Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 20: Ăn gì bổ nấy


Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 20: Ăn gì bổ nấy

CHƯƠNG 20

Tác giả: Chước Dạ

Biên tập: Bột

Thẩm Tịch bị Tiết Diễm kéo vào một cửa hàng quần áo.

Vừa vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã chào đón họ bằng lời chào đẩy mạnh tiêu thụ. Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Thẩm Tịch đã xông thẳng vào phòng thay đồ. Cô đi nhanh như trận gió, nhân viên bán hàng nhìn cửa đóng “ầm” lại một tiếng mà hơi ngớ ra.

Thế nhưng rèn luyện chức nghiệp tốt đẹp khiến cô ấy kịp trở lại bình thường. Cô ấy quay đầu nhìn Tiết Diễm với nụ cười cứng ngắc: “Trai đẹp, bạn gái cậu cần quần áo kiểu gì vậy?”

“Không cần, để tôi tự chọn.”

Tiết Diễm lấy bừa một chiếc váy gần đó mà không chọn kiểu dáng hay màu sắc, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng đem qua.

Cậu đứng trong cửa hàng đồ nữ nên hơi không tự nhiên, vì thế chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì.

Nhưng không lâu sau đó, cô nhân viên bán hàng lại trở về rồi còn hơi nín cười nói với cậu: “Trai đẹp, bạn gái gọi cậu qua kìa.”


Tiết Diễm không hiểu lắm, sau đó cứ mù mờ đi đến trước cửa phòng thay đồ. Cậu gõ cửa từ bên ngoài: “Cậu sao thế?”

“Tiết Diễm, có chuyện này tôi phải nhờ cậu giúp. Cậu đi mua giúp tôi…” Thẩm Tịch càng nói càng bé, câu cuối cùng như bị cách âm vậy.

Tiết Diễm nhíu mày hỏi: “Mua gì?”

Người bên trong phòng thay đồ như đưa ra quyết tâm rất lớn, cô hít sâu một hơi rồi nói thật nhanh: “Mua một chiếc áo lót 34C, màu trắng gọng thép, không viền ren, cảm ơn.”

Tiết Diễm: “…”

Nhân viên bán hàng được hỏi về cửa hàng đồ lót gần đó thì sắp không nhịn được cười nữa rồi. Tiết Diễm đi đến trước cửa hàng đồ lót trông thấy ở cổng có banner ảnh người mẫu mặc nội y, cậu thấy cảnh này thì chỉ muốn vào cửa hàng tiện lợi mua ngay cho mình cái khẩu trang mà thôi.

Tiết Diễm hít sâu hai lần rồi chấp nhận số phận đi vào trong cửa hàng.

Cậu đón nhận ánh mắt kinh ngạc hoặc hoảng sợ của mọi người trong cửa hàng rồi đi tới trước quầy và kiên trì mở miệng: “Cho một chiếc áo lót 34C, màu trắng gọng thép, không viền ren.”

Chị gái nhỏ trước quầy bị cậu nam sinh đẹp trai đột nhiên xông vào tiệm đồ lót này dọa tới giật mình, chị ấy lắp bắp: “Được, được… Tôi đi lấy cho cậu…”


Tưởng rằng đến cửa hàng đồ lót mua nội y đã đủ mất thể diện rồi, thế nhưng trên túi đựng đồ kia lại in tên của hiệu áo lót nổi tiếng đó, vì thế Tiết Diễm cầm túi cũng bị rất nhiều người chú ý tới.

Cậu gần như đen mặt mà cầm đồ lót về, sau đó đưa túi cho nhân viên bán hàng đã từ bỏ ý định nhịn cười. Tiếp đó Tiết Diễm đứng ở cửa chờ Thẩm Tịch ra ngoài.

Loạn cào cào một lúc như thế, Thẩm Tịch cũng xấu hổ lắm. Cô thay quần áo mới rồi đỏ mặt đi trả tiền, nhưng lại được báo đã có người trả trước rồi.

Nhân viên bán hàng tủm tỉm nhìn cô: “Em gái nhỏ, bạn trai đối tốt với em thật đấy. Chuyện này mà đổi thành người khác, có lẽ đã đen mặt bỏ đi đó.”

“Cậu ấy không…”

Thẩm Tịch bất giác muốn phản bác, thế nhưng cô lại nghĩ thôi bỏ đi, đi mua cho cô cả áo lót rồi, hiểu lầm cứ hiểu lầm đi, hôm nay coi như không cần mặt mũi nữa.

Thẩm Tịch cầm theo quần áo bẩn rồi đi theo sau Tiết Diễm “áp suất thấp”, cô nhỏ giọng xin lỗi: “Về nhà tôi sẽ trả lại cậu tiền quần áo, xin lỗi nhé…”

Tiết Diễm không quay đầu lại mà chỉ vứt xuống một câu: “Nếu thấy có lỗi thì lần sau có canh óc heo, nhớ uống nhiều vào.”

Thẩm Tịch không hiểu: “Vì sao?”

“Ăn gì bổ nấy, bồi bổ cho trí thông minh nhỏ nhoi của cậu chút đi.”

“…”

Hết chương 20.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.