Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 2: Mất Đi Trong Sáng


Đọc truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc FULL – Chương 2: Mất Đi Trong Sáng


Edit + Beta: Tiểu Mãn.
“Tôi không hối hận!” Cô đang chột dạ lại kiên định nói, vì em trai, vì nhà họ Tiêu, cô cam tâm tình nguyện giao bản thân của mình cho người đàn ông này.

Sau mặt nạ là ánh mắt lạnh như băng đột nhiên nhu hòa nhìn xuống, vẫn như cũ lẳng lặng mà dừng ở gương mặt cô, thấp giọng nói: “Cô xác định là cô biết kế tiếp sẽ?”
Tiêu Hà Hà bị anh ôm vào trong phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn, anh cởi bỏ âu phục, phóng lên ghế sofa bên cạnh, không có một nếp nhăn.
Tiêu Hà Hà nhìn động tác của anh, cô chắc chắn người đàn ông này thích sạch sẽ.
“Tôi biết!” Vẫn là kiên định như thế, không chút nào lùi bước, chỉ cần em trai sống tốt, tất cả đều đáng giá.
Đột nhiên, cô cảm thấy bộ ngực của cô bị một đôi tay nắm chặt, đau quá, lực đạo của anh quá to lớn làm cô muốn khóc, những giọt lệ tạo thành màn sương trước mắt, cô nhìn thấy khóe miệng của anh nhếch lên, dường như không vui.”Cô thật sự là không biết xấu hổ, lại bán đứng thân thể của chính mình, cực kỳ thích tiền như vậy sao?”
Trong lòng đau xót, nước mắt Tiêu Hà Hà ở trong vành mắt đảo quanh, sao cô có thể không biết xấu hổ?
Cô thật sự không còn cách nào khác, cô không thể đứng nhìn em trai của mình chết!
Nhưng mà cô không có ý định giải thích, dù sao cô cũng là vì tiền bạc mới làm người mang thai hộ.
Thấy cô không nói, anh dường như lại càng không vui, một bàn tay thăm dò bên trong áo ngủ của cô, chạm lấy bộ phần mềm mại kia, không ôn nhu mà bắt đầu vuốt ve, một bên cười lạnh: “Nơi này chưa có ai từng chạm qua?”
Đột nhiên thân thể kéo đến một trận lạnh lẽo, cô không khỏi khẽ run lên, anh dời môi xuống xương quai xanh của cô.
Trong lòng cảm thấy cực nóng làm cô vừa giận vừa thẹn, chưa bao giờ có cảm giác khó chịu đến vậy, theo bản năng cô liền né tránh, hướng về phía bên kia giường mà lăn đi.
Trong đầu thậm chí còn muốn chạy trốn, nhưng mà trốn tránh thì khoản tiền kia phải làm sao bây giờ?
Anh giữ chặt cô, kéo áo ngủ của cô lên để lộ ra dáng người xinh đẹp.

Cúi đầu hôn lên nơi anh vừa dùng tay chạm qua, ngữ điệu lạnh lùng: “Cô không phải là cần tiền sao? Ừm? Thế thì làm gì phải trốn? Chạy thoát ngay lập tức sẽ không có tiền!”

“Không! Chúng ta cũng không thể tiếp tục vào ngày mai được sao?!” Tiêu Hà Hà sợ hãi mà kêu to, đẩy trúng thân thể anh, giãy dụa lăn về hướng bên kia giường.
Cô sợ, thật sự sợ! Người đàn ông này quá kinh khủng.
“Cô không cần tiền sao? Tốt lắm, cô hiện tại có thể rời khỏi đây!” Anh buông cô ra, hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Hà Hà nhất thời sửng sốt, cô đang làm cái gì thế này! Nhìn mặt nạ hồ ly ở trước cô, cô đột nhiên vội vàng mà yếu đuối ôm lấy cánh tay của anh, nhỏ giọng run rẩy nói: “Tôi không né tránh nữa!”
Khóe môi anh cong lên, vươn tay lên, lần thứ hai chạm lấy ngực của cô, áo ngủ trên người lần lượt bị xé rách, thân thể trắng tinh cứ như vậy mà bị phơi bày ở trong không khí, vô cùng lạnh lẽo, lại bị anh giữ chặt, cảm giác nóng bừng lại trổi lên.
Cô sợ tới mức cắn đôi môi đỏ mọng, hai mắt hoảng sợ.
Nụ hôn của anh thăm dò vào trong khoan miệng cô, mang theo một chút mùi hương của rượu, điên cuồng tìm kiếm mà Tiêu Hà Hà lại trừng lớn hai mắt, trừng chàng trai ở trước mặt, hình ảnh hồ ly ở trước mắt cô hiện ra, trong tương lai chỉ sợ trong mơ cô đều loanh hoay không thoát được hình ảnh này rồi.
Vốn là dừng lại ở dưới cằm, ngón tay từ từ trượt xuống, mang theo chút hương rượu quét xuống ở trên làn da của cô mà bắt đầu kích thích, cô khẽ run, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt khăn trải giường.
Chỉ nghe ‘Xoẹt’ một tiếng, quần lót nhỏ của cô bị xé thành hai mảnh, cảm giác lạnh lẽo kéo đến, cô hét lên một tiếng, cuống quít lấy tay che lại.
“Không!” Cô cắn chặt cánh môi, theo bản năng nắm chặt hơn.
“Lấy tay ra!” Ánh mắt anh đen lại.
“Tôi.

.

.” Cô phải nói ra trước khi hắn thực hiện động tác tiếp theo, chỉ kịp phát ra một tiếng tiếng hét chói tai.”Aaa….! “
Thân thể lần đầu bị người khác xâm phạm như vậy, cô thống khổ, đau đến toàn thân run rẩy.


Mà anh sớm đã xuyên thấu tất cả các trở ngại, chiếm đoạt cô, trong một cái chớp mắt anh đã biến cô thành một người phụ nữ, là người phụ nữ của anh!
Cô nghĩ muốn kêu anh dừng lại, nhưng mà cô lại thật sự cần anh, cô cần mang thai đứa con của anh, kiếm lấy tiền để lo thuốc men cho em trai, cô sớm đã không cách nào lựa chọn nữa.
Anh chạm lấy cô, cơ thể ham muốn đồng thời bị vén cao, cô còn là một xử nữ, thật chặt.
Khi anh xuyên thấu thân thể cô, Tiêu Hà Hà lại im lặng, đôi tay gắt gao mà nắm chặt lấy hai bên khăn trải giường, ngoài trừ nước mắt thì hành động gì cô cũng không thực hiện.
Anh khám phá sau một hồi, rốt cục thẹn mà dừng lại, nặng nề nằm sấp trên người cô mà thở hổn hển.

Anh cảm thấy người dưới thân khẽ run, bình tĩnh trở lại anh bắt đầu nhìn cô mà dâng lên một trận thương hại.

.

.
“Được rồi, đừng khóc rồi !” Anh tự tay ôm cô vào trong ngực, ôn nhu hôn hít lấy nước mắt trên mặt cô.”Muốn tiền, nhất định phải trải qua cửa ải này, tôi sẽ thưởng cho cô gấp bội!”
Lời của anh như hung hăng đâm một đao vào trong lòng cô, cô đột nhiên đẩy hắn ra, “Được rồi, đêm nay được rồi chứ?”
“Cô có tư cách cự tuyệt sao? Tiếp tục một lần nữa!” Anh táo bạo tuyên bố, xem nhẹ hàng lệ trên đôi má cô.

Tuy là lần đầu tiên của cô nhưng mà anh chính là không nghĩ muốn buông tha cho cô, đã rất lâu không có cảm giác như thế rồi !
Lần thứ hai cùng trên giường, Tiêu Hà Hà thút thít, muốn khóc lại khóc không được, lại một lần nữa, cô đau đến chết đi sống lại.


Bây giờ, so với lần trước anh càng thêm thô bạo hơn, cô không biết mình có còn mạng sống sót không.
Cô nhịn không được liền giãy dụa, lại không thể nào tránh được, anh ở trên người nặng như núi Thái Sơn, tránh không được, tránh một lần anh lại một lần đoạt lấy.”Anh buông! Buông.

.

.

Thả.

.

.

Tôi!”
Giọng nói bởi vì thống khổ mà ngắt thành mảnh nhỏ, vang lên đứt quãng.
Anh lại dùng một bàn tay nâng cằm của cô lên, giọng điệu lạnh lùng: “Như thế đã chịu không được rồi sao? Cô không cần tiền rồi hả?”
Nói xong, ra sức khám phá ở trong cơ thể của cô, thật lâu sau, cuối cùng anh mới buông cô ra, Tiêu Hà Hà cảm thấy giữa hai chân của mình chảy ra một chất lỏng ấm áp, không biết là vết máu, là cái gì.

.


.
Trong phòng thật yên tĩnh, anh đi tắm, Tiêu Hà Hà như tượng gỗ nằm ở trên giường lớn, khóe mắt chảy ra những dòng lệ.

.

.
Điện thoại, ngay lúc này vang lên, phá đi không gian đang yên tĩnh.
Anh rất nhanh đã tắm xong, bước ra nghe điện thoại, ngữ điệu cực kỳ ôn nhu nói khẽ: “Lam Ảnh, sao còn chưa ngủ?”
Ngữ khí của anh nhẹ nhàng quá, mềm nhẹ giống như đang cùng tình nhân tâm sự, Tiêu Hà Hà chua xót cười, người đàn ông này thực biết làm diễn trò, mới vừa điên cuồng muốn cô hai lần, thế nhưng lúc này lại triền miên an ủi một người phụ nữ khác như vậy.”Được rồi, tôi về nhà trước, cô không cần chờ tôi, đi ngủ sớm một chút, ngoan!”
Anh cúp điện thoại, bắt đầu lau khô những giọt nước trên người, mặt nạ hồ ly vẫn ở trên mặt của anh như cũ, che khuất đi dung mạo, tầm mắt Tiêu Hà Hà nhìn trần nhà, không nhìn anh, anh mặc quần áo tử tế vào liền đưa tầm mắt nhìn vết máu trên ga giường, trong lòng bị thứ gì đó làm xúc động, lạnh giọng nói: “Ngồi dậy đi tắm, ngày mai thay đổi khăn trải giường, không được để tôi nhìn thấy bất kì thứ gì trên đó nữa!”
Anh mới vừa lấy mất sự trong sáng của một cô gái mười bảy tuổi, cô trong sáng đến mức khiến anh phải ngạc nhiên, cũng làm cho anh điên cuồng.
Tiêu Hà Hà không cử động, nước mắt chảy càng nhiểu, chàng trai này quả thực thích sạch sẽ.
Anh mặc quần áo tử tế, đứng ở trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, “Cô chỉ là người mang thai hộ, nếu làm xong, tôi sẽ không bạc đãi cô!”
“Cảm ơn tiền của anh!” Tiêu Hà Hà chậm chạp nói.

“Anh có thể đi rồi!”
Ngay lúc này, điện thoại Tiêu Hà Hà cũng vang lên, cô rất nhanh đi xuống giường, không để ý chính mình toàn thân trần truồng, cũng không cần biết anh đang đứng ngay trước mắt, bởi vì người duy nhất gọi cho cô lúc này chỉ có Tiêu Tiêu, em trai của cô, cũng là người thân duy nhất hiện tại.

Anh thấy cô vội vàng đi nghe điện thoại, trong mắt hiện lên tia tức giận, vừa muốn đi liền ngừng lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.