Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 37: Khi nào chỉ có hai người thì tùy cậu
Biên tập: Bột
Cộng thêm cả 10 tháng ở trong bụng mẹ thì Thẩm Tịch cũng đã đi theo bà Thẩm 18 năm rồi, thế nhưng cô thực sự không hiểu nổi nội tâm của bà Thẩm.
Sau khi biết cô yêu đương, biểu hiện của bà Thẩm cực kì bình tĩnh, bình tĩnh cực kì. Thậm chí bà còn ném cả cô và hành lý cho Tiết Diễm, để Tiết Diễm đưa cô về thành phố C.
Nếu so với những phụ huynh chỉ hận không thể đánh gãy chân đứa con yêu sớm của mình, thì có thể nói rằng bà Thẩm không đi theo lẽ thường.
Bọn họ lên đường gấp gáp, lúc này lại là đầu Xuân nên không mua được vé tàu cao tốc, mà đành phải oan ức về bằng tàu hỏa.
Lúc được tiễn tới cửa ga, Thẩm Tịch mới biết đúng là lần này bà Thẩm không nói đùa.
Cô lôi tay bà Thẩm, mặt mày tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được: “Mẹ, mẹ yên tâm để con đi với Tiết Diễm thế này à? Không sợ cậu ấy bán con hả?”
Bà Thẩm liếc mắt nhìn cô: “Bán đi càng tốt, đỡ tiền cưới.”
“…”
Tim Thẩm Tịch run rẩy một lúc, kịch bản bình thường mà phát triển tới lúc yêu đương ở cấp 3 bị phát hiện, thì đáng ra phụ hhuynh phải tuyên bố: “Con dám đi với thằng nhóc thối kia, mẹ đánh gãy chân con ngay”, hoặc là “Con dám bước ra cửa một bước, thì đừng hòng quay lại” chứ?
Vì sao đến lượt bà Thẩm lại thành đẩy ngược cô ra ngoài thế này?
Thẩm Tịch đầy bi thống nói ra “sự thật”: “Mẹ, con đúng là đồ tặng kèm lúc mẹ mua quần áo đại hạ giá đúng không?”
Bà Thẩm trả lời thuận theo cô: “Đúng thế, giảm giá 50%, không mua thì phí lắm.”
“…”
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Bà Thẩm đẩy cô về phía cửa ga: “Đừng tưởng mẹ không biết bây giờ trong lòng con đang vui đến mức nào.”
Thẩm Tịch bị bà Thẩm “đuổi” vào ga tàu, sau đó cũng đi theo Tiết Diễm để tìm vị trí giường nằm.
Cô vẫn chưa khỏi cảm nên đầu còn hơi choáng váng, vì thế vừa lên tàu đã bò lên giường nằm ngay.
Nhưng bánh xe tàu hỏa ma sát với đường ray tạo thành những tiếng ầm ầm khiến người người hết cách, chứ đừng nói tới ngủ.
Cô thò đầu ra rồi vươn tay xuống chỗ Tiết Diễm: “Tiết Diễm, đưa túi cho tôi.”
Lúc đó Tiết Diễm đang đọc tin nhắn cảnh cáo khá nghiêm túc mà mẹ vợ tương lai gửi đến. Bà nhắn đến ý để cậu không gây ra việc gì vượt quá giới hạn. Nếu so với vẻ không thèm để ý trước mặt Thẩm Tịch thì đúng là khiến người ta không khỏi buồn cười.
Tiết Diễm bất giác nghe được giọng của Thẩm Tịch, cậu ngước mắt nhìn lên thì đã thấy bàn tay lắc lư trên đỉnh đầu mình. Cậu vươn tay nắm lấy móng vuốt nhỏ bụ bẫm kia: “Muốn uống nước không?”
Giường trên truyền đến giọng mũi mềm mại và nhu hòa của nữ sinh: “Không, tôi muốn lấy điện thoại.”
Tiết Diễm đứng dậy sờ trán cô. Tuy đã hạ sốt nhiều rồi, nhưng vẻ mặt Thẩm Tịch vẫn không có tinh thần chút nào.
Cậu đặt túi của cả hai người lên đầu giường rồi nhìn cô: “Thế tôi lên đó nhé?”
Dùng lời này để trả lời câu đầu cũng không được mà đáp lại câu sau cũng không xong. Thẩm Tịch hơi choáng váng, cô lặp lại lần nữa: “Tôi muốn lấy điện thoại.”
Tiết Diễm gật đầu nhẹ: “Tôi còn một tên khác là điện thoại.”
Thẩm Tịch bật cười thành tiếng: “Sao cậu không biết xấu hổ thế hả?”
Tuy nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn dịch người sang bên cạnh.
Thẩm Tịch dịch được một nửa thì nhớ bà Thẩm dặn “Con gái phải dè dặt”. Vì thế cô ngăn Tiết Diễm đang muốn bò lên, rồi hơi đỏ mặt nói: “Nói rõ trước đây, tôi vẫn còn ốm, không được động tay động chân đấy nhé.”
Tiết Diễm buồn cười mà phẩy mũi cô: “Tôi đâu có cầm thú như thế.”
Thẩm Tịch lầm bầm hai tiếng cự nự, sau đó mới an tâm để cậu lên giường.
Giường trên tàu hỏa nhỏ nên hai người nằm thì hơi chật, có điều như thế cũng rất ấm áp.
Thẩm Tịch làm ổ trong ngực cậu, cơ thể nam sinh hừng hực hun đến mức mặt cô cũng hơi đỏ lên.
Cô sợ lây cảm cho cậu nên chỉ để mặt đối diện với ngực của Tiết Diễm chứ không dám ngẩng đầu lên.
Vì lần trước ở sân thượng đã biết eo là “vị trí nhạy cảm” của cậu, nên cô cũng không dám ôm eo mà hai cánh tay phải để co quắp ở trước ngực mình.
Tiết Diễm thấy tư thế của Thẩm Tịch mất tự nhiên thì cầm lấy tay cô rồi đặt lên eo mình. Khi phát hiện cô muốn rụt về, cậu đã mau chóng đè lại.
“Không làm loạn thì không sao.” Tiết Diễm chậm rãi khép hai mắt lại rồi thấp giọng giải thích để cô an tâm.
Nhưng chỉ có cậu mới biết, cái gọi là “nổi phản ứng” lần trước là hứng lên nên đùa cô vậy thôi. Không ngờ cô còn nhớ kĩ đến thế, thậm chí còn cực kì để ý.
Thẩm Tịch nhận được cam đoan rồi thì cũng an tâm ôm eo cậu. Sau đó không biết cô nhớ đến chuyện gì mà nhịn cười thành tiếng: “Eo cậu nhỏ quá.”
Cô vốn định chờ đối phương đáp lời, nhưng chờ một lúc lâu mà vẫn không nghe được giọng của cậu. Lúc ngửa đầu lên nhìn thì đã thấy hai mắt Tiết Diễm đã khép lại, hô hấp đều đều mà bình ổn rồi.
Thẩm Tịch nhìn quầng mắt cậu hơi xanh đen và cả sắc mặt tiều tụy thì thấy hơi áy náy. Tối qua cậu đi cả đêm tới đây, hôm nay lại bận rộn cả ngày ở bệnh viện nên chưa chợp mắt, có lẽ lúc này đã mệt muốn chết rồi.
Cô kéo chăn sang phía bên kia rồi dán vào ngực cậu mà nhắm mắt lại, rồi cũng cố gắng để mình thiếp đi.
Có lẽ do thuốc cảm gây buồn ngủ, hoặc có thể vì làm ổ trong ngực Tiết Diễm đã chặn lại tạp âm của tàu hỏa, mà rất nhanh sau đó Thẩm Tịch cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, dường như phía sau không có chăn nên hở ra. Đông lạnh khiến cô bất giác rúc vào nơi ấm hơn, mà sau khi rúc vào mấy lần thì phía sau lưng kia không còn hở ra nữa, thậm chí còn rất ấm áp.
Thẩm Tịch sát gần và ôm “lò sưởi lớn” mà ngủ càng an ổn hơn.
Còn người cô ôm lại từ từ mở hai mắt, dùng cằm cọ sát đỉnh đầu xù lông của cô, rồi cong khóe miệng mà chìm vào giấc ngủ lần nữa.
*
Sau khi xuống tàu, vất vả lắm họ mới đi từ nhà ga về khu nhà được. Thẩm Tịch vừa định đi về phía tòa nhà mình ở thì bị Tiết Diễm túm lấy mũ trên áo lông, sau đó là nửa túm vừa kéo đi lên thang máy nhà cậu.
Thẩm Tịch nghe Tiết Diễm kể việc mẹ mình giao phó xong thì hơi lo lắng: “Tôi lại ở nhà cậu có phải sẽ không hay lắm không?”
Tiết Diễm cười: “Yên tâm, không phải chỉ có hai chúng ta. Bố mẹ tôi đi chúc Tết xong sẽ về.”
Thẩm Tịch thấy cậu cố tình xuyên tạc ý của mình, thì thẹn quá hóa giận đập vào cánh tay của cậu: “Đầu óc cậu cả ngày cứ nghĩ gì thế hả?”
Tiết Diễm bắt lấy tay cô rồi nắm trong lòng bàn tay mình: “Nghĩ đến cậu.”
Mặt Thẩm Tịch mau chóng đỏ lên. Cô cúi đầu không nói lời nào, có điều khóe miệng lại giương lên một độ cong khó ép xuống được.
Vừa ra khỏi thang máy, Thẩm Tịch đã vội vàng rút tay mình ra vì sợ bố mẹ Tiết Diễm trông thấy.
Mẹ cô thì đã biết và còn bình tĩnh ngoài dự đoán rồi. Sự bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn đó phải được coi là “một đóa hoa lạ”, nhưng đến lượt bố mẹ Tiết Diễm thì chưa biết chừng.
Vì thế bây giờ cô lại lo lắng vô cùng, lo sẽ bị phát hiện.
Họ vừa vào tới nhà, Trâu Tĩnh Thu đã nhiệt tình ra đón ngay. Thẩm Tịch cười và chúc bà năm mới vui vẻ, sau đó là khách khí lên tiếng chào hỏi Tiết Thịnh Cảnh đang đọc báo ở phòng khách. Giọng nói chuyện của cô lúc này ngoan ngoãn hơn gấp nhiều lần so với lúc nói chuyện với Tiết Diễm. Ngay cả Tiết Diễm ở bên cạnh cũng phải liếc mắt định cười cô một câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Trâu Tĩnh Thu đánh giá cô trên dưới một lượt, khi thấy mặt Thẩm Tịch còn tái nhợt thì hơi đau lòng: “Không quen thời tiết đến mức này cơ à, chắc gầy đi nhiều lắm nhỉ?”
Lần này Thẩm Tịch ở nhà Tiết Diễm là do Tiết Diễm chủ động đề cập tới. Nguyên nhân là Thẩm Tịch ở bên kia không quen thời tiết rồi ốm nặng, mẹ Thẩm lại không về cùng cô được nên chỉ có thể nhờ cậu tới đón.
Thẩm Tịch cười ngượng ngùng: “Gầy một chút cũng tốt, giảm béo luôn ạ.”
“Nói gì thế?” Trâu Tĩnh Thu hơi trách cô: “Con gái có da có thịt một chút vẫn tốt hơn. Hôm nay dì hầm canh sườn cho cháu đấy, đợi cháu khỏi cảm rồi sẽ làm cả sườn kho nữa. Hai ngày sau thì…”
“Mẹ.” Tiết Diễm thấy mẹ mình vẫn chưa có ý định dừng lại nên bất đắc dĩ cắt ngang: “Thẩm Tịch vừa mới về, mẹ để cậu ấy vào phòng nghỉ trước đã.”
Lúc này Trâu Tĩnh Thu mới nhớ ra nên vội vàng gật đầu đồng ý: “Được, vào phòng đã dọn dẹp rồi đi. Mau đi nghỉ, bị ốm phải nghỉ ngơi nhiều vào.”
Sau khi được đồng ý, Thẩm Tịch định kéo hành lý về phòng, thì Tiết Diễm lại nhấc vali lên trước một bước. Cô vội vàng nhỏ giọng nói: “Để tôi tự làm đi.”
“Không sao.” Tiết Diễm nhấc vali bằng một tay, một tay còn lại ấn vai cô rồi đẩy vào phòng: “Cậu cũng không xách được.”
Trâu Tĩnh Thu đưa mắt nhìn hai người một trước một sau vào phòng, sau đó mau chóng đi qua sofa ngồi cạnh chồng mình và hỏi nhỏ: “Tôi nói có đúng không?”
Tiết Thịnh Cảnh vẫn đọc báo tiếp, ông không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: “Ừm.”
Trâu Tĩnh Thu thấy ông không để bụng chút nào thì hơi bực. Bà rút báo của ông đi rồi hạ giọng mắng: “Con trai em yêu rồi mà anh còn ngồi đấy đọc báo hả?”
Lúc này Tiết Thịnh Cảnh mới ngẩng đầu: “Em gấp cái gì? Tầm này ngày xưa em cũng theo đuổi anh còn gì?”
“Em…” Trâu Tĩnh Thu cuộn báo lại rồi gõ xuống đầu ông: “Rõ ràng là anh theo đuổi em, không biết xấu hổ.”
Bà nói xong thì ném báo vào ngực ông, rồi đứng dậy đi thẳng vào bếp nấu cơm.
“Được, anh theo đuổi em.” Tiết Thịnh Cảnh lắc đầu đầy bất đắc dĩ, sau đó lại cầm báo lên đọc tiếp.
Mà ở bên này, Thẩm Tịch vừa về đến phòng đã đẩy tay Tiết Diễm ra rồi hạ giọng nói với cậu: “Bảo cậu ở trong nhà thì chú ý một chút cơ mà? Đừng để dì phát hiện.”
Tiết Diễm làm mặt vô tội: “Thành thói quen mất rồi.”
Thẩm Tịch hơi không còn gì để nói: “Thế thì cậu đổi ngay thói quen này cho tôi!”
“Không đổi lại được nữa.” Tiết Diễm ra phía trước ôm cô rồi cúi đầu nhìn xuống: “Đổi lại sẽ không quen.”
Thẩm Tịch ngửa mặt nhìn cậu chằm chằm, sau khi nhìn mấy giây thì lại thua trận mà thỏa hiệp: “Nếu không thì trước mặt dì phải để ý một chút. Khi nào chỉ có hai người thì tùy cậu.”
“Tùy tôi thế nào? Thế này? Hay là thế này?”
Tiết Diễm hôn dọc từ trán cô xuống tới mắt, lúc cậu đang muốn dán lên môi thì bị Thẩm Tịch đưa tay ngăn lại.
Thẩm Tịch che miệng cậu lại: “Tôi vẫn còn cảm, không hôn được.”
Nhưng khi thấy ánh mắt tủi thân của đối phương thì Thẩm Tịch lại mím môi, sau đó nhón chân lên, cách tay mình mà hôn nhanh một cái.
“Chắp vá trước thế này đi vậy.”
Hết chương 37.