Đọc truyện Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi – Chương 7
Edit: Mộc Tử Đằng
Thật ra Thẩm Tâm rất muốn nói nếu gặp phải vấn đề gì thì đi tìm ngay nhân viên khách sạn còn nhanh hơn, nhưng cô là một hướng dẫn viên du lịch có đạo đức nghề nghiệp, nên cô chỉ cười nói với Diệp Tri Du: “Xin lỗi Diệp tiên sinh, phòng của tôi vừa hay không ở chung tầng với các anh, tôi chỉ ở phòng đơn phổ thông, còn của các anh là phòng cao cấp.”
Diệp Tri Du khẽ nhíu mày, tựa như không hài lòng với sự xếp đặt thế này: “Công ty các cô làm như vậy có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền? Sắp xếp phiền phức thế. Vậy nhỡ khách có chuyện muốn tìm cô thì phải đi xa vậy sao?”
Thẩm Tâm vẫn mỉm cười: “Có chuyện gì anh cũng có thể gửi wechat cho tôi.”
Giám đốc tiền sảnh đứng một bên đang giúp khách nhận phòng thì nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cô ấy dùng tiếng Trung nói với Thẩm Tâm: “Cô Thẩm, tôi có thể giúp cô nâng phòng lên miễn phí.”
“A?” Thẩm Tâm hơi ngượng ngùng: “Chuyện này không tốt lắm đâu.”
Giám đốc tiền sảnh nói: “Không sao cả, bây giờ đang là mùa ít khách, phòng trống để đó cũng không ai ở. Cát Duyệt là bạn hàng của chúng tôi, trong chuyện này tôi vẫn có quyền hạn làm.”
Thẩm Tâm nghe cô ấy nói thế thì không từ chối nữa: “Vậy cảm ơn cô nhiều.”
“Không sao, anh chờ chút nhé, bên này sẽ xong ngay thôi.”
Đúng lúc Diệp Tri Du nói thêm một câu: “Nhớ sắp xếp phòng tôi ở cạnh phòng cô ấy.”
“Vâng thưa anh.”
Thẩm Tâm: “…”
Trong mấy ngày tiếp theo anh có bao nhiêu chuyện cũng muốn tìm cô à!
Diệp Tri Du dặn dò trước quầy xong thì nghiêng đầu nói với Thẩm Tâm: “Cô nhìn nhân viên ở công ty khác xem, các cô nên học tập bọn họ nhiều thêm tí.”
Thẩm Tâm: “…”
Cuối cùng phòng được sắp xếp như sau: Bên trái bên phải và đối diện phòng của Chu Oánh được chia cho khách nam muốn ở cạnh cô ta, còn Diệp Tri Du ở phía đối diện xéo xéo, phòng của anh ở cạnh phòng Thẩm Tâm.
Cô quả thật là một người hướng dẫn viên du lịch siêu tốt đã dùng hết sức mình để thỏa mãn như cầu hợp lý của khách hàng!
Sau khi phát thẻ phòng cho mọi người, các đoàn viên lục tục kéo vali đi tìm phòng của mình. Thẩm Tâm cầm thẻ phòng quẹt mở cửa phòng mình ra, phòng cao cấp và phòng thường có khác biệt quá lớn, diện tích trong phòng gần như gấp đôi bên kia, còn có thêm một cái thư phòng. Trong phòng ngủ có ban công rộng rãi, giường lớn sang trọng, bên phải đặt một cái quầy bar nhỏ, ngay cả bồn tắm trong phòng vệ sinh cũng lộ ra khí chất quý tộc.
Thẩm Tâm thầm nghĩ, này đúng là nhờ phúc của Diệp tiên sinh.
Cô cất vali xong thì đi đến ban công mở cửa sổ ra. Phòng cao cấp có tầm nhìn rất tuyệt vời, vừa mở cửa sổ đã thấy biển ngay. Nhiệt độ ở đảo M cao hơn trong nước khá nhiều, phần lớn du khách chỉ mặc đồ bơi vui đùa trên bờ cát.
Thẩm Tâm không mang theo đồ bơi, cô là hướng dẫn viên nên nhất định không thể đi chơi cùng du khách.
Dọn dẹp sơ qua chút đồ, cô bèn đi xuống kiểm tra lại tình hình bữa tối với khách sạn trước. Bởi vì lần này đoàn du lịch tương đối đặc thù, khách sạn đã chuẩn bị phòng bao cho họ, còn có lòng bày trí trầm hương và nến, kèm theo bong bóng, hoa hồng đỏ tươi và những thứ khác nữa, nhằm tạo bầu không khí lãng mạn.
Thẩm Tâm hết sức hài lòng với không gian trong phòng bao, cô xác nhận lại thực đơn bữa tối với người phụ trách lần nữa, rồi nhắn tin cho mọi người, nhắc nhở họ đúng giờ xuống dùng bữa.
Bữa tối đã định là sáu giờ, năm giờ rưỡi có vài người lục tục đi xuống. Nhớ đến biểu hiện không tốt của Diệp Tri Du vào buổi sáng, Thẩm Tâm lại nhắn tin riêng giục anh thêm lần nữa, vừa mới gửi đi thì Diệp Tri Du xuống tới.
“…” Thẩm Tâm bình tĩnh gỡ tin nhắn, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, “Những đoàn viên đã đến có thể đi qua phòng bao với phục vụ, tôi còn phải ở đây chờ những người khác nữa.”
Ngồi trong phòng bao hiển nhiên thoải mái hơn đứng ngoài đại sảnh, mọi người bèn đi vào trong đó. Điện thoại trong tay Thẩm Tâm chợt vang lên, cô cầm lên xem, là Diệp Tri Du gửi tin nhắn tới: Cô đã gỡ tin nhắn gì mà không muốn người khác đọc vậy?
Thẩm Tâm: Gửi nhằm người, xin lỗi nha. [Đáng yêu]
Diệp Tri Du: Ồ? Lúc cô gửi tin nhắn cho người khác còn đang nghĩ đến tôi à?
Thẩm Tâm: …..????
Thật sự là lúc nào Diệp tiên sinh cũng phát huy tự tin của mình được.
Thẩm Tâm: Diệp tiên sinh à, tại sao anh không đổi một bộ đồ khác xuống ăn tối? Tôi thấy những người khác đều đổi bộ mới hết.
Diệp Tri Du: Tôi nghi ngờ cô đang nói sang chuyện khác.
….Thẩm Tâm không muốn để ý tới anh nữa.
Cô không nói gì nên Diệp Tri Du gửi tiếp tin nhắn khác cho cô.
Diệp Tri Du: Cô cũng không thay quần áo hả?
Thẩm Tâm: …Tôi là hướng dẫn viên du lịch, không phải khách nữ ạ.
Diệp Tri Du: Tôi cũng không phải khách nữ.
Thẩm Tâm: “…”
Trời sinh khả năng trêu chọc rất tốt!
🙂
Trước khi bữa tối bắt đầu mọi người đều đã đến đông đủ. Bàn trong phòng bao là bàn dài, khách nam và khách nữ ngồi hai bên. Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên trước, mọi người cùng cụng ly rồi bắt đầu phần tự giới thiệu bản thân.
Dựa theo chỗ ngồi của mỗi người, người đầu tiên đứng lên giới thiệu là Từ Bác.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Từ Bác, năm nay 31 tuổi, hiện tại đang nghiên cứu phát triển nguồn nguyên liệu mới ở viện nghiên cứu. Có lẽ mọi người nghe đến viện nghiên cứu sẽ cảm thấy cuộc sống thường ngày của tôi rất không thú vị, thật ra cũng không phải như mọi người nghĩ. Bình thường tôi có nhiều sở thích lắm, tôi thích xem phim, phim thương mại, nghệ thuật hay thậm chí cả phim hoạt hình, tôi đều thích chúng…”
Lúc anh ta nói đến phim hoạt hình, dưới bàn ăn phát ra những tiếng cười khẽ, dường như mọi người không ngờ một nghiên cứu viên cứng nhắc, ấy vậy bên trong còn có tính trẻ con. Bời vì nghe Từ Bác mở đầu, phần tự giới thiệu tiếp theo của từng vị khách đều khá thả lỏng, đôi khi cũng chen vào vài câu hài hước, cả bầu không khí rất hòa hợp.
Cho đến khi Diệp Tri Du đứng lên.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Diệp Tri Du, năm nay 28 tuổi. Tôi có mở một công ty liên quan đến nguồn nguyên liệu mới ở thành phố H, rất hy vọng có cơ hội trao đổi nhiều hơn với anh Từ Bác đây. Xin cảm ơn.”
Thẩm Tâm: “…”
Anh trai à anh đang đi xem mắt đấy, không phải nói chuyện làm ăn đâu!!!
Thẩm Tâm thật sự muốn đứng dậy lắc mạnh đầu anh, nghe xem bên trong có tiếng nước biển không!
Bầu không khí trên bàn ăn vốn đang hài hòa lập tức trở nên rất kỳ lạ, không ít người do dự nhìn sang Diệp Tri Du và Từ Bác.
Thẩm Tâm: “…”
“Ha ha ha ha ha, xem ra Diệp tiên sinh rất xấu hổ nha.” Thẩm Tâm nhắm mắt bước ra giảng hòa, Diệp Tri Du nghe cô nói vậy dường như còn muốn phản bác lại, Thẩm Tâm bèn trừng mắt với anh một cái, thế là anh ngậm miệng không nói nữa.
“Vậy kế tiếp mời Chu Oánh lên giới thiệu về mình.”
Chu Oánh cười với mọi người, rồi chậm rãi đứng lên: “Xin chào mọi người, tôi tên là Chu Oánh, năm nay 26 tuổi. Trước mắt tôi đang làm việc tại một xí nghiệp nhà nước, thời gian làm việc có quy định rõ ràng. Bình thường tôi thích đi dạo phố mua chút đồ, cũng thích hẹn bạn thân đi xem phim. Lúc học đại học tôi từng quen bạn trai, sau này chia tay và vẫn còn độc thân, vì chuyện này mà mẹ tôi luôn lo lắng cho tôi không thôi…”
Giờ phút này Thẩm Tâm rất biết ơn Chu Oánh, vì có cô ta nên bầu không khí mất đi đã được hồi sinh lại.
Tuy giữa bữa ăn xuất hiện khúc nhạc đệm là Diệp Tri Du, nhưng xét chung vẫn khá tốt đẹp, Thẩm Tâm thở phào một hơi thật to. Sau khi kết thúc bữa tối, cô tuyên bố thời gian và địa điểm tập hợp vào sáng mai, rồi mọi người cùng giải tán.
Một ngày thật mệt nhọc, Thẩm Tâm quay về phòng chỉ muốn trùm chăn ngủ, nhưng vừa rồi mọi người đều dùng bữa tối rất lịch sự, một mình cô cũng không dám ăn như hổ đói. Sờ cái bụng lép xẹp của mình, Thẩm Tâm cầm thẻ phòng mở cửa rồi xuống lầu đi mua một đống đồ ăn mang về.
Trước ban công trong phòng ngủ có một cái bàn tròn và một cái ghế nằm, Thẩm Tâm đặt đồ ăn lên bàn, thoang thả ngồi xuống ghế. Bây giờ đã hơn tám giờ nhưng bên ngoài vẫn còn sáng đèn, Thẩm Tâm nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được Tần Âm và Đỗ Tân Vũ trong đoàn sóng vai đi trên bờ cát.
Cô “ồ” lên một tiếng, một tay cầm thịt nướng, một tay chống cằm, nằm nhoài trước cửa sổ chăm chú nhìn họ.
Tần Âm và Đỗ Tân Vũ là một đôi mà Thẩm Tâm thấy khá khả quan, từ khi bắt đầu hai người này đã có cái nhìn tốt về nhau, bây giờ đã phát triển thành đi dạo trên bãi biển ngắm nhìn cảnh đêm rồi!
Nhưng sao họ không năm tay nhỉ! Đỗ Tân Vũ là khách nam đó, không nên rụt rè, phải dũng cảm hơn!
“Cô đang làm gì thế?” Thanh âm của Diệp Tri Du đột nhiên vang lên ở bên cạnh, Thẩm Tâm giật mình suýt nữa đã làm rơi thịt nướng trong tay. Cô chợt ho khan hai tiếng, lúc này mới phát hiện Diệp Tri Du đang đứng ở ban công bên cạnh, anh cũng ngồi trên ban công ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài qua khung cửa sổ.
Bây giờ các du khách đều ra ngoài đi dạo chơi, chắc chỉ có mình Diệp Tri Du ở lại trong phòng.
“Không có gì, tôi chỉ hóng mát chút thôi.” Thẩm Tâm cười nói.
Diệp Tri Du cau mày, ánh mắt khóa chặt thịt nướng trên tay cô: “Cô lấy thịt ở đâu vậy?”
Thẩm Tâm nói: “Vừa rồi tôi ra ngoài mua, nhiều lắm.”
Diệp Tri Du khẽ nhíu mày hỏi cô: “Cô đang mời tôi đó sao?”
Thẩm Tâm: “…”
Tôi không có mà, hoàn toàn không, anh nghĩ nhiều rồi Diệp tiên sinh ơi.
Diệp Tri Du cười khẽ, rồi quay vào trong. Qua mấy giây sau, Thẩm Tâm nghe được tiếng gõ cửa.
“…” Không phải chứ.
Cô đi ra mở cửa, quả nhiên Diệp Tri Du đang đứng bên ngoài.
“…” Cô cười với Diệp Tri Du một cái, “Có chuyện gì không Diệp tiên sinh?”
Diệp Tri Du đáp: “Không phải cô mời tôi cùng ăn thịt nướng sao?”
Thẩm Tâm: “…”
Kỹ năng ăn ké uống chùa còn rất thành thạo đấy!!!
Nghĩ lại vừa rồi quả thật mình có mua hơi nhiều, hơn nữa Diệp Tri Du vì mình mới tham gia đoàn xem mắt này, nên Thẩm Tâm đành mời anh vào.
Bàn tròn trên ban công chất đầy đồ ăn, Diệp Tri Du thấy thế thì líu lưỡi không nói nên lời: “Vừa rồi cô không ăn gì à?”
“Có ăn một tẹo, nhưng chưa no.” Thẩm Tâm chủ động nhường cái ghế thoải mái cho Diệp Tri Du, còn mình kéo cái ghế khác ngồi xuống đối diện, “Tôi mua nhiều món lắm, anh xem có món nào thích ăn không.”
Diệp Tri Du nhìn một lượt, cuối cùng bị bột ớt trong khay hấp dẫn: “Ở đâu có bột ớt vậy?”
Thẩm Tâm nói: “Tôi mang từ trong nước tới đó, đồ ăn ở đây quá nhạt, mùi vị món nướng cũng không đạt. Thêm tí bột ớt ăn ngon hơn nhiều.” Cô vừa nói vừa giơ khay bột ớt trong nhỏ lên, đưa tới trước mặt Diệp Tri Du: “Anh ngửi thử đi, bột ớt này thơm lắm! Tôi rất thích bột ớt hiệu này.”
Diệp Tri Du cúi đầu ngửi bột ớt, thật sự rất thơm, có thể kích thích sự thèm ăn của người khác. Anh còn chưa kịp ngẩng mặt lên, một trận gió bất ngờ thổi luồn qua cửa sổ ban công vào trong phòng.
Tất cả bột ớt trong khay đều bị thổi bay lên mặt Diệp Tri Du.
“…”
“…”
Hai người cùng yên lặng một giây, sau đó Diệp Tri Du thét lên đầy tê tâm liệt phế: “Thẩm Tâm—–!”
“A a a a tôi đây! Không sao! Đừng sợ!” Thẩm Tâm vứt cái khay trong tay qua một bên, rồi vội đỡ Diệp Tri Du vào phòng vệ sinh rửa mặt.Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Thật ngại quá tôi muốn cười ha ha ha ha ha ha.
Diệp Tri Du:…
Diệp Tri Du: Bà là đồ tác giả không có tâm