Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 17: Đẹp không?


Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 17: Đẹp không?

7

Tác giả: Chước Dạ

Biên tập: Bột

Thẩm Tịch như lê từng bước một tới tầng 12 của tòa đối diện. Cô cúi đầu, chấp nhận số phận mà bấm chuông cửa.

Người ra mở cửa là Tiết Diễm, khi thấy Thẩm Tịch, cậu cũng không kinh ngạc gì, có lẽ là đã thấy đống đồ đạc của cô rồi.

Thẩm Tịch ngẩng đầu nhìn cậu rồi lập tức cúi gằm xuống, cô bất đắc dĩ mở miệng: “Ừm, phiền…”

Tiết Diễm gật đầu: “Đúng là rất phiền.”

Thẩm Tịch nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên rồi lườm cậu một cái. Cô đang định nói gì thì tiếng của Trâu Tĩnh Thu vọng ra từ phòng khách.


“Tiết Diễm, Tiểu Tịch tới à?”

Thẩm Tịch thấy Trâu Tĩnh Thu đi tới thì mau chóng đổi biểu cảm hung dữ thành cười ngoan ngoãn: “Dì Trâu.”

Trâu Tĩnh Thu cười dịu dàng rồi mời cô vào nhà: “Mau vào ngồi đi, sáng nay mẹ cháu có nói rồi, hai tuần này cháu cứ ở lại nhà dì nhé, đừng ngại.”

Bà lại chuyển mắt nhìn Tiết Diễm, sau đó nhớ tới chuyện gì nên lại bổ sung: “Vừa hay Tiết Diễm có thể dạy cháu học Toán. Có gì không hiểu cứ hỏi nó nhé, đỡ thời gian chạy đi chạy lại giữa hai nhà.”

Thẩm Tịch ngoan ngoãn đáp lời. Cô hơi sững người khi thấy người đàn ông ngồi trên sofa ở phòng khách, sau đó đã nghe được Tiết Diễm giới thiệu: “Đây là bố tôi.”

Thẩm Tịch vội vàng chào chú Tiết, khóe miệng cô cong lên một cách cứng ngắc, trong lòng cũng bất giác bồn chồn.

Sao lại có cảm giác con dâu xấu ra mắt bố mẹ chồng thế này?

Chắc là cô điên rồi.

Tiết Thịnh Cảnh, Trâu Tĩnh Thu và bà Thẩm là bạn cùng lớp đại học. Nói cho cùng thì cũng có liên quan tới bà Thẩm nên tự nhiên cũng là quen biết.

Tiết Thịnh Cảnh nghe thấy Thẩm Tịch gọi mình thì ngẩng đầu lên từ tờ báo, ông gật đầu nhẹ với cô rồi lại cúi đầu đọc báo tiếp. Tính ông vốn lãnh đạm như thế, trừ vợ mình ra thì đối với ai cũng như vậy cả.

Thế nhưng Trâu Tĩnh Thu lại không vui, cô bé đã rất thận trọng rồi, chồng mình còn nghiêm mặt như thế có lẽ sẽ dọa người ta chạy mất.

Bà tới nắm vai Thẩm Tịch rồi cười dịu dàng: “Tính tình chú Tiết của cháu như thế đấy, đừng để ý. Lại đây, dì dẫn cháu về phòng.”


Bà nói xong thì cũng kéo Thẩm Tịch tới phòng dành cho khách, mà phòng này lại ở đối diện với phòng của Tiết Diễm.

Rõ ràng căn phòng này đã được dọn dẹp lại một lần, phòng không phải kiểu công chúa diêm dúa quá, mà lấy nền chủ đạo là màu vàng nhạt tươi mới. Khi vừa bước vào, căn phòng như tỏa sáng, mà lại không mất đi vẻ ấm áp vốn có.

Thẩm Tịch vừa nhìn thấy đã thích, cô không nhịn được mà xúc động nói: “Dì Trâu, dì bài trí đẹp quá, cháu muốn chuyển hết phòng này về nhà mình.”

Cô nói xong lại thấy có vẻ không lịch sử nên ngượng ngùng vò vành tai: “Ý cháu là dì trang trí phòng này đẹp thật đấy ạ.”

Trâu Tĩnh Thu đương nhiên cũng vui vì có người khen mình, bà véo mặt Thẩm Tịch rồi cười tới híp mắt: “Con gái thích thật đấy, miệng còn ngọt nữa.”

Đúng lúc này Tiết Diễm đi tới để chuẩn bị về phòng mình, Trâu Tĩnh Thu lại hất hàm về phía cậu và nói với vẻ ghét bỏ: “Không giống con trai nhà dì, tính tình y hệt bố nó, vừa ít nói vừa tẻ nhạt.”

Tiết Diễm: “…”

Khi Thẩm Tịch vừa tới vẫn còn hơi ngại, nhưng vì Trâu Tĩnh Thu nhiệt tình nên cô đã thoải mái hơn nhiều.

Lúc ăn cơm tối, Thẩm Tịch còn vào giúp bà một tay. Cô và Trâu Tĩnh Thu cùng cười cười nói nói, khiến không khí ấm áp của phòng bếp chênh lệch rõ ràng với sự trầm mặc trong phòng khách.


Tiết Diễm và Tiết Thịnh Cảnh dường như được đúc ra từ một khuôn. Mặt mũi của họ không chỉ giống nhau tới 6 – 7 phần, mà ngay cả tính cách cũng giống nhau như đúc.

Hai bố con nói chuyện với nhau cũng là bố hỏi một câu, con đáp một câu, nhiều một lời hay thừa một chữ cũng như lãng phí cả.

Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Tịch về phòng tắm rửa. Cũng may trong phong ngủ cho khách có phòng vệ sinh riêng, như vậy sẽ không phát sinh tình huống lúng túng nào.

Lúc cô nằm trên giường thì đã là 10 giờ, đèn bên ngoài phòng khách cũng đã tắt rồi. Mà đối với đảng tu tiên thức đêm lâu dài như bọn họ, thì cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Thẩm Tịch lấy điện thoại trong túi ra rồi gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình về quê của bà Thẩm. Cô đợi một lúc mà không thấy được hồi âm, có lẽ bà Thẩm đã ngủ rồi.

Thẩm Tịch đảo mắt rồi nhếch miệng cười mà gửi một tin nhắn WeChat cho Tiết Diễm.

【Hôm nay dì Trâu cho tôi biết rất nhiều lịch sử đen tối của cậu д


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.