Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 51: Ngủ đi


Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 51: Ngủ đi

1

Tác giả: Chước Dạ

Biên tập: Bột

Ăn bữa cơm với Trình Hạ và Cố Khải, bị tống ăn đầy một bụng thức ăn chó.

Chủ đề của con gái luôn vô tận, nói chuyện ở quán cà phê còn chưa đủ, lúc ăn cơm cũng không dừng lại.

Vừa ăn vừa nói, vậy mà kéo dài bữa cơm này tới hai tiếng.

Trình Hạ còn rủ đi dạo phố, nhưng Thẩm Tịch nhìn hai người như keo dán này thì thức thời không quấy rầy thế giới hai người của bọn họ. Cô lịch sự từ chối lời mời rồi rút lui, hẹn tới nghỉ Đông lại gặp nhau.

Thẩm Tịch bắt một chiếc taxi, nhìn Trình Hạ và Cố Khải nắm tay nhau mà vẫy mình, rồi lòng dâng lên chút bùi ngùi.

Từ lúc Cố Khải đơn phương theo đuổi tới chấp niệm kém tuổi của Trình Hạ, cô cũng được xem như chứng nhân hai người họ đến với nhau. Bây giờ bọn họ thật sự ở bên nhau rồi, bà mai nửa mùa như cô cũng thấy vui mừng.

Chỉ là…

Vừa mới xác định quan hệ ngày đầu tiên đã vứt bỏ bà mai này ở sân bay, bây giờ còn cố tình mời cô đến xem bọn họ show ân ái, hai kẻ trọng sắc khinh bạn thân và trọng sắc khinh học tỷ này! Cô nhất định phải nhét toàn bộ thức ăn chó hôm nay bị ăn trở lại cho bọn họ!

Thẩm Tịch tức giận mài răng, trong lòng nghĩ vậy nhưng lại bị tài xế phía trước cắt ngang suy nghĩ.

“Người đẹp, muốn đi đâu, mau báo địa chỉ đi nào?”

Âm thanh trẻ tuổi này hơi cao giọng ở cuối câu, mang theo cảm giác cà lơ phất phơ, nhưng cũng không quá lỗ mãng.

“À, ngại quá.” Thẩm Tịch nói xin lỗi, trong lúc đang báo địa chỉ, cô nhìn vào kính chiếu hậu thấy nửa khuôn mặt người này, rồi chợt thấy sợ hãi.

Mấy năm này, ngay cả tài xế taxi cũng đẹp trai như thế sao?

Dường như anh chàng tài xế thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt Thẩm Tịch, anh ta vừa khởi động xe vừa hỏi: “Sao nào, có phải thấy tôi đẹp trai thế này mà đi lái taxi đúng là phí của không?”

Thẩm Tịch bị đoán ra suy nghĩ thì cũng không xấu hổ, cô cười đáp lại: “360 nghề, nghề nào mà không có chuyên gia. Anh có thể không phải tài xế taxi lái giỏi nhất, nhưng chắc chắn là người đẹp trai nhất, đương nhiên khả năng lái xe chắc cũng không tệ.”

Không biết những lời này đánh trúng vào điểm của anh chàng lái xe, anh ta lập tức hớn hở: “Đúng vậy, thời đại học tôi còn đạt giải nhất cuộc thi X đấy.”

“Ôi, giải nhất cơ à, giỏi thật đấy.” Thẩm Tịch khen hai câu, nhưng trên thực tế, cô cũng không biết “cuộc thi X” là gì.

Chắc cũng giống như thi hoa hậu nhỉ?

Anh chàng lái xe càng nhiệt tình nói chuyện hơn, giống như thấy hợp chuyện với Thẩm Tịch nên nói như mở máy hát vậy. Khi đi trên đường cũng không ngừng tìm chủ để nói chuyện trên trời dưới biển, lúc nói đến chỗ kích động, còn suýt quên cả chờ đèn xanh đèn đỏ.

Cũng may xe đã phanh lại kịp thời, vẫn chưa vượt đèn đỏ.

Thẩm Tịch thở phào một hơi rồi mới bình tĩnh lại, sau đó vô tình liếc nhìn đồng hồ công tờ mét thì thấy trên đó hiện số “0” nổi bật, khóe miệng cô hơi giật giật: “Anh tài xế, anh không bật đồng hồ công tơ mét à?”


Anh chàng lái xe nghiêng đầu nhìn qua rồi kinh ngạc một tiếng, sau đó lại vung tay lớn mà sảng khoái nói: “Không sao, bây giờ bật là được. Cô nói chuyện với tôi như thế, đoạn đường vừa rồi miễn phí cho cô.”

Thẩm Tịch: “…”

Thẩm Tịch hơi chết lặng khi nhìn người hoàn toàn không giống tài xế bình thường này.

Coi như bỏ qua chuyện này đi, cô lại cúi đầu nhắn tin hai câu với Tiết Diễm. Tiết Diễm gọi thẳng điện thoại đến hỏi cô đi tới đâu rồi, Thẩm Tịch chưa quen đường ở thành phố B nên nhờ anh chàng lái xe giúp đỡ.

Anh chàng lái xe vốn nên quen thuộc đường xá cũng nhìn một lúc lâu, sau đó mới khó khăn trả lời câu: “Đường Tây Sơn.”

Thẩm Tịch cũng không để ý đến việc anh ta nghĩ lâu như vậy, cô báo địa chỉ cho Tiết Diễm, nhưng vừa cúp điện thoại thì trông thấy biển báo “đường Đông Dương” bên ngoài cửa sổ xe.

Thẩm Tịch: “…”

Cô lờ mờ có chút dự cảm không tốt, đang định hỏi thăm có phải gần đây anh ta mới chuyển việc không, nào ngờ anh ta lại nhìn thấy tấm biển kia rồi như bừng tỉnh: “Tôi đi nhầm đường rồi! Đây là đường Đông Dương mà!

Giọng điệu này khiến Thẩm Tịch thấy, một giây sau anh ta đã muốn bỏ tay ra khỏi vô lăng để vỗ đùi.

Anh chàng lái xe lập tức bình tĩnh lại: “Người đẹp, ngại quá, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi lái thuê, vẫn chưa quen đường xá ở thành phố B. Không sao, tôi đưa cô vòng ngược lại, quãng đường này không tính tiền.”

Khóe miệng của Thẩm Tịch giật giật: “Anh tài xế, xin anh mở GPS đi, tôi trả anh thêm tiền.”

Vào lúc cô đang bị đưa rẽ trái quẹo phải trên đường Đông Dương, ở công ty bên này, Tiết Diễm đã đàm phán xong hợp đồng với tổng giám đốc Studio Manga Ánh Dương.

Studio Manga Ánh Dương là studio manga nổi lên mấy năm gần đây, tuy chỉ mới thành lập mấy năm, nhưng đã bán được bản quyền mấy bộ phim hoạt hình có giá trị tới mấy triệu tệ.

Trong đó, tác giả manga Noãn Dương là đại thần chủ chốt của Ánh Dương, hai trong số những bộ cô ấy vẽ đều là những bộ phim hoạt hình bản quyền được Ánh Dương bán ra.

Trò chơi cải biên lần này công ty Tiết Diễm ký hợp đồng chính là tác phẩm của Noãn Dương.

Bàn bạc trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng đã ấn định trước khi nghỉ Quốc khánh một ngày.

Ngài mai là Quốc khánh, thêm việc đã đàm luận hợp đồng với Ánh Dương tốt đẹp, hôm nay Tiết Diễm khai ân cho những người xác ở công ty nhưng hồn đã bay mất được tan làm sớm.

Mà anh cũng đã hẹn với Thẩm Tịch qua điện thoại rằng cô đừng về nhà, cứ đến thẳng công ty tìm anh.

Vừa mới nghe Thẩm Tịch nói tới đường Tây Sơn, nhưng đã nửa tiếng trôi qua, theo lý thuyết thì phải đến rồi, mà hiện giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ anh tính sai?

Những người bên ngoài đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà, Mập Mạp gõ cửa một cái rồi thò đầu vào: “Lão đại, sao anh vẫn chưa sửa soạn về nhà thế?”

Tiết Diễm nhìn cậu ấy một cái, không trả lời lại mà hỏi ngược một câu: “Từ đường Tây Sơn đi đến đây mất bao lâu?”

Mập Mạp đảo mắt tính toán: “Chắc khoảng 20 chút, tắc đường thì không biết được, nhưng bây giờ không phải giờ cao điểm, chắc là không tắc đâu. Anh hỏi chuyện này là…”

Mập Mạp nói được một nửa thì chợt hiểu ra rồi cười hì hì: “Thì ra là đang chờ chị dâu, vậy em không quấy rầy thế giới của hai người nữa. Đi đây!”

Tiết Diễm chống cằm, buồn chán chờ một chút, nhưng mới chỉ được một lúc, đồng hồ treo tường còn chưa quay hết một vòng, anh đã mở điện thoại định gọi cho Thẩm Tịch.


Ứng dụng điện thoại di động luôn đính kèm một vài tin tức, từ chuyện to tát của đất nước, cho tới mấy chuyện lặt vặt.

Tiết Diễm kéo thanh trạng thái xuống theo thói quen, định xóa mấy tin nhảy lên kia thì lại bị tin tức nhảy lên đầu khiến cho khựng lại.

“Đường Tây Sơn xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, trước mắt chưa rõ số người tử vong!”

Bánh xe của ghế văn phòng ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, chỉ khoảng 2 – 3 giây sau, Tiết Diễm đã cầm chìa khóa xe lên rồi lao ra khỏi văn phòng.

Anh lao đến thang máy lại thấy nhóm người Mập Mạp chen chúc bên trong như cá ướp muối.

Mập Mạp bị áp sát ở phía cửa, đang chật vật ấn xuống tầng một.

Cậu ấy vô cùng sững sờ khi thấy Tiết Diễm lo lắng lao ra, đang định hỏi Tiết Diễm có chuyện gì gấp nhưng đối phương đã lập tức chuyển hướng, trông thấy thang máy hai bên đều đang chạy nên chạy vội về phía lối thoát hiểm.

Khuôn mặt anh trong cả quá trình này đều rất căng thẳng, cả người tỏa ra áp suất thấp.

Người trong thang máy đưa mắt nhìn nhau.

Hầu Vũ yếu ớt hỏi: “Lão Cố, hôm nay tôi làm sai chuyện gì à?”

Từ khi bị Cố Thần phân tích, nói cậu ta bắc cầu lung tung để giúp Vưu Diệu Nhã mà làm khó Thẩm Tịch, lại thêm bị Tiết Diễm chỉnh thê thảm, thế nên đến bây giờ cậu ta luôn nơm nớp lo sợ.

Vì vậy cậu ta đã nhớ lại tất cả những việc trong mấy ngày này, từ việc lớn là gặp mặt khách hàng, tới việc nhỏ là đi vệ sinh lúc nào.

Nhưng cậu ta vẫn đánh giá thấp khả năng công kích của Tiết Diễm…

Chỉ cần khuôn mặt lạnh lùng của người kia đã có lực sát thương siêu cấp rồi! Chưa nói đến việc một bên tỏa ra khí lạnh, một bên vô cảm phê bình tiến độ công việc của cậu ta.

Toàn bộ quá trình đó vẫn rất chính trực, không mang theo một chữ thô tục, nhưng lại khiến cậu ta nghi ngờ về cuộc sống của mình, nghi ngờ mình là thiểu năng, là bệnh nhân Alzheimer.

Cậu ta vốn tưởng rằng Tiết Diễm đang cố tình trả thù mình như Cố Thần nói, nhưng những chỗ hổng trong công việc mà Tiết Diễm nói đều cần phải chú ý. Thế nên khi Tiết Diễm ác miệng xong, cậu ta cũng chân thành nhận thấy sai sót trong công việc của mình, nhưng đúng lúc này, Tiết Diễm lại “công tư phân minh” mà nói một câu.

“Cậu tưởng tôi đang chỉ bảo cho cậu à, không đâu, tôi chỉ ngứa mắt cậu mà thôi.”

Chỉ có Tiết Diễm mới có thể thẳng thắn thừa nhận vì việc tư mà chèn ép người như thế mà thôi.

Vừa nghĩ tới vẻ lạnh lùng và đê tiện kia của Tiết Diễm, Hầu Vũ đã thấy mệt tim. Cậu ta sai, cậu ta sai còn không được sao! Cậu ta dây với ai không dây, lại dây vào Tiết Diễm! Bắt nạt ai không bắt nạt, lại bắt nạt Thẩm Tịch! Cậu ta muốn xin lỗi, muốn dập đầu xin lỗi!

Cố Thần nhìn vẻ đau khổ của Hầu Vũ thì rút tay ra đẩy kính, sau đó mới lạnh nhạt mở miệng: “Có mắc lỗi hay không, trong lòng cậu không rõ chắc?”

Hầu Vũ lặng lẽ lấy điện thoại rồi mở ghi nhớ ra, xem mình có quên không ghi lại chuyện gì không.

Mập Mạp nghi ngờ mà lầm bầm một câu: “Không đúng, lúc này ở trong văn phòng còn hớn mở nói muốn đợi chị dâu đến công ty mà, sao bây giờ lại thay đổi rồi?”

Cố Thần nghe vậy thì bất giác nhíu mày: “Có phải chị dâu xảy ra chuyện gì không?”


“Chị dâu có thể xảy ra chuyện gì? Lúc nãy lão đại nói chị dâu ở ngay đường Tây Sơn mà.” Mập Mạp cười xòa: “Có lẽ lúc này cũng đến…”

“Mẹ kiếp! Cậu nói đường Tây Sơn à? Đường Tây Sơn vừa xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn đấy!”

Mập Mạp còn chưa nói dứt câu đã bị Hầu Vũ cắt ngang.

Trong chốc lát, vẻ mặt của mọi người đều hơi thay đổi, sau đó đổ dồn ánh mắt về phía mặt cậu ta.

Cậu ta giơ điện thoại lên, yếu ớt mở miệng: “Tin tức nói vậy, vừa mới đây thôi…”

Công ty ở tầng 17, Tiết Diễm vừa vội vàng chạy xuống dưới, vừa gọi liên tiếp cho Thẩm Tịch, nhưng đối phương lại không bắt máy.

Cảm giác này giống như Trái đất mất đi trọng lực vậy, toàn bộ tim anh đều nằm trong trạng thái mất trọng lực, trước nay chưa từng bối rối tới vậy.

Lúc chạy xuống bãi đỗ xe ngầm lại đúng lúc đụng phải Vưu Diệu Nhã, anh không nhìn đối phương mà lao thẳng đến trước xe của mình, định mở cửa để lên xe, nhưng lúc này điện thoại lại được kết nối.

Điện thoại truyền đến giọng nữ thanh thúy quen thuộc: “Tiết Diễm? Anh…”

“Sao em không nghe điện thoại!” Tiết Diễm không chờ đối phương nói được một câu đầy đủ mà đã nói bằng giọng tức giận khiến Vưu Diệu Nhã đứng ở bên kia cũng phải giật mình, cô ta sững ta tại chỗ không biết phải làm sao.

Thẩm Tịch bên này cũng bị giọng điệu hùng hổ này của anh làm cho giật mình: “Em… Điện thoại của em quên không bật tiếng, nên không nghe thấy…”

Anh chàng lái xe đưa cô quay lại đường Đông Dương, cô chơi game nên chỉnh điện thoại về chế độ im lặng. Chơi được một ván thì bị anh chàng lái xe rủ rê nói chuyện, lúc thoát khỏi game lại quên bật tiếng.

Xuống xe nhìn thử mới biết thì ra Tiết Diễm gọi cho cô nhiều cuộc như vậy.

Tiết Diễm cũng nhận ra mình mất kiểm soát,nghe giọng của cô như không có việc gì, nên anh tạm thời thở ra rồi bóp bóp mi tâm, hòa hoãn lại rồi nói: “Bây giờ em đang ở đâu?”

Thẩm Tịch không biết vì sao anh đột nhiên tức giận, rồi lại bị giọng tra hỏi khí thế kia dọa sợ, cô yếu ớt mở miệng: “Vừa đến dưới lầu công ty, lái xe nhầm đường Đông Dương thành đường Tây Sơn nên đi hơi mất thời gian…”

Không biết có phải đối phương nghe được lời giải thích của cô không, mà chỉ để lại một câu “Ở đó chờ anh” rồi cúp điện thoại.

Thẩm Tịch đứng tại chỗ mà vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô chưa từng thấy Tiết Diễm giận đùng đùng như thế, trong lòng còn đang bất an thì đã thấy Tiết Diễm bước ra từ tòa nhà công ty. Cô vẫy vẫy tay với Tiết Diễm, nhưng còn chưa kịp hỏi gì thì đã bị đối phương ôm chặt.

Tiết Diễm ôm tròn một phút mới buông cô ra, biểu cảm cũng đã bình thường trở lại.

Anh vén tóc mai lên cho cô rồi chậm rãi nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa mới mắng em.”

Thẩm Tịch bị thần chuyển hướng này làm cho ngây ngẩn, khi thấy trán Tiết Diễm đẫm mồ hôi thì nhìn anh đầy lo lắng: “Tiết Diễm, xảy ra chuyện gì thế?”

“Không sao.” Tiết Diễm nắm chặt tay cô, nắm thật chặt như sẽ không buông ra: “Về nhà thôi.”

Mãi đến khi Thẩm Tịch đọc được tin tai nạn liên hoàn ở đường Tây Sơn, thì mới hiểu vì sao xế chiều nay Tiết Diễm lại nổi giận vì cô không nhận điện thoại như vậy.

Chuyện này nghe xong đúng là khiến người ta phải bật cười, nhưng nghĩ kỹ thì cũng thật đáng sợ.

Nếu hôm nay anh chàng lái xe kia không đi nhầm đường, chỉ sợ bây giờ cô đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, hoặc có lẽ sẽ về trời luôn cũng không biết chừng.

Thẩm Tịch cắn môi nhìn Tiết Diễm tắm xong đi ra từ nhà vệ sinh, chính cô nghĩ lại còn thấy sợ, giờ nghĩ cũng không dám nghĩ đến tâm trạng của Tiết Diễm lúc hiểu lầm cô xảy ra chuyện.

Thẩm Tịch dùng cả tay cả chân bò dậy từ giường, sau đó bổ nhào vào người Tiết Diễm, ôm cổ anh mà lấy lòng: “Xin lỗi, hôm nay sợ lắm à?”


Tiết Diễm tách ra một chút rồi nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Về sau ngoài lên lớp ra, không được để điện thoại ở chế độ im lặng.”

Thẩm Tịch lập tức gật đầu, liên tục nói “được”.

Không biết Thẩm Tịch sợ việc này, hay thấy Tiết Diễm lo lắng quá, mà mấy ngày nay cô rất nghe lời, lúc nào cũng dính chặt bên cạnh Tiết Diễm.

Dạo phố, xem phim, dường như lúc nào cũng nắm tay, không rời khỏi tầm mắt dù chỉ một phút.

Tiết Diễm đi uống nước, Thẩm Tịch đi theo, Tiết Diễm nghe điện thoại, Thẩm Tịch đứng nhìn cách đó không xa.

Ngay cả lúc này, Tiết Diễm bị mấy cuộc gọi của Giang Diệc Đường rủ chơi game online, Thẩm Tịch trước nay không hứng thú với chuyện này cũng chuyển ghế sang ngồi cạnh anh, chống cằm nhìn anh chăm chú.

Tiết Diễm phát hiện ra sự kỳ lạ của Thẩm Tịch nên dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía cô: “Sao thế?”

Thẩm Tịch lắc đầu, cười với anh: “Không có gì, thấy anh đẹp trai quá thôi.”

Tiết Diễm hơi bất đắc dĩ, anh không để ý đến mấy lời “đánh thêm trận nữa” của Giang Diệc Đường trong tai nghe mà thoát khỏi trò chơi.

Thẩm Tịch thấy thế thì vội nói: “Em chỉ ngồi xem cái này thôi, không làm ổn, không gây phiền, anh cứ chơi tiếp đi.”

“Em ngồi đây xem, anh sẽ thua.” Tiết Diễm ôm ngang cô lên.

Thẩm Tịch bất giác ôm lấy cổ anh rồi chớp mắt mấy cái: “Vì sao?”

“Mỹ nhân kế của quân địch lần nào cũng hiệu quả, nguyên soái quân ta bỏ mình.”

Tiết Diễm vừa trả lời vừa ôm Thẩm Tịch đến bên giường, sau đó cúi người nhìn cô chằm chú, cười tới mập mờ: “Đêm dài đằng đẵng, có cần làm gì giết thời gian không?”

Bản chất Thẩm Tịch là người đen tối, từ cấp ba đã đọc vô số truyện H, thế nên có thể hiểu được ám chỉ trong lời nói của anh.

Không chỉ nghe hiểu, mà chỉ cần một câu nói kia, trong đầu cô đã tự biên tự diễn ra rất nhiều cảnh mây mưa vần vũ.

Cô vốn không muốn quan hệ trước hôn nhân, nếu xảy ra sai lầm gì, vậy thì sẽ hại đến mạng người.

Nhưng hôm nay bị Trình Hạ kích thích một chút, cô bỗng thấy dao động. Thật ra, nếu dùng biện pháp an toàn thì… chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Thẩm Tịch nghĩ đến đây thì mặt chợt ửng đỏ, cô cắn môi, đang định nói ra ý nghĩ của mình thì Tiết Diễm đã hôn xuống.

Một nụ hôn vô cùng triền miên.

Từ đầu lưỡi liếm nhẹ tới triền miên trong miệng, sau là hơi thở dần nặng nề của hai người, tất cả đều khiến căn phòng tĩnh mịch này tăng thêm mấy phần mập mờ.

Thẩm Tịch bị hôn tới mờ mịt, lòng cô cũng đã hạ quyết tâm nên từ từ nhắm hai mắt lại, rồi chỉ chờ hành động tiếp theo. Thế nhưng đối phương lại.. dừng? Dừng?!

Tiết Diễm hôn lên trán cô một cái, chỉnh lại quần áo mới bị kéo tới xốc xếch vừa rồi, sau đó nằm bên cạnh ôm cô: “Ngủ đi.”

Thẩm Tịch: “…”

Thẩm Tịch:???

Hết chương 51.

Lời của tác giả: Bạn học Tiết bỏ lỡ 100 triệu:)

P/s: Chương dài, cầu khen ngợi ~(“▽”~)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.