Đọc truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài – Chương 5: Bắt đầu phỏng vấn
Edit: Tiểu Mỹ.
Beta: Tiểu Mỹ + Tiểu Mãn.
Toàn thân mặc một bộ quần áo quê mùa xuất hiện ở Tần thị, Tiêu Hà Hà lúc này mới phát hiện mà tiến lên nhận lời mời của người phụ nữ đang mang đôi mắt trông chờ, cách ăn mặc sang trọng đặc biệt là diêm dúa lòe loẹt.
Lúc này, những người phụ nữ khác bên cạnh đã bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Có nghe nói không? Thông báo tuyển dụng lần này là Tần tổng đích thân phỏng vấn đấy!”
“Đúng vậy! Tần tổng đẹp trai như vậy, cuối cùng có thể nhìn thấy được người thật rồi!”
“Người tình trong mộng nha! Còn có Tằng Ly luôn xuất hiện bên cạnh Tần tổng giám đốc, nụ cười của câu ta đặc biệt rất mê người! Nghe nói anh ấy cũng như tổng giám đốc đều là đàn ông độc thân quý báu!”
“Ớ! Tằng Ly đến rồi!” Không biết là ai nói.
Đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai khiến Tiêu Hà Hà ngẩn ra, thuận theo tầm mắt của mọi người nhìn qua, thật hoảng sợ!
Kia rõ ràng là khuôn mặt của con trai nhưng lại mềm mại đáng yêu giống như con gái.
Gương mặt trắng nõn, ở dưới ánh đèn có vẻ như trong suốt, ngũ quan mảnh khảnh hoàn mỹ tập trung cùng một chỗ, anh đứng ở cửa phòng tiếp đãi huýt sáo, vẻ mặt lười biếng đầy ý cười khiến vô số cô gái bắt đầu la hét chói tai.
” Aida! Các vị mỹ nữ đã chuẩn bị tốt hết chưa?” Giọng nam trầm thấp dễ nghe truyền đến “Phỏng vấn lập tức sẽ bắt đầu!”
“Tằng Ly! Tổng giám đốc bảo ngài lập tức vào phòng họp chuẩn bị!” Đột nhiên từ phía sau thư kí Cao kéo nhẹ tay áo của Tằng Ly, nếu lúc này mà để anh ấy ở đây nói khoác sẽ ảnh hưởng đến buổi thông báo tuyển dụng của công ty.
Tiêu Hà Hà không có tiến lên mà lui vào một góc phòng, nhìn qua cô gái xinh đẹp có cách trang điểm không hợp lắm, vốn chỉ là một cô gái nhỏ bình thường lại khiến cho Tằng Ly nhìn chằm chằm chẳng thể nói nên lời, có lẽ cô mang bộ dáng quá mức cô đơn đứng một mình trong góc nhỏ, hấc…c! Mỹ nữ ẩn trốn! Làn da không tệ nha!
Chậc chậc! Chính là cách ăn mặc này, rất không phù hợp!
“Tằng Ly, tổng giám đốc đã tới rồi!” Thư kí Cao ngoài bốn mươi tuổi hô một tiếng.
“Tốt lắm, Cao đại tỷ người đã tới thời mãn kinh rồi, cứ nói một tiếng tôi sẽ kêu em trai tôi mua cho bà chút thuốc dưỡng nhan sắc sau khi sinh!”
“Tiểu tử thối có phải chê tôi nói nhiều hay không?” Thư kí Cao nhìn lướt qua mọi người ở đây muốn cười nhưng không dám cười, lạnh giọng nói. “Tốt lắm, phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người chuẩn bị một chút đi!”
Tằng Ly hướng mọi người nháy mắt một cái xoay người tiêu soái hướng phòng họp đi đến.
Mà cửa thang máy đúng lúc này mở ra, Tần Trọng Hàn tiêu soái đi nhanh ra, theo phía sau anh là vài người giám khảo áo quần phẳng phiu. Mọi người vừa nói chuyện vừa hướng phòng họp đi tới.
“Oa! Rất đẹp trai!” Hơn hai mươi nhân viên nữ đều choáng váng.
Tiêu Hà Hà theo bản năng quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh thon dài, mặc âu phục thẳng tấp không có một chút nếp nhăn, xem ra bộ dáng giống như là rất thích sạch sẽ!
Sau đó, chợt nghe thư kí Cao cầm danh sách gọi: “Người thứ nhất, Tiêu Hà Hà, có đến đây không?”
“Có đến!” Tiêu Hà Hà nghe được tiếng gọi theo bản năng giơ tay lên.
Tầm mắt của mọi người phía sau dời đi, phát hiện toàn thân trang phục màu xám của Tiêu Hà Hà cùng gương mặt đơn thuần ngước lên, làn da lại đặc biệt rất trắng nõn nhưng mà cách ăn mặc làm cho người ta không dám khen tặng. Mọi người đều rất khinh thường cái bộ dáng này, muốn vào Tần thị mà như vậy thì có thể vào được sao?
Tiêu Hà Hà cúi thấp đầu đi theo thư kí Cao vào phòng họp.
Trong phòng họp, mọi người ngồi thành một hang ngang, người ở vị trí cao nhất ngay chính giữa đang cúi thấp đầu hình như đang tập trung suy nghĩ cái gì đó. Ngoài cửa sổ ánh nắng vừa lúc chiếu vào đem thân ảnh của anh tô điểm thêm một chút mơ hồ không rõ, rất khôi ngô tuấn tú.
“Tiêu tiểu thư, nghe nói cô là sinh viên tài cao của đại học tài chính T! Đã đi làm thêm rất nhiều, tính ra cũng coi như là có chút kinh nghiệm rồi?”
Vài vị giám khảo phỏng vấn hỏi vào vấn đề chuyên nghiệp, Tiêu Hà Hà trả lời làm cho tất cả mọi người đều liên tiếp gật đầu, mà lúc này Tần Trọng Hàn vẫn cúi đầu không nói chuyện rồi đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía Tiêu Hà Hà, dừng lại một chút trên gương mặt cô, Tiêu Hà Hà cũng giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Hà Hà theo bản năng hơi cúi thấp đầu.
Nháy mắt có một chút kinh ngạc, sau đó Tần Trọng Hàn hỏi: ” Cô gọi là Tiêu Hà Hà?”
“Vâng!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, tổng giám đốc như thế nào lại hỏi như vậy một câu hỏi không có liên quan đến vấn đề.
Tằng Ly nhíu mày quay đầu nhìn Tần Trọng Hàn.
Mà Tần Trọng Hàn vẫn mang đôi mắt sắc bén mang theo tia phức tạp nhìn Tiêu Hà Hà, có như vậy trong nháy mắt như có như không đứng lên.
Tất cả mọi người vẫn chờ Tần tổng giám đốc hỏi vấn đề tiếp theo nhưng mà chờ cả nửa ngày vẫn không có phản ứng.
“Hàn!” Tằng Ly ở bên cạnh anh đá một cái, kéo anh trở về.
Tần Trọng Hàn khôi phục lại tinh thần “Tiêu tiểu thư, vấn đề của tôi đã hỏi xong, cô có thể đi ra ngoài! Nếu có thể thông qua chúng tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô!”
Hấc…c!
Tiêu Hà Hà không biết anh là có ý gì, cũng chỉ biết đi ra ngoài.
“Hàn, cậu tại sao lại như thế?” Sau khi Tiêu Hà Hà đi ra ngoài, trước mặt các vị giám khảo Tằng Ly nhịn không được liền hỏi.
“Nhận người này vào!” Tần Trọng Hàn bỏ lại một lời nói sau đó đứng lên.
“Này Hàn! còn chưa có phỏng vấn xong đâu!” Tằng Ly hô.
“Tôi mệt mỏi rồi, phần còn lại làm phiền mọi người!” Tần Trọng Hàn nhanh rời đi.
Đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người không biết là đang xảy ra chuyện gì. Sao tổng giám đốc chỉ phỏng vấn một người đã rời đi?
Lo lắng chờ đợi, Tiêu Hà Hà chờ được điện thoại của Tần thị gọi đến, thông báo là cô đã trúng tuyển.
“A! Quá tuyệt vời!” Để điện thoại xuống, Tiêu Hà Hà nhảy cẩn lên nếu có thể được trúng tuyển vào công ty của Tần thị lớn như vậy cũng có nghĩa là tương lai sẽ có nguồn thu nhập lớn, cô cùng Thịnh Thịnh sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn!
“Mama, làm sao vậy?”
“Con trai, mẹ trúng tuyển rồi!” Tiêu Hà Hà cười ôm lấy con trai.
“Tuyệt quá! Mama, mẹ rất giỏi!” Thịnh Thịnh vỗ tay, thét chói tay. ” A…..Mẹ có việc làm rồi, mẹ là giỏi nhất!”
“Ha ha….” Âm thanh cười vui vẻ truyền khắp khu nhà trọ nhỏ. “Ăn mừng một tý, mẹ hôm nay cho người thêm một miếng thức ăn!”
“Tốt quá!”
Ở một nơi khác, nơi ngọn đèn không phát ra ánh sáng có một người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế dựa, trầm tĩnh đưa con mắt liếc toàn cảnh phía dưới lầu, khóe miệng vẫn như cũ có chút kéo lên dường như hiện ra một nụ cười lạnh, trong hộp đựng tàn thuốc đã có bốn năm cái tàn thuốc lá, xem ra anh đang cố gắng che giấu cảm xúc rõ ràng không thể đợi được nữa.
Giống như không nghe được tiếng thét chói tai thông thường ở dưới lầu, ánh mắt lạnh lùng tự do nhìn lướt qua một nơi nào đó có mọi người tập trung.
“Hàn! Này! Chờ lâu chưa?” Tằng Ly đặt mông ngồi xuống
“Vừa rồi có một em gái rất xinh đẹp nên tớ thuận tiện đi làm chút chuyện, để câu đợi lâu rồi!”
Tần Trọng Hàn cười lạnh, thanh nhã dập tắt tàn thuốc trong tay, thân ảnh cao lớn ngay lập tức đứng lên đưa mắt lườm Tằng Ly một cái “Cứ ngồi đó, tớ đi trước!”
“Ai…! Cậu còn chưa nói chuyện gì mà như thế nào lại muốn đi?”” Tằng Ly kêu lên.
“Ngữ Điền hôm nay sẽ trở về cùng tớ!” Nhàn nhạt trả lời một câu, Tần Trọng Hàn xoay người rời đi.
” Cắt! Có con trai có gì đặc biệt hơn người đây! Ngày nào đó, tớ đây cũng muốn kiếm một đứa con trai nuôi!” Tằng Ly bất mãn nói.