Đọc truyện Ngày Nắng Gặp Mưa Rào – Chương 11
Trường quay ‘Bằng chứng im lặng’.
Nghê Lam vẫn đang quay cảnh bị bắn chết. Rất đơn giản, quay hai đoạn ngắn cô tìm hung thủ sau nhà trong rừng, sau đó cô đứng ở sau nhà, Phan Kính phát hiện ra cô, lặng lẽ đi tới, không đợi cô phát hiện đã bắn cho cô một phát. ‘Đùng’ một tiếng Nghê Lam ngã xuống đất, chết.
Kỹ thuật diễn của Nghê Lam thực sự không ổn, diễn có hơi cố quá, hơi khoa trương. Nhưng lúc cô bị bắn lại cực kỳ thật, không giả vờ cắt xén bớt chút nào, cái tiếng kia nghe thôi đã thấy đau. Đạo diễn không làm khó cô, quay hai lần là cho qua rồi.
Phó đạo diễn nói với Nghê Lam, quay cái này cũng để dự phòng, nếu phần hậu kỳ có thể không cắt bớt cảnh của cô sẽ cố gắng không cắt. Cho nên nhân vật này bị bắn chết cũng là cảnh trong nội dung kịch bản.
Kỳ thật đây cũng là ý Lam Diệu Dương nói với đạo diễn, nguyên văn là phim cần quay thế nào thì quay thế đó, không nên bị những nhân tố khác ảnh hưởng. Chậm trễ thời gian của mọi người anh rất áy náy.
Đạo diễn Lã Bác Văn đương nhiên hiểu ý của Lam Diệu Dương, nhưng sau đó Nghê Lam cũng bị người đại diện mắng rồi, sắc mặt Lam Diệu Ninh cũng khó coi, càng đừng nói phía sau còn có bà chủ nhà họ Lam. Cuối cùng phân đoạn này có được giữ lại hay không cũng phải nói lại. Dù sao quay thêm hai cảnh, cũng không thành vấn đề.
Nghê Lam không thèm để ý phó đạo diễn nói thật hay nói dối, dù sao cô cũng đã quay xong.
“Đạo diễn, anh thấy tôi cũng rất cố gắng, hôm nay cám ơn anh đã chiếu cố. Sau này có kịch bản nào thiếu người có thể gọi tôi nha.” Nghê Lam qua được lần này tâm tình rất tốt, chủ động nhiệt tình nói: “Lưu số điện thoại, thêm wechat đi.”
Phó đạo diễn: “…” Vai diễn quần chúng của cô trong bộ này có khả năng lớn là giữ không nổi, cô còn mong chờ sang bộ khác sao.
“Công việc thư ký trường quay gì gì cũng được.” Hôm nay Nghê Lam quan sát cả ngày cũng đã hiểu phần nào công việc của trường quay.
Phó đạo diễn: “…”
Bình hoa di động đã đen tới mức không thể trở thành thần tượng chủ động yêu cầu làm công việc của đoàn phim, cô đùa tôi chắc?
Phan Kính đứng một bên cười, đề xuất với cô: “Cô có thể làm diễn viên đóng thế cảnh hành động.”
“Đúng, đúng.” Nghê Lam vội vàng nói, “Nếu cần đóng thế cũng có thể gọi tôi.”
Nghê Lam đưa điện thoại cho Phan Kính, “Anh Kính thêm em đi, chúng ta không đánh không quen, hôm nay được anh giúp đỡ rồi. Em diễn vai phản diện cũng được. Nữ phản diện, không có cạnh tranh với anh, có vai nào phù hợp thì tìm em ha.”
Phan Kính bị cô nói đến dở khóc dở cười, nhưng vẫn thêm số của cô, lưu thành bạn tốt.
Thiệu Gia Kỳ ở một bên thật sự nhìn không nổi, cái cô nàng này thực sự phải đưa đi khoa tâm thần. Lúc thì gắt gỏng lúc thì vui vẻ. Kết thúc hành hình đã đắc ý rồi. Cô thúc giục Nghê Lam: “Được rồi, đi nhanh đi. Đừng quấy rầy người ta.”
“Được được.” Nghê Lam chào tạm biệt với mấy người đã nói chuyện hôm nay, còn cố ý đến chỗ đạo diễn, cảm ơn đạo diễn và Khương Thành, nói mình phải đi trước.
Vừa đúng lúc đạo diễn đang tua lại cảnh Nghê Lam đoạt lấy súng cho Khương Thành tham khảo, Khương Thành thấy Nghê Lam đi lại đây thì có chút sượng sùng, biểu hiện liền lạnh nhạt đi một chút. Nghê Lam giả vờ như không thấy, cười tít mắt cảm ơn bọn họ, tạm biệt rồi đi.
Tâm tình vui vẻ của Nghê Lam cũng không duy trì lâu lắm. Trên đường trở về, Thiệu Gia Kỳ bỗng nhiên nói: “Em chuẩn bị tâm lý đi, ngày mai chị Tĩnh về.”
“Phải bàn chuyện huỷ hợp đồng đúng không?”
“Ừm.”
“Haiz.” Nghê Lam thở dài.
Thiệu Gia Kỳ nói: “Cái này chị thật không giúp được em.”
“Chị đã giúp em nhiều rồi.”
Thiệu Gia Kỳ thở dài: “Sau này nếu có khó khăn gì thì tới tìm chị.”
“Khó khăn duy nhất của em là thiếu tiền.”
Thiệu Gia Kỳ: “…Coi như chị chưa nói gì.”
Nghê Lam cười.
Thiệu Gia Kỳ cũng cười, cường điệu nói một câu: “Thật, chị không nói gì.”
Nghê Lam cười thành tiếng.
Một lúc sau Thiệu Gia Kỳ nói: “Chị Tĩnh hơi nghiêm túc, tính tình có chút nóng nảy nhưng là người rất tốt. Trước đó chị ấy luôn một mực giúp em, lúc đó em cứ năn nỉ chị ấy, nói không chừng có thể thay đổi được.”
“Ừm….” Nghê Lam đang lướt Weibo La Văn Tĩnh, vừa lúc cô ấy mới đăng trạng thái, là tuyên truyền hoạt động cho một nghệ sĩ trong công ty.
La Văn Tĩnh là tổng quản lý nghệ sĩ kiêm phó tổng giám đốc Phong Phạm, chuyện liên quan tới nghệ sĩ toàn bộ đều do cô quản, người đại diện cũng do cô quản. Mọi người đều nói trước đó La Văn Tĩnh rất để mắt đến Nghê Lam, rất quan tâm chiếu cố cô, nhưng Nghê Lam không có chút ấn tượng nào.
Weibo của La Văn Tĩnh ngoại trừ công việc chính là công việc, mỗi ngày đăng tin đều là nghệ sĩ, hoạt động, phát ngôn lớn, phim các loại, trước giờ không hề nói chuyện riêng, khiến Nghê Lam có cảm giác chính là một người cuồng công việc.
Trong cục cảnh sát.
Âu Dương Duệ nói với Viên Bằng Hải: “Sau khi Quan Phàn bị tai nạn xe, tôi đã tra một chút tài liệu vụ án cô ấy phụ trách, những cái khác đều không có vấn đề gì, nhưng trong máy tính của cô ấy có lưu một thư mục, còn đặt mật khẩu. Thư mục kia tên ‘Sơn Lâm.’
Quan Phàn vẫn không từ bỏ điều tra vụ án này. Sau khi Trần Viêm vào tù cô ấy có đi thăm bốn lần, lần cuối cùng chính là ngày 25 tháng 8. Cô ấy có một cái laptop, trên đó ghi chi chít những vụ án tương tự như PUA trên cả nước, án tự sát, còn có hành tung nửa năm nay của La Văn Tĩnh.
Viên Bằng Hải hỏi: “Cái cô La Văn Tĩnh từng khiếu nại Quan Phàn đó hả?”
“Đúng vậy.”
Sau khi vụ án Vương quốc mị lực của Trần Viêm kết án, cảm xúc của Quan Phàn không thực sự ổn định, cô khăng khăng vẫn còn điểm đáng ngờ, cô nói khẩu cung của Trần Viêm và manh mối cảnh sát tra được quá chính xác, không thừa không thiếu một điều.
Thời gian Trần Viêm bỏ trốn và bị truy bắt trở về cũng quá khéo. Hơn nữa, chuyện lúc trước cô vẫn khăng khăng máy tính của Tôn Tịnh bị đụng qua, lần này cô nói thẳng cô nghi ngờ nội bộ cảnh sát có nội gián. Chuyện này khiến mọi người bực mình, đắc tội không ít người.
Cũng không có chứng cứ chứng minh quan điểm của Quan Phàn, mọi người đều biết Quan Phàn và Tôn Tịnh thân như chị em, cho rằng cô bị cảm xúc ảnh hưởng. Cho nên Viên Bằng Hải và Âu Dương Duệ chưa từng ủng hộ cô. Viên Bằng Hải cho Quan Phàn nghỉ phép, để cô nghỉ ngơi một chút.
Nhưng Quan Phàn không thực sự nghỉ ngơi, cô tìm mấy vụ án nữ giới tự sát khác ra so sánh, không có khớp nhau. Sơn Lâm không còn tin tức, cô liền quay sang tiếp tục đào bới Vương quốc mị lực.
Lần này trong mớ lịch sử ghi chép nói chuyện qua lại của hội viên cao cấp, cô tìm thấy một người đặc biệt, người nọ chỉ đăng nhập có một lần, sau nửa giờ thì để lại một câu: “Mẹ nó các người thực sự rất buồn nôn.” Sau khi rời khỏi chưa từng vào lại.
Quan Phàn tra được IP của người này, là phụ nữ, tên La Văn Tĩnh, làm việc ở Công ty giải trí Phong Phạm.
Quan Phàn khăng khăng La Văn Tĩnh chắc chắn biết gì đó, cô đi tìm La Văn Tĩnh mấy lần. La Văn Tĩnh thiếu chút nữa không nhớ ra việc này, về sau nhớ lại chỉ nói mình tham gia sai nhóm rồi, sau khi tham gia cô chỉ toàn nghe người ta nói làm sao để tìm mục tiêu, ra tay thế nào, quá ghê tởm, thế là cô liền rời khỏi nhóm.
Chuyện này nghe qua cũng hợp tình hợp lý, La Văn Tĩnh cũng quả thật không tiếp tục gia nhập nhóm kia. Cuộc sống và công việc của cô cũng hoàn toàn không có quan hệ gì với ‘Sơn Lâm’ và ‘Vương quốc mị lực.’
Nhưng Quan Phàn cứ như bị trúng tà, giống như tìm không thấy được manh mối khác liền túm chặt lấy cọng rơm La Văn Tĩnh này. Cô theo dõi La Văn Tĩnh, tra thông tin qua lại, tài khoản và tình huống của La Văn Tĩnh. La Văn Tĩnh chịu không nổi phiền nhiễu này đã đến khiếu nại cảnh sát về Quan Phàn. Quan Phàn dựa vào lý lẽ biện luận bảo vệ quyền lợi của mình, mấy lần đến văn phòng Viên Bằng Hải thuyết phục, hi vọng có thể tranh thủ sự ủng hộ để điều tra nhiều hơn.
Quan Phàn là người Viên Bằng Hải tự mình chọn lựa từ đội đặc cảnh sang tổ trinh sát hình sự. Chẳng những có bản lĩnh, lại còn là một cao thủ máy tính, giải mã phân tích vật chứng kỹ thuật số trong đội, văn võ song toàn, là nhân tài hiếm có.
Viên Bằng Hải có chút thiên vị cho Quan Phàn, nhưng chuyện tình lúc đó quá ồn ào, Viên Bằng Hải không thể không xử lý Quan Phàn theo quy định, yêu cầu cô không được tiếp tục điều tra vụ án này, cũng không cho phép quấy rầy La Văn Tĩnh.
Đối với cái tên La Văn Tĩnh này, Viên Bằng Hải lại có ấn tượng sâu sắc.
Âu Dương Duệ nói: “Lần này Quan Phàn bị tai nạn xe, người bị Quan Phàn đụng là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của Phong Phạm, tên Nghê Lam. Cô ta là người của La Văn Tĩnh. Tôi đã điều tra lai lịch của cô ta, tạm thời chưa phát hiện ra điều gì khả nghi.
Nhưng theo đánh giá của đồng nghiệp và nội dung trên trang mạng xã hội của cô ta, cùng với lời nói hành động cử chỉ có thể thấy được cô ta không có tiền, không có gia cảnh, ham danh tiếng, muốn nổi tiếng, đối với một người từng trải như La Văn Tĩnh mà nói, loại con gái trẻ tuổi như vậy không khó khống chế.
Đáng tiếc là cô ta đã mất trí nhớ. Không thể hỏi ra được gì từ cô ta. Mà La Văn Tĩnh trước giờ như một, một mực chắc chắn không biết gì cả, sau đó ngày hôm sau đã đi công tác rồi.”
Viên Bằng Hải trầm ngâm: “Cho nên cậu muốn điều tra cái gì?”
“Chuyện lần này, mặt ngoài là Quan Phàn đụng người, nhưng kỳ thật rất có thể là sau khi bị tập kích cô ấy tự vệ. Lúc cảnh sát giao thông phát hiện các cô ấy khi đó, Quan Phàn nắm cổ tay Nghê Lam, nằm đè trên người cô, còng tay rơi cách đó không xa.
Hôm nay Quan Phàn đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh phổ thông, tôi lo lắng an toàn của cô ấy, tôi muốn xin Viên cục phê chuẩn nhân viên túc trực 24 giờ bảo vệ Quan Phàn. Tôi cần thời gian điều tra nguyên nhân Quan Phàn xảy ra tai nạn. Nếu có quan hệ với vụ án cũ, vậy thì cùng đào lại những chuyện không tra ra được từ vụ án cũ.”
“Có thể.” Viên Bằng Hải sảng khoái đáp ứng. “Tôi sẽ an bài người bảo vệ Quan Phàn.”
“Tôi còn cần một nhân viên phân tích máy tính, không tìm ở trong cục, phải là trình độ cao. Ông cũng biết năng lực của Quan Phàn rồi đấy. Tôi muốn giải mã thư mục trong máy tính cô ấy.”
“Cậu cũng nghĩ rằng người trong cục có vấn đề sao?” Viên Bằng Hải nói.
Âu Dương Duệ nói: “Quan Phàn chắc chắn đã tra ra được cái gì đó nên mới gặp phải chuyện này, tôi muốn tra tiếp theo suy đoán và kết luận trước đó của cô ấy.”
Lam Diệu Dương trở lại công ty, bảo Cổ Hoắc liên lạc với đoàn phim xem tình hình thế nào rồi. Mặc dù lúc gần đi anh đã nói rõ với đạo diễn phải khống chế việc này cho thật tốt, nhân viên đoàn phim không cần đăng chuyện hôm nay lên trên mạng, sau này cũng không cần làm khó dễ Nghê Lam. Nhưng tình huống thực thi sau cùng vẫn phải xác nhận một phen mới được.
Cổ Hoắc rất nhanh đã nói chuyện điện thoại xong, báo cáo với Lam Diệu Dương: “Bên kia nói đều theo dặn dò của sếp mà làm. Cảnh quay của Nghê Lam sau khi mọi người đi quay xong rất nhanh. Cô ấy nhìn qua rất vui vẻ, cũng không ở lại trường quay lâu, trước khi đi còn trao đổi phương thức liên lạc với vài người, muốn nhờ người khác giới thiệu công việc cho cô ấy.”
Lam Diệu Dương gật đầu, không quá để ý. Nhưng Cổ Hoắc rất muốn chia sẻ chút chuyện ngoài lề, lại nói: “Nghê Lam nói cái gì cũng có thể làm, mấy việc vặt ở đoàn phim cũng được.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Cũng nguyện ý làm người đóng thế cảnh hành động.” Cổ Hoắc mang vẻ mặt vui mừng kiểu ‘boss à thù lớn đã được báo.’
Lam Diệu Dương: “…” Cô thảm như vậy nhưng anh cũng không thấy thật cao hứng.
Hai ngày sau, Lam Diệu Dương đến thị sát khách sạn Lam Sắc Hào, đối với sự cải thiện trong quy trình quản lý cùng chất lượng phục vụ coi như hài lòng, nhưng vẫn chưa bắt được kẻ tay trong trong khách sạn lần trước kia, trước sau như cây kim đâm ở trong lòng anh. Tiết lộ tin tức khách ở tại khách sạn mà nói là chuyện lớn cỡ nào, không bắt được người đó anh không thể an tâm.
Nghĩ đến Nghê Lam nói muốn hợp tác với anh tìm ra chân tướng, thật đúng là có chút tò mò cô có thể đưa ra đề nghị gì.
Quay người lại, vậy mà thật sự nhìn thấy Nghê Lam. Lam Diệu Dương cho rằng bản thân nhìn lầm, lại còn chớp chớp mắt.
Nghê Lam quay sang nhìn thấy Lam Diệu Dương nháy mắt với cô.
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương vội vàng điều chỉnh lại biểu tình.
Nghê Lam cũng nghiêm túc lại, muốn chuồn đi, nhưng nhớ tới vụ việc bị chỉnh ở trường quay trước đó, hiện tại như thế nào cũng phải duy trì thể diện, ít nhất không thể làm loại chuyện chạy trốn thế này.
Nghê Lam bày sẵn trận địa đón địch, sau đó cô nhìn thấy Lam Diệu Dương cư nhiên đi tới.
“Sao cô lại ở đây?”
Nghê Lam vòng vo nói: “Tôi vì sao không thể ở chỗ này?”
Đợi phục hồi tinh thần lại mới nhận ra, giọng điệu hỏi han của Tổng giám đốc đại nhân người ta rất hoà ái. Nghê Lam nháy mắt hối hận, bới móc đối với cô không có gì hay, nhanh chóng chuyển thành thái độ thành khẩn, nói: “Tôi đến tìm lại trí nhớ, Lam tổng.”
Cổ Hoắc theo cảm giác đi qua đây, đến gần mới nhận ra cô gái đội mũ này là Nghê Lam.
Nhìn cách ăn mặc này, người không biết còn tưởng cô tới giao đồ ăn a.
Lam Diệu Dương nói: “Cô cứ như vậy đến đây?”
Nghê Lam châm chọc nghĩ thầm, chẳng lẽ còn muốn khua chiêng gõ trống đi tới sao? Lời này sẽ không nói ra, đành phải cười gượng hai tiếng.
“Nhớ được gì chưa?”
“Còn chưa có.”
“Bác sỹ nói thế nào?”
“Toàn bộ đều có khả năng.”
“Đã đi dạo qua những chỗ nào rồi?”
“Mấy chỗ không lấy tiền đều đã đi hết rồi.”
Cổ Hoắc ở một bên nghe được khoé miệng giật giật, đang kể chuyện à? Cô gái này làm thế nào luyện được thái độ dịu ngoan này, cứng mềm vừa phải?
Nhưng Lam Diệu Dương tựa hồ không cảm thấy có vấn đề, anh khoát tay ý bảo Nghê Lam đi cùng anh.
Nghê Lam đứng bất động.
Lam Diệu Dương dừng chân nhìn cô.
“Lam tổng, trước khi anh xuất hiện tôi rất khiêm tốn.” Nghê Lam nhắc nhở. Hiện tại thì tốt rồi, mọi người ở đại sảnh đều nhìn qua hành lang bên này.
“Cho nên cô nhanh chân đi theo tôi.” Lam Diệu Dương tức giận, anh cũng không muốn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, quay đầu bị chụp một cái rồi lại biên soạn ra một câu chuyện khác. “Tôi dẫn cô tới mấy chỗ phải có tiền mới vào được.”
Nghê Lam nghe xong lập tức đuổi kịp.
Cổ Hoắc nhanh chóng đi phía bên kia giúp cô chắn người, nếu có người chụp hình, khẳng định chụp trúng anh trước. Như vậy cũng tránh cho boss bị hiềm nghi.
Lam Diệu Dương dẫn Nghê Lam tới sảnh tiệc ngày đó, gọi nhân viên phục vụ tới mở cửa. Hiện tại trong sảnh trống không, không ai.
Nghê Lam nhìn một vòng, không nhớ ra gì cả.
Nhưng Lam Diệu Dương thế nhưng thật sự dẫn cô tới xem hiện trường, hơn nữa kiên nhẫn ở bên cạnh, thật đúng là khiến cho cô rất bất ngờ.
Lam Diệu Dương tiếp theo dẫn cô đi, lúc này là vòng qua vườn hoa phía sau sảnh tiệc, quẹo đến cửa hông của sảnh khách sạn, dọc theo sảnh khách sạn, bắt thang máy đầu tiên ở hướng Đông.
Nghê Lam một đường đi theo, bỗng nhiên hiểu rõ: “Tối hôm đó tôi đi theo tuyến đường này phải không?”
“Đúng vậy.”
Tim Nghê Lam đập thình thịch, đầu óc bỗng nhiên có chút ong ong. Cô nhìn Lam Diệu Dương lấy ra một thẻ cảm ứng quét qua cửa thang máy, tiếp theo ấn lầu 20.
Lúc ấy cô cũng cầm thẻ phòng lên lầu như vậy?
“Tôi có thể xem toàn bộ băng theo dõi không?” Nghê Lam hỏi. Lần trước Cổ Hoắc chỉ cho cô xem mấy đoạn ngắn, không đủ dùng.
“Cô muốn biết cái gì?” Lam Diệu Dương hỏi cô, “Cho cô xem băng theo dõi không thích hợp, nhưng tôi đã xem qua, cô muốn biết gì, tôi có thể trả lời cô.”
Tôi vì sao lại tránh đám người đó?
Nghê Lam há miệng thở dốc, thay đổi cách nói: “Tôi có đang trốn người nào không?”
“Không thấy xuất hiện.” Lam Diệu Dương nói: “Cô nhìn qua vô cùng bình tĩnh.”
Nghê Lam mấp máy miệng, không nói.
Lam Diệu Dương nhìn nhìn cô: “Nhớ được gì sao?”
Nghê Lam lắc đầu. Cô hít sâu một hơi, muốn ổn định lại nhịp tim.
Bọn họ rất nhanh liền đến tầng 20, Lam Diệu Dương dẫn cô ra thang máy, đứng lại.
Nghê Lam thử chỉ chỉ bên trái, Lam Diệu Dương gật gật đầu, Nghê Lam thở dài: “Tôi chỉ đại.”
Lam Diệu Dương không nói chuyện, dẫn Nghê Lam đi về phòng số 2001.
Cổ Hoắc theo sau lưng bọn họ.
Lam Diệu Dương đi đến cửa phòng thì ngừng lại.
Nghê Lam nhìn nhìn cửa phòng, lại nhìn nhìn Lam Diệu Dương, nói: “Tôi có thể vào nhìn xem một cái không? Hay là anh đi vào, tôi gõ cửa. Tái diễn tình cảnh ngày đó một lần nữa có thể kích thích được trí nhớ tôi hay không.”
Lam Diệu Dương có chút do dự.
Cổ Hoắc nhìn vẻ mặt anh, mặc dù không biết đêm đó ở trong phòng cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng chính là cảm thấy boss vì muốn tìm ra chân tướng thẻ phòng hy sinh cũng rất lớn.
Lam Diệu Dương rốt cuộc gật đầu, quét thẻ mở cửa phòng đi vào trước.
“Anh không cần cởi quần áo.” Nghê Lam bổ sung một câu.
Lam Diệu Dương tức giận đóng cửa lại.
Nghê Lam nhìn ván cửa, tim đập thình thịch. Cô lui ra sau một đoạn, một lần nữa đi tới cửa, muốn nắm lấy thứ gì đó trong đầu.
Cổ Hoắc dựa vào tường, thầm nghĩ mấy người này diễn cũng rất nghiêm túc a.
Nghê Lam nóng lòng đưa tay gõ cửa, cô chờ mong, nhưng trong đầu trống trơn, ngoại trừ khẩn trương thì không còn gì khác.
Trong tay cô đã có thẻ phòng, vì sao lại phải gõ cửa?
Lam Diệu Dương mở cửa ra, Nghê Lam theo động tác trong video clip, lập tức chui vào.
Cổ Hoắc muốn bắt kịp, cửa lại bịch một tiếng đóng lại, thiếu chút nữa đập vào mặt anh.
Cổ Hoắc sờ sờ mũi, nghĩ nghĩ, đứng ở cửa sổ hành lang lúc này ngăn cản tình cảnh tái hiện lại đi, nơi này lúc trước đúng là có camera.
Trong phòng, Nghê Lam sau khi đi vào vẻ mặt mờ mịt: “Sau đó thì sao?”
Lam Diệu Dương chỉ phòng vệ sinh gần đó, “Cô đi vào.”
Nghê Lam kinh ngạc: “Tôi rất không dễ dàng vào được chỉ để đi vệ sinh?”
“Trước khi cô vào cửa còn có lời thoại, cô nói xin chào Lam tổng, tôi muốn mượn nhà vệ sinh của anh dùng một chút. Sau đó không đợi tôi cho phép cô liền vọt vào.”
Nghê Lam: “…” Lời nói dóc này cũng quá mất mặt đi.
Cô do dự một hồi, vẫn kiên trì đi vào phòng vệ sinh, đứng ở bên trong nhìn một vòng, ngoại trừ mất mặt vẫn là mờ mịt: “Sau đó?”
“Cô đóng cửa lại.”
Nghê Lam đóng cửa lại thật.
“Cô cởi áo khoác, lộ ra bộ lễ phục ôm thắt lưng bên trong, xoã tóc đánh rối, xịt nước hoa của tôi lên, sau đó mở cửa ra, cười với tôi…”
Nghê Lam chết đứng tại chỗ, tưởng tượng hình ảnh kia một phen, mặt nóng rát dữ dội, quá ghê tởm, quá nhục nhã, cô làm thế nào mà làm ra hành động đê tiện như vậy a. Lại còn xoã tóc xịt nước hoa của người ta, oẹ.
Nghê Lam mang gương mặt quan công cứng ngắc mở cửa đi ra ngoài, “Diễn không nổi nữa, cũng không muốn nghĩ tới.”
“Tôi rất hy vọng cô có thể nhớ ra.” Lam Diệu Dương ý chí sắt đá nói, “Sau khi cô ra cười nịnh nọt nói cô là fan của tôi, cô cực kỳ thích mùi nước hoa kia của tôi. Cô nói cô tên Nghê Lam, là nghệ sỹ mới dưới trướng Phong Phạm, rất muốn quen biết tôi, cũng hy vọng tôi có thể làm quen với cô. Cô nói điều kiện của cô không tệ, hy vọng tôi có thể hiểu biết cô hơn, cho cô chút cơ hội.”
Nghê Lam lấy tay bụm mặt, kêu rên.
“Túi và áo khoác của cô đều vứt ở trên đất. Tôi sợ bước tiếp theo cô tiếp tục cởi quần áo, liền bắt cô lại, kéo tới cửa, mở cửa, vứt cô ra ngoài.”
“Tôi hiện tại cũng rất cần ra ngoài.” Nghê Lam buồn bực, tự mình chủ động đi ra ngoài.
Cổ Hoắc đang muốn nhìn xem đêm đó tới cùng sao lại như vậy, bỗng nhiên thấy cửa mở, Nghê Lam đỏ bừng mặt đi ra. Sức tưởng tượng kia của Cổ Hoắc lập tức nổi bão.
Nghê Lam buồn bã ỉu xìu đi về phía thang máy, không nói được một lời.
Lam Diệu Dương đi theo ra, nhìn thấy biểu tình của Cổ Hoắc, trợn mắt nhìn anh. Cổ Hoắc vội vàng thay bằng vẻ mặt đứng đắn, bắt kịp bước chân boss.
Nghê Lam vào thang máy, hồi lâu mới tỉnh lại: “Tôi cảm thấy xảy ra loại chuyện này tôi xấu hổ nhanh chóng rời khỏi, lái xe tuỳ tiện đi dạo phát tiết sự xấu hổ và giận dữ trong lòng, quả thật cũng có thể.”
Lam Diệu Dương trêu chọc cô: “Sau khi bị nhục nhã bi thương thì gặp chướng ngại tâm lý phải không?”
Nghê Lam cũng không phản ứng tới anh.
“Nhưng ngày đó cô rời đi vẫn rất bình tĩnh.”
Nghê Lam ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu. Đúng, đoạn video ngắn mà Cổ Hoắc cho cô xem, lúc cô rời đi quả thật không có phản ứng kịch liệt như bây giờ.
“Sau khi tôi mất trí nhớ, da mặt mỏng rồi hả?”
“Tôi trước kia không biết cô, không tiện so sánh cho lắm.” Lam Diệu Dương thế nhưng lại trả lời cô.
Nghê Lam hối hận muốn chết: “Tôi đã quên hết rồi, làm gì còn tới tìm tai vạ a. Thôi, tôi đi đây.”
Nghê Lam ủ rũ, thật sự cứ như vậy trực tiếp bỏ đi.
Cổ Hoắc có chút há hốc mồm, đây là có chuyện gì?
Nghê Lam cũng không quay đầu lại thẳng lưng đi ra cửa khách sạn, đi đến ven đường, lại nhớ tới mình chưa lấy xe đạp, cô lại quay về bãi đậu xe ngoài trời. Nơi này không ai để xe đạp, xe của cô nằm ở trong góc, bãi đỗ xe còn không thể nào vào được.
Muốn tới bãi đỗ xe phải vòng qua sảnh chính, cách lớp kính thuỷ tinh, Nghê Lam nhìn thấy Lam Diệu Dương thế nhưng vẫn đứng ở đàng kia nhìn cô.
Lỗ tai Nghê Lam cũng hồng, leo lên xe nhanh chóng chạy đi.
Nghê Lam bị kìm nén ngột ngạt, một đường điên cuồng đạp xe, đạp đến toàn thân đẫm mồ hôi, đợi cô hồi phục lại tinh thần, cô phát hiện bản thân vậy mà đạp hơn 10 km, đến đường Long Côn. Cô tiếp tục đạp thêm một đoạn, đạp đến đoạn đường tu sửa cô gặp chuyện không may kia.
Nơi này lại bắt đầu khởi công, rào chắn đã được chuyển đi tới một chỗ khác.
Nghê Lam xuống xe, đứng ở ven đường, nhìn con đường này mà cảm thấy uể oải.
Điện thoại của cô bỗng nhiên báo hiệu có tin nhắn đến, cô vừa lấy ra nhìn là một dãy số lạ, nội dung viết: ‘Chuyện quá khứ đã qua, nhìn về phía trước đi.’
Đúng vậy a, còn có thể như thế nào.
Nhưng mà có người nguyện ý an ủi cô như vậy, Nghê Lam vẫn cảm thấy rất ấm lòng. Cô soạn tin nhắn muốn gửi lại: ‘Cảm ơn Lam tổng.’
Dãy số này quả nhiên là của Lam Diệu Dương, không đợi Nghê Lam kịp gửi tin nhắn thì tin thứ hai lại tới nữa: ‘Hy vọng cô sớm ngày khôi phục trí nhớ, đến lúc đó làm ơn nhất định nói cho tôi biết người nào đưa thẻ phòng cho cô. Về sau đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa.’
Nghê Lam phồng má, thở ra một hơi. Tin nhắn đầu chỉ làm nền, tin nhắn sau mới đúng là trọng điểm. Thiếu chút nữa đã quên phong cách viết văn uyên bác của Lam tổng.
Aiz, thôi đi, vẫn là miễn cưỡng xem như anh ta an ủi mình đi. Nghê Lam xoá bỏ tin nhắn kia của mình, miễn cho gửi đi doạ người.
Ở trên đường lắc lư một hồi, điện thoại vang lên, là Thiệu Gia Kỳ.
“Em ở đâu vậy, có thể ghé công ty một chút không? Chị Tĩnh muốn gặp em.” Thiệu Gia Kỳ đè thấp giọng nói: “Luật sư cũng đến rồi, bọn họ hiện tại đang họp, phỏng chừng là về chuyện huỷ hợp đồng với em.”
Nghê Lam nhìn nhìn thời gian, 1 giờ không thành vấn đề. Cô đồng ý, cúp điện thoại.
Thật sự là không việc nào vừa ý cả.
Nghê Lam ngửa đầu kêu trời: “Tôi hỏi ông, có thể xuất hiện chút chuyện tốt hay không, cho tôi cao hứng chút a.”
Chuông điện thoại lại vang lên.
Nghê Lam: “…”