Đọc truyện Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần – Chương 58: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (2)
Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn Điềm Tâm, đôi mắt tĩnh mĩnh khá âm u làm cho da đầu Điềm Tâm lạnh run.
Cuối cùng anh dụi điếu tuốc trong tay, ném đi thảnh nhiên trả lời:
– Cai lâu rồi.
– Vâng.
Điềm Tâm gật gật đầu cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Trên đường quay về thành phố Z, Trần Diệc Nhiên vẫn luôn chăm chú lái xe, Điềm Tâm ghé đầu lên cửa sổ nhìn ra hai bên đường thỉnh thoảng phát sáng, yên tĩnh mà ngẩn người.
Không khí trong xe quá mức yên tĩnh, Trần Diệc Nhiên lườm Điềm Tâm một cái, sau đó mở radio lên.
– Các bạn đang nghe đài, bài hát tiếp theo đây được thể hiện bởi một cô gái nhỏ tên Tiểu Mộng, cô bé nói hôm nay cô ấy thất tình, muốn dùng bài hát này để vơi đi chút nào nỗi buồn, sau đây chúng ta hãy cùng cô ấy lắng nghe nào. Bài hát: “nỗi nhớ độc nhất vô nhị”
Giọng nói người phát thanh vang lên ngọt ngào, ánh mắt Điềm Tâm dời đến màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt kia: mấy chữ FM101.1 lẻ loi sáng lên giữa màn hình, sau đó trong xe vang lên giai điệu ưu thương, buồn rầu:
“Sau khi rời xa, yêu thích một người như cơn mưa lớn, không liên lạc, cô đơn như phản ứng dây chuyền chắc còn chút sức lực để nghĩ đến niềm vui. Cơn giông kia như tai nạn vậy, làm em bây giờ đáng thương vô cùng. Thật xin lỗi, ai cũng không có cỗ máy thời gian, muốn chấm dứt thế nhưng không có chỗ trống để thương lượng. Em hi vọng em là nỗi nhớ duy nhất của anh. Em thích anh, em là nỗi nhớ duy nhất, ai cũng không được phép cướp mất anh khỏi em…”
Điềm Tâm chỉ cảm thấy bài hát này rất hợp với tâm trạng mình bây giờ.
Cô yên lặng giương mắt nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên đang lái xe. Dáng vẻ anh hoàn mỹ lờ mờ dưới ánh đèn đường, thích một người căn bản là tự làm khổ mình đến vậy.
Hai người im lặng suốt cả chặng đường trở về. Trần Diệc Nhiên nhanh chóng đạp phân dưới nhà của Điềm Tâm, sau đó quay đầu thì thấy cô đã tựa đầu lên ô cửa kính ngủ quên mất.
Do dự hết mười giây, rốt cuộc anh phải đánh ngoặt tay lái, trở về khu chung cư của mình, tiếp đó cẩn thận từng chút bế Điềm Tâm lên nhà.
Sau khi đã sắp xếp xong cô cô thì Trần Diệc nhiên quay người bước ra ban công, tiện tay châm một điếu thuốc, nhìn xuống cảnh thành phố về đêm, cảm nhận từng làn gió phả vào mặt, trong lòng anh bỗng thấy bực bội không thôi.
Sáng hôm sau khi Điềm Tâm tỉnh lại thì nhìn căn phòng lạ lẫm trước mắt mà ngẩn người.