Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 35: Cậu hôn trộm tôi làm gì?
Biên tập: Bột
Khi thấy biểu cảm không ổn của Thẩm Tịch, dường như Lê Giai cũng hiểu ra điều gì nên dàn xếp giúp cô: “Có lẽ là bố em gọi điện tới, em quên di động ở nhà.”
Thẩm Tịch sững ra trong giây lát, sau đó lập tức hiểu ý của anh ấy. Cô đưa thẳng túi cho Lê Giai, để anh ấy sang một bên nghe điện thoại, cũng tránh cho Lão Đinh trông thấy màn hình gọi đến.
Mà Lão Đinh đang hẹn hò và dạo phố dở, đâu có rảnh đứng nói chuyện phiếm với cô.
Chỉ là trước khi đi, thầy nghiêm túc nhấn mạnh với Thẩm Tịch: “Đừng ai trong chúng ta nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Thẩm Tịch bất giác đưa mắt nhìn cô Đổng, sau đó gan lớn hơn rồi bắt đầu đùa với Lão Đinh: “Thầy ơi, dù em có nói ra chuyện này, chưa chắc đã có người tin ấy chứ.”
Ai mà ngờ hai thầy cô giáo luôn như nước với lửa, bình thường toàn tranh chấp tới anh chết tôi sống ở văn phòng, vậy mà lại vụng trộm tay trong tay cùng dạo phố với nhau?
Chuyện này cũng giống như cô với Tiết Diễm vậy, bình thường cô toàn bị Tiết Diễm chọc tức tới không biết ngày đêm. Dù là ai cũng nghĩ hai người độc thân, sự thật thì lại dính nhau không thôi.
Dường như Lão Đinh bị cô nói trúng nên hơi che miệng ho khan: “Tóm lại là nhớ giữ miệng, sau này thầy gửi kẹo mừng cho.”
Thầy nói xong câu đó thì bị cô Đổng vẫn luôn im hơi lặng tiếng giận quá hóa giận mà đập vào cánh tay.
Thẩm Tịch cười hì hì chúc mừng một câu, sau đó bổ sung: “Thầy ơi, em muốn hai phần!”
Cô đưa mắt nhìn Lão Đinh và cô Đổng đi rồi thì mới thở dài một hơi.
Lúc này Lê Giai cũng mới nhận điện thoại xong, anh ấy trả lại điện thoại và túi cho cô, trên mặt còn mấy phần ý cười.
Thẩm Tịch nhận túi rồi hơi nghi hoặc nhìn Lê Giai: “Anh cười cái gì?”
“Cười em có bạn trai tốt.”
Lê Giai ngậm ý cười, rồi chưa đợi Thẩm Tịch hỏi gì thì đã bảo cô tới tiệm bánh Mật Ngữ, sau đó vẫy tay đi mất.
Thẩm Tịch hơi lờ mờ, có điều cô vẫn đi tới tiệm bánh Mật Ngữ theo lời anh ấy nói.
Mật Ngữ là tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở thành phố C. Tiệm bánh này mới mở từ 2 năm trước, tuy mặt tiền không lớn, cũng không tuyên truyền gì nhiều nhưng làm ăn lại phát đạt vô cùng. Chưa kể nữ sinh ngày thường thích ăn đồ ngọt thường chạy vào xem, ngay cả nam sinh ít quan tâm tới đồ ngọt cũng đều coi tiệm bánh ngọt này là lựa chọn hàng đầu.
Trong thời gian hai năm, tiệm bánh đều nhờ vào tiếng hay đồn xa mà đạt được danh tiếng như bây giờ.
Thẩm Tịch vào trong tiệm rồi chỉ liếc mắt đã thấy Tiết Diễm đang ngồi bên cửa sổ.
Lúc đó đang là hơn 1 giờ chiều, trong tiệm bánh cũng có một cơ số người, mà đa phần đều là nữ sinh.
Tiết Diễm chỉ ngồi ở đó thôi mà đã bị mấy ánh mắt trói lấy, cả mấy nữ sinh ngồi cạnh bàn của cậu cũng bàn luận khe khẽ nữa. Cậu cũng không quá để ý mà cúi đầu chơi điện thoại như không nghe thấy, thế nhưng Thẩm Tịch lại hơi không vui.
Cô phồng má đi tới đối diện cậu, sau đó mạnh tay đặt túi lên mặt bàn.
Tiết Diệm thấy có người tới thì ngước mắt lên, sau đó thấy bạn gái mình phồng má thành mặt bánh bao thì không kiềm được mà cười: “Sao thế?”
Cậu vừa cười một tiếng, Thẩm Tịch đã nghe thấy mấy nữ sinh nhỏ bên cạnh hạ giọng hò reo phấn khởi.
Thẩm Tịch cúi người, dùng tay chắn hai bên mặt của cậu rồi nhỏ giọng thì thầm: “Muốn mua cái khẩu trang đeo lên cho cậu quá đi mất.”
Tiết Diễm bị vẻ ghen tuông lồng lộn này của Thẩm Tịch chọc cười, nhưng lại bị cô cảnh cáo: “Không cho cười, về nhà lại cười!”
Tiết Diễm nhịn cười rồi vươn tay bóp mặt cô, còn cố ý đùa: “Quỷ hẹp hòi.”
Thẩm Tịch thở hồng hộc mà hừ một tiếng, cô đi qua rồi chen vào ngồi cạnh cậu, sau đó kéo tay: “Quỷ hẹp hòi thì quỷ hẹp hòi. Quỷ hẹp hòi cũng là bạn gái cậu, chê cũng vô ích.”
“Ừm, của tôi.” Tiết Diễm nắm tay cô trong tay rồi nhéo nhè nhẹ như bóp măng cụt của mèo con: “Không chê.”
Thẩm Tịch không ngờ cậu lại thừa nhận thản nhiên như thế, cô hơi nghẹn lời nhưng trong lòng lại ngọt ngào như đổ mật.
Cô thoáng nhìn thấy điện thoại trên bàn rồi hơi sửng sốt: “Gì đây?”
Trên màn hình điện thoại di động là giao diện của phần mềm vẽ tranh, bên trên vẽ hình chibi (1) bé gái dễ thương đang phồng má, trừng mắt tức giận cực kì sinh động. Có điều không hiểu sao trông lại hơi quen mắt.
(1) Chibi: một dạng từ tiếng lóng trong tiếng Nhật có nghĩa là “người lùn” hay “trẻ nhỏ”. Thuật ngữ này dùng để chỉ một người hay một đứa trẻ có thân hình thấp bé. Từ này còn có thể được dịch là “nhỏ bé”, nhưng không được sử dụng cùng một cách như chiisana (nhỏ xíu, tí hon, bé tí trong tiếng Nhật) nhưng dễ thương hơn. Nó cũng có thể bao hàm ý xúc phạm khi nói chuyện với một người lùn hay quá nhỏ bé. Chibi trong anime và manga dùng để miêu tả một phong cách vẽ nhân vật được cách điệu hóa ở mức độ cao, với một cơ thể ngắn chỉ ngang bằng kích cỡ của cái đầu, rất giống với kiểu “Siêu biến dạng” (kiểu nhân vật có đặc điểm nhỏ bé, mũm mĩm,chân tay mập mạp và cái đầu quá cỡ). Những nhân vật thường được chibi hóa nhằm mục dích gây hài. Cách tạo hình nhân vật này được dùng nhiều cho các nhân vật anime và manga và rất phổ biến ở Nhật Bản.
Tiết Diễm dịch điện thoại sang bên cạnh rồi hơi mất tự nhiên: “Không có gì.”
Đương nhiên Thẩm Tịch sẽ không tin, cô gõ bàn rồi đưa tay về phía cậu để lấy điện thoại, thậm chí còn bày ra vẻ muốn bức cung: “Thẳng thắn sẽ nghiêm trị, kháng cự lại càng nghiêm.”
“…”
Cuối cùng Thẩm Tịch vẫn lấy được điện thoại, cô rất ngạc nhiên vì trong phần mềm có rất nhiều hình hoạt hình, mà tất cả đều là các biểu cảm và động tác của một bé gái.
Cô ngẩng đầu nhìn Tiết Diễm bằng ánh mắt nặng nề.
Dù bình thường Tiết Diễm bình tĩnh là thế, nhưng cũng bị vẻ này của cô khiến lòng sợ hãi. Cậu muốn nói chỉ muốn nhớ kĩ vẻ bình thường của cô nên mới vẽ tranh một chút thôi: “Xin lỗi, tôi…”
“Senpai!” Thẩm Tịch ôm lấy cánh tay và đưa mắt lấp lánh nhìn cậu: “Dạy tôi vẽ tranh đi!”
“…”
Thế nên nỗi lo mình xúc phạm cô của cậu quăng cho chó ăn rồi đúng không?
Từ nhỏ tới giờ Thẩm Tịch đã sùng bái những người biết vẽ. Khi còn nhỏ, cô từng xin bà Thẩm cho mình đi học lớp vẽ tranh. Nhưng ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, đến giờ cô chỉ còn lại linh hồn yêu hội họa mà thôi.
Thứ Tiết Diễm vẽ là hình chibi của Nhật, cũng là thứ cô luôn yêu thích.
Thẩm Tịch hùng hùng hổ hổ mở phần mềm vẽ tranh trong điện thoại của Tiết Diễm ra, sau đó cầm bút cảm ứng và chiếu theo cậu mà vẽ mấy bức trên điện thoại.
Cô được Tiết Diễm ở bên cạnh hướng dẫn cẩn thận, chỉ kém nước nắm tay vẽ nữa thôi, thế mà Thẩm Tịch vẫn vẽ không ra ngô ra khoai gì. Cô vẽ được nửa tiếng thì nhiệt tình bắt đầu giảm sút, cuối cùng bị bánh mousse dâu tây Tiết Diễm bê tới dập tắt hoàn toàn.
Thẩm Tịch vừa bưng bánh mousse dâu tây ăn vừa phàn nàn: “Bỏ đi, đúng là tôi không chơi nổi mấy thứ này.”
Cô chống cằm chăm chú xem Tiết Diễm sửa bức tranh “không ra ngô ra khoai” kia. Sau đó cô lại đảo mắt, lặng lẽ lấy điện thoại di động của mình ra định chụp một bức ảnh nghiêng của cậu.
Có điều Thẩm Tịch lại quên không tắt âm nên vừa ấn chụp một cái, thì điện thoại đã vang lên tiếng “tách tách”.
Ảnh thì chụp được rồi, nhưng cũng đã bị Tiết Diễm phát hiện.
Tiết Diễm quay đầu, buồn cười nhìn cô: “Chụp lén à?”
Thẩm Tịch sợ đưa điện thoại cho cậu sẽ bị xóa mất ảnh, nên vội vàng giấu điện thoại vào ngực: “Chụp một tấm thôi, không được xóa.”
“Cuống cái gì?” Tiết Diễm hơi bất đắc dĩ, cậu đưa điện thoại của mình tới trước mặt Thẩm Tịch để cô xem bức tranh đã sửa xong kia.
Thẩm Tịch mở mắt thật to, đây đâu phải bức “không ra ngô ra khoai” mà cô vẽ kia nữa, nhưng từ động tác của nhân vật thì vẫn nhìn ra được đây là bức tranh đã sửa lại.
Nếu so với bức tranh cô vẽ thì đúng là một trên trời, một dưới đất.
Mà không, trình độ của cô phải là dưới lòng đất, lún sâu trong tâm Trái đất mới đúng.
Thẩm Tịch cầm điện thoại rồi cẩn thận so sánh bức tranh kia với cậu một chút, sau đó bất mãn nói: “Có phải cậu cố ý vẽ mình đẹp lên không? Sao tranh của cậu lại đẹp hơn của tôi nhiều thế?”
Cô hừ hừ trong miệng: “Quỷ tự luyến.”
“…”
Tiết Diễm không nhịn được mà đưa tay nhéo môi cô, sau đó cười trước ánh mắt kháng nghị của Thẩm Tịch: “Quỷ ngây thơ.”
Cuối cùng cả hai ngồi im một lúc, sau đó Thẩm Tịch lại lóe lên một ý. Vì thế cô chớp mắt lia lịa với người bên cạnh, hi vọng cậu có thể thấy được “chân thành” trong mắt mình.
Ai ngờ Tiết Diễm chỉ quét mắt nhìn cô như nhìn điện thoại lâu năm, sau đó lại mặt không đổi sắc quay đầu lại: “Mắt rút gân à?”
“…”
Thẩm Tịch bị cậu làm nghẹn đến mức suýt chuyển chớp mắt thành trợn trắng mắt, nhưng nghĩ đến việc chính nên cô cũng không so đo nhiều đến thế.
Cô dịch qua rồi tựa bên tai Tiết Diễm mà nói nhỏ: “Tiết Diễm, chúng ta dùng ảnh này làm avatar nhé?”
“Ừm?”
Tiết Diễm nghiêng đầu sang định hỏi lại cô, nhưng không ngờ cô áp lại quá gần, gần đến mức dường như chóp mũi hai người cũng đối với nhau.
Cậu cong miệng cười nhẹ rồi hơi tiến lên phía trước và sượt qua môi cô một chút. Hành động này dọa Thẩm Tịch sợ tới vội vàng ngửa ra sau.
Thẩm Tịch che miệng chỉ vào cậu để định lên án, nhưng còn chưa nói câu nào thì đã bị Tiết Diễm vỗ đầu.
Cậu ác ý tố cáo trước: “Cậu hôn trộm tôi làm gì?”
“…”
Mặt mũi, mặt mũi đâu rồi!
Hết chương 35.
Lời của tác giả: Bạn học Tiết Tam Hỏa (2) càng ngày càng không có giới hạn cuối. À không đúng, cậu ấy từng có giới hạn cuối hả? (¬_¬)
(2) Chữ Diễm [焱 – yàn] được tạo thành từ ba chữ Hỏa [火 – huǒ]. Tiết Tam Hỏa = Tiết Diễm.
Mousse dâu tây