Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 33: Cậu hỏi tôi có nhớ cậu không còn gì?
Biên tập: Bột
Ngày diễn ra đêm hội cuối năm ấy, trường học cũng sôi trào trước nay chưa từng có, đi tới đâu cũng thấy người ngâm nga bài hát và cười tới mặt mày cong cong. Ngay cả bầu không khí lên lớp vào ban ngày cũng sinh động chưa từng có.
Sau khi chuông tan học hết tiết 8 rung lên, rất nhiều người hô hào dọn đồ đạc để chạy tới hội trường. Họ cũng không định ăn cơm tối, mà đợi vừa xem tiết mục trong đêm hội cuối năm vừa ăn đồ ăn vặt luôn.
Học sinh trong lớp đã đi sạch rồi mà Thẩm Tịch động tác chậm, nên vẫn còn ra sức nhét đồ ăn vặt vào trong túi xách.
Đồ ăn được chia làm hai phần, còn không quên mang cả đồ uống và túi rác nữa.
Vì cô đeo túi nhỏ, nên không nhét được hết vào túi của mình, thì đem số còn lại nhét vào cặp của Tiết Diễm.
Thẩm Tịch liếc thấy Tiết Diễm bên cạnh thoải mái, nhàn nhã thì móc hai việc kẹo ra bày trên lòng bàn tay: “Kẹo sữa hay kẹo trái cây?”
Tiết Diễm đang thu dọn đồ đạc của mình, nghe được cô hỏi thì chọn bừa một cái: “Kẹo trái cây đi.”
“Cậu thế mà lại chọn kẹo trái cây á.” Thẩm Tịch mở to hai mắt để cường điệu rồi ném kẹo trái cây lên bàn cậu. Cô nâng kẹo sữa trước ngực mà diễn vẻ đau khổ: “Lần trước chọn kẹo sữa còn luôn miệng nói thích kẹo sữa người ta. Bây giờ lại chọn kẹo trái cây, cậu là đồ lừa đảo!”
“…”
Tiết Diễm cười bất đắc dĩ rồi vươn tay ra xoa đầu cô: “Chỉ giỏi diễn.”
“Đừng làm rối tóc tôi! Lát còn phải lên sân khấu hát hợp xướng đó.” Thẩm Tịch tránh tay của cậu rồi vội vàng vuốt lại tóc cho mình. Sau đó cô nắm tay thành quyền mà gập trước ngực, diễn kiểu anh hùng khẳng khái chịu chết trên TV: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc không thể rối!”
Lần này Tiết Diễm không vò đầu cô nữa mà đổi thành bẹo má: “Sao cậu đáng yêu thế hả.”
“Phụt khụ khụ khụ…”
Một tràng ho khan tan nát cõi lòng truyền tới từ cửa khiến hai người giật mình. Họ bất giác nhìn ra cửa thì thấy người tới, sau đó mới thở dài một hơi.
Giang Diệc Đường vọt tới trước mặt Tiết Diễm, mặt lại như gặp quỷ: “Tiết Diễm, cậu vẫn là Tiết Diễm tôi quen đó hả! Không phải có người đeo XX của cậu rồi mạo danh đó chứ?”
Cậu ấy nói xong thì đưa tay sờ mặt Tiết Diễm, nhưng lại bị đối phương dùng sách Toán đập vào đầu: “Cút.”
Giang Diệc Đường bình tĩnh lại rồi thu tay, nghiêm túc nói: “Vẫn là người xịn rồi.”
Cậu ấy ngồi lên ghế trước bàn của Tiết Diễm mà ngạc nhiên: “Tôi nói này, sao yêu đương lại thay đổi nhiều thế được? Thiên thần nhỏ lại đây nào, cậu nói tôi nghe chút đi.”
Thẩm Tịch liếc mắt nhìn cậu ấy rồi cười ha hả: “Cẩu độc thân không bao giờ hiểu được đâu, hết hi vọng đi.”
“…”
Giang Diệc Đường che lấy một bên mặt, làm biểu cảm đầy tủi thân mà lên án: “Thiên thần nhỏ không còn là thiên thần nhỏ kia nữa rồi, cậu là ác ma khoác da thiên thần nhỏ!”
Thẩm Tịch không thèm để ý đến đồ ngốc này nữa, mà nghiêng đầu sang nói với Tiết Diễm: “Chúng ta đi thôi.”
Cô nói xong thì xách túi định đi ra ngoài, để lại Giang Diệc Đường bất mãn ở phía sau: “Hai người muốn liếc mắt đưa tình cũng đừng ở trong phòng học thế chứ! Không sợ bị Lão Nghiêm thấy à, có giỏi thì tới vườn Bách Mộc đi!”
Ở hội trường đã có rất nhiều người rồi, mỗi lớp đều được xếp ở một vị trí nhất định, nam nữ chia thành hai bên trái phải.
Thẩm Tịch tiếc hận cực kì, mấy tiếng liền Tiết Diễm không nhìn thấy sẽ nhớ cô biết bao nhiêu chứ.
Cô nói mấy lời này với Trình Hạ, Trình Hạ đưa ra ba đánh giá với việc này: Chỉ giỏi diễn, không ăn thức ăn cho chó, cút.
Thẩm Tịch cũng chỉ dám nói như thế với Trình Hạ thôi, bình thường cô và Tiết Diễm ở trong trường cũng chỉ là qua lại bình thường. Nếu có thể hiện tình cảm gì đó cũng phải chờ lúc lớp không có ai mới dám làm. Như hôm nay bị Giang Diệc Đường xông vào đột ngột cũng dọa cô chết khiếp, chỉ sợ đó là bạn cùng lớp.
Trong lớp cũng không phải không có những bạn học tinh mắt. Từng có mấy nữ sinh nhiều chuyện đến hỏi có phải cô và Tiết Diễm yêu nhau không, nhưng đều bị Thẩm Tịch phủ nhận hợp tình hợp lý.
Sau mấy lần phủ nhận nghiêm túc, thì không có ai nghi ngờ nữa. Dù có thì cũng không tới hỏi người trong cuộc quang minh chính đại như thế nữa.
Yêu đương với Tiết Diễm cũng là chuyện bất ngờ với Thẩm Tịch, mà không ngờ cô lại ngày càng coi trọng chút tình cảm này, rồi càng coi trọng thì sẽ càng muốn đối đãi cẩn thận.
Hiện giờ cô chỉ muốn duy trì được trạng thái này tới khi thi đại học xong, không hi vọng xảy ra biến cố gì.
Vì thế Thẩm Tịch cũng lập ra kế hoạch ôn tập, cô hi vọng khoảng cách xếp hạng giữa mình và Tiết Diễm sẽ được rút ngắn hơn nữa trong lần thi sau.
Từ cách 8 hạng, cho đến khi song hành cùng cậu.
Tiếng tin nhắn trong túi vang lên kéo Thẩm Tịch trở về.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem, còn chỉnh độ sáng màn hình về nhỏ nhất. Khi thấy Tiết Diễm gửi đến tin nhắn WeChat là một chấm tròn đơn giản, cô mới cười hì hì rồi gửi trả lời.
【Mới một lúc không gặp mà đã nhớ bản tiên nữ rồi hả? ︿( — ︶ —)︿】
Tiết Diễm thấy bạn gái mình gửi đến nhãn dán đắc ý thì không nhịn được mà cong khóe miệng.
【Muốn uống nước không?】
Thẩm Tịch đeo túi quá nhỏ nên không đựng được bao nhiêu thứ, đồ uống và đa số đồ ăn vặt đều để trong cặp của cậu hết.
Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương đã nhanh chóng trả lời nhưng không trả lời vào câu hỏi của cậu.
【Cậu vẫn chưa trả lời có nhớ tôi không?】
Thẩm Tịch vừa gửi tin đi, rồi nghĩ nghĩ một lúc lại gửi thêm nhãn dán bé gái chống nạnh qua. Cô nhìn nhãn dán mình gửi đi mà cũng phải bật cười.
Nhưng khi thấy tin nhắn trả lời của cậu, mặt Thẩm Tịch lại mau chóng ửng đỏ chứ đâu còn cười được nữa.
Trình Hạ ngồi bên cạnh trông thấy thay đổi biểu cảm của cô thì làm mặt ghét bỏ, cô ấy lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Tịch của tớ, cậu thế này là sợ người khác không biết cậu đang yêu đúng không?”
Thẩm Tịch bất giác che điện thoại, nhưng vẫn bị Trình Hạ tinh mắt liếc được biệt danh trên giao điện chat.
Trình Hạ hơi 囧 một chút, Heo Đặc Biệt? Mấy đôi yêu nhau thời này đặt biệt danh của nhau như thế hả?
Thẩm Tịch hạ thấp giọng rồi giải thích cho mình: “Cậu ấy nhắn tin tới trước, tớ chỉ không muốn lạnh nhạt cậu ấy thôi.”
Khóe miệng Trình Hạ giật giật, cô ấy cũng nhỏ giọng nói: “Bây giờ trên người cậu toàn tỏa ra mùi yêu đương hôi thối thôi, người mù cũng nhìn ra con heo kia tóm được cải trắng là cậu.”
Thẩm Tịch nghe được câu này thì biết chắc chắn cô ấy đã liếc thấy biệt danh mình đặt cho Tiết Diễm rồi. Mặt Thẩm Tịch hơi nóng lên như bí mật nhỏ bị ai phát hiện vậy.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên lần nữa. Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy Tiết Diễm gửi tin nhắn tới.
【Ra đây.】
Ra đây?
Ra đâu?
Thẩm Tịch hơi lờ mờ, cô hỏi một câu nhưng đối phương không đáp lại.
Cô nhìn về phía Trình Hạ bên cạnh, rồi mặt không đổi chỉ về phía cổng: “Lão Đinh tới thì bảo là…”
“Bảo cậu đi vệ sinh.”
Cô còn chưa nói xong mà đã bị Trình Hạ cắt ngang.
Không hổ là bạn quen thân lâu năm, Trình Hạ vừa nghe đã hiểu ngay, sau đó còn chán ghét xua tay với cô: “Đi mau đi mau, để mấy thím già này có không gian yên tĩnh chút.”
Sau khi Thẩm Tịch đi rồi, hai nữ sinh bên cạnh lại nhiều chuyện hỏi Trình Hạ: “Trình Hạ, Thẩm Tịch đi gặp bạn trai đúng không?”
Trình Hạ nhíu mày, cô ấy tự nhiên cũng biết Thẩm Tịch không muốn chuyện này lộ ra ngoài, vì thế vừa rồi nói chuyện đều là thì thầm. Nào ngờ vẫn còn có người chăm chú nghe trộm thế này đây.
Trình Hạ liếc nữ sinh kia một chút, khi thấy là nữ sinh chuyên hóng chuyện riêng tư của người khác thì nửa đùa nửa thật nói: “Thẩm Tịch ra ngoài vì trong nhà gọi điện đến, lấy đâu ra nhiều bạn trai mà đi tìm thế? Còn nữa, cô gái này, nghe trộm người khác nói chuyện không phải thói quen tốt đâu.”
Nữ sinh nghe được giọng châm chọc của Trình Hạ thì hơi lúng túng mà giật giật khóe miệng, sau đó lại ngồi xuống, ngẩng đầu xem chương trình trên sân khấu.
Trình Hạ thở dài một hơi, nhưng cơn tức này còn chưa xuôi thì đã bị một người khom lưng, lặng lẽ đi tới làm cho nghẹn chết.
Cô trừng mắt với nam sinh ngồi ở chỗ của Thẩm Tịch: “Sao cậu lại đến đây?”
Cố Khải nhếch miệng cười: “Đến xem đêm hội cuối năm.”
Đêm hội cuối năm lần này là tổ chức cho học sinh lớp 12. Vì hội trường có hạn nên cũng chỉ sắp xếp chỗ cho học sinh lớp 12.
Theo lý thuyết thì lúc này lớp 11 đang là giờ tự học buổi tối mới đúng! Đúng là không học cái tốt, toàn học cái xấu!
Trình Hạ hít sâu một hơi rồi trầm giọng hỏi: “Cậu trốn học đấy à?”
Cố Khải để ý thấy đột nhiên khí áp của nữ sinh giảm xuống nên vội vàng lắc đầu: “Em xin nghỉ.”
Cậu ấy sợ cô không tin, nên vội vàng móc đơn xin nghỉ phép đưa ra trước mặt Trình Hạ, sau đó cười ha ha nói: “Hơi sốt một tí, em nói với chủ nghiệm lớp là về nhà nghỉ một tối.”
Vốn chỉ bị sốt nhẹ, uống ít thuốc là được rồi. Cố Khải lại lên kế hoạch lén tới đây xem Trình Hạ nên vừa hay có thể tận dụng đơn xin nghỉ phép này luôn.
Cố Khải còn đang dương dương tự đắc vì mình may mắn, thì chợt cảm thấy khí áp của nữ sinh bên cạnh càng thấp hơn.
Cố Khải không biết phải làm sao, trái tim nhỏ của cậu ấy hơi run rẩy: “Học, học tỷ, chị sao thế?”
Trình Hạ tích giận trong lòng một cách khó hiểu, cô ấy hạ giọng mắng: “Sốt còn không nằm trên giường mà chạy đến đây xem đêm hội cuối năm, có phải đầu óc cậu có bệnh không?”
“Em…”
Em thấy đầu óc mình tốt lắm mà…
Cố Khải còn chưa nói ra câu này, thì đã bị Trình Hạ níu lấy tay áo khoác đồng phục và dắt ra ngoài: “Đến phòng y tế ngay cho tôi!”
Cố Khải vốn định phản kháng, nhưng khi thấy bàn tay kia tóm lấy cánh tay của mình thì tự động im bặt.
Cậu ấy để Trình Hạ kéo đi rồi nhìn chằm chằm cái tay kia mà cười ngây ngô.
Đây là nắm tay nhỉ?
Dù vẫn cách lớp áo nhưng vẫn tính là nắm tay chứ?
Chắc chắn là tính rồi!
Bên này, Thẩm Tịch ra khỏi hội trường mà vẫn không thấy bóng dáng Tiết Diễm đâu. Cô không nhịn được nên gọi điện qua thì nghe đối phương bảo tới vườn Bách Mộc.
Vườn Bách Mộc xem như ở phía sau núi, có thể đi từ đây thông thẳng ra ngoài.
Đương nhiên quan trọng hơn là nơi đây liên quan tới một truyền thuyết, cái gì mà trước đây là nhà xác bệnh viện, rồi trước đây là nghĩa địa và là nơi hỏa táng. Tóm lại, nơi đây cực kì u ám.
Thẩm Tịch hơi hoảng trong lòng, cô nói với người ở đầu điện thoại bên kia: “Tiết Diễm, cậu ở đâu? Tôi hơi sợ…”
“Sợ cái gì?”
Nhờ vào loa điện thoại bên tai phải và âm thanh lọt vào bên tai trái, Thẩm Tịch mau chóng bỏ điện thoại xuống rồi nhìn quanh bốn phía, sau đó quả nhiên đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở phía trước bên trái.
Cô chạy tới, phàn nàn với cậu: “Sao lại đến đây?”
“Cậu hỏi tôi có nhớ cậu không còn gì?”
Tiết Diễm đỡ eo của cô rồi ôm lấy khiến Thẩm Tịch bất giác kẹp lấy eo cậu bằng hai chân. Hai tay của cô cũng vội vàng ôm chặt lấy cổ của Tiết Diễm vì sợ bị ngã xuống.
Cô trách một câu: “Cậu làm gì thế? Chuyện này liên quan gì đến việc có nhớ tôi không?”
Tiết Diễm xoay người ôm Thẩm Tịch, rồi đặt cô tựa lưng vào thân cây. Cậu cúi đầu đối với chóp mũi của cô: “Tôi cũng đã nói, tôi muốn hôn cậu.”
Hết chương 33.
Lời của tác giả: Rừng cây nhỏ mọi người nhung nhung nhớ nhớ đến rồi!