Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 216


Đọc truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài – Chương 216

Thịnh Thịnh dường như hiểu mà cũng không hiểu. “Vậy có phải ông nội rất si tình không?”

Tần Lăng Hàng không trả lời. Si tình hả? Ông ta không biết, ông ta chỉ cảm thấy rằng tình yêu của mỗi người đều không giống nhau. Bao nhiêu năm qua, ông ta đã sống từng ngày trong nhớ nhung, thật ra đó cũng là một điều hạnh phúc. Cả đời chỉ yêu một người, cũng là một sự hạnh phúc.

“Con biết rồi, ông nội chỉ yêu một mình bà nội. Con cũng phải si tình giống như ông nội vậy…”

Tần Lăng Hàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai mình. “Si tình có lẽ sẽ không vui bằng đa tình, nhưng nó vững chắc hơn đa tình. Ông nội cũng hy vọng con làm người hay làm việc đều có thể rất vững vàng!”

“Dạ! Thịnh Thịnh nhớ rồi!” Thịnh Thịnh gật đầu. “Ông ơi, con đánh cờ với ông ha!”

Hai năm nay, tối nào cậu bé cũng đánh cờ với ông nội, cuối tuần cùng ông nội đi đánh golf, thỉnh thoảng đi câu cá. Tình cảm của hai ông cháu rất sâu đậm.

Mao Chi Ngôn vẫn không xuất hiện, nhưng vào dịp Giáng sinh mỗi năm, Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà đều nhận được một tấm thiệp Giáng sinh gửi đến từ Thụy Sĩ, trên đó chỉ có bảy chữ: Tôi xin lỗi, Giáng Sinh vui vẻ!


Đã nhận được hai năm liên tiếp rồi!

Tần Trọng Hàn nói với Tiêu Hà Hà rằng, Mao Chi Ngôn vẫn cần thêm thời gian, nhưng anh ta đã quyết định sau Tết sẽ qua Thụy Sĩ một chuyến, đích thân mời anh ta đảm nhiệm chức giám đốc điều hành khu vực hải ngoại của Tần thị.

Khi màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ chỉ thắp một cái đèn nhỏ.

Trên giường, Tiêu Hà Hà mệt mỏi cuộn tròn người lại trong vòng tay ấm áp sau lưng, má cô cũng dán sát vào ngực anh ta, lắng nghe nhịp tim của anh ta, tay chân rã rời không muốn làm gì cả.

Việc chăm sóc hai đứa bé đã làm cô kiệt sức. Mặc dù có người giữ trẻ, có dì Trương, nhưng cô vẫn thích tự chăm con hơn.

“Bà xã à, đã bao lâu rồi chúng tôi không cùng nhau?” Tần Trọng Hàn khẽ hỏi với giọng đầy tủi thân từ sau lưng Tiêu Hà Hà. Anh ta hôn lên tóc cô, một tay vòng quanh eo cô, một tay duỗi thẳng ra để Hà Hà có thể gối đầu lên đó và nghỉ ngơi.

“Em mệt lắm!” Mặc dù muốn dùng một giọng kiên quyết hơn, nhưng vì quá mệt mỏi, Hà Hà chỉ có thể hừ một tiếng yếu ớt. Lưng cô sắp gãy đến nơi rồi, không còn hứng thú gì nữa, chăm con cũng đủ mệt rồi.

“Bà xã!” Cầu xin một cách ai oán, Tần Trọng Hàn bỗng cười phá lên đầy vẻ gian xảo, cái đùi lớn không ngừng cọ xát vào chân Hà Hà, trong lúc cô ngỡ ngàng thì anh ta đã tiến vào bên trong cơ thể cô.

Cơ thể của Tiêu Hà Hà bỗng căng cứng lại, ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt đẹp trai với nụ cười tự hào của Tần Trọng Hàn, hàng ngàn lời muốn nói bỗng biến thành tiếng thở dài bất lực. “Anh muốn làm gì thì làm. Em ngủ đây, mệt chết đi được.”

“Được, em cứ ngủ đi, để đó cho anh!” Tần Trọng Hàn kéo chăn che mình và Hà Hà lại, anh ta lo đang làm giữa chừng thì Lạc Thiên đột nhiên thức dậy, ngồi trên chiếc giường nhỏ và trợn tròn mắt nhìn vào họ.

Có một lần, đang làm đến giữa chừng, Lạc Thiên đột nhiên mở to mắt nhìn họ, may mà lúc đó cô bé mới được năm tháng. Từ đó về sau, mỗi lần Tần Trọng Hàn và Hà Hà thân mật thì đều trùm kín chăn lên mình.


Anh ta thực sự lo rằng mình sẽ bị hù sợ đến nỗi “bất lực” luôn. Con gái của anh ta lúc nào cũng đột nhiên thức dậy vào lúc anh ta đang cao hứng nhất, như thể cố tình chống lại anh ta.

“Em thật sự rất mệt!” Hà Hà khẽ rên rỉ.

Trong mắt Tần Trọng Hàn đã dần dần cháy lên ngọn lửa ham muốn, anh ta phớt lờ câu than thở mệt mỏi của Hà Hà, mỉm cười một cách gian xảo. Đôi mắt trở nên dịu dàng hơn, và hôn lên môi cô một cách đầy yêu mến.

“Ưm…” Thở hổn hển, trong tiếng rên rỉ khe khẽ, Tiêu Hà Hà bất giác gõ vào sau lưng của Tần Trọng Hàn. Động tác quá vội vàng và hoang dại của anh ta khiến Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhiên được lấp đầy, mang lại một chút đau đớn, nhưng sau đó lại lập tức dâng lên cảm giác tê dại.“Anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Giọng thì thầm những lời mật ngọt của tình nhân, Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể bên dưới mình, hai bàn tay như có ma thuật, từ từ khơi dậy ngọn lửa ham muốn trong cô. Cơ thể mảnh mai từ từ di chuyển một cách nhịp nhàng, khiến trong căn phòng nhỏ tràn ngập cảnh sắc mùa xuân.

Cuối cùng, sau khi hai người đều lên đến đỉnh, Tiêu Hà Hà cuộn tròn cơ thể mệt mỏi lại, rồi dựa vào lòng Tần Trọng Hàn giống như một con mèo lười nhác.

“Bà xã à, anh yêu em, suốt đời suốt kiếp!” Những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt sau cơn đê mê của Hà Hà, một cách lưu luyến. Tần Trọng Hàn thì thầm, giọng nói dịu dàng đầy ấm áp.

“Em biết, nhưng em muốn ba đời ba kiếp!” Cô bắt đầu trở nên tham lam.


“Được, ba đời ba kiếp. Chúng ta hẹn nhau ba đời ba kiếp. Anh yêu em, bà xã!” Tần Trọng Hàn nói rất trìu mến.

“Em cũng yêu anh, ông xã!” Nhắm mắt lại, thực sự mệt mỏi, nhưng trong tim lại đầy ấm áp và niềm vui, Tiêu Hà Hà khẽ di chuyển cơ thể mệt mỏi của mình, tự động tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay Tần Trọng Hàn, rồi bất giác mỉm cười. “Ông xã à, tối nay con gái không thức dậy ha!”

Vừa nói xong, bên kia bỗng vang lên tiếng “ê a”, cả hai cùng giật mình khi nhìn thấy Lạc Thiên đang nằm sấp trên giường và nhìn về phía họ. Đôi mắt to còn đang đảo qua đảo lại, mỉm cười giống như một đóa hoa nhỏ bé.

Tần Trọng Hàn giật mình mà toát mồ hôi lạnh. “Hà Hà, hay chúng ta ngủ riêng phòng với con đi, chúng cũng được một tuổi rồi. Còn tiếp tục như vầy, ông xã thực sự sẽ sợ hãi đến sinh bệnh luôn đó. Con quỷ nhỏ này, nó thức rồi mà lại không lên tiếng, còn nhìn lén chúng ta nữa…”

“Ha ha… Con chỉ mới một tuổi, đâu có biết gì!” Tiêu Hà Hà tiếp tục nhắm mắt lại. “Anh dỗ con ngủ đi, hôm nay em thực sự không nhúc nhích được nữa rồi!”

Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.