Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 4


Đọc truyện Ngày Nắng Gặp Mưa Rào – Chương 4

Ngày hôm sau, Nghê Lam vẫn chưa khôi phục được trí nhớ.

Mấy ngày sau vẫn vậy.

Nghê Lam cảm thấy đáng tiếc khi bỏ lỡ một vạn kia, nhưng lại càng tiếc hơn khi không nhớ được những người có liên quan đến ký ức của cô.

Thiệu Gia Kỳ chống nạnh hỏi cô: “Không nhớ được chút nào?”

Nghê Lam lắc đầu: “Không có.”

“Không sao.” Thiệu Gia Kỳ hung tợn nói: “Chị Tĩnh nói, hủy hợp đồng và bồi thường không cần tới trí nhớ của em.”

Nghê Lam: “…”

Cổ Hoắc đem đến mấy đoạn video từ camera theo dõi tiệc tối ở Lam Sắc Hào đêm đó, có hình ảnh Nghê Lam chạy đi bắt chuyện với người trong sảnh, có hình ảnh Nghê Lam trong thang máy, hình ảnh Nghê Lam rời khỏi khách sạn, lại còn có hình ảnh một số nhân viên trực khách sạn ở quầy tiếp tân và nhân viên làm việc ở đại sảnh.

Cổ Hoắc hy vọng những thứ này có thể gợi lên trí nhớ của Nghê Lam, giúp cô nhớ lại chút gì đó.

Nghê Lam xem cực kỳ nghiêm túc.

Cổ Hoắc kiên nhẫn chờ cô xem hai lần, hỏi cô: “Có nhớ được gì không?”

Nghê Lam lắc đầu.

“Không một chút nào sao? Những người trong khách sạn này cô có thấy quen mặt không?”

Nghê Lam lại lắc đầu, sau đó cô hỏi: “Có thể cho tôi xem toàn bộ băng ghi hình đêm đó không?”

Muốn biết quá khứ, muốn biết tối hôm đó xảy ra chuyện gì.

Lúc này đổi lại là Cổ Hoắc lắc đầu. Tới tiệc tối đêm đó đều là những nhân vật có uy tín danh dự trong làng giải trí, hơn nữa Lam Sắc Hào là khách sạn cao cấp, khách tới thuê phòng không ít những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đừng nói Nghê Lam là nhân vật nhỏ như vậy, ngay cả cảnh sát trước đó tới điều tra, muốn biết đường đi nước bước của Nghê Lam đêm đó, muốn có hình ảnh camera giám sát, ông chủ cũng từ chối.

Âu Dương Duệ quả thật có đến Lam Sắc Hào, lý do Lam Diệu Dương cự tuyệt anh là do camera giám sát khách sạn liên quan tới sự riêng tư của khách hàng, nếu như không có lệnh điều ra, khách sạn có quyền không cung cấp.

Âu Dương Duệ không có lệnh điều tra, vụ tai nạn xe này mặc dù có điểm đáng ngờ nhưng không đủ để lập án.

Điều đáng ngờ chỉ ở việc không hiểu vì sao hai chiếc xe đều chạy tới đường Long Côn.

Không say rượu lái xe, không dùng chất kích thích khi lái xe.

Nguyên nhân vụ nổ loại trừ do vật gây nổ gây ra.

Hai chiếc xe xuất hiện trước sau trên đường Long Côn, bị camera theo dõi ghi hình được, sau đó thì đi vào đoạn đường đang tu sửa không có camera theo dõi. Ban đêm trời đổ mưa, mặt đường trơn ướt, đây là nguyên nhân dễ gây ra tai nạn giao thông.

Dấu vết để lại trên hiện trường cho thấy hai chiếc xe cạ lách vào nhau một đoạn, bởi vì hai đương sự một hôn mê bất tỉnh, một mất trí nhớ, cho nên không biết được vì lý do gì mà xảy ra xung đột.

Nhưng kết quả chuyện này là xe Nghê Lam bị một chiếc xe khác đụng vào trên đường, có lẽ là trùng hợp như vậy, va chạm dẫn tới xe bị rò rỉ xăng, xi-lanh nổ mạnh, từ hộp đen của xe, điện thoại hay những thứ có thể dùng làm vật chứng phân tích đều bị hư.

Quá trùng hợp, Âu Dương Duệ không thể tin.

Âu Dương Duệ đưa Nghê Lam tới hiện trường nơi xảy ra tai nạn ở đường Long Côn, dây rào chắn ở đó vẫn còn, ở đó còn có vết cháy.

Âu Dương Duệ cho Nghê Lam xem ảnh chụp hiện trường lúc ấy.

Trong ảnh, hai chiếc xe nổ mạnh bị lửa thiêu rụi, chiếc xe của Nghê Lam nghiêm trọng hơn chút, cơ hồ bị thiêu rụi toàn bộ. Chiếc xe kia chỉ còn lại phần sau xe, đầu xe cũng không còn nguyên vẹn.

Âu Dương Duệ hỏi

Nghê Lam: “Cô có nhớ được gì không?”


Nghê Lam lắc đầu, hỏi lại, “Anh có kiểm tra qua lộ trình xe của tôi không?”

Âu Dương Duệ đáp: “Cô từ khách sạn đi ra liền chạy thẳng tới đường Long Côn.”

“Đồng nghiệp của tôi nói thế nào?”

“Các cô ấy không biết cô vì sao lại rời khỏi. Lúc cô mượn xe Đổng Linh chỉ nói cô có chuyện gấp phải đi ngay, cũng bảo đảm sáng hôm sau đưa xe tới nhà cô ấy.”

“Còn lịch sử điện thoại của tôi thì sao?”

“Không có gì bất thường cả. Trong tuần đó cô không có điện thoại mấy, toàn bộ đều là đồng nghiệp trong công ty gọi. Còn có hai cuộc điện thoại của phó đạo diễn đoàn phim, không có gì liên quan đến đường Long Côn.”

Cuộc trò chuyện sau cùng tối đó là lúc 6 giờ 55 phút, người đại diện Thiệu Gia Kỳ gọi cho cô, hỏi cô ở đâu, nói cô đừng đến muộn. Hai người hẹn gặp ở công ty lúc 7 giờ, muốn đi theo quản lý cấp cao trong công ty đi dự tiệc tối.”

“Lúc ấy tôi đang ở đâu?”

“Ở công ty. Cô ấy nói cô đến công ty từ sớm, sợ muộn. Lúc đó cô ấy mới ra thang máy liền gọi điện thoại, nói xong thì thấy cô ngay tại phòng làm việc.”

Nghê Lam lại hỏi: “Còn đồng nghiệp của anh?”

“Từ bãi đỗ xe bên cạnh cục cảnh sát đi ra, ban đầu đi về nhà, đi qua hai giao lộ lại quẹo sang hướng đường Long Côn. Trên đường cũng không có nhận điện thoại.”

Những chuyện này cũng không có tí ti gợi ý gì với Nghê Lam. Cô nghĩ ngợi, thở dài một tiếng: “Haizz.” Thật đúng là thách đố mà. Đầu óc cô choáng váng, nghĩ cũng không rõ.

Âu Dương Duệ quan sát sắc mặt cô, đáng tiếc cũng không nhìn ra được gì.

Chuyện xe cộ ở chỗ Nghê Lam tạm thời không có kết quả. Chính cô cũng cảm thấy không có chuyện gì lớn.

Bởi vì từ phản ứng của cảnh sát cùng ảnh chụp hiện trường cho thấy, nguyên nhân của việc này hẳn là vị cảnh sát kia có trách nhiệm lớn hơn rồi. Dù sao gặp chuyện không may là cảnh sát, nếu có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh lỗi của cô, cô tin cảnh sát nhất định sẽ không chút nể tình, xử trí cô trước rồi.

Nhưng thư nhận định trách nhiệm tai nạn vẫn không có, thái độ cảnh sát với cô có cảnh giác cùng giấu diếm, cho nên khẳng định là chưa nắm được cán chuôi gì của cô.

Nghê Lam hy vọng vị cảnh sát kia sớm tỉnh lại, để cho cô hoàn toàn thoát khỏi chuyện quái quỷ này.

Nghê Lam cảm thấy phiền toái lớn nhất trước mắt vẫn là vấn đề tiền bạc.

Thiệu Gia Kỳ mặc dù mắng Nghê Lam gần chết, nhưng cũng không bỏ mặc cô. Cô ấy mang quần áo đổi giặt cho cô, cho cô một chiếc di động siêu cũ, lại còn dẫn cô đi làm chứng minh thư mới. Sau khi cô lấy được chứng minh thư, dẫn cô đi làm lại số điện thoại, đồng ý với yêu cầu của cô, dẫn cô đến ngân hàng kiểm tra số dư tài khoản.

Bởi vì Nghê Lam không nhớ rõ mình mở tài khoản ở ngân hàng nào, các cô phải chạy tới mấy ngân hàng. Việc kiểm tra này khiến Nghê Lam giật mình, tiền trong ngân hàng của cô chỉ có hơn hai ngàn, chỉ vừa đủ trả số nợ hai ngàn nhân dân tệ kia cho Thiệu Gia Kỳ và dư ra được hơn 100 nhân dân tệ.

Sau khi Nghê Lam kiểm tra số dư xong, cực kỳ vô lại không đề cập tới chuyện trả tiền. Thiệu Gia Kỳ thờ ơ nhìn cô, cũng không nói chuyện. Nghê Lam hiện tại thực trả không nổi. Chuyện công ty hủy hợp đồng nghe nói đã chắc như đinh đóng cột, nhưng vì La Văn Tĩnh đi công tác, việc này phải chờ cô trở về mới có thể xử lý. Nghê Lam đã không thấy hợp đồng cũng không gặp La Văn Tĩnh, chuyện này giống như tảng đá treo trên đầu, chỉ còn chờ thời cơ nện xuống thôi.

Chiếc xe của Đổng Linh bị Nghê Lam đụng hư phải bồi thường hơn 21 vạn nhân dân tệ, mặc dù đã mua bảo hiểm xe nhưng dự tính mức bồi thường cũng không được bao nhiêu. Tiền bồi thường cũng phải đợi phía cảnh sát giao thông bên này đưa ra thư nhận định trách nhiệm, công ty bảo hiểm mới có thể thẩm tra quyết định, đi đến trình tự bồi thường.

Khoản tiền lớn này lại là một tảng đá lớn. Thêm nữa vị cảnh sát bị thương nặng kia không biết tình huống sau đó sẽ thế nào, Nghê Lam đã không thể nghĩ tiếp bản thân cuối cùng thiếu bao nhiêu tiền.

Nếu có thể cầu nguyện, Nghê Lam cảm thấy bản thân mỗi ngày nên cầu nguyện ba chuyện. Một là cô cùng cảnh sát bị thương kia sớm ngày bình phục, hai là cô có tiền, ba là cô không bị đen như vậy.

Ba sự kiện này liên hệ mật thiết với nhau.

Nếu cô không đen như vậy, như thế cô còn có cơ hội kiếm tiền. Nếu cô có tiền, phí trị liệu sẽ không thành vấn đề, có bệnh từ từ trị, tâm tình tốt, bệnh cũng khỏi nhanh một chút.

Nghê Lam hiện tại đen cỡ nào? Cô tìm được mật mã đăng nhập weibo xong mới ý thức được tình huống nghiêm trọng đến thế nào.

Số lượng fan của cô đã tăng vọt lên hai trăm ngàn, gần như toàn bộ đều là vì mỗi ngày đều vào đây mắng chửi cô. Hộp thư riêng của cô đầy ắp, bên trong toàn là lời nhục mạ. Dưới mỗi một bài đăng weibo của cô đều là bình luận chửi rủa cùng nhục mạ, cảm xúc mãnh liệt, từ ngữ phong phú, trình độ phỉ báng thâm sâu, khiến người đọc thấy phải than thở.

Tấm hình cô chụp tự sướng đăng trên weibo được kèm theo bình luận sỉ nhục như ‘Tôi rất đẹp nhưng tôi cực kỳ đê tiện’, ‘Còn hơn cả đê điện’, lại còn làm mặt troll gửi cho cô.

Nghê Lam không thể không xử lý weibo. Cô không xóa, theo bản năng cô cảm thấy mỗi một nội dung trên này đều là manh mối để cô tìm kiếm, nhất định phải giữ lại. Nghê Lam chuyển tất cả trạng thái bài đăng trên weibo thành ‘chỉ mình tôi có thể xem’, lúc này trang chính đã sạch sẽ, cô cũng yên tĩnh rồi.


Cũng không biết có phải mấy chuyện chồng chất này ảnh hưởng tới cô hay không, hoặc là bệnh tình của cô nghiêm trọng hơn cô tưởng, Nghê Lam cảm thấy tinh thần có chút không ổn, thế giới bên cạnh không có cảm giác chân thật, cô hoài nghi thân phận mình.

Cô thậm chí đã hỏi Âu Dương Duệ điều tra thân phận của cô có phát hiện điểm đáng ngờ gì hay không.

Cũng không có.

Hộ khẩu, học lực, hoàn cảnh gia đình, ghi chép xuất nhập cảnh, những gì cô nói với công ty hay công ty nói với cảnh sát đều trùng khớp.

Sức khỏe Nghê Lam khôi phục thực sự rất nhanh, nhưng tinh thần lại có chút hỗn loạn.

Cô luôn cảm thấy bản thân và người mọi người hay nhắc đến là hai người.

Cô không có hứng thú với việc trở thành minh tinh, cô cảm thấy cô nên làm một công việc gì khác. Nhưng cụ thể là gì, cô không thể nói rõ. Cô thấy chỉ vì danh vọng mà cô xông vào phòng một người đàn ông giở quy tắc ngầm thì việc này ngu ngốc đến thế nào.

Muốn quyến rũ chẳng lẽ không nghiên cứu cho rõ sở thích của đối phương, tự tạo tình huống gặp mặt tình cờ, làm hài lòng, đưa đẩy? Cô cảm thấy nếu cô thật sự muốn làm việc này, có thể tạo ra n phương án, những phương án này khẳng định không có hành động tiệc tối ngày đó.

Cô cũng không thể nào tức giận trên đường…

Cô cảm thấy chuyện không thể quá nhiều rồi.

Bác sỹ khoa thần kinh nói thế này về tình huống của cô: “Cô không nhớ rõ chuyện trước kia, điều này làm cho cô không có cảm giác an toàn. Mà bọn họ nói về cô, trên mạng nói về cô, đều là mặt trái, nó tạo thành áp lực cực lớn với cô. Cho nên cô bài xích nó, tránh né nó, ý thức của cô bảo vệ bản thân, đây là chuyện cực kỳ bình thường.”

Bình thường sao? Nghê Lam không chắc. Cô cảm thấy áp lực của cô không lớn như bác sỹ nói vậy, cô chỉ là theo bản năng nghi ngờ tính chân thật của những tin tức này. Nhưng những chuyện này đều có ‘bằng chứng như núi’, nghi ngờ của cô không hề có lý do, đây mới là chỗ khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Bác sỹ lại nói: “Cô hãy thử tiếp thu hiện thực, chuyện quá khứ đã qua, cô nên nhìn vào hiện tại và tương lai, đừng bức mình quá, cho bản thân chút thời gian. Nguyên nhân mất trí nhớ có vẻ phức tạp, xét thấy những chuyện cô trải qua trước khi xảy ra tai nạn, có lẽ chứng mất trí nhớ của cô không chỉ vì đầu va chạm, sự nghiệp trước đây gặp khó khăn tạo thành áp lực tinh thần, hoặc là cũng không hoàn toàn loại trừ kích động trong khách sạn kia.

Nếu là tình huống này, thì việc cô nổi giận mất khống chế tinh thần lúc lái xe cũng lý giải được rồi.”

“Ý anh chính là việc xảy ra ở khách sạn khiến cho tôi xấu hổ, lại sợ hậu quả đắc tội ông lớn, vừa lúc gặp phải hai xe va chạm, tôi liền phát cáu, giữa lúc xảy ra tai nạn xe, giữa sống chết, tinh thần chịu hai sự đả kích lớn, tiềm thức liền chọn lựa trốn tránh, quên hết mọi thứ?”

“Tôi chỉ có thể nói toàn bộ đều có khả năng. Từ kết quả chụp CT não của cô, đầu cô cũng không bị tắc tuần hoàn máu, tạm thời vẫn không thể bài trừ nguyên nhân do chấn thương tâm lý, còn cần thời gian tiếp tục quan sát.

Trước mắt xem ra, khả năng nhận thức của cô bình thường, nhưng có chút trở ngại định hướng bản thân. Tôi đề nghị cô làm thêm một số xét nghiệm kỹ hơn.”

Nghê Lam trả lời rất nhanh: “Không có tiền, không làm nổi xét nghiệm rồi bác sỹ.”

Bác sỹ kiên nhẫn nói: “Chúng ta cứ quan sát trước đi. Nếu cô cảm thấy đau, mất ngủ, hay nằm mơ, hoặc các loại cảm giác thường xuất hiện ảo giác, ví dụ như nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận, ngửi thấy, v.v bao gồm cả những hình ảnh trong mơ có thể gây ra kích động cho cô, cô đều phải ghi chép lại, chúng ta có thể chuẩn đoán thêm một bước.

Nếu vẫn không có chuyển biến tốt, chờ kinh tế cô có điều kiện đến lúc đó lại làm thêm xét nghiệm.”

Nghê Lam cảm ơn bác sỹ, dù gì đã nhắc tới viện phí, cô liền đi kiểm tra phí khám chữa bệnh trước mắt, sau khi xem xong cô cảm thấy sức khỏe cũng ổn, tinh thần cũng tỉnh lại rồi. Nhanh chóng xuất viện, ở không nổi nữa rồi.

Nghê Lam trở lại phòng bệnh, liên lạc với Thiệu Gia Kỳ. Người nghèo này muốn xuất viện rồi.

Thiệu Gia Kỳ không phản đối, trên thực tế tiền thuốc men của Nghê Lam là do công ty trả, nhưng phía công ty đã lên tiếng, một đồng tiền cọc cuối đã tiêu hết, công ty sẽ không trả thêm, mà những chi phí khám chữa bệnh trước đó sẽ tính toán rõ với Nghê Lam, cuối cùng vẫn là Nghê Lam tự mình trả.

Thiệu Gia Kỳ nói một lát cô tới bệnh viện làm thủ tục giúp Nghê Lam, dẫn Nghê Lam về nhà.

Vế sau kia kỳ thật mới đúng là trọng điểm. Nghê Lam không nhớ rõ bản thân mình ở chỗ nào, không có Thiệu Gia Kỳ, cô thật sự nửa bước khó đi.

Nghê Lam chờ Thiệu Gia Kỳ, cô cân nhắc một hồi, lấy điện thoại ra gọi cho Cổ Hoắc.

Không được tiêu cực a, tìm lại chính mình còn phải dựa vào bản thân.

Lúc nhận được điện thoại của Nghê Lam, Cổ Hoắc đang báo cáo công việc trong văn phòng Lam Diệu Dương. Mặc dù hôm nay là thứ bảy, nhưng vì hạng mục điện ảnh có một cuộc họp, cho nên Cổ Hoắc đi theo Lam Diệu Dương tới công ty tăng ca.


Nhìn thấy một dãy số xa lạ anh liền ngắt, tự động gửi tin nhắn nói anh hiện tại đang họp, có việc gì thì nhắn tin, lúc khác tiện thì sẽ gọi điện trả lời.

Nghê Lam liền gửi tin nhắn qua. ‘Xin chào anh Cổ, tôi là Nghê Lam. Tôi muốn hỏi anh có biết người phóng viên chụp bức hình kia là ai không? Có cách liên lạc với người ta không?’

Cổ Hoắc nhìn tin nhắn, vội vàng báo với Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương lấy điện thoại của anh nhìn thoáng qua, đưa trả cho anh: “Gọi lại cho cô ta, hỏi cô ta muốn làm gì.”

Cổ Hoắc gọi điện thoại cho Nghê Lam trước mặt Lam Diệu Dương, điện thoại rất nhanh được bắt máy. Cổ Hoắc nói thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cô Nghê, cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Tôi muốn hỏi anh ta có biết tôi không, là ai kêu anh ta ở đó chụp lén tôi.” Nghê Lam cảm thấy bản thân không có gì phải giấu diếm, “Khéo như vậy có thể chụp được, quả là khả nghi? Tôi muốn điều tra chân tướng.”

Lam Diệu Dương nghe được liền nhíu mày, vẻ mặt không chịu nổi. Người phụ nữ này diễn kịch thật giỏi!

Cổ Hoắc thiếu chút nữa bị biểu tình của ông chủ chọc cười, vội vàng nghiêm mặt nói: “Tôi đã hỏi rồi. Anh ta nói không biết cô, trước kia cũng chưa từng gặp cô, cũng không phải cô tự sắp xếp sẵn kêu anh ta tới chụp bậy.”

Nghê Lam thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn tốt, còn không ngu xuẩn tới mức bôi đen mình thành bộ dạng như vậy, coi như cũng có chút an ủi.

“Vậy ai bảo anh ta đi chụp lén vậy?” Nghê Lam hỏi.

Lam Diệu Dương lắc đầu với Cổ Hoắc.

Cổ Hoắc nói ngắn gọn: “Cô Nghê, việc này không liên quan tới cô, chỉ là một người chụp ảnh tiêu khiển, đúng dịp chụp được cô mà thôi.”

Trên thực tế, người chụp ảnh nghiệp dư Lý Mộc nói đúng lắm, anh ta ở trong tiệc tối nghe được có người nói đêm nay Từ Tương và Lam Diệu Dương hẹn hò trên lầu. Chỉ nghe một câu à như thế, phía sau đã bị ngắt lời, anh ta lại nghe ngóng mà không nghe ngóng được gì.

Sức hút của Từ Tương không tệ, đề tài về Lam Diệu Dương độ hot cao, chuyện xấu của hai người rất hot, đêm đó lại là lễ chúc mừng ‘Cõi mộng’, tình duyên hai người do bộ phim này mà nên, cho nên nếu hẹn đêm nay lên lầu gặp mặt cũng không phải không có khả năng.

Từ Tương đối với vụ tai tiếng tình cảm này luôn luôn không phủ nhận rõ ràng, thái độ giấu đầu lòi đuôi. Lam Diệu Dương lại không quan hệ tuỳ tiện với cánh nhà báo, không thừa nhận, nhưng lại khiến cho mọi người cực kỳ chú ý. Việc này có độ hot. Lý Mộc muốn cướp được tin tức có một không hai để bán giá tốt, liền nghĩ cách chụp ảnh, thật đúng là để cho anh ta đợi được.

Chỉ tiếc không phải Từ Tương mà là một người mới trong nghề có chụp cũng không ra trên quốc lộ 108. Nhưng hình ảnh đích thực kích thích, Lam Diệu Dương lộ ra diện mạo gợi cảm khí phách không giống như trước đây, vậy cũng đủ bùng nổ rồi. Lý Mộc bán video này cho một studio kiếm được không ít.

Lam Diệu Dương rất cảnh giác với kiểu chó săn như Lý Mộc vậy, loại người này không có giới hạn, đeo bám, lấy lòng, nịnh bợ, cái gì cũng dám chụp, cái gì cũng dám viết, rất có kiên nhẫn, lợi dụng tất cả mọi dịp. Lời bọn họ nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Anh không muốn Nghê Lam mượn cơ hội quấy rầy, hoặc là trước kia thực sự không quen biết Lý Mộc nhưng sau cấu kết làm bậy làm ra trò gian trá gì, cho nên có thể tránh được thì tránh. Cổ Hoắc đương nhiên hiểu tâm tư ông chủ mình, liền nói với Nghê Lam, “Chỉ là trùng hợp thôi.”

“Vậy à.” Nghê Lam không nổi giận, tiếp tục hỏi: “Các anh tra rõ chuyện thẻ phòng chưa?”

Cổ Hoắc bình tĩnh hỏi lại: “Cô Nghê khôi phục trí nhớ sao? Tìm thấy thẻ phòng kia rồi?”

Vậy chính là vẫn chưa điều tra ra. Nghê Lam nói: “Trong hệ thống máy tính khách sạn nhất định sẽ có ghi lại là ai lấy thẻ phòng chứ? Đã kiểm tra qua mấy người trực ca chưa?”

Cổ Hoắc liếc mắt nhìn Lam Diệu Dương một cái, không đáp lời. Quả thật nên có ghi lại, nhưng trong ghi chú lại không có. Có người lẻn vào lỗ hổng trong hệ thống, hoặc là lợi dụng quyền hạn xử lý. Đã kiểm tra qua nhân viên trực ca, cũng xem qua camera giám sát, nhưng không tìm ra được gì. Chỉ có thể xử phạt quản lý cấp cao của khách sạn, lập ra quy định nghiêm ngặt hơn, nâng cấp hệ thống, nhưng chuyện này rốt cuộc là do ai làm còn chưa biết.

“Bảo vệ và quản lý của các anh cực kỳ có vấn đề a.” Nghê Lam ở bên kia điện thoại giống như lầm bầm lầu bầu.

Lam Diệu Dương nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Hoắc.

Cổ Hoắc vội nói: “Cô Nghê, thận trọng lời nói và việc làm. Hành vi quấy rầy của cô đã gây phiền phức cho ông chủ và công ty chúng tôi, chúng tôi bảo lưu quyền lợi tư pháp truy cứu trách nhiệm của cô Nghê, hy vọng cô Nghê không phạm lại sai lầm.

Liên quan đến chuyện lần này, hy vọng cô Nghê ngậm chặt miệng, không cần mượn cơ hội làm lớn chuyện. Nếu cô ở bên ngoài nói bậy nói bạ gây chuyện, hoặc là cố ý tạo chuyện liên quan tới Lam tổng, chuyện này chỉ sợ không cách nào xoay chuyển. Công ty chúng tôi nhất định truy cứu tới cùng.”

Cổ Hoắc uy hiếp xong, nghe thấy Nghê Lam nói: “Anh Cổ, xin anh yên tâm, tôi chẳng muốn rước chút phiền toái nào, tôi nhất định… Oh shit…”

Sau đó trong điện thoại đột nhiên xuất hiện mấy tiếng rè rè hỗn loạn, còn có tiếng người quát lớn, tựa hồ còn kèm theo tên Nghê Lam. Ngay sau đó, một tiếng ‘rầm’ vang lên, như là tiếng đóng mạnh cửa.

Cổ Hoắc và Lam Diệu Dương đưa mắt nhìn nhau, sau đó nghe được Nghê Lam nói: “Anh Cổ, chỗ tôi có việc phải xử lý, chúng ta liên lạc sau.”

Điện thoại bị cúp.

Cổ Hoắc nhìn nhìn điện thoại, Lam Diệu Dương phất phất tay, ý bảo anh có thể cất đi rồi.

“Từ Tương và Cao Hồng Bác đều nói không làm việc này?” Lam Diệu Dương hỏi.

Cao Hồng Bác là người đại diện của Từ Tương.

Cổ Hoắc trả lời: “Đúng vậy. Từ Tương nói lúc ấy cô ấy vẫn ở trong buổi tiệc, không biết việc này. Cao Hồng Bác cũng nói không có, hẳn là đối thủ nhân cơ hội bôi đen truyền loạn, bọn họ đang xử lý với truyền thông. Anh ta còn nói hôm nào sẽ mời tiểu Lam tổng ăn một bữa cơm tạ tội, là bọn họ làm phiền tiểu Lam tổng.”

Lam Diệu Dương quăng bút vào trong hộp cắm bút: “Anh nói với anh ta, không cần anh ta mời, không có việc công gì thì đừng hẹn. Nếu biết làm phiền tôi vậy thì cách tôi xa một chút, bộ thấy tôi không đủ chuyện phiền hà hay sao?”

Cổ Hoắc vội vàng đáp vâng.


Lam Diệu Dương lại nói: “Lát nữa anh đi tìm Nghê Lam một chuyến, giáp mặt cảnh cáo cô ta một lần. Anh cũng đánh tiếng với Phong Phạm, để cho bọn họ quản tốt người phụ nữ ngu xuẩn này. Tôi mặc kệ bọn họ có hủy hợp đồng hay không, hiện đang tiến hành tới bước nào, tóm lại tôi không muốn thấy cô ta quấy rầy tôi, chuyện chẳng đâu vào đâu cứ bị nhắc mãi, cũng không muốn tên cô ta dính với tên tôi, lại càng không muốn có người nghi vấn là làm thế nào cô ta lấy được thẻ phòng lên lầu.”

Cổ Hoắc đáp lại, báo cáo xong phần công việc còn lại liền đi ra ngoài.

Lam Diệu Dương vùi đầu vào công việc, một lát sau mở một cuộc họp. Cuộc họp này rất lâu, họp xong trở lại văn phòng đã thấy Cổ Hoắc qua báo: “Sếp, Nghê Lam lại lên hot search rồi.”

Lam Diệu Dương sửng sốt: “Có liên quan tới tôi?”

Cổ Hoắc gật đầu: “Có người tự xưng là fan của anh, chạy tới bệnh viện quấy rầy Nghê Lam, lại còn quay trực tiếp. Đoạn video ngắn trong phòng bệnh đã được người ta truyền tay trên weibo, bùng nổ rồi.”

Lam Diệu Dương nhíu mày lại, tiếp nhận máy tính Cổ Hoắc đưa qua xem.

Trong clip, ngay từ đầu màn ảnh là chiếu sàn nhà, có giọng nữ sinh nhỏ tiếng nói chuyện: “Tình báo tuyệt đối không sai, hôm qua tớ đã đi xem rồi, Nghê Lam kia quả thật ở trong phòng bệnh này.”

Một giọng nữ sinh khác nói: “Chúng ta tuyệt không ảnh hưởng đến những người khác, sự tình là do Nghê Lam làm, chúng ta tìm một mình cô ta tính sổ.”

Tiếng hai nữ sinh cực kỳ trẻ tuổi, giọng the thé.

“Đúng vậy.” Nữ sinh A lại nói: “Cũng phải cho mấy người phụ nữ không biết xấu hổ khác một lời cảnh cáo, đừng tưởng tạo scandal, khi dễ người khác, khiến cho người khác ghê tởm là xong chuyện.”

Nữ sinh B: “Nhất định phải nhận được giáo huấn.”

Lúc này một giọng nữ sinh C cất lên: “Muốn thành danh, muốn đầu tư, muốn tiền cũng phải có chút mặt mũi.”

Lam Diệu Dương nhíu mày, đây là đi mấy người?

Mấy bình luận công kích cũng rất nhiều, người nào người nấy đều kích động.

‘Nói đúng lắm, nhất định phải dạy dỗ cô ta!’

‘Sao mấy người nói hoài thế, tôi đã xem gần 10 phút rồi còn không thấy mấy người ra tay, ngay cả bóng lưng tiện nhân kia cũng chưa thấy. Nhanh lên a!’

‘Không muốn nghe mấy người nói lời vô nghĩa, mau ra tay đi!’

‘Các người lẹ lẹ đi, không thì một lát bảo vệ tới đó!’

‘Chúc thành công!’

‘Chú ý an toàn! Cho dù có được hay không, mau chạy!’

Nữ sinh A: “Chính là người này rồi.” Các cô ngừng lại.

Nữ sinh B: “Cửa không khoá. Chờ một chút, tớ đi thăm dò cô ta. Cô ta đang gọi điện thoại.”

Nữ sinh A: “Được rồi, bây giờ xung quanh không có ai. Chuẩn bị xong chưa..”

Nữ sinh C: “Hành động!”

Ngay sau đó màn ảnh giơ lên, vừa hoảng vừa đi tìm mục tiêu.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên giường bệnh nói điện thoại. Lam Diệu Dương liếc mắt một cái liền nhận ra, cô gái này đúng là Nghê Lam.

Mặc dù anh rất chán ghét cô nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là mặt mộc, dưới camera điện thoại, cô cũng trông rất được.

Nghê Lam vừa nói: “Tôi không muốn rước phiền toái gì, tôi nhất định…” Vừa nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, sau đó cô mắng: “Oh, shit”, liền nhanh chóng nhảy dựng lên, có chút chật vật lăn xuống giường, thân hình nhanh nhẹn né rau quả thối nát cùng trứng gà mấy nữ sinh chọi tới. Trong màn ảnh có thể thấy giường bệnh bị ném đến dơ bẩn.

Mấy nữ sinh vừa mắng Nghê Lam không biết xấu hổ, vô sỉ, thấp hèn, dơ bẩn, vừa đuổi theo Nghê Lam chọi rau quả thối, trứng gà. Động tác Nghê Lam vô cùng nhanh, cô vọt vào WC ở sát đó, giữ cửa đóng ‘rầm’ lại. Rau quả cùng trứng gà bị đập trên cửa, Nghê Lam mạo hiểm tránh được.

Lam Diệu Dương trợn mắt há hốc mồm: “Mấy cô này điên rồi sao?”

Tình cảnh tiếp theo đó hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Lam Diệu Dương.

Nghê Lam không im lặng, không sợ hãi khóc, không hô quát mắng chửi, mà ngăn cách cửa nhà vệ sinh lớn tiếng kêu gọi mấy nữ sinh kia đầu hàng: “Điều 246 của luật hình sự, tội vũ nhục, phỉ báng. Dùng bạo lực hoặc phương pháp khác công nhiên vũ nhục người khác hoặc là bịa đặt sự thật phỉ báng người khác, tình tiết nghiêm trọng, có thể đi tù dưới ba năm, tạm giam, quản chế hoặc tước đi quyền lợi công dân.”

Lam Diệu Dương: “…”

Ghê hồn, phong cách này không có ai có, chắc là người duy nhất trong làng giải trí đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.