Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc

Chương 144


Đọc truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc FULL – Chương 144


Tần Trọng Hàn tiện thế nằm xuống bên cạnh cô, nắm chặt tay cô rồi nói với giọng xúc động.

“Bà xã à, tình yêu vốn dĩ ích kỷ mà.

Anh sẽ không nghĩ đến người khác nữa, em cũng đừng nghĩ nữa được không?”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, chua xót.

Tiêu Hà Hà chỉ nhìn vào anh ta, anh ta vẫn ngang ngược như vậy, thực sự làm cô thấy hơi sợ hãi, và có chút bất lực!
“Có được không em?” Anh ta nhìn cô, lại không kìm được muốn hôn cô.
Trong khoảnh khắc đôi môi mỏng manh của anh ta rơi xuống đó, Tiêu Hà Hà hơi nghiêng đầu qua, nụ hôn của Tần Trọng Hàn rơi lên má cô.

Dưới xúc cảm lạnh như băng đó, Tiêu Hà Hà nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi.

“Em mệt rồi, anh ra ngoài đi.”
“Được rồi, em ngủ đi! Anh không làm ồn em đâu!” Anh ta nói, nhưng trong lòng thì không thể vui lên được, sao cứ cảm thấy không nắm bắt được cô vậy chứ?
“Anh không muốn ra ngoài đâu!” Hơi thở ấm áp phun ra bên tai, làm Tiêu Hà Hà ngây người ra.
Và làn da căng mịn của cô, trái tai đỏ ửng, vẻ quyến rũ không nói nên lời, lại càng làm cho Tần Trọng Hàn căng thẳng.

Chết tiệt! Lại dựng lên nữa rồi!
Thầm mắng một tiếng, Tần Trọng Hàn ước gì có thể tự đấm cho mình một cái để mình bất tỉnh đi.

“Được rồi, em ngủ đi, anh xuống dưới nhà!”
Nhà họ Bùi vào ban đêm đã được khôi phục lại vẻ náo nhiệt, cả hai đứa trẻ đều được đón về nhà rồi.
Ăn tối xong, Tiêu Hà Hà định đi tắm, vì sáng nay đã bị Tần Trọng Hàn hun khói nên trong người cảm thấy không thoải mái cho lắm.
“Mẹ ơi, con đứng ở cửa để bảo vệ cho mẹ!” Thịnh Thịnh tự nguyện xung phong, đã chen đến trước mặt Tần Trọng Hàn, không cho anh ta đến gần Tiêu Hà Hà.
“Hà Hà, để anh đi lấy quần áo cho em!”

“Không cần, con sẽ đi lấy cho mẹ!” Thịnh Thịnh không thèm nhìn đến khuôn mặt đang tái xanh của Tần Trọng Hàn, Thịnh Thịnh đứng trước cửa với vẻ rất kiêu ngạo.
“Thằng nhóc à, chú mới là người đàn ông của mẹ con, những chuyện này phải để chú làm chứ!” Ngọn lửa giận âm ỉ xông vào trong mắt, Tần Trọng Hàn đang nghiêm túc nghi ngờ rằng thằng quỷ nhỏ này được sinh ra để chống lại anh ta.
Chiếc cằm nhỏ hơi nhếch lên, còn Thịnh Thịnh thì khịt mũi rồi hừ một tiếng.

“Nếu chú còn đe dọa con lần nữa, con sẽ kêu chú Đỗ theo đuổi mẹ con!”
“Ơ này! Thằng nhóc à, Đỗ Cảnh đã cho con lợi lộc gì?” Tần Trọng Hàn chớp chớp mắt rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy khiêu khích của cậu bé, trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng lóe lên một tia gian xảo.

“Thịnh Thịnh à, nhưng mẹ của con đâu có thích chú Đỗ, nếu con kêu chú Đỗ theo đuổi mẹ con, mẹ con mà nổi giận thì sẽ không thích con nữa đâu đó!”
“Hứ! Không đời nào!” Định gạt cậu à? Xem cậu là đứa trẻ ba tuổi à? “Mẹ ơi, mẹ sẽ không bỏ mặc con có phải không?”
Thịnh Thịnh bước đến và nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà, khuôn mặt nhỏ vừa rồi còn đầy khiêu khích bỗng trở nên yếu đuối đến đáng thương, khiến người ta không đành lòng từ chối.

“Mẹ ơi, mẹ không thích Thịnh Thịnh nữa hả?”
“Làm gì có chuyện đó! Mẹ không cần Thịnh Thịnh thì ai cần nữa!” Tiêu Hà Hà an ủi và hôn một cái lên mặt con trai mình.

“Con ngoan, ở đây bảo vệ cho mẹ, mẹ đi tắm đã, đừng cho người khác vào đây nha con!”
“Dạ! Mẹ đi đi!” Thịnh Thịnh ngay lập tức liếc nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ đắc ý.
“Thằng nhóc, con muốn sao mới không kéo chân chú lại nữa?” Giọng lạnh lùng rít qua kẽ răng, Tần Trọng Hàn vội bồng Thịnh Thịnh lên và nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ đang ngạc nhiên của cậu bé, rồi hừ một tiếng lạnh lùng.

“Con có tin rằng chú sẽ ném con qua châu Phi để làm mồi cho sư tử không?”
“Hứ! Vậy thì chú đừng bao giờ mong sẽ cưới được mẹ!” Thịnh Thịnh ngước cái cằm nhỏ của mình lên.

“Mẹ sẽ hận chú cho đến chết luôn!”
Thằng ranh con chết tiệt! Vẻ mặt hơi thay đổi, bởi vì cơn giận sắp tạo thành chấn thương bên trong!
“Chú à, tối nay con và Ngữ Điền sẽ ngủ chung với mẹ đó! Chú không còn chỗ để ngủ đâu, chú hãy về nhà đi!” Thịnh Thịnh vỗ vỗ vai Tần Trọng Hàn với vẻ tốt bụng.
“Con đúng là kẻ thù của chú mà! Có phải ông trời cử con xuống để trừng phạt chú không vậy?” Tần Trọng Hàn nhìn vào đôi tay nhỏ nhắn đó rồi cau mày lại với vẻ không hài lòng.
“Chú sợ con rồi hả?” Thịnh Thịnh hơi tự hào.
“Chú sợ con rồi!” Tần Trọng Hàn đặt Thịnh Thịnh xuống, và lúc này chuông điện thoại cũng reo lên.

“Dật, sao rồi?” Anh ta bắt máy.
Đầu bên kia đẫ nói gì đó, Tần Trọng Hàn càng nhíu chặt mày hơn, rồi liếc nhìn về phía phòng tắm, sau đó trong đôi mắt đen nhánh như diều hâu bỗng lóe lên một chút kỳ lạ, cúp máy rồi nhìn vào Thịnh Thịnh.

“Thằng nhóc, tối nay mẹ hai đứa sẽ không ngủ với hai đứa đâu!”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì cô ấy cần bờ vai rộng lớn của chú để dựa vào, bờ vai của hai đứa quá nhỏ!” Tần Trọng Hàn nói.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Hà Hà tắm xong, Tần Trọng Hàn chỉ nói một câu, cô liền kêu Thịnh Thịnh đi ra ngoài.

Anh ta nói: “Hà Hà, mối quan hệ giữa Tân Tuyên và ba vợ đúng là không bình thường!”
Thịnh Thịnh bị Tiêu Hà Hà đẩy ra khỏi cửa, cậu bé phản đối với vẻ bất mãn: “Mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ!”
“Con ngoan, mẹ không rảnh!” Tiêu Hà Hà nói rồi đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Hà Hà đực mặt ra.

“Anh chắc chắn chứ?”
Tần Trọng Hàn cầm khăn lau tóc cho cô.

“Tin tức của Dật hoàn toàn đáng tin cậy, Tân Tuyên đã làm người tình của ba vợ trong năm năm!”
“Trời ơi!” Tiêu Hà Hà hơi run lên, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
“Còn một bí mật động trời nữa, em đừng ngạc nhiên quá nha!” Tần Trọng Hàn nói.
“Bí mật gì?” Cô đã cảm thấy tim mình sắp không chịu được nữa.
“Đó là, bây giờ chị ấy đang mang thai, đứa bé là con của ba vợ!” Tần Trọng Hàn lại nói.
“Trời!” Tiêu Hà Hà bụm miệng lại, sợ rằng mình sẽ hét lên.
Tần Trọng Hàn lắc đầu: “Em có thể chấp nhận được việc ba em lại sinh cho em một đứa em mà còn nhỏ tuổi hơn con trai của em không?”
Tiêu Hà Hà như chết lặng ở đó, cả buổi trời không có phản ứng gì.
Trong phòng sách của nhà họ Bùi.

Gần cửa sổ có một bóng người cao lớn đang đứng, trong tay kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc đã cháy một khúc dài, rõ ràng là chỉ châm lên rồi để đó không hút, hoặc có thể do tập trung suy nghĩ quá nên quên hút luôn!
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ dần đen hơn, khi Tiêu Hà Hà lấy hết can đảm và mang theo tâm trạng phức tạp để bước vào thì nhìn thấy Bùi Lâm Xung đang đứng bên cửa sổ, hình dáng cao to đó có chút cô đơn và hiu quạnh.
Cô há miệng ra nhưng lại không biết phải nói gì.
Đây là ba cô, ba ruột của cô.
Vậy mà cô không biết ông ta năm nay bao nhiêu tuổi, thích cái gì, không thích cái gì, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa gọi ông ta một tiếng ba, cũng không hỏi ông ta và Mai Tây Vịnh đã quen nhau như thế nào, rốt cuộc mọi chuyện là sao.

Cô chỉ một mực né tránh, không muốn có lỗi với Tiêu Nam Bắc, mãi mãi không bao giờ quên chuyện Tiêu Nam Bắc đã nuôi nấng cô! Tiêu Nam Bắc cũng sẽ mãi mãi là ba của cô.
Nhưng khi nhìn thấy hình bóng cô đơn trước mặt, trái tim của Tiêu Hà Hà vẫn hơi nhói đau.

Đây là do huyết thống thâm tình à? Nhìn thấy ông ta đầy tâm sự như vậy, cô thấy lo cho ông ta.
Cô muốn Ngô Tân Tuyên sống cùng ông ta suốt quãng đời còn lại, cô cũng rất ích kỷ, không muốn nghĩ về tình yêu của anh Mễ và Ngô Tân Tuyên nữa, cô nghĩ cô thực sự rất ích kỷ.
“Tổng tài…” Cuối cùng cũng mở miệng ra, giọng của Tiêu Hà Hà rất nhỏ, còn hơi khàn khàn, không biết phải nói sao.
“Hà Hà?” Bùi Lâm Xung quay mặt lại, hơi ngạc nhiên.

“Có chuyện gì hả con?”
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, cô vẫn không biết phải nói gì.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng của Bùi Lâm Xung đầy quan tâm.

“Tần Trọng Hàn lại bắt nạt con hả?”
“Không phải!” Tiêu Hà Hà cảm động vì lúc nào ông ta cũng quan tâm đến mình, cô biết rằng ông ta muốn bù đắp cho sự thiếu vắng trong bao nhiêu năm qua, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành rồi.
“Vậy là…?”
“Ngô Tân Tuyên…”
“Ờ!” Bùi Lâm Xung chỉ ừ một tiếng, mắt sáng lên, và rồi không nói gì nữa, ông ta đang chờ Hà Hà nói tiếp câu sau.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Ngô Tân Tuyên, chị ấy đã có thai rồi…”
Một câu làm cho Bùi Lâm Xung căng cứng người lại, trong đầu ông ta kêu oong oong như bom nổ.

Ngô Tân Tuyên đã có thai? Vậy đứa bé đó…?
“Đây là địa chỉ!” Tiêu Hà Hà đưa cho ông ta địa chỉ mà Tần Trọng Hàn đã tìm được.

“Chị ấy sống một mình ở một nơi rất sơ sài, nghe nói chị ấy muốn sinh đứa bé ra!”
Bùi Lâm Xung vẫn ngây người ra đó, việc Ngô Tân Tuyên có thai khiến trong tim ông ta có đủ cảm xúc.


“Hà Hà, ba sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, con sẽ luôn là con gái của ba, sản nghiệp của ba đều để lại cho con, chuyện này không ai tranh giành được cả!”
“Tổng tài, con không có ý đó, con không cần bất kỳ thứ gì của chú!” Tiêu Hà Hà lắc đầu, có chút bối rối, thậm chí không hiểu nổi suy nghĩ của Bùi Lâm Xung.

“Không biết chú định xử lý chuyện này thế nào?”
“Ba sẽ xử lý cho con hài lòng! Bây giờ ba sẽ đi ngay!” Bùi Lâm Xung nói rồi dập tắt điếu thuốc trong tay, cầm áo khoác rồi rời đi.
Tiêu Hà Hà tưởng ông ta sẽ đến đón Ngô Tân Tuyên về, nhưng cô đã sai rồi, bởi vì Bùi Lâm Xung cũng đã hiểu lầm ý của cô.
Ngô Tân Tuyên đã đến Lục Thành, một thành phố cách thành phố H mười cây số.
Trong đêm, khi ông ta gõ cửa nhà Ngô Tân Tuyên, cô ấy lặng người đi, dựa vào khung cửa rồi hai tay ôm trước ngực.

“Anh…!Sao anh lại đến đây?”
“Em có thai rồi à?” Nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, và giọng của Bùi Lâm Xung rất thấp trầm.
Ngô Tân Tuyên cứng đờ cả người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ đó, đường nét rõ ràng nhưng lạnh lùng đến mức làm tim người ta tan nát, giọng cô ấy run rẩy: “Sao anh biết?”
“Đứa bé này là con của tôi?” Vẻ mặt của Bùi Lâm Xung rõ ràng là không vui, đưa tay ra nâng cằm cô lên, nhìn vào khuôn mặt đang run rẩy của cô, ông ta thấy có phần bất nhẫn, nhưng vẫn nói: “Tân Tuyên, đứa bé này không giữ lại được!”
Không phải ông ta nhẫn tâm, mà ông ta chỉ không muốn làm Hà Hà buồn!
Dù gì ông ta cũng đã bốn mươi lăm tuổi rồi, chẳng mấy chốc cũng sẽ già, lớn hơn Tân Tuyên 15 tuổi, thậm chí con của Hà Hà cũng đã năm tuổi rồi, sao ông ta có thể để cho đứa bé này ra đời được?
Ông ta sợ rằng một khi đứa bé này chào đời, Hà Hà sẽ càng không chịu nhận ông ta nữa.

Còn ông ta, kiếp này còn mong gì hơn ngoài việc được nhận lại con gái của mình?
“Không, Bùi Lâm Xung, anh không thể làm như vậy!” Ngô Tân Tuyên lắc đầu, nước mắt bỗng rơi xuống, nhìn vào Bùi Lâm Xung với vẻ khó tin.

“Không được, đây là con tôi, tôi không muốn bỏ nó.

Bùi Lâm Xung, nó không phải con của anh, không phải! Đây là con của tôi với người đàn ông khác, anh đừng hòng bắt tôi bỏ nó đi!”
“Tân Tuyên, đứa bé này là con của tôi, tôi biết rất rõ.

Và em cũng không phải là hạng phụ nữ đó! Nhưng Tân Tuyên à, đứa bé này không thể giữ lại được!” Nắm tay của Bùi Lâm Xung được siết chặt ở bên người, ông ta đâu có muốn tận tay bỏ đi con của mình chứ?
“Bùi Lâm Xung, anh ra ngoài đi!” Ngô Tân Tuyên đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu lạnh nhạt làm tim người ta tan nát.

Cô vội đẩy ông ta, muốn đẩy ông ta ra khỏi cửa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.