Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 37: Chuyện xưa


Đọc truyện Ngây Ngốc Làm Ruộng – Chương 37: Chuyện xưa

Editor: AM

Buổi tối khi ngủ, Chung Tử Kỳ muốn dọn dẹp chăn gối vào phòng khác ngủ, khi ở y quán còn có cái sạp nhỏ, cho nên có thể thông qua, còn giờ đã về nhà, hắn không thể không biết xấu hổ mà ngủ cùng Triệu Chính An được.

Nhưng mà hành động của hắn bị Triệu Chính An kháng nghị mãnh liệt.

“Đi đâu?” Triệu Chính An híp mắt, mất hứng hỏi.

“Cách vách.” Chung Tử Kỳ có hơi lo lắng.

“Hai ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi còn ngại cái gì, ngủ cách làm gì?” Triệu Chính An nói xong liền dịch người vào bên trong: “Ngủ ở đây.”

Chung Tử Kỳ do dự nhìn khoảng trống, mặc dù Triệu Chính An công nhận hắn là nương tử làm hắn vui vẻ, nhưng mà hắn thật sự không muốn ngủ chung giường với Triệu Chính An, hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý đâu.

… Nhưng mà, Triệu Chính An không cho hắn chuẩn bị sẵn sàng, lập tức nắm lấy tay hắn, kéo vào giường: “Được rồi, ngủ đi.”

Chung Tử Kỳ chỉ có thể nằm lên giường, cố gắng không đụng vào Triệu Chính An, sống lưng thẳng tắp.

Triệu Chính An cười nhìn Chung Tử Kỳ, ngủ với mình đau khổ vậy sao, nhưng mà hắn lại không thể làm gì Chung Tử Kỳ, hiện tại thân thể của hắn là nhìn được mà không xài được.

Triệu Chính An nằm bên cạnh, bàn tay đặt lên người Chung Tử Kỳ theo thói quen, cảm thấy thân thể người nọ cương cứng, Triệu Chính An cười thầm không thôi, phải cho hắn thích ứng chậm rãi.


“Ngươi có thể… Lấy tay ra không? Không thoải mái.” Chung Tử Kỳ nói rất khẽ, hắn đang bắt đầu nổi da gà, rõ ràng là trước đó vẫn ổn mà.

“Không thể, mau ngủ đi, đã mệt cả ngày rồi.” Triệu Chính An nói xong liền kéo thân thể cứng ngắc vào lòng, phát hiện người nọ muốn nói chuyện thì liền nói trước: “Hư, đừng quậy, ta muốn ngủ.”

Lời Chung Tử Kỳ muốn nói ngẹn ở trong miệng, khóc không ra nước mắt, như vậy sao hắn ngủ được? Chung Tử Kỳ nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng mà cuối cùng thì hắn vẫn ngủ, nửa đêm lại bị tiếng thở ồ ồ đánh thức.

Chung Tử Kỳ lập tức quay đầu, trời quá tối nên không thấy rõ bóng dáng Triệu Chính An: “Ngươi làm sao vậy? Có phải đau đầu hay không? Hả? Nói chuyện!!!”

Một lát sau tiếng thở dốc dần dần bình ổn: “Không sao, đánh thức ngươi hả? Ngươi ngủ tiếp đi.”

“Ngươi như vậy làm sao ta ngủ được!” Chung Tử Kỳ tức giận.

Triệu Chính An im lặng, đột nhiên nắm tay Chung Tử Kỳ, ôm chặt hắn vào lòng. Chung Tử Kỳ hoàn toàn cương cứng, nhiệt độ cơ thể và mùi mồ hôi của Triệu Chính An thản nhiên bay tới, làm Chung Tử Kỳ mê muội.

“Ngủ đi, nếu không ngủ thì ta sẽ làm chuyện khác.” Triệu Chính An nhẹ nhàng nói bên tai Chung Tử Kỳ.

Hơi thở nóng hổi phun vào lổ tai Chung Tử Kỳ làm cả người hắn ngứa náy, nhịn không được mà rụt người lại, cả người cứng ngắt, chỉ phải thành thật nằm trong lòng Triệu Chính An.

Có lẽ bởi vì cái ôm quá mức ấm áp, Chung Tử Kỳ chậm rãi ngủ mất, trong bóng đêm có người nở nụ cười thầm lặng, đầu cũng không còn đau như vậy nữa.

Sáng hôm sau, Chung Tử Kỳ tỉnh lại trong tư thế vẫn nằm trong lòng Triệu Chính An, cái mặt dày của hắn đỏ lên, cẩn thận rời khỏi lồng ngực Triệu Chính An, mặc quần áo đi vào nhà bếp. Không phải hắn ngây thơ, mà là cuộc sống hai mươi mấy năm đời trước của hắn, tình cảm giống như là trang giấy trắng, gia đình hắn bảo thủ, nghiêm cấm tuyệt đối hành vi yêu sớm, huống chi hắn cũng không gặp được người làm hắn động lòng. Đến khi hắn học đại học, thật vất vả mới có được người làm hắn thích, hắn căn cứ vào quy tắc thà thiếu chứ không làm ẩu nên cũng không ăn chơi đàng điếm, cho đến khi chết vẫn là xử nam.


Cho dù bình thường hắn luôn cố gắng tránh việc tiếp xúc tứ chi với người đó, bởi vì hắn sợ bản thân sẽ không kiềm được mà nhào lên. Bây giờ lại đột nhiên có người tiếp xúc với khoảng cách bằng không với hắn, sao hắn có thể tự nhiên được chứ.

Rửa mặt bằng nước lạnh, cả người Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng thoải mái, hắn bắt đầu nấu cơm, canh cá hôm qua hắn nấu vẫn còn, cho nên hắn bỏ vào nồi hâm nóng.

Ngày hôm qua hắn mua một khối thịt lớn trong trấn, Chung Tử Kỳ cắt một phần, còn lại thì cất kỹ, mùa hè rất nóng cho nên cái gì cũng không chịu nổi, thịt này để hai ngày chắc chắn sẽ hư, cho nên phải ăn thật nhanh, ví dụ như lần trước mua thịt cho hai lão Chung gia, bởi vì xảy ra chuyện, để qua một bên mà không chú ý, cuối cùng hư luôn, việc đó làm hắn đau lòng rất lâu!

Chung Tử Kỳ rửa thịt rồi bỏ lên thớt băm nhỏ, càng nhỏ càng tốt.

Sau đó bỏ vào trong chén, cho thêm gừng băm, rượu gạo, tinh bột, lòng trắng trứng. Phải nói rõ, trong nhà còn hai cái trứng chim, là do hắn mua từ nhà Triệu A mẫu.

Trộn đều thịt và gia vị, nắn thành viên rồi đặt sang bên cạnh.

Hắn nhớ từ khi không bán mì lạnh nữa thì hắn còn một ít bún gạo, hắn lật tung nhà bếp tìm bún gạo rồi đem đi ngâm nước ấm.

Nửa nồi nước trên bếp lò đã sôi, Chung Tử Kỳ bỏ thịt viên vào nồi rồi chỉnh lửa lớn, lại cho bún gạo vào, trong nhà còn không ít cải thìa, Chung Tử Kỳ cũng thả vào trong nồi, đợi đến khi đã chín thì cho thêm chút muối hành lá là có thể ăn.

Món này có tên là bún gạo thịt viên, cách làm có hơi phiền phức nhưng người bệnh ăn rất tốt, cũng rất dễ tiêu.

Đem đồ ăn ra bàn, Chung Tử Kỳ xoay người thì phát hiện không biết Triệu Chính An đã đi vào bao giờ, đứng phía sau hắn cách đó không xa: “Sao ngươi lại ra đây?”


“Ta rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm luôn.” Triệu Chính An cười nói, ngay từ đầu hắn đã bị tiếng động chặt thịt của Chung Tử Kỳ đánh thức, sau đó lại bị mùi thức ăn hấp dẫn đến nhà bếp.

“Ta đói bụng.” Triệu Chính An nháy mắt mấy cái rồi nói.

Chung Tử Kỳ: “Ngươi chờ một lát, sắp xong rồi.”

Triệu Chính An vươn tay muốn bưng qua dùm hắn nhưng bị Chung Tử Kỳ đánh vào tay, hai người đều ngây ngẩn.

Chung Tử Kỳ: “… Cái đó, ta bưng là được rồi, rất nặng.”

Triệu Chính An bất đắc dĩ, nhìn đi, lại tới nữa rồi, hắn đâu phải oa oa đâu chứ.

Trên bàn cơm, “Ăn ngon, tửu lâu trong trấn cũng không nấu ngon bằng ngươi nấu.” Triệu Chính An thật lòng khen ngợi.

“Đâu có khoa trương như vậy.” Chung Tử Kỳ cười cười: “Ngươi đã từng ăn thức ăn ở tửu lâu rồi sao?”

“Đã từng, trước kia khi làm việc ở trấn, ta đã từng làm tiểu nhị trong tửu lâu.”

Chung Tử Kỳ hiếu kỳ: “Vậy sao ngươi không làm nữa?”

“Đóng cửa.”

“…” Chung Tử Kỳ cười rộ lên: “Ngươi đã làm những việc gì trong trấn?”


Triệu Chính An nghĩ nghĩ: “Đã làm tiểu nhị, làm con thừa tự trong nhà người ta, khuân vác, bán hàng… Rất nhiều, nhưng mà tiền trong trấn không dễ kiếm như vậy, có rất nhiều người giống ta, việc nào mọi người cũng phải tranh giành, nếu không sẽ bị người khác cướp mất.”

Chung Tử Kỳ gật đầu, có thể hiểu được: “Ta nghe bọn họ nói ngươi buôn bán lời rất nhiều tiền!”

Triệu Chính An nhai thịt viên nên nói năng không rõ: “Đó đều là lời đồn, cũng không có nhiều như vậy, chỉ là ta dùng con mồi đổ tiền mà thôi.”

“Ngươi biết săn thú?” Chung Tử Kỳ càng ngạc nhiên.

Triệu Chính An lắc đầu: “Cũng không giỏi lắm, nhưng khi ta còn nhỏ gia gia và nãi A mẫu ở đây, phụ thân và A mẫu luôn đem thức ăn đến, từ nhỏ ta đã thân với gia gia và nãi A mẫu, thường xuyên đến thăm. Nhưng mà phụ thân chỉ cho thức ăn chứ không cho tiền, quần áo cũng chỉ có vài bộ mặc quanh năm suốt tháng. Cuộc sống của gia gia và nãi A mẫu ngày càng khó khăn.”

“Tiền trong nhà ta đều do A mẫu giữ, ta cũng không lấy được, sau đó ta liền vào núi đốn củi đem vào trấn bán, bán lấy tiền mua thịt cho gia gia và nãi A mẫu.” Triệu Chính An nhớ đến những ngày đó, tuy vất vả nhưng hắn rất vui, bởi vì có gia gia và nãi A mẫu yêu thương và ở bên cạnh.

“Vậy sau đó?” Chung Tử Kỳ nhịn không được nên hỏi, hèn chi căn nhà này được giữ gìn tốt đến vậy, thì ra là có người ở.

“Sau đó… Sau đó không biết A mẫu nghe ai nói ta bán củi kiếm tiền, hắn tức giận, hỏi ta tiền đã đi đâu, ta không dám nói thật, liền lừa hắn là không có, khi đó A mẫu đã đánh ta! Sau đó khi ta bán củi kiếm tiền thì đều phải đưa cho A mẫu, một hai văn tiền như vậy cũng không nhiều. Có một ngày ta vào núi thấy trong núi có thỏ và gà rừng, ta nghĩ nếu có thể bắt bọn nó bán lấy tiền thì sẽ có càng nhiều tiền hơn, ta cân nhắc thật lâu, đào rất nhiều bẫy rập ở những nơi động vật thường chạy qua, chờ một đêm thì ta phát hiện có hai con thỏ ngốc và gà rừng rớt vào. Ta sợ A mẫu phát hiện nên giấu chúng vào bó củi đem vào thành bán, bán được không ít tiền. Một con gà rừng sống có thể bán được hơn hai mươi văn tiền. Việc này mở ra thế giới mới cho ta, ta bắt đầu đi săn kiếm tiền, sau đó che dấu bằng bó củi, nhưng mà ở đây không có nhiều động vật nhỏ, ở sâu trong núi thì có nhiều hơn, nhưng khi ấy ta còn nhỏ nên không dám đi sâu vào trong núi, thế nhưng cũng đủ để mua quần áo cho gia gia và nãi A mẫu, cải thiện thức ăn cho họ.”

Chung Tử Kỳ chăm chú lắng nghe không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trí nhớ mình mang đến từ đời trước không có là gì, đây mới là lợi hại, mười tuổi đã dám lên núi săn bắn, lúc mình mười tuổi mình đang làm gì? Hình như là đang ngoan ngoãn ở nhà học bài! Đây chính là sự khác biệt!

“Sau đó, khi ta mười hai tuổi, năm ấy gia gia và nãi A mẫu đều lần lượt qua đời, ta cũng ít đến đây, sợ thấy cảnh đau lòng, sau đó buôn bán lời nhiều tiền đều giao cho A mẫu, nhưng mà bây giờ ngẫm lại thì thấy lúc đó thật khờ.” Triệu Chính An lắc đầu không thèm nói nữa, chăm chú ăn cơm.

Chung Tử Kỳ lại biết hắn có ý gì, không khỏi đau lòng, có thể tưởng tượng ra Triệu Chính An nho nhỏ ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ cần hắn cố gắng kiếm tiền, A mẫu và phụ thân sẽ đối xử tốt với hắn, nhìn hắn nhiều một chút, yêu hắn thêm một chút.

Nhưng mà tình thân được xây dựng trên tiền bạc, liệu có thể duy trì bao lâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.