Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 48: Ai nói bàn phím dùng để chơi game, dùng để quỳ chút không được à?
Biên tập: Bột
Xe đi được nửa đường thì Vưu Diệu Nhã bỗng che miệng lại, rồi phát ra âm thanh như muốn ói.
Thẩm Tịch nhìn cô ta qua gương chiếu hậu: “Tiểu Vưu, cô không sao chứ?”
Vưu Diệu Nhã cười xin lỗi: “Chị Tịch, em hơi say xe, có thể đổi chỗ cho em một chút không?”
Thẩm Tịch bỗng nhỡ tới cảnh “bạn gái và bạn nữ tranh ghế phó lái” ầm ĩ cả Weibo, nhưng khi trông thấy Vưu Diệu Nhã không thoải mái thật, thì cô cũng không nghĩ nhiều mà bảo Tiết Diễm dừng xe ở ven đường và đổi sang ngồi ở ghế sau.
Vưu Diệu Nhã ngồi lên ghế phó lái rồi xoay người vừa cười vừa cảm ơn với Thẩm Tịch: “Ngại quá, chị Tịch, em luôn bị say xe, lúc trước học trưởng đưa về em toàn ngồi ở phía trước, cũng đã quen như vậy rồi.”
Thẩm Tịch đang muốn nói “không sao”, nhưng khi nghe được câu kia thì biểu cảm chợt cứng lại trong nháy mắt.
Khóe miệng Thẩm Tịch giật giật, ánh mắt lại thoáng quét qua người Tiết Diễm đang ngồi trên ghế lái. Cô cũng không trả lời, mà chỉ dựa vào phía sau xem điện thoại của mình.
Vưu Diệu Nhã không được đáp lại thì cũng không thấy xấu hổ, cô ta cười nhàn nhạt rồi nói với Tiết Diễm: “Học trưởng, lát nữa em muốn mua ít đồ, không cần đưa em đến dưới nhà đâu, thả ở cửa tiểu khu là được rồi ạ.”
Âm lượng của câu nói này không lớn không nhỏ, nhưng vẫn rơi vào tai Thẩm Tịch trông thì như đang chơi điện thoại, thật ra lại đang điên cuồng chửi rửa vào nhóm chat của KTX.
Sau khi tay dừng lại, cô còn mặt không đổi mà xóa từng chữ “Tao phải giữ bình tĩnh trước”, tiếp đó ngón tay lại điên cuồng gõ phím.
【Ngũ Hành Thiếu Hỏa: Đù đù đù đù đù đù! Đừng cản tao! Bà đây muốn diệt đôi nam nữ chó má này!】
Tiết Diễm nhìn Thẩm Tịch đang cúi đầu chơi di động qua gương chiếu hậu, khi nhìn thoáng qua vẻ mặt căng cứng và đôi môi mím chặt của cô thì đã hơi không vui.
Anh chỉ đưa Vưu Diệu Nhã về một lần, khi ấy cô ta mới vào công ty, nên Hầu Vũ hò hét muốn mọi người cùng đi liên hoan.
Khi ấy ngoài anh ra, tất cả đều uống rượu và say tới bất tỉnh nhân sự.
Lúc rơi vào đường cùng rồi, anh gọi giúp xe taxi đưa bọn họ về nhà, nhưng nhớ ra Vưu Diệu Nhã là nữ nên sẽ không an toàn, cuối cùng đã tự đưa cô ta về một lần.
Có điều cũng không phải một mình anh đưa cô ta về, để tránh nghi ngờ, anh đã kéo cả Cố Thần lên xe, sau đó đưa Vưu Diệu Nhã về nhà và cùng xuống dưới lầu với Cố Thần.
Vậy mà lời nói lúc này của Vưu Diệu Nhã lại không rõ ràng, càng khiến cho Thẩm Tịch hiểu lầm thêm.
Tiết Diễm nhíu mày: “Cài dây an toàn vào.”
Vưu Diệu Nhã sửng sốt một chút, rồi hơi không hiểu lắm: “Học trưởng, em cài dây an toàn rồi mà.”
Tiết Diễm không đáp lại cô ta mà lặp lại một lần nữa, có điều lần này có thêm tên người ở đầu: “Tiểu Tịch, cài dây an toàn vào.”
Vưu Diệu Nhã dần thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn giả vờ như không có việc gì mà cười cười, sau đó cũng không nói thêm nữa.
Thẩm Tịch ngồi ở phía sau nghe thấy tên mình thì nhìn Tiết Diễm một chút, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại khiến lòng anh thêm căng thẳng.
Cô nghe lời mà cài dây an toàn vào, Tiết Diễm lại thở dài một tiếng khó nhận ra.
Lát nữa anh lại không được thoải mái rồi.
Quả nhiên, sau khi Vưu Diệu Nhã xuống xe, nhiệt độ trong xe đã giảm xuống trong nháy mắt.
Tiết Diễm không khởi động xe ngay mà lại gọi Thẩm Tịch một tiếng: “Tiểu Tịch, lên ngồi phía trước đi.”
Thẩm Tịch hừ một tiếng rồi đá xoáy: “Không cần, em cũng quen ngồi sau rồi.”
Tiết Diễm hơi bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ ngược đời vì vẻ ghen tuông của cô.
Anh xoay người nhìn về phía Thẩm Tịch, nhưng cô lại bám lấy dây an toàn ở phía sau như thể hiện quyết tâm không lên ngồi phía trước, giống như không tới nơi thì sẽ không buông tay vậy.
Tiết Diễm không nhịn được mà bật cười: “Ghen rồi à?”
Thẩm Tịch hừ lạnh một tiếng, rồi cũng hào phóng thừa nhận: “Ừ đấy, em ghen đấy.”
Cô còn bổ sung một câu: “Bây giờ vẫn còn ghen lắm, phiền anh dừng xe trước tiệm trái cây một chút, em muốn mua ít sầu riêng hòa tan mùi giấm.”
Tiết Diễm: “…”
Tiết Diễm dở khóc dở cười nhìn cô, sau đó giải thích chuyện Vưu Diệu Nhã nói đưa cô ta về nhà một lần, cuối cùng còn đưa điện thoại cho Thẩm Tịch: “Bây giờ em có thể gọi điện cho Cố Thần và xác minh với cậu ấy một chút.”
Thẩm Tịch biết rõ ngọn nguồn mọi việc thì vẻ mặt cũng hòa hoãn lại một chút.
Tiết Diễm thấy vẻ mặt của cô đã khá hơn nên thăm dò thử: “Bây giờ còn giận nữa không?”
Không hỏi còn đỡ, tới lúc hỏi đến thì ổ lửa trong đầu Thẩm Tịch lại bùng lên.
Cô hung dữ lườm Tiết Diễm: “Bây giờ anh đừng nói chuyện với em, làm em lại tức hơn.”
Cuối cùng cô còn bổ sung: “Bây giờ anh còn chơi game ở nhà không? Trong nhà có bàn phím nào tốt chút không?”
“Có hai cái.” Tiết Diễm không hiểu sao cô lại chuyển đề tài như vậy: “Em muốn chơi game à?”
Khóe miệng của Thẩm Tịch giương lên, còn cười tới mức khiến người ta sợ hãi: “Ai nói bàn phím dùng để chơi game, dùng để quỳ chút không được à?”
Tiết Diễm: “…”
Thẩm Tịch lần đầu bước vào nơi ở của Tiết Diễm nên tò mò không thôi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Vưu Diệu Nhã thì lại thấy bây giờ không phải lúc để vui vẻ. Cô đổi sang vẻ nghiêm nghị định dạy dỗ bạn học Tiết nhà mình một chút, xem sau này anh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không!
Thế nhưng Tiết Diễm không cho cô cơ hội “thi triển quyền cước”.
Vừa vào tới cửa, Tiết Diễm đã đặt vali của cô ở một bên, sau đó xoay người lấy đôi dép đi trong nhà cho nữ từ tủ ra và để trước chân của Thẩm Tịch.
Dép màu hồng phấn, bên trên có hình thỏ lông nhung đã đánh trúng lòng thiếu nữ của Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch đi dép vào thì thấy vừa đúng là cỡ của mình.
Thật ra lòng cô đã vui lắm rồi, thế nhưng cô vẫn nhịn lại mà không thể hiện ra mặt, sau đó lại dửng dưng bước vào phòng khách.
Dường như Tiết Diễm đã sớm dự đoán tới phản ứng này của cô, anh hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, sau chỉ giới thiệu vị trí các gian phòng với cô, cuối cùng còn bổ sung: “Trong phòng tắm có đồ rửa mặt, tất cả các đồ màu hồng ở bên trong đều là của em.”
Ngay sau hôm Thẩm Tịch nói muốn đến thành phố B, anh đã chuẩn bị xong xuôi những món đồ này rồi.
Biết cô thích màu hồng, nên lúc mua đều chọn màu hồng.
Lúc đi siêu thị mua những món đồ này, anh còn tình cờ gặp Cố Thần và bị ánh mắt của đối phương ghét bỏ không thôi.
Thẩm Tịch lại không biết những chuyện này, cô lê dép dạo từ phòng khách đến phòng bếp, rồi lại từ phòng bếp tới cửa phòng tắm và xem xét trên dưới một lượt, sau còn đánh giá bố cục của ngôi nhà này.
Nhà được bài trí theo tông màu trắng xám và đen, cũng hoàn hảo thể hiện được tính cách của chủ nhà. Tất cả trong phòng đều là màu trắng đen, mà những thứ này lại không hợp với đồ màu hồng chút nào.
Thế nhưng trong phòng tắm vẫn treo khăn mặt màu hồng, phòng bếp cũng có cốc hồng đặt song song với cốc màu trắng, trên sofa màu xám chợt có gối ôm hình gấu bông màu hồng, còn cả đôi đôi dép đi trong nhà màu hồng phấn vừa vặn dưới chân cô nữa.
Thẩm Tịch nhìn ra anh tỉ mỉ chuẩn bị những thứ này, thì những ngột ngạt trong lòng đã tan đi hơn một nửa, sau đó cũng quên mất tiêu ý nghĩ phải làm sao để ** vừa rồi.
Cô ngoan cố không muốn thừa nhận rằng mình cảm động, và cố ý dùng giọng lãnh đạo nói: “Chuẩn bị đẩy đủ thế này, có thể thấy bạn học Tiết rất hoan nghênh bản lãnh đạo tới thị sát.”
Tiết Diễm bị cô chọc cười, anh đi qua ôm cô vào ngực: “Không giận nữa chứ?”
Thẩm Tịch đưa tay chống lên ngực Tiết Diễm và không cho anh ôm mình: “Ai nói em không giận nữa? Đêm nay anh không được ngủ trên giường, ngủ ngoài sofa đi.”
“Ác thế à?” Tiết Diễm ôm cô ngồi xuống sofa: “Sofa bé thế này, chân anh lại dài thì ngủ kiểu gì?”
“Anh tự đi mà điều chỉnh!” Thẩm Tịch ghét bỏ đẩy anh ra rồi lẩm bẩm: “Làm gì có ai tự khen mình chân dài, đúng là cuồng tự luyến.”
“Cuồng tự luyến” nhíu mày: “Vậy chân anh không dài, ngủ trên sofa vẫn còn thừa, em ngủ trên sofa với anh đi?”
Tiết Diễm vừa nói như vậy vừa vươn tay nhốt cô vào góc sofa và thấp giọng dỗ dành: “Biết làm ấm giường, nửa đêm sẽ đắp chăn cho em, sáng ra hôn chào buổi sáng, em thật sự không cần gối ôm hình người vừa đẹp trai vừa thực dụng này à?”
Sắc đẹp gần trong gang tấc khiến Thẩm Tịch nuốt nước bọt, nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Có mỗi tí công dụng, em không thèm.”
Cô vừa dứt lời đã muốn đẩy Tiết Diễm ra để thoát khỏi cạm bẫy sắc đẹp này, thế nhưng lại bị Tiết Diễm bắt lấy cổ tay và đẩy ngã trên sofa.
“Mỗi tí công dụng?” Tiết Diễm áp lên người cô rồi cười đầy ý vị: “Thật ra còn nhiều công dụng đang chờ em khám phá đấy, ví dụ như…”
Tiết Diễm dừng lại rồi dùng hành động để thuyết minh cho chuyện “nhiều công dụng” kia.
Anh nắm lấy tay Thẩm Tịch và đặt lên vai mình, sau đó lướt qua xương quai xanh rồi rời xuống ngực, tiếp đến lại rời xuống dưới nữa…
Lúc này Thẩm Tịch mới hiểu ra ý nghĩa của cụm “nhiều công dụng” trong lời của anh, cô chợt thu tay về, sắc mặt cũng đỏ bừng: “Lưu manh!”
Thẩm Tịch dùng sức đẩy Tiết Diễm ra rồi xỏ vào dép đi trong nhà, sau đó vứt lại câu “em đi tắm đây” và chạy “bạch bạch bạch” vào trong, thế nhưng cô cũng không ý thức được câu nói của mình còn có thêm một tầng nghĩa khác nữa.
Tiết Diễm ngồi ung dung chống cằm trên sofa, anh nhìn theo vẻ chạy trối chết của cô mà cười trầm thấp thành tiếng.
Không nhịn được mà trêu mèo con mất rồi.