệ mở rộng chân của Yến Cẩm Thư, không nói lời nào mạnh mẽ điên cuồng thao, thao đến khi đem ‘Ông nội’ kiêu ngạo khóc lóc gào thét xin tha không thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.