Đọc truyện Ngày Nắng Gặp Mưa Rào – Chương 52
Nghê Lam lập tức giơ tay tự đề cử mình: “Vòng này đội em để em tham gia được không?’
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô.
Phan Kính trừng mắt với cô.
Nghê Lam hạ tay xuống, ngượng ngùng nói: “Em sợ, ăn không đủ no…”
Phan Kính tiếp tục trừng mắt nhìn cô.
Nghê Lam lập tức sợ, phất phất tay: “Em sai rồi, anh Kính lên đi, đội tụi mình trông cậy vào anh.”
Ba khách nam đi chuẩn bị.
Uông An Ni và Môn Bội Bội đều căng thẳng cổ vũ cho em trai nhỏ đội mình, bộ dạng Nghê Lam bình tĩnh, hai tay nhét vào túi quần, dựa tường tiêu sái cam chịu số phận. Trong màn mưa bình luận lại một trận cười điên cuồng.
Kết quả của vòng này có rất nhanh.
Điền Lạc thứ nhất, Chương Văn Hiên thứ hai, Phan Kính thứ ba.
Nghê Lam nghe đạo diễn hiện trường tuyên bố kết quả, biểu cảm và tư thế đều không thay đổi.
Càng lúc càng nhiều người vào xem trực tiếp.
‘Biểu hiện của tổ này quá đặc sắc rồi. Giờ tôi không quan tâm ai sẽ thắng, tôi chỉ muốn xem đội cặn bã này giãy dụa thế nào.’
Nội dung sắp xếp tiết mục hôm nay rất dày.
Khảo sát thể lực là chạy cự li 5km, không giới hạn thời gian, chạy xong là được. Cái này cũng không xếp hạng thắng, chỉ cần toàn đội hoàn thành là được. Mỗi một km sẽ lấy được một đồ vật. Hoàn thành toàn bộ hành trình sẽ lấy được mũ giáp, túi đeo chiến thuật, súng ống, bộ đàm, kính bảo hộ.
Liên quan đến thể lực của nhóm khách mời, tổ tiết mục đều đã xác nhận qua trước đó, tất cả bọn họ đều có thể hoàn thành chạy chậm 5km, lúc này xác định mới có thể tham gia.
Cho nên bên phía đạo diễn không có gì quá lo lắng, chỉ là mọi người chạy nhanh hay chậm mà thôi.
Ba khách nam đều chạy rất nhanh.
Vì bị thua một chút lúc bắn bia, lần này Chương Văn Hiên dốc hết toàn lực, là người đầu tiên hoàn thành, Điền Lạc lúc này cũng không giành trước, xếp thứ ba.
Uông An Ni chạy nhanh nhất trong nhóm nữ, xếp thứ tư. Nghê Lam thứ năm, chỉ nhanh hơn Môn Bội Bội một chút.
Môn Bội Bội hơi mập, thể lực quả thực không ổn, cô chạy xong dựa vào người Nghê Lam thở. Nghê Lam đỡ cô chậm rãi đi, sau đó đưa cô đi kéo duỗi xoa bóp: “Nếu không ngày mai chân chị sẽ nhức.”
Trong số khán giả có người phát hiện: ‘Nghê Lam hình như không thở gấp, cô ấy cố ý chạy chậm chút cho Môn Bội Bội theo sao?’
‘Tôi cũng cảm thấy cô ấy quá thoải mái rồi.’
Sau đó thi kéo xà, theo số lượng hoàn thành mà phát cho hộp đạn, một lần kéo xà phát một hộp. Nhưng số lượng đạn cho mỗi người có hạn mức, một người tổng cộng được năm mươi viên, trong đó một hộp ba mươi viên, một hộp hai mươi viên. Cho nên mỗi tổ chỉ cần kéo 6 cái xà đơn là có thể lấy được toàn bộ số đạn hai người cần có.
Lúc này không có quy định nam nữ ai lên, tùy đội nhóm phối hợp mà tính toán. Nhưng kéo xà đơn cần lực tay rất lớn, Uông An Ni và Môn Bội Bội rất tự giác đứng về sau, cỗ vũ cho con trai trong tổ.
Phan Kính chỉ vào xà đơn, cố ý nói: “Em lên đi.”
“Được.” Nghê Lam xắn tay, hùng hổ đi.
“Quay lại quay lại.” Phan Kính nhanh chóng gọi cô lại.
Nghê Lam lại nghe lời lui về phía sau, cái này cô không lo, Phan Kính làm không được thì cô lên, lúc đó vẫn kịp.
Kết quả ba khách nam đều hoàn thành rồi.
Mấy vòng sau đó, mọi người đều lấy đủ trang bị cho trò chơi.
Bữa trưa, sự khác biệt giữa ăn ngon, ăn đủ và ăn không đói đã thể hiện ra.
Mưa bình luận đều nói bây giờ đến tiết mục quảng cáo món ăn.
Nhóm Điền Lạc là cà, thịt, trứng các loại, năm món với canh cùng cơm trắng.
Nhóm Chương Văn Hiên, thịt, rau, hai món với canh cùng cơm trắng.
Phan Kính và Nghê Lam là bánh bao, dưa muối và rau cải trắng.
Dáng vẻ Nghê Lam không chút biểu tình gặm bánh bao với cải bẹ bị rất nhiều người chụp màn hình đăng lên, kèm caption: ‘Tôi nhất định sẽ không để anh Kính kéo chân tôi.’
Lam Diệu Dương thấy được cười ha ha, cũng chia sẻ lại.
Cái chia sẻ này làm cho đám bạn trên mạng hoàn toàn hưng phấn, nhao nhao đến Weibo của anh để lại lời hát: ‘Muốn hát cứ hát, hát thật vang dội…’, ‘Bây giờ tôi muốn hát chính là tôi quá chói sáng’, vân vân.
Lam Diệu Dương mặc kệ bọn họ, nhân lúc khách mời nghỉ trưa tiết mục không có nội dung gì, anh xem lại đoạn video Nghê Lam hát, xem một lần cười một lần, số lần xem cũng không nhiều, chỉ có mấy chục lần.
Nội dung tiết mục buổi chiều chính là nhóm huấn luyện viên hướng dẫn cho khách mời, dạy bọn họ làm sao sử dụng trang bị của trò chơi. Nhóm khách mời được đưa tới khu thử nghiệm bên ngoài sân thi đấu để lên lớp, chính là khu tập huấn mà bọn Phan Kính luyện tập.
Nhóm huấn luyện viên cẩn thận huấn luyện cho họ một phen. Dùng trang bị như thế nào, gặp địa hình đặc biệt xử lý ra sao, rơi vào tình thế khác biệt ứng phó thế nào, làm sao bắn được đối thủ, làm sao ẩn thân.
Phần này ngoại trừ Nghê Lam ra các khách mời khác đều học qua rồi, nhưng nhóm huấn luyện viên vẫn giảng giải giống như lần đầu, mỗi người đều chăm chú hướng dẫn. Đây cũng là để cho người xem có thể hiểu rõ hơn nội dung và quy tắc trò chơi.
Trong bản online trò chơi ‘Phần thưởng tối cao’, nhân vật trên mạng có thể dùng kỹ thuật chiến đấu tấn công đối thủ cướp tài nguyên, nhưng trong trò chơi thật bên ngoài, để đảm bảo người chơi được an toàn, phòng ngừa xung đột ngoài ý muốn, chỉ cho phép người chơi dùng súng bắn ra một loại đạn phấn trúng đối phương, không cho phép đối kháng bằng tay chân.
Khu trò chơi này của khoa học kỹ thuật Viễn Bác dùng trang bị trò chơi tốt nhất, bọn họ không dùng cảm ứng bởi vì cân nhắc đến việc thiếu cảm giác chân thực của người chơi, cho nên lựa chọn chính là súng bằng đạn phấn mô phỏng chân thật. Đạn phấn bắn vào người không gây vết thương nhưng sẽ lưu lại màu sắc, dùng cái này để ghi chép mức độ tổn thương. Lúc người chơi bắn súng còn có trình tự vỏ đạn văng ra thật, cảm giác cực kỳ giống với súng thật, trò chơi thể nghiệm như vậy là cực kỳ tốt rồi.
Nhóm huấn luyện viên cẩn thận nói rõ với nhóm khách mời làm sao tính ra mức thương tổn khi bị bắn ở từng vị trí khác nhau, ví dụ như bắn vào chân, nhóm khách mời không thể chạy băng băng được mà phải di chuyển từ từ. Bắn vào tay cầm súng thì bọn họ không thể cầm súng bằng cánh tay đó.
Trò chơi có cài máy cảm ứng, đạo diễn có thể nhìn thấy được ‘tình huống bị thương’ từ hình ảnh, cũng sẽ thông báo cho khách mời.
Bắn vào đầu, một phát tính là tử vong. Bắn vào bộ phận trên người, ba phát tính là tử vong. Tứ chi, bả vai, những chỗ không nguy hiểm, năm phát tính là tử vong.
Nghê Lam lấy được súng, cẩn thận tháo một lần lắp một lần, lại ước lượng tới lui, nhắm tầm bắn, luyện nhắm chuẩn, hết sức chăm chú.
Phan Kính nói: “Em xem đi, kêu em tới sớm luyện tập chút không tới, rớt sau mọi người cả khúc rồi.”
Nghê Lam lườm anh một cái: “Người hại em phải gặm bánh bao ba ngày không có tư cách oán trách.”
Phan Kính không vui: “Vậy em hại đội mình không có bản đồ, hai mắt một đen một mù, anh nói gì rồi?”
Nghê Lam nghe xong liền bốc hoả: “Là em hại hả? Anh hỏi người khác chút xem, toàn thế giới nghe gợi ý như vậy đều biết là Lam đáng yêu nha!”
Phan Kính cực kỳ lớn tiếng mạnh miệng: “Sao lại thành toàn thế giới rồi, cho dù là toàn thế giới, anh cũng là độc nhất vô nhị trong đó, không được sao?”
“Được được!” Nghê Lam còn lớn tiếng hơn anh, “Quá được! Cho nên không có bản đồ đó!”
Trong màn mưa bình luận vui không thể tả.
‘Cãi nhau hay quá, tiếp tục cãi.’
‘Nhân vật phản diện thật là đồ kiêu ngạo, anh chính là độc nhất vô nhị trong toàn thế giới kia, hahahahahaha.’
‘Để bọn họ cãi nhau suốt, tôi có thể xem ba ngày.’
‘Hahaha, couple này gây nhau vì một anh khác. Hiện trường ngoại tình lớn nha.’
Phan Kính bị Nghê Lam làm cho mắc nghẹn chút, “Không phải…” Anh định phản bác, “Câu gợi ý kia của em…” Được rồi, quả thực mấy lời gợi ý kia đủ để đoán ra là Lam Diệu Dương rồi.
“Anh làm sao biết được hai người thù oán to như vậy em còn lén lưu hình của anh ta! Em hát bài Nữ sinh siêu cấp thì anh đương nhiên nghĩ tới Nữ sinh siêu cấp rồi.” Phan Kính rốt cuộc tìm được lời phản kích, cho mình là thanh niên cơ trí.
“Em làm gì mà lén lưu ảnh, chỉ là tấm hình kia chụp làm màu quá rồi, vừa nhìn đã biết là giả đánh quyền anh. Em tính lưu lại để hôm nào cười nhạo anh ấy một phen. Ai biết tiết mục này lại nghĩ ra chiêu độc như vậy.” Nghê Lam bị đâm trúng, nhanh chóng bla bla bla kể ra.
Phan Kính nhanh chóng ngăn lại: “Em chờ chút.”
“Thật đó, em biết đánh quyền, hình đó vừa nhìn là biết giả bộ rồi, làm màu thôi.” Nghê Lam còn muốn giải thích.
Phan Kính vội vàng nói: “Lam tổng là một trong những người đầu tư của tiết mục đó.”
“Người đầu tư thì có thể làm màu….” Nghê Lam bỗng nhiên ngậm miệng.
“Phần thưởng cho người chiến thắng là do giải trí Blue phụ trách. Người trao giải cuối cùng là Lam tổng đó.” Phan Kính nói.
Nghê Lam há to miệng kinh ngạc. Sao cô lại không biết chứ? Lam Diệu Dương lại không nói.
“Thực ra mấy lời em vừa nói lúc nãy đều vì che đậy sự lúng túng ngượng ngùng của em thôi.” Nghê Lam đổi giọng rất nhanh, “Tình hình thật là em lưu tấm hình kia bởi vì Lam tổng cực kỳ đẹp trai, tư thế đánh quyền rất chuyên nghiệp, em thấy đẹp quá nên lưu lại.”
Phan Kính: “…”
Bên khác nhóm khách mời cùng nhóm huấn luyện viên, còn có đạo diễn hiện trường, nhân viên hiện trường cười ngặt nghẽo.
Tiếng cười ‘hé hé hé hé’ của Môn Bội Bội quả thực muốn vang vọng núi rừng.
Đám người đạo diễn trong phòng cũng cười đến muốn xảy ra tai nạn lao động.
Mưa bình luận điên cuồng, cả đại dương ‘hahahahaha’.
‘Khẳng định rồi, Nghê Lam chính là tới chọc cười.’
‘Nhân vật phản diện không có não thật là định luật thiên cổ, Phan Kính lại là đồng đội heo như vậy.’
‘Hiện trường không ai nhắc cô ấy, coi như có đổi giọng nịnh hót thì cũng cmn không kịp nữa rồi sao?’
Tổ đạo diễn truyền lại câu này cho hiện trường.
Tuy Nghê Lam nghe được thông qua tai nghe rồi, nhưng vì để cho người xem có thể nghe được, đạo diễn hiện trường vẫn nói lại một lần: “Nghê Lam, người xem kêu nhắc nhở cô, đổi giọng không kịp rồi.”
Nghê Lam mạnh miệng: “Cái gì mà không kịp. Lam tổng là tinh anh thương nghiệp như thế, trụ cột quốc gia, một ngày trăm công ngàn việc, làm gì ở không mà xem trực tiếp.”
Đạo diễn hiện trường muốn nói còn có bản biên tập ban đêm nữa, kết quả lúc này phòng đạo diễn nhắc một câu, đạo diễn hiện trường lấy điện thoại ra, tìm đến Weibo của Lam Diệu Dương, đưa cho Nghê Lam xem.
“Cô xem, Weibo Lam tổng vừa mới đăng lên: Không kịp rồi.”
Nghê Lam: “…”
Cô tiếp lấy điện thoại trả lời: ‘Cảm ơn anh nha.’
Đạo diễn hiện trường chớp lấy thời cơ hiếm có: “Ê ê, đây là account của tui.”
Nhiều dân mạng cười muốn rớt đầu xuống đất, bò qua Weibo của Lam Diệu Dương xem, phía dưới quả nhiên có câu của đạo diễn nhắn lại: ‘Cảm ơn anh nha.’
Lam Diệu Dương cười trước màn hình đến không dừng được.
Âu Dương Duệ đi vào phòng làm việc quản lý nhà giam thành phố, Hồ Khang đang ở đó đợi anh, trưởng ngục Đào Đông cũng ở đó.
“Những tình huống anh nhắc đến chúng tôi đều đã tra, xác nhận là chỉ có thể động tay động chân trong khay đồ ăn. Theo camera cho thấy, trước khi Trần Viêm bị cuốn vào vụ ẩu đả, người có cơ hội đụng vào đồ ăn của anh ta đại khái có năm người. Năm người này đều không tham dự vào vụ ẩu đả, khoảng cách rất xa, không có trong hình ảnh camera theo dõi. Trong năm người này có hai người ra ngục một tuần sau khi Trần Viêm chết. Ra ngục đều là theo thủ tục bình thường, sớm đã sắp xếp từ trước.” Đào Đông vừa nói vừa đưa giấy tờ cho Âu Dương Duệ.
“Chúng tôi đã thẩm tra ba người còn lại trong ngục kia, cũng không có vấn đề gì. Hai người ra tù, một người tên An Hàng, một người tên Hạ Tuấn. Trần Viêm chết ngày 19 tháng 10, Hạ Tuấn ra tù ngày 21 tháng 10, An Hàng ngày 22. Chúng tôi đã liên hệ với Hạ Tuấn rồi, tạm thời không có vấn đề gì, nếu như anh còn cần điều tra gì, chỗ tôi có tư liệu của anh ta.”
Âu Dương Duệ vừa nghe vừa nhanh chóng lật xem tư liệu của năm người này.
Đào Đông tiếp tục nói: “Chúng tôi chưa liên hệ được với An Hàng. Điện thoại của anh ta tắt máy suốt.”
Âu Dương Duệ ngẩng đầu: “Nhà anh ta ở đâu?”
“Anh ta không có người thân.”
Hồ Khang nói: “Chúng tôi đã điều tra tài khoản của anh ta, không phát hiện tiền chuyển vào. Hành tung cuối cùng của anh ta là đón xe khách đi về hướng đông ngoại ô.”
Hiện trường trực tiếp của tiết mục, một ngày huấn luyện cũng đã tới hồi cuối.
Cuối cùng huấn luyện viên và đạo diễn hiện trường giới thiệu sân chơi chính ngày mai sáu vị khách mời sẽ vào.
Phần này kỳ thật chính là quảng cáo, dùng bản đồ khu trò chơi để giới thiệu cho người xem ‘Phần thưởng tối cao’ biết được quy mô sân chơi, kỹ thuật ứng dụng, vấn đề an ninh các loại. Không những trò chơi vui, kích thích mà phong cảnh còn thoải mái, cơ sở đầy đủ, hoàn chỉnh, giao thông cũng rất thuận tiện, có xe khách ngoại ô tới, sau đó chuyển tiếp sang xe đưa đón chuyên biệt của khu trò chơi đưa tới tận cổng.
Đạo diễn hiện trường tán dương đây là sân chơi dã chiến thật thiết bị tốt, tốt nhất cả nước.
Quảng cáo này chiếu xong, sáu vị khách mời rốt cuộc có thể trở về khu du lịch ăn tối nghỉ ngơi.
Cơm tối xong, các đội cũng không quay về phòng mà đều tìm chỗ bàn luận sách lược đối chiến ngày mai.
Hai đội của Điền Lạc và Chương Văn Hiên quả thực không xem đội cặn bã vào mắt, hai đội bọn họ đang thương lượng làm sao để vượt lên trước lấy được huy chương, đánh bại đối thủ.
Nghê Lam và Phan Kính cũng họp. Phan Kính nói: “Anh hỏi đạo diễn rồi, hôm nay ở trên mạng đánh giá chúng ta không tốt, tất cả mọi người đều không coi trọng chúng ta.”
Người xem đang xem trực tiếp đội bọn họ phát ra một trận cười hahaha.
Trải qua một ngày dư luận, hiện tại đội bọn họ đạt tỉ lệ người coi trực tiếp cao nhất rồi.
Nghê Lam nằm trên ghế salon, nhìn lên trần nhà. “Hai đội kia chắc chắn đang thảo luận chiến lược thi đấu ngày mai, anh ngồi ưu sầu sự nổi tiếng của anh, anh kêu người xem phải đánh giá tốt anh thế nào.”
Trong màn mưa bình luận rất nhiều người nói: ‘Đúng đúng đúng!’
Phan Kính nói: “Anh thật sự rất muốn thương lượng với em ngày mai đối chiến thế nào, nhưng mà không có bản đồ nha.”
Bình luận: ‘Bọn họ lại muốn cãi nhau sao? Cãi đi cãi đi cãi đi.’
Nghê Lam: “Cho nên chúng ta phải lấy được bản đồ.”
Phan Kính nói: “Lấy thế nào?”
Nghê Lam đứng lên: “Đi mượn xem.”
Phan Kính: “…” Khẩu khí chị gái của em rất giống muốn đi trộm.
Nghê Lam: “Trong quy tắc trò chơi không nói không được mượn xem mà.”
Phan Kính: “…” Cho nên em thật sự tính đi trộm hả?