Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Chương 32: Nơi nào thấy bình yên?


Đọc truyện Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi – Chương 32: Nơi nào thấy bình yên?

Bốp!

– Không tệ, chị chịu đựng giỏi hơn tôi tưởng.

Ánh Tuyết lau tay vào khăn như thể “tặng” tôi một cái tát sẽ làm cánh tay nó dơ bẩn.

Cả nước mắt, cả máu nhào ra khóe miệng.

Từ khi tỉnh lại đã hơn nửa ngày và thi thoảng vài đứa ngứa tay “tặng” tôi vài món quà, Ánh Tuyết và năm con nhỏ bị đuổi học.

Thật không ngờ tôi lại dính vào bạo lực học đường kiểu này.

– Con ranh, không ai tìm mày đâu, tiếc là tao không để mày chết được so với những gì mày làm với tụi tao.

Hệt như một vị thánh, Mai Anh diễn thuyết một tràng nhưng đáng tiếc đầu óc tôi bị đánh nhiều quá mà trở nên trơ lì không-thèm-tiếp-thu.

Ánh Tuyết, con nhỏ yêu ca ca của nó, tôi cười mạnh miệng mắng nó điên ai ngờ nó lôi bí mật hệ sự ra tạt thẳng vào mặt tôi.

Thiên Nam chẳng qua chỉ là đứa trẻ bị người khác bỏ rơi khi mới một tháng tuổi được lão phu nhân đưa về nuôi nấng. Vợ chồng Thiên Phúc không hề có trách nhiệm gì với Thiên Nam. Vậy thì con nhỏ thích ca ca của nó đâu có gì sai?

Ánh Tuyết vuốt tay lên bờ má sưng tấy của tôi. Đau, thật không thể tin nổi đứa trẻ này đứng sau mọi chuyện, là nó muốn tôi chết.

– Chị tưởng cứ giả vờ ngây thơ là qua mặt tất cả sao? Vì chị đã từng giúp bà tôi nên thế này đã là rất nhân nhượng nhưng không ngờ cả ca ca cũng mắng tôi mà bênh chị.

Ân Hoàng Khánh Vy, mặt chị dày lắm.

Con nhỏ cầm tóc tôi giật ngược, tôi mím môi nhất định không khóc, bởi nếu khóc sẽ làm chúng thỏa mãn.

– Chị mặt dày hơn tôi tưởng, bà là bà của tôi tại sao chị cũng dám cướp. Từ bé tới lớn chị có biết bà chưa một lần ôm tôi chưa? Chị là ai chứ?

Tôi bị xô ngã, nền nhà lạnh lẽo như bám riết lấy tôi, rốt cuộc là tôi sai?

– Nói dối!

– Cái gì? Chị muốn chết luôn phải không?

– Bà cũng rất thương em.

– Im đi, chị tưởng như vậy tôi sẽ khoan nhượng cho chị ư? Nếu bà thương tôi tại sao chưa một lần bà ôm tôi, hồi tiểu học rồi cấp 2, tôi đã cố học thật giỏi nhưng kết quả là gì chị biết không?

Ngoài ba mẹ ra, bà không hề nhìn tôi. Trong khi ca ca và Linh Chi chỉ xây sát vài chỗ bà đã la người làm, chị thì biết gì chứ? Hả? Chị thì biết gì?

Mỗi một từ nhấn xuống là một lần tôi hứng chịu cơn đau nhưng dường như có cả nước, là nước mắt.

Ánh Tuyết gạt ngang dòng lệ rồi bỏ ra ngoài theo cánh cửa đóng sầm không thương tiếc.

Nó nào biết tôi ghen với anh em nó có người bà như thế, đôi lúc còn có ý nghĩ độc chiếm bà là của mình.

Nó nào biết ngày hôm sau bữa tiệc, bà giục tôi đẩy xe tới phòng nó trong khi nó còn say mèm trong cơn say. Bà nhìn nó nhíu mày không hài lòng rồi bỏ đi, tôi đã thấy trong ánh mắt nhăn nheo ấy là cả một thứ gì đó rất lớn nhưng vô hình. Bà ôm tôi thì sao? Đó chỉ là cái ôm duy nhất vì bà chịu ơn tôi còn nó chẳng phải có bà sao? Từ khi nó sinh ra và hiện tại cho tới tương lai sau này nữa chẳng phải bà luôn có mặt trong cuộc đời nó hay sao?


Người ghen tỵ là tôi mới phải!

Cánh cửa mở ra, ánh sáng tràn vào làm tôi chói mắt, cơn đau nhói truyền tới tận óc. Tôi sợ, muốn dịch chuyển nhưng cả thân người nặng trĩu, ai đó bước lại gần chạm lên người tôi.

– Đừng..

Người đó rụt tay lại có vẻ như lúc này tôi bị cơn đau làm cho co rúm nhưng rồi bàn tay lành lạnh kéo thân người tôi ôm chặt.

– Vy, xin lỗi.!

– Linh?

– Ừ, tôi đây. Tôi đưa cậu ra khỏi đây.

Tôi tựa cả người lên cánh tay của Linh, nhoẻn cười, tôi biết Linh không bỏ rơi tôi đâu.

Linh mặc tôi dựa hẳn vào người, đỡ những bước chân siêu vẹo của tôi. Thượng đế tại sao lại cứ cho tôi sống giữa ranh giới thế này?

Thì ra đây cũng là nơi vắng vẻ, công trường bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, cảm nhận được gió tràn tới mát lạnh. Khi tôi còn đang chìm trong sự tự do đã vội nép sát người Linh theo phản xạ, tôi sợ!

Ánh Tuyết, năm đứa con gái và vài tên vệ sĩ đang đứng chặn đầu.

– Trần Tú Linh, chị gan lắm, dám đánh ngất một người của tôi. Con gái hiệu trưởng thì đã sao? Bà tôi có thể nể hiệu trưởng Trần nhưng với chị, tôi tuyệt đối không.

– Thử đi,

Tú Linh nhếch mép.

Tiếng động gào rú của moto từ xa vọng lại lập tức làm đám người trước mặt hoang mang.

Ánh Tuyết xanh mặt, miệng mấp máy gì đó.

Huy Anh, Thiên Nam và….Hải Vũ? Là họ đã tới đây.

Tôi có nhìm nhầm không khi Thiên Nam bước lại Ánh Tuyết tặng con nhỏ một cái tát?

Hải Vũ lướt qua tất cả chạy về phía tôi. Tú Linh sao lại buông tay ra chứ? Tôi ngã mất, tôi đưa tay giữ Linh nhưng sức lực yếu ớt nắm vạt áo Linh cũng không chắc rốt cuộc cũng ngã vào người Hải Vũ.

Tôi không muốn, không muốn chút nào nhưng hãy để tôi ích kỉ chỉ lần này thôi, bỏ mặc mọi thứ xung quanh vùi mặt vào người Hải Vũ. Cảm giác lành lạnh, bàn tay Vũ luồn qua gáy đỡ lấy, mi mắt tôi xụp xuống không mở ra được nữa.

– Con nhỏ ngố! Sao lúc nào cũng làm tôi lo lắng vậy?

” ừ, ngố đấy! Ngố mới không khóc. Nốt lần này thôi nhé!”

***

Ân gia!

– Cháu muốn kết hôn với ca ca.


Chát!

Âm thanh xé gió bất ngờ vang lên làm mọi thứ bỗng chốc câm lặng.

Lão phu nhân bàn tay còn run run nắm chặt, ánh mắt giận dữ dường như một cái tát là chưa đủ.

– Bà, sao bà lại tát cháu? Ca ca, là do bà nhận nuôi, tại sao lại không thể kết hôn với cháu? Hức..

Âm vực khô khan cùng giọng nói nghẹn lại trong nước mắt.

– Im miệng, mau về phòng kiểm điểm ngay, cháu nghĩ mình là ai mà dám bắt người? Con bé đó đã cứu mạng ta, cháu muốn giết ta phải không?

– Bà, không… phải đâu.. bà.

Ánh Tuyết nức nở rồi chạy về phòng, bất cứ thứ gì đều có nguyên do của nó nhưng đôi khi là sự bồng bột khi lòng đố kị nổi lên.

– Cô lên mà dạy con gái, đừng để danh tiếng cái nhà này chết trong tay nó.

– Mẹ bớt giận, con sẽ làm ngay.

– Mẹ uống nước đi, đừng để bị kích động.

– Anh yên tâm, tôi không chết được đâu, anh lo mà dạy lại con gái đi. Ân gia sắp vì nó mà bại hoại thanh danh rồi.

Thiên Phúc đành im lặng, tốt nhất để bà lấy lại bình tĩnh.

Lão phu nhân, nét mặt chưa khỏi hết giận, uống vội vàng tách trà không phải điều bà thường làm mà chỉ là cố nuốt trôi cơn giận đang nghẹn ở cổ.

– Được rồi, nói ta tình hình bên Anh đi.

– Chuyện này để mai hẵn tính, muộn rồi mẹ đi nghỉ sớm.

– Anh còn lo gì, bằng này tuổi rồi chút việc vặt cũng không lo nổi sao?

Thiên Phúc đành gượng ép mở hồ sơ hoạt động của công ty bên nước ngoài trong những tháng vừa qua.

– Thưa mẹ, tập đoàn Robert tuy mới phát triển cách đây 5 tháng thì bây giờ sắp đạt ngưỡng kỉ lục có xu hướng đánh động địa bàn của Ân gia. Robert bên Anh lấy đi khá nhiều khách hang quen thuộc của ta. Ngay cả hiệu trưởng Trần nắm giữ 5% cổ phần cũng có ý đầu quân sang Robert.

– Cậu ta dám? Đã điều tra chủ nhân của Robert là ai chưa?

– Con đã thuê thám tử đến khi họ sắp tiếp cận mục tiêu thì bị phát giác nhưng bên đó lại không hề gửi thư cảnh cáo hay truy cứu người của ta, ngoài một thông tin duy nhất. Chủ sở hữu tập đoàn đó là người Việt mua lại Robert trong tình trạng sắp phá sản và phát triển nó như ngày hôm nay..

– Bằng mọi giá phải đưa ra sản phẩm mới có thuyết phục nhất, lần này hãy để Thiên Nam nhập cuộc đi, để nó làm quen dần.

– Mẹ, con không hiểu, Thiên Nam chưa đầy một tháng tuổi mẹ đã nhận nuôi. Mẹ trước giờ vẫn còn coi trọng nó hơn Ánh Tuyết Và Linh Chi.

– Ta không thiên vị, chẳng qua tụi nó không biết đường đón nhận.


Thiên Phúc định nói gì đó nhưng rồi bỏ đi, trong mắt ông thì người mẹ ấy cũng chịu quá nhiều tổn thương.

Bóng trăng khuất sau đám mây nhạt tênh mờ dần màu sắc.

– Lão phu nhân, muộn lắm rồi.!

– Thiên Nam đâu?

– Thiếu gia nói không về, có lẽ…

– Ta hiểu rồi, đi ngủ thôi.

Căn phòng bao trùm bởi bóng tối đen kịt, rất lâu rồi chiếc rèm mành không được kéo lên và lúc này, gió lùa vào qua ô cửa nhỏ đẩy tung bức rèm, tỏa ánh sáng màu bạc len lỏi vào trong.

Ánh trăng in trên nền đá hoa sáng bóng và lạnh ngắt.

17 năm, có ai biết 17 năm ấy bà không hề mang trách nhiệm cưu mang một đứa trẻ, không phải lòng thương hại hay bố thí mà là sự dày vò của quá khứ áp đặt, nuôi đứa trẻ lớn dưới cái bóng của quá khứ.

Đứa trẻ ấy_ Thiên Nam_ giống như một mảnh ghép lớn lấp quá khứ bi thương.

Và giờ đây quá khứ ấy đang trỗi dậy, bà chưa bao giờ nghĩ tới sự thật sắp được ánh sáng tìm ra, bới móc vùng đất tăm tối của quá khứ chỉ để tìm ra ” sự thật”

Thiên Nam, mảnh ghép lớn chứa đựng tất cả mọi bí mật, giống như một chiếc chìa khóa vàng được săn lùng để tìm ra “kho báu”, liệu rằng khi cái “kho báu” ấy được sáng tỏ, chiếc chìa khóa ấy có còn giá trị?

***

– Vy! Vy! Dậy ăn nào.

– Không, để tớ ngủ.

Bỏ mặc tất cả tôi vùi đầu trong chiếc chăn không rời, mặc Linh có lay bao nhiêu lần thì trong đầu tôi chỉ duy nhất một ý nghĩ tôi-muốn-ngủ!

– Dậy, cậu mê man hai ngày nay rồi, tỉnh dậy phải ăn gì chứ.

Tôi mặc kệ,nằm im, mùi ete sộc vào mũi quá quen rồi. Chưa bao giờ tôi lại thèm ngủ tới vậy.

Đột nhiên ai đó túm hai vai tôi lôi dậy, mí mắt tôi mơ màng chưa thích nghi được ánh sáng chỉ biết cánh tay đó rất khỏe tôi không tài nào chống cự được, mùi gỗ hương trầm lành lạnh.

– Linh, bỏ ra tớ muốn…

– Tỉnh ngay!

Cái giọng lạnh tanh gạt phắt mọi suy nghĩ của tôi lúc này, hai mí mắt cố mở căng..

– Thiên…

– Ngậm miệng vào!

Đồ vô cảm, cậu ta dám xách ngược tôi ngồi dậy, còn nhấn vai tôi xuống làm tôi không kịp thích ứng còn Tú Linh thì nhếch môi cười nhưng cái dáng vẻ thờ ơ thường ngày biến mất, còn có cả Huy Anh đã vào phòng lúc nào. Mặt tôi bí xị cúi xuống và…ngáp ngủ!

– Em ngủ suốt hai hôm rồi đấy.

– Bác Minh đâu rồi?

– Nếu em không chịu ăn, ba sẽ la anh đấy.

– Em ăn hay không liên quan gì tới anh?


Kể cũng lạ, lúc tôi mới nhập viện còn nghe bác la mắng anh cái gì mà gây phiền phức, cái gì mà bỏ mặc em gái. Lúc ấy mệt quá tôi ngủ liền mạch tới sáng nay. Dù sao cũng tại tên Trấn Minh gì đó nổi máu giang hồ cơ mà.

– Ăn đi cô nương, em sắp nhập viện lần 3 rồi.

Hứ? Em còn chưa tính sổ với anh dám nói em hách dịch cơ đấy. Ơ! Tô cháo nóng hổi sao anh lại ấn vào tay Thiên Nam? Tôi đưa tay ra đỡ lấy nhưng…hụt.

– Không thể bỏ học được, em biết anh là học sinh cuối cấp rồi đấy.

Huy Anh cười tươi…nắm tay Linh kéo….biến mất!

Hơ, học sinh ngoan cơ đấy. Đồ ông chủ khó tính.

Thiên Nam giữ khư khư tô cháo trắng mặt tối sầm lại, gì chứ? Không lẽ cậu ta muốn ăn?

– Cháo trắng? Để tôi gọi cô Lan hầm cháo gà.

Haizz…thì ra không biết. Tôi ỉu xìu gục mặt xuống gối.

– Tôi chỉ ăn được cháo trắng,

Thiên Nam nhìn tô cháo suy tư, vẻ mặt thiếu biểu cảm thường ngày giờ hơi ngố không khỏi khiến tôi..cười!

– Cười gì? Ăn mau uống thuốc.

Thiên Nam hướng tôi xúc thìa cháo vừa được miếng đã muốn nhả ra tức khắc.

– Sao?

– Nóng….nóng chết đi được.

Thiên Nam, cậu muốn giết tôi à?

– Vậy đợi nguội đi.

Cậu nhăn mày đặt tô cháo xuống mặt tủ,biết ngay mà, đại công tử, đại thiếu gia nào biết mấy cái đơn giản này. Tôi muốn dành tô cháo lắm chỉ tiếc hai cánh tay mỏi nhừ vì truyền nước.

2 phút sau.

Thiên Nam dùng tờ tạp chí quạt liên hồi tô cháo nóng bỏng, không hiểu sao tôi vui!

– Thiên Nam, cậu đừng bảo Ánh Tuyết chủ mưu vụ đó với bà nha.

– Yên tâm, bà không biết.

Tôi chỉ biết gật đầu, nếu nói ra sự thật tàn khốc ấy chỉ sợ tinh thần bà không tốt.

– Cậu biết rồi?

Thiên Nam nhìn tôi, mái tóc đen mượt không vuốt keo đánh rơi vài cọng tóc xuống vầng trán tinh khôi, ánh mắt đen sẫm huyễn hoặc như chứa đựng những vòng xoáy nhỏ che lấp mọi biểu cảm của đáy sâu cõi lòng. Tôi hơi chột dạ cúi đầu

– Xin lỗi, tôi đã từng nghĩ cậu là kẻ rất thích lộng quyền,

– Thì thế mà.

Giọng Thiên Nam nhẹ tênh trong tích tắc bị không gian rộng lớn nuốt lấy.

Thìa cháo trắng ngần chìa trước mặt… tôi ăn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.