Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 25: Chỉ cần con gái giận, thì chắc chắn là con có lỗi


Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 25: Chỉ cần con gái giận, thì chắc chắn là con có lỗi

5

Tác giả: Chước Dạ

Biên tập: Bột

Sau cả ngày hốt hoảng, Thẩm Tịch không dám nhìn người bên dưới nữa. Kể cả lúc tối về nhà, cô cũng cầm cặp sách chạy trước chứ không đợi cậu về chung.

Sau đó Thẩm Tịch mở sách ra thì không đọc được chữ nào ra hồn, trong đầu chỉ có một chữ —— “Ừm” kia.

Sao lúc đó Tiết Diễm lại “ừm”?

Cậu đang thừa nhận vế “đại biểu Toán nhà cô”, hay là thừa nhận vế “vừa yêu đương còn vừa bổ túc Toán cho nữa, một công đôi việc tiện biết bao nhiêu”?

Thế nhưng dù là vế nào thì kết quả cuối cùng cũng mập mờ mà?

Không lẽ Tiết Diễm thích cô thật?

Dù là nữ sinh nào biết mình được một nam sinh vừa đẹp trai vừa ưu tú thích, thì trong lòng cũng sẽ vui vẻ không thôi. Có thể đó là vì lòng hư vinh nho nhỏ, hoặc lại vì trong lòng cũng có cảm giác giống như người kia.

Thẩm Tịch cũng vậy, cô ghé vào bàn, rồi vừa ngượng vừa mừng mà vò vò vành tai của mình.

Trong đầu cô nghĩ, nếu Tiết Diễm theo đuổi cô, cô có đồng ý luôn không? Hay là để cậu ấy theo đuổi lâu lâu rồi mới đồng ý?

Họp phụ huynh được tiến hành đúng hạn, còn bà Thẩm cũng đúng hạn không đến.

Có điều Thẩm Tịch cũng không quá chán nản, mà trong lòng còn ngọt ngào biết bao nhiêu. Bởi lúc Trâu Tĩnh Thu đến họp phụ huynh cho Tiết Diễm, bà còn quen thuộc trò chuyện với cô rất nhiều. Thẩm Tịch chợt có cảm giác kỳ diệu và ưu việt khó hiểu. Cảm giác rằng lớp học đông người như thế, nhưng chỉ có mình cô thân thiết với người nhà của Tiết Diễm.


Trong lớp sách nhiều mà người cũng đông, lớp học quá nhỏ mà họp phụ huynh cần tới 2 tiếng, vì thế lão Đinh hào phóng hạ chỉ cho họ hoạt động tự do. Ai thích đọc sách thì đi đọc sách, ai thích đá bóng, chơi bóng thì ra sân, nên làm gì thì làm cái đó.

Lão Đinh vừa dứt lời, các học sinh cũng không chen chúc trong phòng học nữa, mà nhao nhao tản ra như chim rời tổ.

Đa số nữ sinh đều đi thẳng tới quầy đồ ăn vặt, họ mua hai ba gói đồ ăn vặt rồi hoặc là ngồi tán dóc trong chòi nghỉ mát, hoặc là đi dạo ở bãi tập.

Nam sinh thì qua quýt và lỗ mãng hơn, họ cứ mười mấy người hai, ba quả bóng rổ rồi kề vai sát cánh ra sân bóng.

Lúc đầu Thẩm Tịch bị Trình Hạ kéo ra bãi tập tản bộ và tán dóc, nhưng đúng lúc đó lại gặp phải lớp 10 đang học tiết thể dục, còn tình cờ đến mức gặp đúng lớp của học đệ nhỏ Cố Khải kia nữa.

Tiếng còi giải tán bên kia vừa vang lên, thiếu niên cười lộ răng khểnh như Husky đã chạy tới. Lúc chạy tới trước mặt hai cô rồi, cậu ấy bỗng biến thành Golden đỏ mặt ngượng ngùng.

Thẩm Tịch tinh ý mà tự giác tìm cớ để bỏ chạy, chừa lại không gian riêng cho hai người bọn họ. Đương nhiên nguyên nhân trực tiếp hơn là, cô thực sự không chịu được mùi yêu đương hôi thối phát ra đơn phương từ học đệ nhỏ Cố Khải.

Sau khi rời khỏi bãi tập, cô hững hờ đi lung tung một lúc, rồi thế nào mà lại “hững hờ” đi đến sân bóng rổ.

Thẩm Tịch thấy mấy nam sinh bên kia đang ở trên sân bóng rổ, cô tỏ vẻ không có gì mà thong thả bước qua. Thỉnh thoảng mắt cô lại hơi như vô tình liếc tới, nhưng trên thực tế là chỉ cần quét mắt thôi đã mau chóng thấy bóng dáng quen thuộc kia rồi.

Trên sân bóng rổ cũng có khá nhiều nữ sinh. Mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, tất cả cùng tới đây với một mục đích: Tìm trai đẹp, ngắm trai đẹp, câu trai đẹp.

Thẩm Tịch đứng ở bên này thì nghe được hai nữ sinh khác nhỏ giọng nhận xét.

Nữ sinh A kéo tay bạn rồi nói với giọng kích động: “Nhìn người chuyền bóng bên kia đi, a a đẹp trai quá đi mất.”

Nữ sinh B cũng đè lại giọng hưng phấn của mình: “Tớ biết anh ấy! Trai đẹp nói về cậu bé Bọt Biển trong lần phỏng vấn cho đại hội thể dục thể thao đấy! Quào, không muốn chờ tí nào, tớ muốn tấn công anh ấy!”

Thẩm Tịch nghe tiếng ríu rít bên cạnh thì mím chặt môi, sau đó nhìn chằm chằm bóng dáng trên sân, trong đầu lại sinh ra phiền muộn không thôi.


Sao trước kia cô không phát tên Tiết Đê Tiện này “bán chạy” như thế nhỉ.

Thẩm Tịch bình tĩnh liếc nhìn hai nữ sinh bên cạnh. Đồng phục Nhất Trung về tổng thể thì giống nhau, nhưng mỗi khối lại có một chi tiết nhỏ khác biệt. Viền cổ áo đồng phục của hai nữ sinh này là màu lam nhạt, có lẽ là học muội lớp 10, chắc chắn tuổi cũng nhỏ hơn cô rồi.

Một người cao hơn cô, eo còn nhỏ xíu! Chân cũng dài và thon hơn chân cô nữa!

Người còn lại hơi thấp hơn, nhưng khuôn mặt tràn ngập “collagen”, làn da vừa trắng vừa mềm mại! Ngực cũng to hơn ngực cô!

Thẩm Tịch phồng má đầy tủi thân, sau đó lại chuyển mắt nhìn Tiết Diễm ở trên sân thì tâm trạng khấp khởi vừa rồi cũng bay mất. Lúc này lòng cô chỉ còn lại không cam tâm, đối thủ nặng kí như thế mà cô còn nhìn gì không biết!

Thẩm Tịch hừ hừ vì tức giận, sau đó quay đầu sang chỗ khác. Cô đi tới khoảng sân trống xa nhất rồi ngồi một mình dưới tàng cây, cả người đều tản ra vẻ uể oải không thôi.

Mà Tiết Diễm trên sân đã bị người ta tranh bóng tới lần thứ hai, sau đó còn bị Hầu Tử cùng lớp trách móc: “Diễm ca, anh để tâm chút đi!”

Tiết Diễm đáp lại rồi xoay người gọi bạn học mập mạp đang chờ ngoài sân: “Đổi người đi, tôi đi mua nước.”

Bạn học mập mạp bên kia đáp lại một tiếng đầy sảng khoái, sau đó ưỡn bụng căng bự của mình mà chạy vào sân.

Thế nhưng người lấy cớ đi mua nước lại không ra quầy bán đồ quà vặt, mà cậu lại đi tới khoảng sân trống nằm ngược hướng bên kia. Cậu thấy mặt nữ sinh ngồi dưới tàng cây viết rõ mấy chữ “không vui” thì đi đến, ngồi xuống cạnh cô.

Thẩm Tịch thấy có bóng người tới ngồi bên cạnh mình thì bất giác ngẩng đầu lên. Cô hơi sững sờ khi thấy người đến là Tiết Diễm, sau đó lại mau chóng quay mặt sang chỗ khác, trái tim nhỏ trong ngực cũng đập thình thịch thình thịch.

Sao tự nhiên cậu ấy lại tới đây? Không lẽ là cố ý tới tìm cô?

Thẩm Tịch nghĩ đến đây thì mím môi thật chặt, cô sợ mình không kiềm được mà nhếch miệng cười lên.

Cô che miệng ho khan, rồi nhìn chằm chằm bảng bóng rổ ở phía đối diện: “Cậu đang chơi bóng mà? Tới đây làm gì?”


Người bên cạnh nói thật rõ ràng: “Tới tìm cậu.”

Khóe miệng Thẩm Tịch sắp không nhịn được nữa rồi, cô đưa tay lên đè khóe miệng xuống, nhưng giọng nói lại không giấu được vui vẻ kia: “Tìm… Tìm tôi làm gì?”

“Vay tiền.”

“…Hả?”

Thẩm Tịch tưởng mình nghe nhầm nên quay sang nhìn cậu, nhìn rồi lại thấy đối phương vẫn bình thường: “Quên mang ví, tìm cậu vay tiền mua nước.”

“…”

Vẻ ngượng ngùng và mừng thầm đã mau chóng tan thành mây khói vì cau nói này.

Thẩm Tịch kìm lại hai tay run rẩy rồi móc tiền lẻ trong túi ra, sau đó còn đập vào tay Tiết Diễm và nghiến răng nói từng chữ: “Nhớ-trả-lại!”

Sau khi bị chênh lệch này đả kích mấy lần liền, Thẩm Tịch đã không còn ôm hi vọng gì với Tiết Diễm nữa.

Cô chợt nhớ tới một câu lưu truyền trên mạng —— Ảo tưởng lớn nhất của con gái chính là cậu ấy thích mình.

Câu này đúng là chân lý, chân lý đến mức có thể dự đoán tương lai.

Chỉ là dù không còn ôm bất kì hi vọng nào, nhưng trong lòng lại không khỏi buồn bực. Đây cũng là tình trạng bình thường sau khi hiểu lầm người khác thích mình. Cô thấy Tiết Diễm rất đẹp trai, khi biết có thể cậu thích mình, trong lòng cô vui vẻ biết bao…

Lúc đầu tưởng rằng đối phương có gì khác biệt với mình, nhưng thật ra lại là mình tự đa tình. Việc này mỉa mai và nực cười bao nhiêu chứ.

Trong lòng cô vẫn luôn nghĩ “Vì sao cậu ấy không thích mà còn đối xử đặc biệt với mình?”, “Cậu ấy thả thính xong lại không chịu trách nhiệm”, “Cậu ấy là đồ củ cải đào hoa rắc thính khắp nơi”.

Vì thế sự khó chịu này dần dần trở thành oán trách, căm hờn đối phương, giống như bới xương tìm vết vậy.

Thế là đến cả Trâu Tĩnh Thu cũng phát hiện bầu không khí giữa Thẩm Tịch và con trai mình có gì đó không ổn.


Nhân lúc Thẩm Tịch đang về phòng tắm rửa, Trâu Tĩnh Thu tóm con trai mình lại rồi hỏi nhỏ: “Con với Tiểu Tịch sao thế? Mấy ngày nay không nói chuyện với nhau rồi, cãi nhau ở trường à?”

Chính Tiết Diễm cũng rất lờ mờ, từ sau khi vay tiền cô, thì đột nhiên bị “chiến tranh lạnh” một cách khó hiểu.

Trâu Tĩnh Thu lại coi trầm mặc của cậu là ngầm thừa nhận, bà vỗ vỗ vai con trai: “Tiết Diễm, Tiểu Tịch là con gái, ngày thường con phải nhường con bé một chút. Con bé là con gái, đột nhiên sang ở nhà khác đã mất tự nhiên lắm rồi. Nếu con còn cãi nhau với nó nữa, con bé sẽ nghĩ mẹ không chào đón nó. Mau xin lỗi rồi nhận sai với con bé đi, biết chưa?”

Tiết Diễm im lặng mấy giây: “… Nhưng không cãi nhau mà.”

Trâu Tĩnh Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không cãi nhau, nhưng chắc chắn là con sai chỗ nào đó khiến con bé tức giận. Không cần biết con có sai hay không, nhưng chỉ cần con gái giận, thì chắc chắn là con có lỗi. Đây là logic của con gái.”

“…”

Tiết Diễm còn chưa kịp nói gì thì đã bị Trâu Tĩnh Thu đẩy đến trước cửa phòng Thẩm Tịch.

Trâu Tĩnh Thu gõ cửa rồi hỏi hướng vào bên trong: “Tiểu Tịch, bây giờ vào có tiện không?”

Lúc đó Thẩm Tịch vừa tắm xong, cô đang lau tóc thì nghe thấy tiếng của Trâu Tĩnh Thu. Thẩm Tịch tưởng bà có việc gì tìm mình nên đáp lại giòn giã: “Cửa không khóa, dì vào đi ạ.”

Cô nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người ra, mặt hướng về phía cửa, muốn hỏi người tới có việc gì.

Vì đang ở trong phòng mình, lại mới tắm xong nên cô có thói quen không mặc áo lót, lúc này trên người chỉ chụp chiếc váy ngủ mỏng mà thôi.

Thế nhưng cô không ngờ vừa nãy là giọng Trâu Tĩnh Thu hỏi, người bước vào lại là Tiết Diễm?

Thế mà lại là Tiết Diễm!

Hết chương 25.

Lời của tác giả:Thất tịch vui vẻヾ(≧∪≦*)ノ〃. Dù ngày lễ này không liên quan gì tới độc thân cẩu là tôi =_=

Bột: Nhớ hồi Tâm Ngứa, Quang nói: “Mẹ tôi bảo con gái nói không cần tới, con trai nhất định phải đi.”, giờ đến mẹ của Diễm cũng dạy: “Chỉ cần con gái giận, thì chắc chắn là con có lỗi”:)))))))) Các mẹ quá tâm lí:)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.