Đọc truyện Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần – Chương 462: Nghỉ đông, bốn người đi chơi (15)
“Không có gì, tớ vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai…” Điềm Tâm có chút ngập ngừng, sau đó tiếp tục nói: “Người đó… có chút giống Lục Dật Tiêu.”
“Hả?” Thẩm Tâm xoay người lại, nhìn Điềm Tâm, sau đó cười cười nói: “Tên kia còn đang họp cơ mà, nhất định là cậu nhìn nhầm rồi, anh ấy làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.”
“A…” Điềm Tâm gật gật đầu, sau đó nhận lấy thẻ phòng nhân viên tiếp tân đưa cho, vẫy vẫy với Thẩm Tâm, nói: “Đi thôi, có thẻ phòng rồi, chúng ta lên thôi.”
“Ừ.” Thẩm Tâm kéo vali, nhận lấy thẻ phòng trong tay Điềm Tâm, nhìn một chút, sau đó nói: “Đi thôi, đến chỗ thang máy phía bên kia.”
“Được.”
Điềm Tâm đi theo sau lưng Thẩm Tâm, nhìn cô ấy bấm nút thang máy, trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mình nhìn thấy được.
Lúc thang máy mở ra, Điềm Tâm bước ra ngoài trước, nhìn bảng chỉ dẫn trên tường, sau đó nhìn thẻ phòng trong tay mình, quay đầu nói với Thẩm Tâm: “Đi bên trái.”
“Ừ…” Thẩm Tâm gật gật đầu, nhưng còn đang chuẩn bị đi tiếp, thì thấy đột nhiên Điềm Tâm sững sờ, sau đó ngơ ngác bối rối nói với mình: “Tớ… Tớ nhìn nhầm, phải là bên phải mới đúng.”
“Hả?” Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn, không nhịn được lườm Điềm Tâm một cái: “Rõ ràng là đi về phía bên trái, cậu không biết phân biệt phương hướng từ lúc nào thế?”
“Tớ…” Điềm Tâm lại nhìn về phía bên trái một chút, sau khi xác định được Lục Dật Tiêu đã ôm cô gái kia bước vào trong phòng, lúc này mới thở phào một hơi nói: “Ừ, là tớ nhầm, đúng là đi bên trái.”
“Ngu ngốc.” Thẩm Tâm đưa tay chọc chọc cái trán cô.
Điềm Tâm cảm thấy hết sức uất ức trong lòng, ngẩng đầu nhìn hành lang hết sức u oán, trong lòng âm thầm mặc niệm:
Anh Tiêu, em đã hết lòng giúp đỡ anh rồi, ít nhất cũng đã bảo vệ anh không bị Thẩm Tâm thiến, còn sau đó nên làm cái gì, thì còn phải dựa vào số phận của anh…
“Đi, đừng có ngơ ngác nữa.” Thẩm Tâm kéo hành lý bước đến phía trước, sau đó quay đầu vẫy vẫy tay với Điềm Tâm.
“Đến đây.” Điềm Tâm vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai người các cô bước vào phòng, Thẩm Tâm liền ném vali vào trong tủ quần áo, sau đó bước vào phòng trong, mở tivi, lúc đang chuẩn bị tìm điều khiển từ xa để chuyển kênh, liền nghe được từng đợt tiếng cười duyên truyền đến từ phòng bên cạnh.
“Ơ kìa, thật đáng ghét, anh này cũng thật là, cứ thích làm cái chuyện khiến người ta phải đỏ mặt tim run.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bất ngờ.
Trong nháy mắt, Điềm Tâm trợn to hai mắt, quay đầu liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Tâm, vẻ mặt của cô cho thấy rõ ràng Thẩm Tâm cũng nghe được giọng nói của cô gái kia.
“Người nào vậy, giữa ban ngày ban mặt, mới quá trưa một chút, đã bắt đầu muốn…” Thẩm Tâm nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập khinh thường nhìn về phía gian phòng bên cạnh.
Điềm Tâm đưa tay lau mồ hôi trán, trong lòng oán thầm, bà cô ạ, cậu thật sự không hề phát hiện ra, gian phòng sát vách của chúng ta chính là phòng của Lục Dật Tiêu đấy à?
“Đáng ghét, đừng sờ loạn.” Giọng nói hờn dỗi của cô gái kia lại vang lên, sau đó nghe thấy một tiếng “bộp” thanh thúy, giống như là âm thanh đánh lên da.
“Nhanh như vậy đã cởi xong hết rồi?” Thẩm Tâm càng thêm khinh bỉ, giữa mùa đông như vậy, ai cũng đều ăn mặc giống như một cái bánh trưng, có thể đánh đến mức vang lên âm thanh như vậy, dường như cũng khá là khó khăn đấy.
“…” Điềm Tâm chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán mình ngày càng nhiều, cô thật sự không biết nên đối mặt với chuyện xảy đến phía sau thế nào.